ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Trong xe,  không khí ám muội bao trùm. Khuôn mặt nhỏ nhắn,  đôi mắt to trong cùng mái tóc đen nhánh,  mượt mà của Dương Thần Sơ cứ thế hiện rõ trước mặt Lục Dương.


Ngay lúc này,  Dương Thần Sơ vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong đồng tử của anh.


Cô thu người về,  nói: "Nói thật,  sự việc mấy tháng trước tại Đài Truyền hình kia,  tôi rất lấy làm cảm tạ anh.  Nhưng anh có nghĩ đến đặc thù công việc của chúng ta không?  Một người làm phóng viên giải trí,  một người lại là nghệ sĩ,  người của công chúng.  Tiếp xúc nhiều với nhau quá là không nên. " Cô nhìn thẳng vào mắt anh,  tiếp tục: "Thân là một phóng viên,  việc của tôi là đi đào bới đời sống riêng tư của các người.  Tôi biết chứ,  trong mắt mấy người,  ai chẳng coi chúng tôi là đám chó săn.  Nhưng anh biết không,  nghệ sĩ các anh phải diễn xuất,  nhảy múa,  hát hò...để sinh sống,  vậy cớ gì chúng tôi lại không thể?  Mấy người ngoài miệng cứ coi chúng tôi là đám người phiền phức,  vậy tại sao nhiều lúc còn lợi dụng chúng tôi để leo cao?"


Dương Thần Sơ nói đến đây thì dừng lại,  cô dường như đã bộc bạch lòng mình ra hết,  mọi suy nghĩ,  uất ức kể từ khi vào nghề,  cô đều trút hết ra ngoài.


Lục Dương im lặng,  anh không lên tiếng ngăn cản cô,  cũng không bao biện cho chính mình.


"Anh cứu tôi,  vậy nên tôi mới khô g muốn đối xử với anh như những người khác.  Những chuyện riêng tư của anh,  tôi không đi đào sâu,  bới móc ra bên ngoài.  Sao tôi lại không biết là anh còn có một người mẹ sống ở tiểu khu 5 chứ,  sao tôi lại không biết ngoài mặt anh hay cười thân thiện như vậy,  nhưng thực chất con người anh rất kiệm lời.  Lời anh nói liệu có mấy phần là suy nghĩ từ bên trong?  Mặc dù biết hết,  nhưng tôi có đem chúng ra bên ngoài hay không? Anh cứu tôi một mạng,  tôi trả cho anh những giây phút yên bình,  chúng ta không ai nợ ai.  Còn đoạn clip nói chuyện của anh trong công ty quản lí,  tôi đã nói rõ,  đó không phải là do tôi làm.  Phóng viên chúng tôi tinh ranh thật,  nhưng chưa đến mức thần thông quảng đại như vậy. Vốn tôi không muốn để chuyện này trong lòng,  bởi nghĩ kĩ,  tôi và anh,  hai người ở hai thế giới khác nhau như vậy,  nghĩ ngờ nhau là chuyện thường tình. " Dương Thần Sơ cười chua xót. Cô nhìn cảnh vật bên ngoài,  phía trước vẫn tắc đường,  cũng chẳng hiểu ở đó có chuyện gì xảy ra nữa.


"Điều tôi khó chịu nhất chính là tại sao anh lại lợi dụng tôi? Tình cảm của con người không phải trò chơi của mấy người.  Đùa với lửa có ngày bỏng tay,  anh chắc hẳn không lạ gì câu nói này nữa.   Nếu anh muốn lăng xê,  chi bằng báo trước tôi một tiếng,  đưa tôi một số tiền,  lúc đó anh muốn lên trang nhất,  lên bảng tin 19 giờ 30, tôi cũng làm được cho anh. "


Lục Dương ngắm nhìn cô,  lúc này ánh mắt cô xa xăm,  giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng,  đều đặn,  đây có lẽ là lần đầu tiên hai người nói chuyện rõ ràng với nhau như vậy.


Dương Thần Sơ thở dài,  tiếng thở não lòng,  mang theo phiền muộn,  kì thực cô cũng mệt mỏi quá rồi.  Thế giới này,  quá phiền phức,  thật thật giả giả,  trắng đen lẫn lộn.  Hàng ngày,  con người cứ như một con quay,  bị dòng đời đưa đẩy,  quay ngược xuôi,  đến cuối cùng,  vẫn là dừng lại ở vạch xuất phát.


"Tôi làm phóng viên chưa lâu,  nhưng những người nghệ sĩ tôi tiếp xúc cũng không phải là ít.  Thường xuyên phải chứng kiến cảnh họ diễn kịch trước công chúng,  lúc đó,  anh biết tôi nghĩ sao không? "


"Giả tạo. " Lục Dương khẽ nói hai tiếng.


"Phải.  Tôi thấy họ rất giả tạo,  anh cũng vậy.  Lục Dương anh nổi tiếng là yêu chiều,  quan tâm fan hết mực,  liệu có đúng hay không?  Anh đừng trách tôi đa nghi,  căn bản người nổi tiếng các anh,  không ai là chân thực cả. "


Cô quay mặt lại,  che khuất ánh sáng nơi chân trời.  Cô cứ thẳng thắn như vậy,  trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình,  không cần quan tâm đến người bên cạnh.  Cô nở nụ cười chế giễu,  anh có thể nhìn rõ sự coi thường của cô ở trong đáy mắt.


Phải,  trong làng giải trí thật giả đan xen này,  có mấy ai là chân thật.  Mỗi ngày làm việc thôi cũng đủ mỏi mệt,  hơi sức đâu mà quan tâm đến những con người ngoài kia.  Nói chính xác,  mối quan hệ giữa người hâm mộ và fan chính là cộng sinh.  Anh thỏa mãn tôi về mặt tinh thần,  tôi cho anh sự nổi tiếng.


Khi mới chân ướt chân ráo bước vào nghề,  anh cũng từng suy nghĩ như vậy.  Nhưng dần dần,  chính sự chân thành của người hâm mộ dành cho mình,  anh đã thay đổi suy nghĩ đó.


Khi Lục Dương lâm vào hoàn cảnh tối tăm,  nhơ nhuốc,  những người hâm mộ vẫn quan tâm,  hỏi thăm anh từng giờ.  Đến nửa đếm,  khi mà con người đã chìm sâu vào giấc ngủ,  anh vẫn nhận được những tin nhắn an ủi của họ.


Có những lúc,  Lục Dương phải đi lưu diễn,  bay những chuyến bay đường dài,  đến những địa điểm xa xôi,  vẫn có người theo sát bước chân anh,  cùng anh cảm nhận gian nan của công việc.


Hai người không quan hệ ruột thịt,  không họ hàng thân thích,  anh có công việc của anh,  họ có việc của họ,  vậy cớ gì,  họ phải quan tâm đến anh như vậy,  tất cả là ràng buộc bởi mối quan hệ fan và idol.


Dương Thần Sơ thấy Lục Dương im lặng,  từ lúc Lý Thấm xuống xe đến giờ,  hầu như chỉ có một mình cô nói.  Nếu không phải vừa nãy anh có đáp lại cô,  sợ rằng cô vẫn tưởng bản thân mình đang độc thoại.


"Tôi không đem tình cảm ra để đùa giỡn. " Lục Dương bất ngờ lên tiếng.


Anh nói từ từ,  chậm rãi,  vẻ mặt nghiêm túc,  không phải điệu bộ hi hi ha ha như thường ngày,  một chút sự trêu chọc cũng không hề xuất hiện trong ánh mắt.


Dương Thần Sơ có hơi ngạc nhiên,  đứng trước một bài thuyết giảng dài như tụng kinh của cô,  anh lại chỉ cần phản bác bằng một câu ngắn gọn.  Cô đột nhiên bật cười: "Ờ,  tôi quên mất.  Anh đâu có đùa giỡn với tôi.  Là tự tôi đa tình. "


Nói xong câu đó,  Dương Thần Sơ mở cửa xe: "Chuyển lời cảm ơn của tôi tới trợ lý của anh.  Giờ tôi có việc phải làm. "


Cô bước xuống xe,  khói từ ống xả của những chiếc xe ô tô tỏa ra,  lan tràn khắp không khí bên ngoài.  Dương Thần Sơ không kịp thích ứng,  liên tục ho sặc sụa.


Lục Dương ngồi trong xe,  cả người anh như chìm trong bóng tối.  Con người anh,  vốn là nên xuất hiện bênh ngoài ánh sáng,  giờ lại rơi vào đêm đen như vậy,  quả không hợp lí chút nào.


Anh lên tiếng gọi cô,  giọng anh rất khẽ,  nhưng tựa hồ mang theo hơi rượu,  men vào tâm trí cô: "Dương Thần Sơ,  em không thể tin tôi một lần hay sao? "


Dương Thần Sơ sững người,  cơn ho cũng dừng lại: "Không thể.  Tốt nhất từ giờ chúng ta vẫn là ít gặp nhau lại đi. " Cô đóng cửa xe lại,  ngang nhiên rời đi.


Lục Dương mệt mỏi dựa vào ghế xe,  nở nụ cười bất lực.


Cửa xe được mở ra lần nữa,  Lục Dương tưởng Lý Thấm trở lại,  anh lười biếng lên tiếng: "Lý Thấm,  chúng ta đi thôi. "


"Xin hỏi anh muốn đi đâu,  tiểu nữ sẽ phục vụ anh tận tâm tận tình,  đảm bảo làm cho anh thoải mái. "


Lục Dương mở mắt,  thấy không phải là Lý Thấm,  lông mày anh nhăn lại: "Sao lại là em? "


Tiêu Nguyệt ngồi ghế trước,  bỡn cợt: "Trước mặt người khác em thấy anh toàn cười,  sao trước mặt em anh chỉ nhăn mày,  nhăn mũi thôi vậy?"


"Gặp em là thấy mệt rồi,  hơi sức đâu mà cười nữa. "


Tiêu Nguyệt vẻ mặt tỏ ra bi thương,  tay ôm ngực: "Trái tim bé bỏng của em. "


Lục Dương thấy cô bày trò như vậy,  tâm tình có tốt hơn,  hỏi: "Nói đi,  hàng ngày em thấy anh là đi đường vòng còn chẳng kịp,  sao hôm nay lại chui vào đây,  có ý gì hả? "


Tiêu Nguyệt cười hì hì,  tay vuốt vuốt mái tóc: "Em vừa thấy chị Thần Sơ từ xe anh đi ra.  Từ chuyện lần trước,  em còn chưa xin lỗi chị ấy,  vừa rồi đi đi đến thì chị anh đã chạy mất rồi,  vẻ mặt không tốt lắm." Tiêu Nguyệt thở dài,  ánh mắt hướng ra bên ngoài.


Lục Dương nhìn theo ánh mắt của cô,  thấy bóng của một chàng trai đang tựa người vào cây bạch quả,  bộ dạng lười nhác,  tay đập quả bóng rổ xuống đất liên tục.


Tiêu Nguyệt phát hiện mình quá lộ liễu,  thu ánh mắt lại,  hắng giọng: "Hai người vừa cãi nhau đúng không?  Em bảo mà,  con người anh ấy,  đến chết cũng không chừa. "


Lục Dương mỉm cười,  sâu sa đánh giá Tiêu Nguyệt như bà cụ non trước mặt.


Anh đánh mắt ra bên ngoài rồi lại nhìn Tiêu Nguyệt: "Hai đứa quen nhau? "


Tiêu Nguyệt còn đang định truy hỏi thêm,  nghe xong câu hỏi của Lục Dương thì dừng lại,  mặt cứng ngắc.  Cô đánh trống lảng: "Ây da,  đang nói chuyện của anh mà. "


Lục Dương hiểu tính tình của người em gái nuôi này,  bên ngoài bộc trực,  xốc nổi là vậy,  nhưng thực chất là người yếu đuối,  mặt mỏng.  Con bé đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người,  rung động trước ai đó là điều thường tình.


Anh nhìn Tiêu Nguyệt từ trên xuống dưới,  một bộ dạng cà lơ phất phơ,  trai chẳng ra trai,  gái chẳng ra gái,  cậu bạn kia có thể chịu nổi tính Tiêu Nguyệt sao? 


Tiêu Nguyệt bị anh nhìn chăm chú,  không được tự nhiên,  lên giọng: "Quen nhau thì sao? "


"Bố mẹ biết chuyện này chưa? "


"Chưa.  Nhưng em tuyệt đối không nghe theo sự sắp xếp của họ.  Quyết định tương lai của em là đủ rồi,  người đi cùng em,  họ không có quyền lựa chọn. " Tiêu Nguyệt nhìn ra bên ngoài,  cậu ấy vẫn đứng ở đấy,  yên tĩnh,  thầm lặng đợi cô. 


Ông bà Tiêu làm doanh nhân,  tình tình dần trở nên bảo thủ,  cứng nhắc.  Sinh ra trong một gia đình hào môn danh giá,  việc kết hôn,  chuyện tương lai thường bị gò bó,  ép buộc.  Nếu hai người họ biết chuyện này,  nhẹ thì cho cô rong chơi vài buổi,  về sau vẫn sẽ bắt cô chia tay,  còn nặng hơn có lẽ là cương quyết gậy đập uyên ương.


Lục Dương hiểu những suy nghĩ trong lòng Tiêu Nguyệt.  Cô tuy chỉ có mười mấy tuổi đầu nhưng dường như chín chắn hơn người cùng tuổi rất nhiều,  với trí thông mình của mình,  chắc chắn cô đã hiểu được số phận của mình.


"Nếu đã yêu chân thành,  đừng vì cát bụi mà tan biến,  đừng vì giông tố mà hóa mưa bay. " Lục Dương nhẹ nhàng nhắc nhở Tiêu Nguyệt.  Rung động đầu đời,  tình yêu tuổi thanh xuân,  nhìn chung vẫn là nồng nhiệt,  hết mình như vậy.


Tiêu Nguyệt khôi phục lại trạng thái khi mới vào xe.  Cô vỗ vào vai anh một cái: "Mới gần tháng không gặp,  anh đã văn chương lai láng rồi. "


Lục Dương gạt bỏ 'móng vuốt' của cô ra,  nhắm mắt lại: "Không còn chuyện gì thì em đi được rồi,  anh muốn an tĩnh. "


Tiêu Nguyệt hào sảng xuống xe,  trước khi đi còn nói với anh: "Nếu anh gặp chị Thần Sơ,  thay em nói lời xin lỗi nhé! ".  Bóng hình Tiêu Nguyệt chìm trong ánh nắng.  Cô chạy đến chỗ cậu bạn kia,  cướp lấy quả bóng rổ,  cười cợt: "Tiểu Xuyên Xuyên,  ta trở về rồi đây! "


Giang Thành Xuyên vẫn một bộ lạnh nhạt nhưng ánh mắt đã có thêm một tầng dịu dàng,  xoa đầu cô: "Chúng ta đi. "


Lục Dương ở trong xe,  nghĩ tới câu nói vừa rồi của Tiêu Nguyệt,  liệu họ còn gặp lại nhau được sao?


Hết chương 22

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi