ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Lam Cẩn Tranh giống như cảnh sát vậy, gọi một cú điện thoại là anh lập tức có mặt. Anh lái xe đưa Dương Thần Sơ về nhà, chăm sóc, gọi đồ ăn xong xuôi cho cô mới an tâm rời đi.


Đi xuống bãi để xe, anh liếc thấy có ánh đèn nhấp nháy ở phía sau. Chẳng biết Lục Dương đã đứng ở đó từ bao giờ, tay anh liên tục bật, tắt đèn trên điện thoại. Thấy Lam Cẩn Tranh đã phát hiện ra mình, anh bước ra khỏi bóng tối, mặt vẫn còn đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai.


Lam Cẩn Tranh là người lăn lộn trong xã hội đã lâu, hiển nhiên hiểu được ý định của anh. Vì Lục Dương là người của công chúng, đến những nơi quá lộ liễu, đông người qua lại sẽ gây chú ý nên Lam Cẩn Tranh lái xe tới một quán ăn kín đáo.


Nói là vào quán ăn, nhưng thực chất hai người họ chỉ gọi đồ cho có mà thôi.


Lục Dương không vòng vo tam quốc anh đi thẳng vào vấn đề: "Dương Thần Sơ, cô ấy có bệnh."


Anh nói với ngữ khí khẳng định, không phải nghi vấn, chứng tỏ anh đã tường tận tám, chín phần sự thật, thực chất tìm Lam Cẩn Tranh chỉ để chứng thực thêm.


Lam Cẩn Tranh không ngạc nhiên khi anh biết rõ mọi chuyện, anh tin chắc khi tiếp xúc vài lần với Dương Thần Sơ, người đàn ông này sẽ nhận ra tất cả.


Anh ấy gật đầu: "Sau tai nạn của bố mẹ, cô ấy bị bệnh tâm lý." Anh đưa tay rót một ly rượu trắng, không uống mà chỉ ngắm nhìn nó trong ly: "Mấy năm gần đây, hễ tâm tình cô ấy kích động hay biến đổi đột ngột, bệnh cũng theo đó mà tái phát, mức độ nặng nhẹ khó đoán."


Đôi tay thon gầy của Lục Dương gõ nhẹ theo tiết tấu lên mặt bàn làm bằng gỗ quý: "Cô ấy phát bệnh đã mấy lần rồi?"


"Ba lần. Lần đầu tiên là vào rạng sáng ba năm trước, khi anh gọi điện cho tôi tới đón cô ấy. Đấy là lần đầu tiên cô ấy phát bệnh, lúc đó tôi mới biết cô ấy bị bênh. Lần thứ hai là khi mẹ anh chết." Lam Cẩn Tranh dừng lại, anh biết vì sự việc ấy mà hai người chia tay, có chút ngập ngừng. Thấy Lục Dương ánh mắt vẫn bình thản, anh mới tiếp tục: "Lần cuối cùng là một năm trước, cô ấy phát bệnh ở nơi đó." Anh vẫn không quên giấu Lục Dương nơi cô lẩn tránh.


Lam Cẩn Tranh đưa chiếc đũa, khuấy đảo chấy lỏng màu trắng trong ly, mặt nước vốn yên bình lại nổi sóng nhẹ, gợn lên giọt lăn tăn: "Quan trọng là, khoảng thời gian cô ấy phát bệnh, cô ấy sẽ không nhớ một chút gì về nó hết. Ký ức cô ấy giống như bị cho tạm dừng, sau khoảng thời gian đó, lại được tiếp tục, như chưa hề có chuyện gì xảy ra."


Đôi mắt màu hổ phách của Lục Dương thẫm lại, sâu hun hút như vực thẳm không đáy. Vì vậy cô mới không bao giờ đả động đến chuyện cô đã đuổi anh đi, vì vậy khi tỉnh lại cô mới ngơ ngác như vậy?


"Anh đừng nói cho cô ấy biết." Lục Dương đứng dậy, đeo khẩu trang, đội mũ vào, bỏ lại hai chữ.


"Anh không nhắc tôi cũng sữ không cho cô ấy biết sự thật." Lam Cẩn Tranh ra quầy tiếp tân tính tiền, mắt liếc nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lục Dương ngày một xa. Người đàn ông này, quả thực không đơn giản.


Lục Dương đi bộ trên phố, miên man suy nghĩ. Cái chết của mẹ anh, rốt cuộc vẫn ẩn giấu một mối hiềm nghi cực lớn, có kẻ muốn mượn bệnh tâm lý của Dương Thần Sơ để đổ tội lên đầu cô, mục đích hiển nhiên là nhằm vào mối quan hệ của hai người họ.


Cô vốn có lòng tự tôn cao, lại trọng tình trọng nghĩa. Bản thân tuy không nhớ ra chuyện gì, nhưng khi nghe người khác nói ra sự thật, cô một mực tin chắc bản thân chính là tội phạm. Với trí thông minh của cô, anh nghĩ cô cũng đã lờ mờ đoán ra tình trạng của mình, nhưng cô lựa chọn cách tự thôi miên bản thân, bởi cô sợ, sự thật sẽ giống củ hành tây, càng bóc lại càng cay, càng nhiều lớp lại càng tốn nhiều nước mắt.


Anh lấy điện thoại ra, gọi tới một dãy số, đối phương lập tức bắt máy.


"Việc lần trước tôi nhờ cậu, tiến triển đến đâu rồi?"


"Vẫn là có chút khó khăn, nhưng em vẫn đang gắng sức, anh yên tâm."


Lục Dương nói với người bên kia một vài câu nữa rồi cúp máy. Bóng hình anh được đèn đường soi sáng, lờ mờ trên đường phố tấp nập.


______


Dương Thần Sơ nằm ở nhà có chút khó chịu, bắt cô ngồi yên một chỗ chi bằng chết chết cô còn hơn, cô muốn đi, muốn chạy, muốn nhảy!


Điện thoại trên bàn reo lên, nhạc chuông là bài tiếng Anh cũ: Say you won't let go.


Cô vươn tay cầm lấy điện thoại, nhìn tên người gọi liền nhấc máy, giọng điệu không mấy thân thiện, bảy phần khó chịu: "Chị giờ tàn phế rồi, không giúp em được gì nữa đâu."


Bên chỗ của Cố Tư Niên rất ồn, cô ấy nói gì cô đều không nghe rõ. Vốn là đang bực mình vì chân bị bó bột, giờ được lúc Cố Tư Niên không chịu nói, cô liền giận cá chém thớt: "Em không nói chứ gì, được, chị cúp máy đây, tạm biệt!"


Cố Tư Niên chống tay vào gốc cây, thở phì phò: "Sao chị nóng tính thế nhỉ?"


Dương Thần Sơ gác chân lên bàn, ngắm nhìn cục bột trắng phau, to tướng ở bàn chân mình, càng nhìn càng ngứa mắt, cô càu nhàu: "Em ở chỗ nào mà ồn thế, thủng màng nhĩ chị rồi đây này!"


Cố Tư Niên điều hòa nhịp thở, quay đầu nhìn lại đám người phía sau, lắc đầu than vãn: "Sân bay Bắc Kinh."


Cố Tư Niên hiện đang làm bên thể thao, liên tục phải bám theo đủ thể loại các cầu thủ, vận động viên là phỏng vấn, ghi hình. Địa điểm cũng chỉ có sân bay, sân tập, bể bơi, nhà thi đấu.


Dương Thần Sơ có nghe nói qua hôm nay là ngày một cầu thủ bóng rổ nổi tiếng trở về nước, chắc Cố Tư Niên là đến sân bay chụp ảnh anh ta.


Cô hỏi: "Cầu thủ nào mà được chào đón nồng nhiệt vậy?"


"Người quen." Cố Tư Niên cười hì hì: "Thôi, em đi ghi hình đây, tạm biệt chị. À quên, em gọi để báo với chị tối thứ bảy tuần sau đi ăn với em một bữa nhé, em mời."


Dương Thần Sơ nghe đến ăn là tinh thần phơi phới hẳn lên, ít nhất trên cõi đời này còn Cố Tư Niên biết an ủi cô chút, cô lập tức đồng ý: "Cầu còn không được."


Cố Tư Niên tắt máy, điện thoại vang lên những tiếng 'tút tút'. Những năm cô ấy sống ở nước ngoài, bạn bè quen được khá nhiều, có những người đã trở thành người nổi tiếng, có người lại chỉ là công nhân bình thường. Làm nghề này, quan hệ rộng là rata cần thiết, kể cả đối phương chỉ là một người nông dân hàng ngày bầu bạn với lúa gạo cũng phải tạo được mối quan hệ với họ, chưa biết chừng ngày nào đó, chúng ta sẽ moi được tin tức có giá trị từ họ.


Dương Thần Sơ đứng dậy, nhảy cóc đến gần tủ lạnh, lấy trái cây ra ăn để giết thời gian. Trưởng phòng mới này cực kỳ quan tâm nhân viên, phải nói là nhiệt huyết tràn trề, nghe tin cô bị trật khớp phải bó bột, ông ấy lập tức phê chuẩn cho cô nghỉ ba ngày tĩnh dưỡng, kiên quyết ngăn cấm cô đến Đài Truyền hình, hại người ngao du giang hồ nhiều năm như cô tay chân ngứa ngáy không thôi.


Đặt chùm nho đã rửa sạch vào đĩa, cô lại nhảy cóc ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, bật ti vi lên xem.


Vốn định như bao người khác, cô tính xem một bộ phim truyền hình hay điện ảnh tình cảm nào đó nhằm tăng cảm xúc của bản thân lên, dù gì cô cũng là con gái, cứng nhắc quá không được. Nhưng chọn tới chọn lui, không có bộ phim nào vừa ý cô cả. Toàn là chọn diễn viên đẹp lồng lộn nhưng kịch bản dài dòng, lê thê, diễn viên thì mặt đơ như cục đá. Cô nghĩ làng giải trí mấy năm nay phát triển như thế, diễn viên thực lực lái phi thuyền rời khỏi Trái Đất rồi sao?


Cô đành xem vài tin tức quan trọng.


Bảng tin kinh tế đang chiếu hình ảnh Giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Tiêu Dao cắt băng khánh thành một thương hiệu nào đó. Phải công nhận là cô gái Tiêu Nguyệt này có khả năng kinh doanh thiên bẩm, không thua kém gì cánh đàn ông trên thương trường. Ừm, nếu không có sự việc ba năm trước kia, có lẽ cô đã quen thân với nhà kinh doanh đại tài rồi.


Chẳng mấy chốc, đến tin tức về thể thao, hình ảnh được ghi hình trực tiếp tại hiện trường.


Cô may mắn xem được bài phỏng vấn của Cố Tư Niên. Cô ấy trong bộ đồng phục của Đài, chững chạc cầm micro nói sơ qua về hiện trường tại sân bay Bắc Kinh lúc này, sau đó phỏng vấn cầu thủ bóng rổ nổi tiếng kia.


Quả nho còn nằm dở trong miệng Dương Thần Sơ mắc ứ lại. Trái Đất này nhỏ thật, không ngờ cầu thủ mà Cố Tư Niên quen biết lại là Giang Thành Xuyên. Người này cũng bỏ đi nước ngoài mấy năm trời, thỉnh thoảng cô có nghe được tin tức về thành tích xuất sắc của cậu ta. Nghĩ lại mới thấy, hình như chỉ trong vài năm ngắn ngủi, bốn người cùng hội tụ tại lễ kỷ niệm thành lập trường năm ấy đã bỏ đi biệt tăm mấy năm, giờ nhìn lại có chút hoài niệm. Vật đổi sao dời, nào phải cảnh còn người cũ, thảm thương đến mức cảnh đã tàn, người cũng nhạt phai.


Đang xem đơ tin tức, chuông xửa nhà vang lên. Dương Thần Sơ bực bội đứng dậy, giờ này còn ai đến nhà cô nữa, tên Lam Cẩn Tranh kia làm phó giám đốc mà rảnh quá vậy trời.


Mở cửa ra, cô định giáo huấn anh ta một trận, nào ngờ người đứng trước cửa lại không phải.


Vương Tiểu Mai đã nuôi tóc dài, uốn cong phần đuôi tóc, trông rất giống một người phụ nữ trưởng thành. Cô ta đứng ngoài, mỉm cười lịch sự: "Tôi có thể vào được chứ?"


Nói còn chưa dứt lời, cô ta đã tự ý len qua người cô, đi thẳng vào nhà.


Dương Thần Sơ lúc này chán ghét việc phải gặp lại những con người vướng bận đến quá khứ như vậy. Những ngày tháng phải ẩn nhẫn chịu dày vò của cô thế là đủ lắm rồi. Sao những con người này không biết điều, liên tục gõ cửa đến tìm cô cơ chứ!


Dương Thần Sơ nhảy lò cò ngồi xuống ghế, đẩy đĩa nho tới trước mặt cô ta: "Nước tôi không tiện lấy, cô ăn tạm nho giải khát vậy."


Mặc dù chán ghét nhưng cô vẫn giữ cho mình sự lý trí, bình thản nhất định. Ba năm cô bỏ đi, không phải chỉ dành thời gian ngẩn người, cái cô học được đó chính là nhẫn nhịn với người lạ, bình thản với người quen cũ.


Vương Tiểu Mai nhìn xung quanh, co ta đánh giá căn nhà: "Cô ở một mình sao?"


Dương Thần Sơ nhướng mày: "Cô mong tôi ở với ai?" Cô bỏ một quat nho mọng nước vào miệng: "Lam Cẩn Tranh, hay Lục Dương?"


Vương Tiểu Mai đáy mắt có thoáng qua tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại được cô ta che giấu. Cô ta đối phó: "Cô lại cứ thích đùa với tôi."


Dương Thần Sơ không đáp, cầm điều khiển chuyển tin tức, cô không hứng thú với mấy tin tức về thời trang cho lắm.


"Ba năm cô bỏ đi, là tôi âm thầm ở bên anh ấy, núp trong bóng tối giúp anh ấy đi lên. Còn cô, cô chui rúc ở đâu?"


Dương Thần Sơ cười khẩy, mới nhiêu đó đã náo lòng muốn nã pháo rồi?


"Nhà cô mất điện sao mà phải trốn trong bóng tối?"


Vương Tiểu Mai đã được trải nghiệm tài ăn nói chặn họng người khác của Dương Thần Sơ, lần này cô ta rút kinh nghiệm, chuyển sang chủ đề khác: "Dương Thần Sơ, cô không tin vào Lục Dương lắm, nhưng với Lam Cẩn Tranh, cô rất tin tưởng anh ta đúng không?"


Tin tưởng? Từ khi nào vấn đề tin hay không tin của cô lại cần đến người phụ nữ này xem xét? Ngông cuồng!


"Ai nói với cô tôi không tin Lục Dương?" Cô không trả lời câu hỏi chính, cố tình bắt sai trọng tâm.


Vương Tiểu Mai lấy từ trong túi ra điện thoại, đẩy nó tới trước mặt cô.


Dương Thần Sơ nhìn cô ta, đánh giá cô ta từ trên xuống dưới. Vương Tiểu Mai mỉm cười, đánh mắt vào máy điện thoại: "Cô lựa chọn tin ai?"


Cô ta tự tay bấm vào đoạn video trong điện thoại. Tiếng người nói chuyện vang lên, mặt Dương Thần Sơ khẽ thay đổi.


Hết chương 58

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi