ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Bên quản lý của Lục Dương trực tiếp lên tiếng về mối quan hệ giữa Lục Dương với Từ Tư Miệt, khiến cho dư luận lại nghiêng về một phía, đâm ra chỉ trích Từ Tư Miệt là loại đàn bà giả dối, mượn sức nổi của Lục Dương để đưa bản thân lên cao. Trên các kênh giải trí, hay đơn giản là đi ra đường, ngước nhìn màn hình lớn,  bạn có thể dễ dàng bắt gặp hình ảnh nước mắt lưng tròng của Từ Tư Miểu.


Mặc dù là vậy, nhưng lượng fan của cô ta không phải là ít, mấy ngày nay liên tục phân bua, giải vây cho thần tượng của mình, song, đứng trước sức mạnh khổng lồ của cộng đồng cư dân mạng, quả thật là trứng chọi đá, thậm chí họ còn muốn tẩy chay cô ta ra khỏi làng giải trí. Sự việc bày ra rành rành, chứng cứ đầy đủ, có mời thám tử Sherlocks Home đến cũng chẳng lật ngược được tình thế lúc này.


Trên mạng, có một bình luận được đưa lên top, đoa là phỏng đoán phải chăng hành động của Vương Trích, Từ Tư Miểu cũng đóng góp một phần?


Dương Thần Sơ thoát khỏi trang web, đứng dậy đi lấy cho mình cốc nước lọc. Mọi việc mà phóng viên cần làm đó chính là đưa ra chứng cứ, phỏng đoán, quan điểm khách quan, còn việc tưởng tượng theo chiều hướng nào, rốt hay xấu, đó là phụ thuộc vào mọi người. Cô không hơi đâu mà bỏ ra sức lực bám riết mãi vào một vấn đề. Yêu cầu thiết yếu của nghề này đó chính là đổi mới, liên tục cập nhật tin tức, việc nhai đi nhai lại một vấn đề là điểm chết. Bất kỳ phóng viên nào đều biết yêu cầu quan trọng này.


Trở lại bàn làm việc, cô nhìn chiếc điện thoại mấy ngày nay vẫn im lìm như vậy. Nghĩ một lúc, cô cầm điện thoại lên, soạn một tin nhắn: "Cảm ơn anh."


Đối phương không trả lời ngay, Dương Thần Sơ để ý mãi, năm, mười phút sau điện thoại vẫn yên vị ở trên bàn, không một tiếng động, không một thông báo. Có lẽ anh ấy vẫn còn để ý chuyện kia. Dương Thần Sơ thở dài, vuốt mặt cho tỉnh táo, mang theo ba lô, rời khỏi bàn làm việc. Trước khi rời khỏi Đài Truyền hình, cô gặp được Liên Tử, cô mỉm cười gật đầu với cô ấy, sự việc này, công lao cô ấy là rất lớn.


Liên Tử cũng gật đầu với cô, nhớ ra chuyện gì, cô ấy gọi với cô lại: "Dương Thần Sơ, chương trình chào mừng năm mới dương lịch của đài Hồ Nam đổi thành cô phụ trách rồi đấy!"


Dương Thần Sơ lưng vẫn không ngoảnh lại, giơ tay làm dấu 'ok' rồi bỏ đi. Việc thay đổi công việc trong Đài Truyền hình cô đã quá quen. Đài Truyền hình Trung ương không giống như những đài truyền hình khác, đài chỉ tổ chức những sự kiện thật sự quan trọn như đón tết nguyên đán, bầu cử quốc hội, v...v, còn những chương trình như vậy, hầu như không có. Vậy nên những ngày này, công việc chính của cô là đến gala chào mừng năm mới của đài khác để kiếm thêm thông tin.


Vừa rời khỏi Đài Truyền hình chưa được ba bước, Dương Thần Sơ thấy bên kia đường đối diện bóng một chiếc xe vô cùng quen thuộc. Cô không ngờ anh sẽ tận mình đến đây, vậy tại sao anh không trả lời tin nhắn của cô?


Cửa kính xe đóng kín mít, chỉ nhìn thấy một màu đen, huống hồ, cô còn đứng bên kia đường, vốn chỉ nhìn thấy hình dáng chiếc xe.


Dương Thần Sơ bấm chặt tay, móng tay ghì vào da thịt trong lòng bàn tay, cô rảo bước băng qua đường.


Cô cúi đầu xuống, mắt dán vào cửa kính xe, không nhìn thấy gì cả, có lẽ anh dùng loại kính đặc biệt, chỉ bên trong mới nhìn được bên ngoài, còn người ở ngoài sẽ không biết người bên trong đang làm gì. Cô đưa hai tay chắp lại, chắn bớt ánh sáng xung quanh, mắt nheo lại, cố nhìn. Cửa kính đột nhiên mở ra, Dương Thần Sơ giật mình, lảo đảo lùi về phía sau.


Lục Dương trong bộ quần áo thể thao, mang vẻ thư thái, năng động lại trẻ trung. Anh đang chắm chú nhìn máy tính, có lẽ là đang nghe thử giai điệu, miệng còn lẩm nhẩm theo nhịp.


Dương Thần Sơ có chút lúng túng, trong hoàn cảnh như vậy, đột nhiên bỏ đi, hình như không hay lắm, còn tự tiện xông vào chẳng khác nào quân đầu đường,  còn đứng yên ở đây, người bên ngoài chắc tưởng cô bị ẩm đầu.


Nhìn Dương Thần Sơ một bộ biểu cảm như vậy, Lý Thấm ngồi ở ghế lái khẽ bật cười. Tiếng cười nhỏ ấy vang vào tai Lục Dương, lúc này, anh mới tháo kính xuống, nhìn ra phía cửa kính, nhìn thấy cô thì mỉm cười, nụ cười lan cả vào đáy mắt, ấm áp vô cùng. Đã lâu không được trông thấy nụ cười quen thuộc ấy, giờ lại được nhìn thấy, cô có chút ngỡ ngàng, ánh mắt xoáy sâu hình ảnh đẹp đẽ nhất ấy vào ký ức.


Lục Dương thấy cô vẫn ngẩn ngơ đứng bên ngoài, anh chau mày không vui: "Em không vào?"


"À." Dương Thần Sơ chậm chạp mở cửa xe, ngồi vào trong.


Lục Dương đưa tay lên phủi bông tuyết đọng lại trên tóc cô, anh nhẹ giọng: "Sao lại để mình lạnh như vậy." Anh trực tiếp bỏ luôn máy tính sang một bên, tiến gần lại phía cô, chỉnh lại cổ áo còn chưa kéo hết của cô.


Mùi hương nắng ấm từ cơ thee anh len lỏi vào trong khứu giâc của Dương Thần Sơ. Cô ngước mắt lên nhìn anh, dễ dàng trông thấy lông mi dài của anh, làn da trắng mịn của anh, đôi môi mỏng đang mím chặt, khuôn cằm gợi cảm, vuông vức của anh. Sau chuyện ấy, cô những tưởng anh sẽ giận cô, nhưng.... Thật sự cô bất ngờ, anh lại vẫn quan tâm cô như trước. Con người này, cứ nhún nhường như vậy, không sợ bản thân chịu đau khổ sao?


Lý Thấm đã khéo léo kéo rèm xuống, tạo ra ngăn cách giữa ghế sau và ghế trước.


Lục Dương chỉnh xong cổ áo, đôi môi vốn đang mím chặt hơi thả lỏng, ánh mắt hài lòng. Anh cúi xuống nhìn cô, khẽ cụng trán vào trán cô. Hơi thở ấm âp cứ thế bao vây cả người cô, cô nghe thấy anh nói: "Ngốc ạ, lần sau đừng bướng bỉnh như vậy nữa."


Dương Thần Sơ nhỏ giọng: "Em không có bướng bỉnh."


Anh lại càng cụng vào mạnh hơn, cô thoáng cau mày, kêu ca: "Anh là đang thi ai cứng đầu hơn hả?"


Chưa gù cô gái này đãgiơ nanh múa vuốt rồi. Anh cười cười, quay về vị trí, đeo kính vào: "Ngồi trong này một lúc cho đỡ lạnh, tí nữa hẵng đi."


Rèm được kéo lên. Lý Thấm đang bật chương trình thể thao. Tiếng của người dẫn chương trình vang lên to rõ, Dương Thần Sơ cũng nghe được toàn bộ nội dung tin tức của bản tin. Cô nhích người dịch lên trên, đây đã trở thành bản năng nghề nghiệp, hễ thấy tin tức là cô dỏng tai lên nghe ngóng.


"Hiện tại đang diễn ra giải bóng rổ thế giới NBA* được tổ chức tại Mỹ. Trong mùa giải năm nay tập trung rất nhiều đội bóng nổi tiếng như Washinhto  Wizards, Miami Heat, Los Angeles Laker... đương nhiên nhà địch năm ngoái New York Knicks cũng mặt. Đáng nói trong năm nay, Trung Quốc một cầu thủ sáng giá cho nền bóng rổ nước nhà. Cậu ấy bất ngờ gia nhập vào New York Knicks, liên tiếp ghi điểm cho đội, đó chính Giang Thành Xuyên, học sinh của trường trung học số 1 Bắc Kinh. thể nói, trong tương lai, đây sẽ ngôi sao của lĩnh vực bóng rổ nước ta."


*NBA: viết tắt của National Basketball Association, giải bóng rổ chuyên nghiệp dành cho nam giới Bắc Mỹ. Giải một thành viên của Liên Đoàn Bóng rổ Mỹ (USAB) được Liên đoàn bóng rổ quốc tế (FIBA) công nhận quan điều hành chính bộ môn bóng rổ Mỹ.


Dương Thần Sơ lẩm nhẩm, cô thấy tên người được nhắc đến trong bản tin rất quen, dường như là đã nghe thấy ở đâu đó: "Giang Thành Xuyên, Giang Thành Xuyên à..."


Cô đột nhiên đập ghế một cái, phát ra tiếng động không hề nhỏ: "A, người này là bạn trai của Tiêu Nguyệt, phải rồi."


Lý Thấm biết Tiêu Nguyệt là em gái của Lục Dương, mà người được nhắc đến trong bản tin này lại là bạn trai của cô ấy. Không ngờ lão Đại nhà mình còn quen biết cả với cầu thủ nổi tiếng nha! Nghĩ vậy, anh ấy quay lại, nhìn Lục Dương, tặc lưỡi: "Lục Dương, không ngờ cậu lại có phước đến như vậy."


"Người nổi tiếng ắt sẽ quen biết với siêu sao." Lục Dương đang làm việc thuận miệng đáp lại.


Lời nói này chẳng khác nào đang đả kích nặng nề vào Lý Thấm, đây là đang gián tiếp nói anh ta không phải người nổi tiếng nên mới không quen biết cầu thủ nổi tiếng kia sao. Con người này, miệng lưỡi chẳng tha cho ai.


Dương Thần Sơ ngồi bên cười nắc nẻ. Thấy Lý Thấm dùng ánh mắt tủi thân nhin mình, cô lại không nỡ cười trên nỗi đau của người khác, đưa tay cố nén lại.


Lý Thấm lại quay lên, tiếp tục theo dõi bản tin.


"Người này nếu đã tham gia đội bóng của Mỹ, vậy là đã xuất ngoại, vậy còn cô Tiêu Nguyệt thì sao?" Lý Thấm dường như nhớ ra được điểm mấu chốt, lên tiếng hỏi.


"Chia tay rồi."


"Chia tay rồi."


Lục Dương và Dương Thần Sơ không hẹn mà gặp, đồng thanh nói ra ba chữ này.


Lý Thấm 'a' lên một tiếng, khẽ nói gì đó, có lẽ là tiếc cho cặp đôi này, nhìn sao cũng thấy họ đẹp đôi mà.


Dương Thần Sơ tiến đến gần Lục Dương. Vừa nãy cô không ngờ anh và cô sẽ đồng thanh đến như vậy, trong lòng có chút dư vị ngọt ngào, đây chắc là cái người ta thường gọi là tâm đầu ý hợp nhỉ? Khi yêu là như vậy, bạn sẽ luôn để ý từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, rồi sau đó coi nó như bảo vật, thầm sung sướng trong lòng.


Cô nghiêng đầu, nhìn màn hình máy tính, là thông tin về buổi diễn tập cho đài Hồ Nam.


"Chuyện ở bệnh viện, em xin lỗi anh." Dương Thần Sơ nói rất nhỏ. Mặc dù anh không để ý chuyện đó nữa, nhưng thâm tâm cô vẫn cho rằng mình nợ anh một lời xin lỗi. Nếu không phải anh trường thành hơn, không phải anh xuống nước trước, e rằng với cái tôi cao như của cô, hai người sẽ lờ nhau đi cả tháng trời.


"Không sao." Anh kìm cươi đưa tay xoa đầu cô. Cô không hề nhắc tới chuyện tối hôm đó trên phố, có lẽ là muốn giấu nó đi, anh cũng sẽ không cố vạch trần nó ra. Nếu có có ý muốn giấu, anh sẽ tận lực phủ nó đi cùng cô.


Điện thoại trong túi reo lên, Dương Thần Sơ lấy ra, thấy tên Cố Tư Niên hiển thị. Cô định thu người về, không ngờ anh lại gió tay kéo cô lại vào lòng. Cô nói vọng trong tiếng điện thoại reo:"Lý Thấm còn có ở đây."


Anh cúi xuống, thở phà vào tai cô, cảm giác ngưa ngứa ở tai khiến cô khó chịu, ngọ nguậy người. Anh nói: "Cứ coi cậu ta như vô hình."


Dương Thần Sơ đành ngồi im, nhận điện thoại.


Đầu dây bên kia khá ồn, tiếng người nói chuyện rất to, còn nghe thấy cả tiếng loa thông báo, cô nhíu mày: "Cố Tư Niên."


Cố Tư Niên xách vali, đi đến ngồi ở hàng ghế chờ, chuyến bay của cô còn ba mươi phút nữa mới khởi hành: "Chị Thần Sơ. Em sẽ đi du học ở Mỹ."


"Em nói gì?" Dương Thần Sơ kích động nói to. Cô không ngờ Cố Tư Niên sẽ ra nước ngoài học tập.  Con bé cũng không thông báo cho cô một câu: "Bố mẹ em biết chuyện này chưa?"


Cố Tư Niên ngập ngừng chưa trả lời ngay, cầm lấy cốc cafe, uống một ngụm, giọng nói mang theo rõ vẻ mệt mỏi: "Họ ly hôn rồi. Em không muốn ngày ngày ở trong gia đình tan nát ấy, nên mới quyết định du học. Em học ở Mỹ đến khi lấy được bằng Đại học rồi sẽ trở về. Lúc đó em và chị sẽ được làm chung một Đài Truyền hình rồi." Đây là ước hẹn từ trước của Cố Tư Niên và Dương Thần Sơ, giờ nghe cô bé nói vậy, cô ngỡ tưởng đã là chuyện của mấy chục năm trước rồi.


Dương Thần Sơ nói: "Được. Em đang ở sân bay nào?"


"Chị không cần tiễn em đâu." Cố Tư Niên kết thúc cuộc gọi.


Hết chương 41

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi