ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Gió lạnh từ bên ngoài luồn vào trong cả cầu thang, Dương Thần Sơ bất giác rùng mình. Ban đầu cô còn tưởng người đàn ông này là Lục Dương, nhưng cô cảm nhận được cái ôm nay, hoàn toàn không phải là anh. Đối phương thấy cô đã đứng vững, lập tức buông tay ra: "Cô cẩn thận chút."


Vì đang đứng ở cầu thang, xung quanh hầu như rất tối, ánh đèn ỏe khu chung cư yếu ớt, vốn không đủ để soi sáng. Cô không nhìn rõ mặt người đàn ông này, chỉ thấy anh ta là người rất cao, phải hơn mét tám, giọng rất trầm ổn, là loại trầm ổn mang theo cảm giác lạnh lẽo, không giống như chất giọng của Lục Dương, mang đến sự ấm áp của vầng dương.


Người đàn ông kia nhìn cô chăm chú rồi bỏ đi, anh ta đi về phía căn hộ duy nhất còn mở đèn. Dương Thần Sơ ngỡ ngàng, ánh mắt vừa rồi, không hiểu sao nó khiến cô cảm thấy áp lực, một sức mạnh vô hình đang đe dọa tâm trí cô.


Đầu dây điện thoại bên kia, Hầu Quân biết xảy ra chuyện, liên tục nói vào điện thoại: "Này, Dương Thần Sơ, Dương Thần Sơ!"


Cô đưa điện thoại lên tai, tiếp tục bước xuống lầu: "À, vừa rồi bước hụt thôi..."


Chờ cho bóng cô đã nhỏ dần, rồi biến mất ở ngã rẽ cầu thang, người đàn ông kia mới bước ra khỏi cánh cửa, ánh mắt anh ta lạnh lẽo, chất chưa sự hứng thú như tìm thấy con mồi ưng ý. Người đàn ông nhếch mép, nói nhỏ: "Cô bé, đã lâu không gặp."


____


Sáng hôm sau, tin tức về sự việc đánh nhau ở trường trung học số 1 đã xuất hiện trên khắp các trang báo, bên ngoài, các đài cũng thi nhau đưa tin về truyện này.


Nguyên cả buổi sáng tranh cãi với ông bà Tiêu, Tiêu Nguyệt mới miễn cưỡng đến trường được. Bước vào trường, có vô số ánh mắt nhìn cô, họ chỉ trỏ, thù thầm bàn tán về việc xảy ra tối qua.


Hôm nay Tiêu Nguyệt kiên quyết đến lớp chẳng phải vì mang tinh thần học tập nhiệt huyết mà là cô muốn đến gặp Giang Thành Xuyên, hôm qua, anh là người bị thương nặng nhất.


Hết tiết học, Tiêu Nguyệt đi đến lớp 6 tìm Giang Thành Xuyên, nhưng bạn học nói anh đã ra ngoài rồi.


Tiêu Nguyệt tìm khắp trường, vẫn không thấy anh đâu, cô gọi điện nhưng đều không liên lạc được.


Cô ngồi xuống ghế đá khu nhà ăn, tay vẫn liên tục gọi điện cho anh. Ghế đá này nằm ở góc khuất, ba mặt đều được bụi cây bao phủ, thông thường lướt qua sẽ khó nhìn thấy.


Tiếng nói chuyện vang lên bên kia bụi cây, cô nhận ra giọng nói của hai người bọn họ, là Bách Kiến và Giang Thành Xuyên.


"Giờ ngay cả cơ hội vào Đại học Thể thao cũng bị tước mất, cậu nói đi, rốt cuộc là sao hôm qua cậu lại làm vậy." Là tiếng của Bách Kiến, qua giọng nói có thể thấy anh ta đang rất tức giận, xung quanh vốn ít người nên anh ta không cần kiêng dè gì, nói khá to.


Trái lại, Giang Thành Xuyên lại nhàn nhã, tựa hồ một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng đáp trả: "Nếu hôm qua không cứu cô ta, cậu nghĩ tôi còn đi học được?"


Tiêu Nguyệt cứng người, tay nắm chặt điện thoại, toàn thân lạnh toát. Từng câu từng chữ của Giang Thành Xuyên rõ ràng đến vậy, nó nhue vô vàn lưỡi dao, thẳng thừng đâm vào trái tim cô, đau đến thấu tâm can. Anh cứu cô là có mục đích?


Bách Kiến tay ngắt chiếc lá trong bụi cây: "Vậy còn đám người gây sự hôm qua là sao?"


Giang Thành Xuyên tựa người vào bồn cây, mặt ngửa lên trời, tuyết bắt đầu rơi, có bông thấm vào trán anh, lạnh buốt. "Vốn là người của Hạ Lan, bọn chúng chỉ muốn hù dọa mình để mình rời xa Tiêu Nguyệt, nhưng mình cũng tương kế tựu kế, mua chuộc bọn chúng." Anh dừng lại, đưa tau ra hứng từng bông tuyết, lại vo tròn chúng, bông tuyết nhanh chóng bị nát vụn, tan thành ít nước nhỏ. "Ít nhất mình bảo vệ được Tiêu Nguyệt, cô ta sẽ không nghi ngờ gì." Giọng anh ngày thường vốn đã vô cảm, khi nói những câu này, Tiêu Nguyệt thấy nó còn lạnh hơn cả thời tiết mùa đông.


Bách Kiến như đã quá quen thuộc với hình ảnh này của Giang Thành Xuyên, anh ta vỗ vai anh, tay kia lại từ từ thả những mảnh lá vụn xuống đất: "Tôi còn tưởng lần này cậu sinh tình với Tiêu Nguyệt thật."


Giang Thành Xuyên không đáp lại, anh vốn không muốn bàn nhiều về chuyện tình cảm, Tiêu Nguyệt đơn giản chỉ là quân cờ để anh lợi dụng, tình cảm một chút cũng không có.


Tiêu Nguyệt ngồi dưới trời tuyết, cô rất lạnh, rất lạnh, cả người dâng lên một nỗi đau nhức nhói, khó chịu vô cùng. Tình cảm kia, lời nói ở hành lang hôm ấy, sự che chở bảo vệ, chàng thiếu niên áo trắng ôm trong mình trái bóng rổ, rồi cả bàn tay hôm vụ nổ xảy ra ấy nữa, tất cả chỉ là giả dối thôi sao?


Giang Thành Xuyên đứng dậy, ánh mắt không còn vẻ nham hiểm như vừa rồi, anh lại quay về với hình tượng nam sinh cao lãnh như thường ngày: "Tốt nhất cậu nên đề phòng Lục Dương, anh ta không đơn giản chỉ là nghệ sỹ bình thường." Tiếng lá khô vang lên, qua khe hở, Tiêu Nguyệt thấy bóng Giang Thành Xuyên đã đi xa, Bách Kiến cũng bỏ đi.


Sức lực cô như bị rút cạn, cả người vô lực dựa vào ghế. Ai đó làm ơn nói với cô, đây chủ là ác mộng thôi được không. Tình dậy rồi, mọi việc sẽ tái diễn như bình thường phải không? Giọt nước mắt nãy giờ trực trào nói khóe mắt rốt cuộc cũng rơi xuống, cuối cùng thấm vào mặt ghế, tạo thành một vòng tròn sẫm màu. Tiêu Nguyệt đứng dậy, bỏ đi.


Quay trở lại lớp thì giáo viên Ngữ Văn đã bắt đầu tiết học, môn Ngữ Văn này lại là môn mà Tiêu Nguyệt yếu nhất, hiển nhiên là giáo viên rất không hài lòng.


Giáo viên đảm nhận môn này là cô Vạn, là người phụ nữ đã già, thường ngày vốn rất khắt khe, khó tính. Thấy Tiêu Nguyệt giờ này mới vào lớp, bà đẩy chiếc kính lão, bỏ tập sách trên tay xuống: "Tôi không hiểu rốt cuộc trong đầu các em đang nghĩ gù nữa, chỉ còn vài tháng nữa là thì Đại học rồi. Các em còn tâm tư, thời gian để ham chơi thì chắc chắn là mình không cần thi nữa phải không?"


Tiểu Mai mặt mày nhăn nhó, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiêu Nguyệt.


Tâm trí Tiêu Nguyệt lúc này vốn chẳng để ở đây, những lời nói của Giang Thành Xuyên khi nãy vẫn còn lởn vởn quanh đầu cô. Lời cô Vạn nói, một chữ cô cũng không nghe vào.


Tiêu Nguyệt mệt mỏi, cúi người: "Xin lỗi cô."


Cô Vạn thấy sắc mặt cô không tốt cũng không nói nhiều nữa, phất tay cho cô về chỗ ngồi.


Tiểu Mai dùng tay huých vào người cô. Cô nàng nhỏ giọng: "Sắc mặt cậu kém vậy?"


Tiêu Nguyệt chỉ muốn nghỉ ngơi, đáp qua loa với Tiểu Mai rồi gục đầu xuống bàn.


Một ngày dài mệt mỏi cũng kết thúc. Hôm nay Giang Thành Xuyên có đến lớp tìm cô một lần nhưng cô lấy lý do đau bụng nên không muốn gặp anh. Không ngờ, lúc sau, anh mang đến đường đỏ và túi giữ nhiệt, anh tưởng cô đến kỳ kinh nguyệt. Cầm trên tay những món đồ này, nước mắt cô đã cố kìm nén lúc này lại lặng lẽ thấm vào da, lòng cô tràn ngập cỗ chua xót. Tiểu Mai nhìn vậy còn có tâm trạng trêu đùa: "Sao? Được người yêu quan tâm quá nên cảm động phát khóc luôn rồi hả?"


Quan tâm? Nếu là quan tâm thật thì tốt, chỉ sợ đây lại là đang tính kế lợi dụng cô nữa.


Đi ra đến cổng trường, mắt thấy tài xế riêng đã đứng đợi từ lâu, cô bước lên xe, không bảo ông đưa về nhà luôn mà đến Đài Truyền hình Trung ương một chuyến, từ hôm qua đến giờ cô vẫn chưa hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Dương Thần Sơ, dù sao, họ cũng là bị cô liên lụy.


Vốn là Dương Thần Sơ nghĩ bụng hôm nay sẽ đi săn tin nữa, nhưng tin tức của Hầu Quân hôm qua khiến cô không yên lòng, cuối cùng lựa chọn ở lại Đài Truyền hình.


Tiêu Nguyệt hẹn gặp Dương Thần Sơ ở quán cafe gần Đài Truyền hình.


Bước vào quán, cô nhìn thấy Tiêu Nguyệt đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự, sắc mặt xanh xao.


Tiêu Nguyệt thấy bóng Dương Thần Sơ liền thu lại tầm mắt lạc lõng, vẫy tay với cô.


Dương Thần Sơ ngồi xuống ghế, cô gọi một cốc cafe đen.


"Chuyện hôm qua, thành thật xin lỗi chị." Tiêu Nguyệt áy náy.


"Không sao cả, chị chỉ bị thương ngoài da, vết thương nhẹ lắm."


Tiêu Nguyệt mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi."


Dương Thần Sơ nhùn cũng biết Tiêu Nguyệt đang đóng kịch. Vẻ mặt đau buồn, đôi mắt vô hồn, còn hơi đỏ kia, không gặp chuyện mới là có vấn đề.


"Em, có chuyện đúng không?"


Tiêu Nguyệt nhìn Dương Thần Sơ, không ai hỏi thì không sao, nhưng chỉ cần một câu chữ đã đánh bại hoàn toàn thành tuyến cô cố gắng dựng lên.


"Nếu khó chịu cứ nói ra, đừng cố giấu trong lòng." Hôm qua đám người kia hung đồ, tàn bạo là vậy, thế mà bọn chúng kiên quyết không động đến một ngón tay của Tiêu Nguyệt, chắc chắn chuyện này có liên quan đến Hạ Lan. Nếu là vậy, vấn đề là ở Giang Thành Xuyên và Tiêu Nguyệt, hai người họ, có lẽ đã có chuyện gì.


Tiêu Nguyệt cắn chặt răng, cố kìm nén nước mắt đang trực trào, coi không muốn bản thân yếu đuối vào lúc này, rơi nước mắt vì một người lừa dối mình, hoàn toàn không đáng: "Chỉ là em thấy mệt mỏi quá thôi."


"Đủ sâu đậm hãy nắm chặt tay. Gió thoảng mây bay buông tay mà hơn cả." Mặc dù Tiêu Nguyệt không nói vào vấn đề cụ thể, nhưng cô hiểu cô ấy đang nói về Giang Thành Xuyên. Cô lấy khăn giấy trên bàn đưa cho Tiêu Nguyệt.


Tiêu Nguyệt bỗng bật cười, đôi mắt long lanh nước mắt: "Giọng điệu này của chị giống hệt anh em. Lời nói cũng tựa như nhau nữa."


Cô không ngờ Lục Dương cũng làm nhà tư vấn tình cảm: "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."


"Không, là nồi nào úp vung nấy." Tiêu Nguyệt lau sạch nước mắt, trở về trạng thái lạc quan như thường ngày: "Chuyện của anh chị em biết cả rồi. Anh em, anh ấy là yêu chị thật lòng." Khi nói lời này, cả khuôn mặt Tiêu Nguyệt hiện lên hai chữ tự hào.


Dương Thần Sơ mỉm cười, cầm cốc cafe lên nhấp một ngụm: "Chị biết."


Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, là điện thoại của Dương Thần Sơ.


Cô nghe máy.


"Dương Thần Sơ, về ngay, Lam Cẩn Tranh đến rồi."


Sắc mặt Dương Thần Sơ hơi trầm xuống: "Được." Cô cúp máy, áy náy: "Chị có việc cần về Đài Truyền hình trước."


Tiêu Nguyệt đứng dậy, thanh toán tiền: "Không sao, em cũng phải về rồi."


Trở lại Đài Truyền hình, khung cảnh náo nhiệt hơn Dương Thần Sơ tưởng tượng.


Bên ngoài đại sảnh tập trung rất nhiều người, trước cổng Đài Truyền hình, một chiếc Mercedes màu xám bạc đang ngang nhiên đỗ ở đó. Trong lòng Dương Thần Sơ thầm nghĩ: con người này có cần phải khoa trương đến vậy không?


Người đàn ông bước xuống xe, xung quanh tiếng trầm trồ vang lên không ngớt: "Đẹp trai quá đi!"


Lam Cẩn Tranh trong bộ vest màu đen, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, giày da được may thủ công bóng loáng, khi bước xuống là cả một vầng hào quang.


Dương Thần Sơ bất lực đỡ trán, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, con người này vẫn là vậy mà.


Lam Cẩn Trang thấy Dương Thần Sơ mặt mày nhăn nhó đứng cách đó không xa, anh rảo bước tiến tới, không ngại ngần vén mấy sợi tóc đang dính vào mặt cô: "Nhìn em này, không cần phải mong muốn được gặp anh đến thế chứ!"


Xung quanh vang lên tiếng bàn tán, Dương Thần Sơ lúc này chỉ muốn cho người trước mặt một cái bạt tai, đánh bay cái bộ dạng giải nhân giả nghĩa của anh ta. Cô né tránh, nghiến răng: "Anh hại em còn chưa đủ?"


Lam Cẩn Tranh thu tay về, cũng cất đi vẻ trêu chọc vừa rồi, anh cúi xuống, mói thầm bên tai cô: "Em không nghe lời, anh chỉ còn cách về đây trừng trị em."


Tiếng chuông điện thoại lại bất thình lình vang lên, Dương Thần Sơ bất giác có dự cảm không lành. Lam Cẩn Tranh đứng thẳng người lại, chăm chú nhìn cô.


"Alo."


Giọng nói trầm ổn của người đàn ông vang lên bên tai cô: "Em đây là định làm hồng hạnh vượt tường?" Lục Dương cố tình nhấn mạnh bốn chữ 'hồng hạnh vượt tường', cô thấy tâm trạng anh đang không tốt lắm.


"Cái gì?" Cái gì mà hồng hạnh vượt tường? Anh rốt cuộc là uống nhầm thuốc à?


Cô quay người lại, bất chợt thấy bên đường đối diện, một chiếc xe BMW màu đen đang lặng lẽ đỗ ở đó.


Hết chương 33

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi