ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Đúng nửa tiếng sau, Hạ Lan nhàn nhã bước vào phòng chờ, thư ký đi sau hiểu ý, trước khi rời đi còn đóng chặt cửa lại.


Hạ Lan ngồi xuống ghế sofa đối diện, hai chân tao nhã vắt chéo lên nhau.


"Con đến đây nhanh hơn mẹ tưởng."


Từ khi Hạ Lan bước vào phòng, Lý Thấm đã cảm thấy áp suất nơi này giảm xuống đáng kể, quả không hổ danh là nữ thần thương trường, chỉ cần nhìn thấy bà, người bên cạnh bất giác cảm nhận được áp lực tỏa ra.


Ở đây không còn người ngoài, Lý Thấm đã biết rõ mọi chuyện, Lục Dương cũng chẳng cần đóng kịch nữa.


"Một lần nợ ân tình, cả đời phải trả, chỉ là sớm còn hơn muộn. Đạo lý này, mẹ là người hiểu hơn ai hết."


Hạ Lan nhìn người đàn ông trước mặt. Khi bà đem cậu thanh niên này về nhà, lúc đó anh chỉ mang dáng vẻ non nớt, yếu đuối, thật không ngờ chỉ sau vài năm, anh lại trưởng thành, chín chắn, và thâm trầm đến như vậy. Vẻ mặt tươi cười kia vẫn không thể nào che đậy đi tất cả sự tàn độc trong con người anh. Người này, không làm kinh doanh thật uổng phí! Chỉ tiếc, chỉ vì vấn đề này, bà và Lục Dương đã bước vào chiến tranh mấy năm trời.


Hạ Lan không nhiều lời, đứng dậy rời đi.


"Hợp đồng sẽ được đưa đến trong vòng mười phút nữa. Công việc, con có thể bắt đầu làm từ ngày mai."


Căn phòng rơi vào yên ắng đến lạ thường.


Lý Thấm rớt mồ hôi hột, bầu không khí do hai người này tạo ra thật quá kinh khủng, khiến anh tuy chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng tựa như đã đối mặt với Tử thần hàng ngàn lần.


"Tôi vẫn thấy cậu nên giữ lấy điệu bộ thường ngày hơn." Lý Thấm thật sự không quen với con người thứ hai của Lục Dương, nói đúng hơn là anh đang sợ hãi.


Hai con mắt màu hổ phách của Lục Dương nhìn thẳng vào Lý Thấm, ánh mắt ấy sâu tựa biển khơi, như muốn xoáy cả người Lý Thấm vào trong đó.


Một giây sau, Lục Dương lập tức mỉm cười, dáng vẻ thâm trầm kia bị xua tan, anh lại quay trở về là anh.


"Mới thế đã sợ rồi."


Lý Thấm lắc đầu, một lúc sau lại gật đầu.


Anh âm thầm tự nhắc nhở bản thân: ngàn vạn lần phải tránh xa con báo sắn này.


Lịch trình chiều này của Lục Dương là đến chỉnh sửa cho album mới sắp ra nên hai người sau khi rời khỏi 'Tiêu Dao' đã lập tức trở về Hoa Nghị Huynh Đệ.


Lục Dương có một thói quen quái gở là khi anh làm việc, đặc biệt là khi viết nhạc không muốn một ai xuất hiện trong tầm nhìn của anh, anh cần một không gian yên tĩnh. Vậy nên lúc này, trong căn phòng thu âm, Lục Dương đang ngồi chỉnh sửa giai điệu liên tục, khi thì ngồi trước máy tính, khi thì thử âm thanh, khi thì cầm giấy bút.


Phong Triệt đứng bên ngoài, chứng kiến tên cuồng công vực này, anh ta quay sang hỏi Lý Thấm bên cạnh: "Từ lúc cậu ta về Bắc Kinh, đã ngủ lúc nào chưa?"


"Chưa."


Phong Triệt biết đáp án sẽ như vậy, anh ta đăm chiêu suy nghĩ gì đó, lúc sau lên tiếng: "Hợp đồng với bên đạo diễn Vương thế nào rồi?"


"Đã thỏa thuận sau, ngày mai đi ký kết là được. Còn với 'Tiêu Dao'." Lý Thấm ngập ngừng một chút: "Tôi thật sự không hiểu cậu ta đang nghĩ gì trong đầu nữa."


Phong Triệt nghe vậy, đứng dậy, rời khỏi phòng.


Lục Dương giam mình trong phòng thu âm cả một buổi chiều. Trong khoảng thời gian đó, anh có lên mạng, thấy Dương Thần Sơ đã đăng tải bài báo về Từ Tư Miểu.


Lục Dương dừng mọi công việc đang làm lại, đôi tay thon gầy xoay xoay chiếc bút chì, từng vòng, từng vòng đều đặn.


Anh gửi đi một tin nhắn: "Em không sợ bản thân mình đang bị lợi dụng để quảng bá cho phim của họ?"


Anh đặt điện thoại xuống, vẫy tay với Lý Thấm vẫn luôn đứng bên ngoài vào trong.


Theo lời dặn của anh, Lý Thấm gọi người phụ trách âm nhạc vào, Lục Dương tiến vào phòng thu âm chính, còn người phụ trách kia ở sau tấm kính thủy tinh, ngồi trước máy tính.


Anh đeo tai nghe lên, tay cầm bản nhạc đã chỉnh sửa xong.


Hôm nay coi như thuận lợi hoàn thành xong bản thu âm cho album sắp tới, chỉ còn ký hợp đồng với bên chế tác phim nữa là xong. Ca khúc mới này, Lục Dương đã nhận làm nhạc phim cho một bộ phim hiện đại. Đến xế chiều, Dương Thần Sơ mới trả lời lại tin nhắn của anh, thời gian của cô luôn không ổn định, trả lời như vậy đã là nhanh lắm rồi.


Lục Dương cầm điện thoại đọc tin nhắn, khóe môi không khỏi cong lên.


" phải quảng hay không phải về sau mới biết. Ít nhất tôi biết họ không lợi dụng tôi giống như ai kia."


Nếu là người bình thường, khi đọc được tin nhắn này, ắt sẽ nhăn mày hay khó chịu. Nhưng đối với Lục Dương, có thể nói anh hơi khác thường một chút khi trọng điểm của anh lại đặt ở ngữ điệu của lời nhắn, không phải câu chữ của nó.


Cô đây là đang hờn dỗi với anh?


____


Dương Thần Sơ lúc này đang chật vật ngồi ở ngóc ngách khách sạn, một tay cầm bánh bao, đôi mắt liếc ngang liếc dọc.


Đừng tưởng nghệ sĩ luôn mang ánh hào quang như vẻ bề ngoài như vậy, thực chất mỗi người này có cuộc sống phong phú hơn rất nhiều.


Để có thể hát tại một đại hội, một chương trình nào đó, cô ca sĩ phải đi hầu rượu bao nhà tài trợ, nhà sản xuất?


Để có được một vai diễn, để có thể leo cao, tần suất xuất hiện nhiều trên màn ảnh, bao diễn viên phải bán mình, làm ấm giường cho vô vàn những kẻ có tiền, nói cho hoa mỹ thì là người đầu tư?


Làng giải trí, khả năng giữ mình trong sạch là rất ít. Khi dấn thân vào con đường này, bạn chỉ có thể chọn một trong hai, một là đứng trên đỉnh cao, cả người tỉa ánh vàng rực rỡ nhưng đổi lại là mất đi sự trong trắng, vẹn nguyên và tự do, hai là ở dưới tận cùng, cảm nhận sự tàn bạo, khốc liệt của miệng người, ngày ngày nơm nớp lo sợ.


Nhưng giờ đây, mấy người nghệ sĩ đó cũng rất thông minh, họ sẽ không lộ liễu đi vào khách sạn thông thường nào đó, mà đa phần là vào những nơi bảo mật thông tin khách hàng tốt, tốt nhất là ngăn cản không cho phóng viên, ký giả đột nhập được vào. Dương Thần Sơ vào được trong nơi này cũng được gọi là may mắn. Cô quen biết với một vô bạn làm nhân viên trong này, vì vậy đã được cô ấy chỉ điểm đi vào bằng cửa sau.


Khi nhận được tin nhắn từ Lục Dương, thật ra cô cũng không có ý định đá đểu chuyện trước kia anh làm, chỉ là cô thật sự phải đăng tin này lên. Ít nhất tin tức này sẽ củng cố vị trí của cô, bảo đảm cô sẽ không phải làm kẻ thất nghiệp.


Có hai nhân viên dọn dẹp đi đến, cô nhanh chóng lẻn vào góc khuất. Nội dung cuộc trò chuyện của họ, cô đều nghe rõ mồn một.


"Thật không ngờ Từ Tư Miểu lại là người đàn bà thâm độc như vậy!"


"Trước đây mình còn tưởng cô ta thánh thiện cơ, ai dè đều là đóng kịch."


"Nhưng mà nghe nói người bị cô ta hãm hại còn có cả Lão Lục nhà chúng ta đấy."


Cô nhân viên kia mặt mày tức giận, chỉ hận không thể cho Từ Tư Miểu một cái tát: "Cũng may là Lão Lục không có vấn đề gì." Cô ấy nắm nắm cổ tay: "Nếu không mình cho cô ta lên bờ xuống ruộng."


Tiếng nói chuyện của họ dần nhỏ đi, Dương Thần Sơ không bước ra ngoài. Nghe họ nói chuyện, cô mơi chợt nhớ tới Lục Dương bị nhiễm phong hàn, không biết anh khỏi chưa. Dương Thần Sơ bỏ nốt miếng bánh bao vào miệng, lấy điện thoại ra, nhưng sau đó lại chần chừ, cô có nên gửi tin nhắn đi nữa không?


Cuối cùng, vẫn là hỏi han sức khỏe của anh ấy, chung quy chính cô đã liên lụy anh vào chuyện này.


"Anh khỏi phong hàn chưa?"


Tin nhắn được gửi đi xong, cô thấy trước cửa thang máy có cô diễn viên hạng ba đang ôm ấp một người đàn ông nào đó.


Dương Thần Sơ nhanh chóng chụp ảnh, mắt nhìn số tầng hiển thị trên thang máy, chờ khi cánh cửa thang máy đóng lại, cô nhanh chóng đi bằng thang máy bên cạnh.


Chụp được vài bức ảnh xong, coi như hôm nay cũng có tin tức dùng được, Dương Thần Sơ theo cửa sau rời khỏi khách sạn.


Lúc này cô mới lấy điện thoại ra, tin nhắn báo đã được gửi đến từ mười lăm phút trước.


"Cần tôi xuất hiện trước mặt cho em kiểm tra không?"


Nhìn câu chữ cũng đủ thấy người đàn ông này đắc ý thế nào, cô thật hối hận khi đã gửi đi tin nhắn này.


Dương Thần Sơ trêu chọc: "Anh đến đi?"


Người này muốn đùa cô, cô chơi tới cùng, anh ta chắc chắn không thể xuất hiện trước mặt cô ngay lúc này được.


Vừa gửi tin nhắn thành công xong, phía trước có ánh đèn xe chiếu rọi thẳng vào mắt cô.


Dương Thần Sơ lấy một tay che mắt, qua khe hở, cô liếc nhìn chiếc xe kia, ngạc nhiên. Đó lại là xe của Lục Dương, là chiếc xe hôm đó Lý Thấm lái tới đón hai người họ tại thôn làng kia.


Lục Dương không tiện xuống xe, anh gọi điện cho cô.


Điện thoại trong tay rung lên mãnh liệt, cô hoàn hồn, nghe máy.


Giọng người đang ông mang vẻ trêu đùa vang lên.


"Tôi đến rồi, có phải em nên lên xe rồi không?"


Chỗ này là trước cửa khách sạn, người qua kẻ lại cũng khá nhiều, đã có hai ba người đi qua quay đầu lại nhìn cô.


Dương Thần Sơ lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan*, nếu cô bước lên xe, bị phóng viên khác chụp được thì sao? Còn nếu không, anh ta liệu có bám cô suốt không, lúc đó bị ngoài đi đường nhận ra thì sao?


*Tiến thoái lưỡng nan: tiến không được, lùi không xong, trong trường hợp này ý chỉ sự bất lực, phân vẫn của nữ chính khi không biết nên chọn phương án nào. (Giải thích chỉ mang tính chất minh họa, mấy bạn không cần để tâm quá. ^^)


Lục Dương ngồi trong xe, cô có thể nhìn rõ nụ cười như có như không của anh.


Cô dứt khoát bước lên xe, kiểu nào cũng chết, thà rằng chết trong chiếc xe sang trọng cũng tốt hơn là chết ở ngoài đường.


Vào trong xe, quả nhiên cơ thể ấm lên hẳn.


Lục Dương nhìn chóp mũi ửng hồng của người con gái bên cạnh, anh cởi mũ len của mình ra, tự nhiên mà đội lên đầu cô.


"Trời lạnh mà em cũng không biết giữ ấm sao?"


Hơi thở ấm nóng cùng mùi hương đặc trưng của anh len lỏi vào da thịt cô, thấm vào trái tim cô, khiến nó một hồi rung động không nói lên lời.


Dương Thần Sơ không từ chối, mấy tiếng liền phải đứng bên ngoài trời tuyết lạnh, cô quả thật đã sắp chết cóng rồi. Nhưng cô vẫn không quen có động tác thân mật như vậy, cô nghiêng người, có ý né tránh vòng tay của anh.


Lục Dương vòng cả tay, tạo thành một vòng tròn nhỏ, bao bọc lấy cả người cô, khiến cô không tài nào né tránh được. Khi đội mũ xong cho cô, anh đưa tay nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của cô, ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều và sủng nịnh.


Dương Thần Sơ sợ nhất là những hành động ấm áp này, ánh mắt ma mị này, cô sợ khi mình rơi vào cạm bẫy, rơi vào u mê của anh, rơi vào thế giới hỗn loạn, khi ấy, cô thật sự không đủ năng lực để phân biệt thật giả nữa.


Lục Dương thu người về, ánh đèn bên ngoài lướt qua, phản chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của anh, khiến anh càng thêm tuấn tú.


Tiếng chuông điện thoại kêu lên phá vỡ bầu không khí, là điện thoại của Lục Dương.


Anh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, mày khẽ nhăn lại.


Lục Dương vừa nghe máy, tiếng nói lo lắng, gấp gáp của Tiêu Nguyệt đã vọng lại.


"Anh, anh...giúp em...Giang Thành Xuyên, cậu ấy gặp chuyện rồi!"


Lục Dương chưa kịp nói gì thì điện thoại vang lên một tiếng hét chói tai, cuộc gọi kết thúc.


Dương Thần Sơ ở bên cạnh cũng nghe loáng thoáng được nội dung cuộc trò chuyện, cô lên tiếng nói với Lý Thấm đang lái xe: "Đến Trung học số 1."


Hai người không cần nói chuyện với nhau nhưng đều hiểu được suy nghĩ của đối phương, sự ăn ý này lại xảy ra một cách tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn nữa như vậy.


Hết chương 29


Bắt đầu từ chương sau không biết nên nói kết thúc của hạnh phúc hay mở đầu của đau thương nữa. Thôi thì các bạn ráng đọc nhé, chúc một ngày tốt lành.?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi