ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Tâm tình Dương Thần Sơ như nổi cơn bão tố, từng đợt đánh vào trái tim cô. Hóa ra cô nhớ anh đến vậy, nhớ đến thần hồn điên đảo đến thế, cô có vô vàn lời muốn nói với anh lúc này.


Cô muốn nói: Lục Dương, em xin lỗi.


Cô cũng muốn nói: Lục Dương, em sai rồi, là do em ích kỷ.


Cô càng muốn nói: Lần sau chúng ta đừng cãi nhau nữa được không?


Đầu Dương Thần Sơ đột nhiên truyền đến cơn đau dữ dội. Không phải kiểu đau đớn dằn vặt cơ thể, mà là cái đau thoáng qua. Trong đầu cô như vừa có một sợi dây thép, mạnh mẽ, dứt khoát xuyên qua đầu cô. Dương Thần Sơ ôm đầu, cả người muốn ngã khuỵu xuống.


Lục Dương thấy cô không ổn, lập tức chạy đến, anh đỡ lấy cô, hỏi: "Em sao vậy?"


"Tránh ra!" Dương Thần Sơ lảo đảo đứng dậy, đẩy Lục Dương ra xa. Cô ôm đầu, hai mắt đỏ rực: "Anh cút cho tôi! Cút!" Chữ 'cút' cuối cùng cô dường như là hét vào mặt anh.


Lục Dương nghĩ cô vẫn còn giận dỗi chuyện ở bệnh viện hôm trước, mặt anh nhu hòa, tiến lại gần: "Ngoan, anh đưa em đến bệnh viện. Đừng quậy nữa." Giọng anh ấm áp, trìu mến, giống như ngọn lửa lấp lánh ánh hồng.


Dương Thần Sơ không nghe thấy anh nói gì, cơn đau ngày một hành hạ cô hơn, nó cứa từng nhát một vào da đầu cô, đau đến nỗi khiến cô phát khóc. Cô gào lên: "Tôi nói anh không hiểu tiếng người à? Con mẹ nó, Lục Dương, anh cút ra xa cho tôi!" Tiếng cô vọng lại trong đêm tối.


Đường phố vắng vẻ truyền đến từng cơn gió lạnh, tuyết bắt đầu rơi ngày một nhiều.


Cằm Lục Dương bạnh ra, ánh mắt thâm sâu nhuốm màu tức giận, trong đêm tối, đôi mắt nhạt ấy như đôi mắt của thú hoang, nó   hung dữ tiến lại gần, muốn nuốt chửng lấy cô. Anh vốn là muốn làm hòa với cô, khi nghe được những lời cô nói với Lam Cẩn Tranh, cả người anh rạo rực niềm hân hoan, phấn khởi. Thì ra cô bé của anh đã trưởng thành, nhưng cô vẫn là cô bé ngốc, đi giấu giếm mọi chuyện với anh, quan tâm anh mà lại vờ như đang giữ cho mình lòng tự đại.


Nhìn thấy cô đau đơn như vậy, cô như con thú nhỏ bị bỏ rơi, trong màn đêm hiu quạnh, cô như bị không gian rộng lớn này nuốt chửng. Anh muốn đến giúp cô vượt qua sự đâu đớn, nhưng đổi lại là ba lần bị xua đuổi, đổi lại là ba chữ 'cút' vang vọng từ nơi xa. Trái tim anh bắt đầu rỉ máu, rất đau. Cuối cùng hóa ra vẫn chỉ toàn là đau thương.


Lục Dương nhìn cô một cái thật lâu, thật sâu. Anh quay người, bước lên xe, để lại cho cô bóng lưng thẳng tắp tựa cây tùng nơi đỉnh núi treo leo, khúc khuỷu.


Dương Thần Sơ lúc này mới ngồi gục xuống, hàm răng buông tha cho đôi môi đã bị cắn đến rỉ máu, từng giọt nước mắt men theo khóe mi, lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch.


Lục Dương lái xe tới con ngõ nhỏ, anh định gọi điện thoại cho Lý Thấm, nhờ anh ta đến giúp cô, nhưng suy nghĩ lại, đến anh cô còn né tránh, liệu Lý Thấm đến có giúp được gì hay không? Cuối cùng, anh tìm tên của Lam Cẩn Tranh trong danh bạ. Trước đây, khi nhìn cảnh Lam Cẩn Tranh trêu chọc Dương Thần Sơ ở cổng Đài Truyền hình, anh đã nhờ Lý Thấm điều tra về anh ta, tiện thể lưu số điện thoại của Lam Cẩn Tranh vào máy luôn. Không ngờ lúc dùng đến lại trong hoàn cảnh này.


Gọi cho Lam Cẩn Tranh xong, Lục Dương nở nụ cười chua xót. Muốn quan tâm người mình yêu, lại phải lén lén lút lút nhờ người đàn ông khác giúp đỡ. Lục Dương anh từ khi nào lại thê thảm đến như vậy?


____


Lam Cẩn Tranh nhận được điện thoại của Lục Dương, anh lập tức lái xe đến theo địa chỉ Lục Dương đã nói.


Cơn đau đớn đã qua đi, nó đến đột ngột nên ra đi cũng rất nhanh. Dương Thần Sơ mệt mỏi dựa vào gốc cây, cả khuôn mặt trắng đến đáng sợ.


Bỗng có ánh đèn xe chiếu đến, Dương Thần Sơ chưa thích ứng kịp, cô đưa tay lên che trước mắt. Tiếng bước chân vội va , cô tưởng là Lục Dương quay lại, sau lại thầm khinh bỉ mình, anh đã bị cô đuổi đi không thương tiếc rồi, sao có thể quay lại đây được nữa.


Lam Cẩn Tranh gấp gáp đi đến chỗ Dương Thần Sơ, thấy cô chật vật đến như vậy, anh càng thêm lo lắng.


Tóc tai bê bết, dính chặt vào khuôn mặt nhợt nhạt, mồ hôi men theo từng đường nét thanh tú chảy xuôi xuống cổ, quần áo đầy bụi bặm. Suốt mười mấy năm quen biết Dương Thần Sơ, anh chưa từng chứng kiến cô như vậy, kể cả lúc ông bà Dương qua đời. Rốt cuộc cô gái này gặp phải chuyện gì.


"Đứng dậy trước đã. Anh đưa em về nhà." Lam Cẩn Tranh đỡ cô dậy, dìu Dương Thần Sơ vào trong xe.


Dương Thần Sơ vì quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, đến nhà cô, Lam Cẩn Tranh tắt máy, ẵm cô vào nhà. Mật khẩu nhà Dương Thần Sơ anh đều biết, vào trong nhà rồi, anh đặt cô xuống giường. Lông mi vừa dày vừa dài như cánh bướm của cô khẽ run rẩy, mặt hiện rõ sự sự hãi.


Chăm sóc cho cô xong cũng đã là rạng sáng. Lam Cẩn Tranh không thể thay đồ cho cô được, chỉ phủi hết bụi bặm trên quần áo cô. Xong xuôi hết mọi chuyện, Lam Cẩn Tranh khóa cửa nhà cẩn thận, ra về.


Sáng hôm sau tỉnh dậy, Dương Thần Sơ cảm thấy bản thân như trải qua một cơn ác mộng kinh khủng vậy, đầu không còn đau nữa, nhưng cô vẫn cảm nhận được cái đau thấu gan của nó.


Đến Đài Truyền hình, Dương Thần Sơ lập tức đem chuyện của đạo diễn Vương nói cho Triệu Phương.


Triệu Phương rõ ràng là sửng sốt một hồi, cô ấy không ngờ Dương Thần Sơ lại tìm được tin động trời này, hơn hết là nạn nhân không ai khác chính là Dương Thần Sơ.


Cô ấy lập tức mở cuộc họp nội bộ trong phòng.


Không biết tin này được ai truyền ra bên ngoài, đến nỗi cả Đài Truyền hình đều biết. Sắp cuối năm nên ai ai cũng muốn tìm được tin tức tốt để khai thác, vậy nên tin động trời này của Dương Thần Sơ như miếng mồi ngon từ trên trời rớt xuống. Trưởng ban biên tập viên của chuyện mục thời sự cũng không ngoại lệ, ông ấy biết Triệu Phương mở cuộc họp nội bộ liền xin được tham gia góp ý.


Triệu Phương ngồi ở ghế chính giữa, lật mở tài liệu đã được Dương Thần Sơ soạn chi tiết. Chân mày cô ấy chau lại, môi mím chặt, cả phòng họp rơi vào yên tĩnh. Một lúc sau, cô ấy mới rời mắt khỏi tập tài liệu: "Vấn đề này lập tức phải đưa lên. 'Phượng Hoàng lửa' đang rất hot, thêm nữa giải Kim Ưng sắp diễn ra, đưa lên ngay bây giờ sẽ rất được mọi người chú ý." Triệu Phương lấy máy tính ra trước mắt, tay đánh liên tục trên bàn phím, cô ấy tiếp tục giao phó công việc: "Liên Tử, cô phụ trách chương trình về nghệ sĩ, giờ đưa tin này lên để thảo luận trong số tối nay. Lại Vĩnh, cậu làm cho show thực tế-bí mật một ngày của nghệ sĩ, theo dõi xát xao Vương Trích, kiểu gì ông ta cũng sẽ chột dạ mà làm gì đó. Phúc Quá, cậu lập tức viết bài, đăng lên diễn đàn và weibo của Đài. Kết thúc buổi họp, ai làm việc của người nấy."


Những người được đọc tên tay ghi chép liên tục, họ cũng nhận ra được tầm quan trọng của sự việc lần này. Chuyện này liên đới tới cả phóng viên, vậy nên rất được để tâm. Những năm gần đây, số phóng viên bị trả thù, đe dọa ngày một tăng lên, sự việc lần này lại trực tiếp động chạm vào điểm mấy chốt, lại liên quan tới cả giới showbiz, khó tránh khỏi phải lam căng.


Trưởng ban biên tập ngồi bên thấy vậy, ông ta lập tức mỉm cười, thương lượng: "Triệu Phương, cô xem thế nào, chuyện này lớn như vậy, ban cô một mình đảm đương có phải lãng phí lắm không?"


Triệu Phương nghe vậy, liếc mắt nhìn trưởng ban, không khỏi cau mày: "Ông ở bên chuyên mục thời sự, liên quan gì nhiều tới showbiz. Tôi nhớ, lúc đầu năm là ai đã nhấn mạnh việc phân chia rạch ròi giữa các chuyên mục?"


Dương Thần Sơ vốn bứt rứt vì vấn đề này cô không được tự mình đưa tin. Nhưng cô hiểu, Triệu Phương là đang bảo vệ cô. Dương Thần Sơ là người trong cuộc, trực tiếp bị hại, đi tìm chứng cứ hay đưa tin khó tránh khỏi việc bị mọi người nói là phóng đại sự việc, phô trương để trả thù cá nhân. Vậy nên, cô ấy mới để cô tránh xa vấn đề này.


Nghe trưởng ban biên biên tập nói vậy, trong đầu Dương Thần Sơ lập tức lóe lên một ý tưởng.


Cô nói: "Trưởng phòng Triệu, em có ý này."


Triệu Phương nhìn cô, ý nói cô cứ tiếp tục.


Dương Thần Sơ hiểu ý: "Vấn đề này thật ra rất rộng. Xét về thân phận, Vương Trích là người trong làng giải trí, chúng ta khai thác kỹ về các mánh khóe, thủ đoạn của ông ta để làm nổi bật vấn đề chuyên sâu của ban giải trí chúng ta. Xét về nạn nhân là em, là một phóng viên, sự việc này liên quan đến đạo đức, nhân tính con người khi đứng trước đồng tiền, lợi ích, để bên chuyên mục thời sự họ khai thác, có lẽ sẽ được theo dõi nhiều hơn là khi chúng ta ôm hết vào. Chia nhỏ sự việc này ra từng khía cạnh, góc độ khác nhau, từ một vấn đề biến nó thành vô vàn vấn đề nhỏ khác, chắn chắn sẽ làm cho tỷ lệ người xem đài nhiều hơn." Cô nói lưu loát, giọng trong veo trong căn phòng yên tĩnh: "Mấy năm nay, có rất nhiều Đài Truyền hình đang phát triển mạnh, ảnh hưởng không ít tới tỷ suất xem đài của chúng ta, ví như đài Hồ Nam, Giang Tô... Vì vậy, em muốn mượn sự việc lần này, làm đòn bẩy để nâng độ uy tín, tỷ suất của chúng ta lên."


Trưởng phòng ban biên tập nghe Dương Thần Sơ nói xong, hai mắt sáng ngời, vỗ tay đen đét: "Cô ấy nói đúng. Triệu Phương, cô nói xem, chúng ta lần này hợp tác được không?"


Triệu Phương suy nghĩ những điều Dương Thần Sơ vừa nói. Tất cả những điều cô nói đều hợp tình hợp lí, phân tích kỹ càng, lại quan tâm tới cả lợi ích, sự phát triển chung của toàn Đài, quả thật là một ý kiến không tồi. Triệu Phương gật đầu, coi như đồng ý: "Được."


Ba người ngồi lại, thảo luận một lượt vấn đề này rồi mới tan họp.


Ngay trong ngày hôm nay, tin tức đã lập tức được đưa lên, có thể nói là khuấy đảo cả Bắc Kinh, và người dân theo dõi trong cả nước.


Lại Vĩnh và Liên Tử có công suất làm việc quat là cao, hai người không chỉ hoàn thành công việc được giao mà còn tìm thêm được một loạt chứng cứ mới.


Đầu tiên là, đây không phải lần đầu tiên Vương Trích gây ra sự việc này cho phóng viên. Liên Tử đã tìm thêm được hai phóng viên bị hãm hại tương tự như Dương Thần Sơ đến phỏng vấn.


Thứ hai, có lẽ là vấn đề khiến Dương Thần Sơ nóng máu nhất, đó là ảnh chụp tường tận quá trình Lục Dương đưa Dương Thần Sơ vào bệnh viện. Sau khi bức ảnh được công khai, chỉ vài giờ sau đó, Vương Trích đã lợi dụng sơ hở của bức ảnh, đó chính là hôm đưa cô vào bệnh viện, Lục Dương đã dùng áo che kín mặt cô, chỉ để lộ chân ra ngoài. Ông ta dám mạnh miệng nói, người Lục Dương đưa vào bệnh viện là Từ Tư Miểu. Chính từ đó, dấy lên cơn bão táp trong showbiz.


Hết chương 39

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi