ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Bữa cơm tối rơi vào căng thẳng,  người làm ở ngoài phòng khách dọn dẹp thì thầm to nhỏ,  thím Vương nhắc nhở họ chú tâm vào việc của mình,  đừng để cái mồm hại cái thân.


Hạ Lan cầm cốc rượu vang lên lắc lư,  chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong màu trắng của thủy tinh.  Bà khẽ nhấm một ngụm,  màu đỏ của son môi hòa cùng màu rượu trông càng thêm một con ma cà rồng đang hút máu,  đáng sợ vô cùng. 


Người mẹ này chẳng biết bắt đầu từ khi nào,  Tiêu Nguyệt đã không còn cảm giác thân thiết nữa,  hai người dường như chỉ còn lại những hành động,  cử chỉ,  lời nói mang vẻ bề ngoài.


Ông Tiêu vốn là người ít nói,  ồn đặt đũa xuống,  đứng dậy rời đi.  Trong phòng ăn chỉ còn lại hai mẹ con.


Tiêu Nguyệt đành phải thỏa hiệp,  cô đứng dậy,  cầm theo điện thoại,  sắc mặt không tốt lắm: "Con phải hỏi ý kiến anh đã. "


Hạ Lan không trả lời,  dựa người vào ghế,  tay vẫn mơn man ly rượu thủy tinh,  thập phần tà mị.


Tiêu Nguyệt đi ra ban công,  cô nhanh chóng tìm số điện thoại của Lục Dương. 


Giờ này gọi cho anh,  cô cũng không mang nhiều hy vọng sẽ được nhận máy,  thường là điện thoại của Lục Dương đều do trợ lý cầm,  hơn nữa anh còn đang lưu diễn ở Thượng Hải,  nghe nói sắp tới còn ra bài hát mới,  công việc bận vô cùng,  thời gian đâu mà nghe máy?


Tiếng 'tút tút' từ trong điện thoại vọng lại. 


Tiêu Nguyệt nhìn ra phương xa,  một màn đêm u tối đến rợn người.  Bên dưới là sân vườn bao la,  những ánh đèn vàng yếu ớt lấp lóe trong đêm đen mịt mù,  giống như báo hiệu một điều không may sẽ tới.


Tiếng chuông kéo dài rất lâu,  cô tưởng không gọi được thì cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.


Giọng nói mệt mỏi,  còn kèm theo tiếng thở dốc của Lục Dương từ đầu kia vọng lại.


'Tiêu Nguyệt,  chuyện anh nhờ em thế nào rồi. "


"Mẹ ra điều kiện. "


Lục Dương ngồi tạm xuống ghế sofa đơn trong phòng nghỉ.  Anh vừa đi tham gia chương trình âm nhạc xong,  giờ mới được nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Tiêu Nguyệt.


Nghe thấy lời này,  Lục Dương không bất ngờ mấy,  đây cũng là kết quả anh đã dự trù trước đó.


"Điều kiện là gì? "


"Mẹ muốn anh làm đại diện sản phẩm sắp tới của 'Tiêu Dao'".


Lục Dương không ngập ngừng đáp ứng: "Được.  Anh đồng ý. "


Tiêu Nguyệt ngỡ ngàng: "Anh,  sắp tới anh còn ra bài hát mới,  tham gia bao nhiêu show truyền hình,  chụp ảnh cho bao nhiêu hãng thời trang anh biết không?  Chưa tính,  sản phầm của 'Tiêu Dao', hai năm trước anh đã nói... "


Lục Dương lên tiếng ngắt lời định nói của Tiêu Nguyệt lại: "Anh tự biết chừng mực. "


Anh nghe thấy tiếng thở dài của Tiêu Nguyệt.


"Anh... Đối với chị Thần Sơ,  là gì?" Tiêu Nguyệt vẫn không hiểu nổi tại sao Lục Dương phải liều mình đến như vậy.  Nếu chỉ là đại diện cho sản phẩm của công ty khác,  đó là chuyện bình thường.  Nhưng lại là 'Tiêu Dao',  hai người đều biết rõ đây là cái hố đào sẵn chỉ trờ Lục Dương nhảy vào,  phía trước có bao nhiêu gian nan,  không ai nói trước được. Vậy mà vì giúp Dương Thần Sơ,  Lục Dương kiên quyết phải làm vậy sao?  Cô hiểu tính cách của anh,  nếu là yêu,  sao đến giờ hai người vẫn chưa có độn tĩnh gì,  nếu không yêu,  hà cớ phải liều mạng đến như vậy?


Bên ngoài vang lên tiếng thảo luận của đạo diễn và những người tham gia khác,  vài phút nữa họ sẽ tiếp tục ghi hình.


Tiêu Nguyệt thấy Lục Dương không đáp,  cô ngập ngừng thăm dò: "Anh... Thích chị ấy hả? "


Vẫn là im lặng.


Tiêu Nguyệt định cúp máy thì lại nghe thấy tiếng Lục Dương đáp lại,  giọng anh rất kiên định,  không còn vẻ trêu đùa thường ngày: "Không.  Là yêu. "


Tiêu Nguyệt chưa kịp phản ứng lại thì Lục Dương đã tắt máy.  Cô đứng ngoài ban công ngơ ngác một lúc.  Đây hẳn là chuyện vui,  hay là tai họa?


Tiêu Nguyền truyền đạt lại ý kiến của Lục Dương cho Hạ Lan nghe,  tất nhiên,  lần này bà vui vẻ đồng ý.


Đúng chín giờ sáng hôm sau,  bà bước xuống lầu với bộ váy đen trang nghiêm,  đúng chất của nữ cường nơi thương trường.  Mái tóc dài được bới lên cao,  đôi khuyên tai vừa dài vừa mỏng,  đôi môi đỏ mọng như trái anh đào.


Bà cùng trợ lý lên xe,  rời đi.


___


Lúc này ở Đài Truyền hình,  phòng ban giải trí.


Triệu Phương mặt mày sa sầm ngồi chính giữa,  cả phòng họp yên tĩnh,  căng thẳng.


Triệu Phương ném một tờ báo tới chỗ Dương Thần Sơ,  lực không hề nhẹ,  suýt chút nữa là văng vào tay cô.


"Em tự xem đi.  Lần trước là tự ý đưa tin độc quyền,  chuyên ngành của em phụ trách là gì? Còn lần này,  em yêu đương với ai hả,  lại đi quen với một nghệ sỹ,  để đám phóng viên của đài kháp đưa tin rầm rộ.  Chuyện này mà đến tai Tổng giám đốc,  em biết hậu quả là gì không? "


Dương Thần Sơ nắm chặt tay,  mắt nhìn tờ báo.


Trên mặt giấy in hình ảnh cô từ xe Lục Dương bước xuống,  lời lẽ thô thiển,  hoàn toàn là bịa đặt.


Dương Thần Sơ không nói gì,  lúc này cho dù cô có trăm cái miệng cũng không giải quyết được vấn đề.


Việc tự ý đưa tin quyền là cô sai,  bản thân cô biết quy định lại còn cố tình phạm lỗi.  Phóng viên không được tự ý can thiệp sâu vào lĩnh vực,  chuyên ngành mình không phụ trách.


Còn tin đồn tình ái này? 


Tên nhà báo này cũng thật biết chọn góc chụp,  mờ mờ ảo ảo,  đủ để cho người đọc tưởng tượng.  Con mẹ nó,  cô mà biết ai làm thì người đó sẽ bị cô xe thành trăm mảnh!


Triệu Phương ấn máy tính,  trên phông chiếu hiện lên hàng loạt bài báo mạng,  chủ yếu là tin đồn cô và Lục Dương qua lại với nhau.  Chuyện tình giữa phóng viên,  nghệ sỹ,  nực cười làm sao!


Dương Thần Sơ đứng dậy, cô cúi đầu xuống: "Chuyện này là do em sơ suất."


Trong phòng họp lúc này không hề ít người, tất cả phóng viên và nhân viên đều được tập hợp lại, họ cũng đã nghe phong phanh vấn đề cuộc họp khẩn cấp ngày hôm nay.


Cơn dận của Triệu Phương vẫn còn chưa qua. Cô ấy lấy tay xoa xoa trán, từ lúc quay lại làm việc đến giờ, cô đã phải xử lí rất nhiều việc, nào ngờ Dương Thần Sơ này mới vào Đài Truyền hình chưa được bao lâu đã gây ra chuyện lớn.


"Lần trước chị đã cảnh cáo em rồi, tại sao em không làm theo lời chị? Em nên nhớ, mặc dù hiệu suất làm việc của em không tồi, nhưng dù gì cũng chỉ là lính mới." Triệu Phương dừng lại, đảo mắt nhìn những người đối diện một lúc rồi lại nói: "Nếu bản thân em không biết chừng mực, e rằng sẽ bị luân chuyển sang chuyên ngành thấp hơn nữa."


Lời này Triệu Phương nói không chỉ dành riêng cho Dương Thần Sơ. Tất cả mọi người trong phòng đều đã trưởng thành, đủ sức hiểu ra hàm ý trong lời nói của cô ấy.


Triệu Phương trong đài Truyền hình nổi danh là người phụ nữ nghiêm khắc, cuồng công việc. Tuy không giữ chức vụ cao nhưng ngay cả tổng giám đốc cũng phải nể cô ấy ba phần. 


Người trong phòng họp im lặng, không tiếp tục bàn tán nữa.


Triệu Phương lật giở báo cáo trên bàn, đưa ra quyết định.


"Đối với hành vi của Dương Thần Sơ, tôi..."


Cửa phòng họp đột nhiên mở ra, Triệu Phương khẽ nhíu mày. Điều cô ấy ghét nhất chính là trong lúc làm việc bị làm phiền.


Cô nhân viên tài vụ hối hả chạy vào, thấy sắc mặt nghiêm trọn của mọi người, cô ta cũng nhận ra điều gì đó không hợp lý. Cô ta thầm nuốt nước bọt,  giọng còn chút run rẩy: "Trưởng phòng Triệu, bà Tiêu của 'Tiêu Dao' muốn gặp mặt chị."


Mọi người trong phòng trầm trồ, không ngờ người phụ nữ quyền lực nhất nhì Bắc Kinh lại đích thân đại giá quang lâm tới đây, không biết là có việc gì.


Triệu Phương đứng dậy, cô ấy cũng không nói tan họp, trước khi rời đi chỉ để lại lời nhắc nhở: "Mỗi người ở lại tự kiểm điểm bản thân. Mười lăm phút nữa chúng ta tiếp tục vấn đề dang dở."


Triệu Phương ra khỏi phòng.


Dương Thần Sơ nãy giờ nắm chặt tay, hiện giờ đã thả lỏng. Cô biết nếu không có sự việc xen ngang kia, cô chắc chắn sẽ bị luân chuyển sang chuyên ngành thấp hơn nữa.


Triệu Phương đi ra ngoài phòng họp thấy Hạ Lan đang ngồi chờ trong văn phòng của mình. Cô ấy bước vào, người phụ nữ vẫn tao nhã uống trà, tay còn lật giở tờ báo sáng nay.


Triệu Phương tươi cười đi đến, đưa tay ra: "Giám đốc Hạ đích thân đến đây quả thật là vinh hạnh của Triệu Phương tôi."


Hạ Lan đặt tách trà và tờ báo xuống, cũng đưa tay ra nắm: "Không có gì."


Hai người ngồi xuống, cô nhân viên thức thời lặng lẽ đi ra, đóng cửa phòng lại.


Triệu Phương biết Hạ Lan đến đây chắc chắn là có mục đích, cô ấy đi thẳng vào vấn đề.


"Không biết giám đốc Hạ có chuyện gì cần gặp mặt tôi?"


Hạ Lan đánh giá người phụ nữ này trước mặt. Nghiêm túc, đoan trang, thẳng thắn, đúng như lời đồn bên ngoài.


Bà cũng không giấu giếm: "Tôi có chuyện cần nhờ trưởng phòng Triệu giúp đỡ."


Triệu Phương nâng tách trà, nhẹ thổi vài cái, mặt nước sóng sánh, lá trà màu xanh nổi lên trên: "Giám đốc Hạ cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết mình."


"Chuyện của phóng viên Dương Thần Sơ, mong trưởng phòng Triệu giơ cao đánh khẽ."


Ánh mắt Triệu Phương thoáng qua sự kinh ngạc nhưng nó nhanh chóng bị cô ấy giấu đi. Cô cũng không ngờ người phóng viên nhỏ này lại quan hệ rộng đến như vậy.


"Nhưng tôi e rằng bên trên..." Triệu Phương khôn khéo ngừng tại đây, cô ấy biết Hạ Lan sẽ hiểu hết câu nói của mình.


"Tôi đã đánh tiếng với phía trên, chỉ cần trưởng phòng Triệu giúp đỡ là được rồi."


"Được."


___


Triệu Phương quay lại phòng họp, mọi người thoáng chốc nghiêm túc.


Cô ấy ngồi vào ghế, lên tiếng, giọng nói không nhanh không chậm: "Dương Thần Sơ về nghiêm túc làm kiềm điểm bản thân, tiền thưởng cuối năm bị cắt bỏ." Triệu Phương đứng dậy: "Tan họp."


Mọi người tuy có ngạc nhiên nhưng chung quy cũng chẳng phải chuyện của mình, họ còn rất nhiều việc phải làm.


Phòng họp thoáng chốc chỉ còn là Dương Thần Sơ. Cô vẫn chưa kịp tiêu hóa xong lời của Triệu Phương. Chẳng lẽ cô chỉ bị phạt nhẹ như vậy thôi sao, chị ấy rời đi có mấy phút mà đã thay đổi quyết định rồi ư?


Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.


Dương Thần Sơ nhìn tên hiển thị trên màn hình, nhận máy: "Cố Tư Niên,chị tưởng em mata tích luôn rồi? Ngọn gió nào khiến em nhớ đến người chị cô đơn lẻ bóng nơi đất Bắc này?"


"Ngọn gió tình ái của chị và Lục Dương đó."


Hết chương 26

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi