ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Mọi người vốn đang vui mừng vì chiến thắng của đội mà mình hâm mộ chợt lặng người. Tiêu Nguyệt vì ánh mắt khó hiểu trước đó của Giang Thành Xuyên mà định bộ ra về luôn, nhưng khi cô ra đến cửa chợt dừng bước. Tuy không phải người trong giới, nhưng cô thừa biết việc cầu thủ sử dụng chất kích thích trong thi đấu sẽ mang lại hậu quả gì, đặc biệt là trong các bộ môn đòi hiểu thể lực như bơi lội, bóng đá, bóng rổ, đấu vật...


Huấn luyện viên nghe vậy nhíu mày, chất vấn người nọ: "Cậu đừng đứng đó mà hàm hồ nói xằng bậy!"


Người nọ không những không bị lời mắng mỏ của huấn luyện viên làm run sợ mà anh ta còn gan dạ hơn, bước ra từ đám người, đi đến chính giữa: "Giang Thành Xuyên trước khi bước vào hiệp phụ, anh ta đã sử dụng chất kích thích. Nếu mấy người muốn kiểm tra xem lời tôi nói có phải thật hay không, mấy người có thể tiến hành kiểm tra cậu ta mà." Anh ta lướt qua gương mặt của từng người trong đội NewYork Knicks: "Chưa biết chừng, bốn thành viên còn lại cũng sử dụng."


Nick nóng nảy bước tới gần anh ta: "Anh tốt nhất câm miệng lại cho tôi!"


Mike lập tức ngăn cản trước khi Nick động thủ, là một người đội trưởng, khi thành viên trong đội của mình bị tố cáo, anh phải bình tĩnh, trước tiên phải làm cho mọi chuyện rõ ràng: "Có gì sau khi có kết quả kiểm tra hãy bàn tiếp." Anh tin tưởng vào con người của Giang Thành Xuyên, nếu cậu ta không thi đấu được, cậu ta chắc chắn rút lui trước khi tham gia giải đấu này, nhất định sẽ không đi đến bước đường nhơ nhuốc này.


Ban tổ chức cũng nhanh chóng tiến hành kiểm tra. Những người có mặt tại phòng thi đấu bàn tán không ngớt, có người cho rằng người kia chỉ hàm hồ lên tiếng mà thôi, có người tỏ ra nghi ngờ, có người tin vào lời nói đó.


Tại giải thi đấu này, có rất nhiều phóng viên thể thao đến ghi hình trực tiếp, sự việc có một không hai như vậy, họ chắc chắn sẽ không bỏ qua. Tiếng phóng viên đưa tin vang lên rôm rả trong phòng.


Giang Thành Xuyên bị mang đi tiến hành kiểm tra sức khỏe, việc trao giải vốn đang dang dở cũng bị tạm dừng, mọi đồ đạc cá nhân của Giang Thành Xuyên như nước uống, khăn lau...đều được người mang đi hết.


Huấn luyện viên và các thành viên của NewYork Knicks cũng theo ban tổ chức rời đi.


Hai tiếng sau, người đứng đầu giải đấu NBA đứng trên bục cao, tuyên bố: "Theo kết quả khám nghiệm, lượng chất kích thích có trong cơ thể Giang Thành Xuyên là 5%, vượt quá mức cho phép. Vậy nên, kết quả trận đấu trước đó không được công nhận."


Ông ấy nhìn xuống mọi người còn ngỡ ngàng: "Ban tổ chức chúng tôi sau khi thảo luận đã thống nhất đưa ra kết quả cuối cùng của giải đấu NBA năm 2018 như sau." Ông dừng lại: "Quán quân năm nay thuộc về đội Washington Wizard, cầu thủ xuất sắc nhất là Leo. Vì sự cố này, việc trao giải sẽ được rời sang ngày mai, chúng tôi thành thật xin lỗi." Dứt lời, người đại diện gập người một góc chín mươi độ, rồi bước xuống bục.


Có phóng viên lên tiếng hỏi: "Vậy Giang Thành Xuyên sẽ bị xử phạt như thế nào?"


Người đại diện dừng bước, nói với người phóng viên đó: "Việc xử phạt chúng tôi cũng sẽ công bố trước công chúng vào ngày mai, sau khi trao giải."


Tiêu Nguyệt nắm chặt tay, cô quay người rời khỏi phòng thi đấu, gọi điện cho trợ lý: "Cô sắp xếp cho tôi gặp bác Mark." Bác Mark là người làm trong nghề, những vấn đề về vi phạm quy chế thi đấu như thế này, ông ấy có quyền lực tối cao, là người trực tiếp quyết định tương lai của Giang Thành Xuyên. Tiêu Nguyệt cũng là quen biết với Mark, cô mong mối quan hệ này có thể giúp anh


Kết quả kiểm tra được công bố, Giang Thành Xuyên hoàn toàn bị giam lỏng, anh không được xuất cảnh, hay đi tới bất kỳ nơi nào, thậm chí gặp mặt hay gọi điện đều phải có người giám sát.


Khi Bách Kiến ung dung bước vào, cảnh anh ta trông thấy được chính là Giang Thành Xuyên đang vân vê điếu thuốc lá trên tay, khói thuốc từ đầu lọc lan ra, tạo thành khoảng màu trắng xung quanh khuôn mặt thâm trầm của Giang Thành Xuyên. Người này có thói quen rất kỳ lạ, đó chính là mỗi khi suy tư một việc gì đó, anh sẽ ngồi đốt một điếu thuốc lá, chỉ nhìn khói thuốc bay lượn lờ như sương sớm, tuyệt nhiên không hút đến.


Thấy người vào là Bách Kiến, Giang Thành Xuyên chỉ đưa mắt lên nhìn anh ta chốc lát rồi lại chuyển tầm nhìn về đầu lọc của thuốc lá.


Bách Kiến ung dung ngồi xuống ghế, hai tay vẫn đút vào túi quần, chiếc áo gió của anh ta còn phảng phất gió lạnh từ bên ngoài.


"Trông cậu như thể không có gì bất ổn." Anh ta lên tiếng: "Vậy tôi lo lắng cho cậu mà cất công đến đây vô ích rồi."


Giang Thành Xuyên bị Bách Kiến làm rối loạn, anh mất hứng, vùi điếu thuốc xuống gạt tàn bên cạnh: "Tôi hỏi cậu người phía sau rốt cuộc là ai?"


Bách Kiến nhếch môi. Với trí thông minh của Giang Thành Xuyên, anh ấy chắc chắn nhận ra phía sau sự việc lần này, có người cố ý hãm hại.


Bách Kiến nửa đùa nửa thật: "Cậu không nghi ngờ người đó là tôi hay sao?"


"Nói thật, cậu chưa có lá gan đó." Giang Thành Xuyên nhàn nhạt đáp trả. Giọng nói của anh vướng vít giống như khói thuốc lá, hòa vào không khí.


Mặc dù Giang Thành Xuyên có tham gia vào kế hoạch của Bách Kiến, anh có vài lần giúp đỡ cậu ta, nhưng anh biết chắc chắn có người phía sau đứng ra sai khiến. Đáng tiếc, mấy năm qua, ngay cả tên người này là gì anh còn không biết, chứ đừng nói đến ngoại hình, mặt mũi. Anh đã không ít lần truy hỏi Bách Kiến, mong từ miệng cậu ta moi được ít thông tin, cuối cùng cậu ta giữ kín như bưng, nửa chữ cũng không tiết lộ.


Còn lần này, anh thật sự không biết đến sự tồn tại của kế hoạch này, nhất thời chưa kịp nghĩ ra mục đích đằng sau của nó.


Kết quả kiểm tra lại cho thấy trong cơ thể anh tồn tại 5% chất kích thích, mục đích hiện rõ là muốn phá hủy sự nghiệp của anh. Theo như anh suy đoán, lần này, nhẹ thì anh bị đình chỉ tham gia thi đấu năm năm, nặng thì bị đuổi ra khỏi giới bóng rổ. Nhưng mục đích của kế hoạch này còn sâu hơn nữa, việc này chỉ là lớp giấy đầu tuên được đốt lên, kế tiếp lớp giấy này, sợ rằng còn vô vàn tấm bìa khác nữa.


Bách Kiến không nói gì, anh ta đánh giá Giang Thành Xuyên một lượt từ trên xuống dưới, thấy anh không quá thảm bại, chỉ là râu ở dưới cằm chưa được cạo đã có chút dài ra mà thôi, còn tổng thể vẫn rất bình thường. Anh ta đứng dậy, nói với Giang Thành Xuyên: "Thành Xuyên, chuyện này tôi sẽ không can thiệp vào nữa, vì vậy không giúp cậu được. Từ nay, chúng ta đường ai nấy đi, cậu nên tránh xa tôi càng xa càng tốt, đừng dây dưa với tôi nữa." Anh ta không muốn Giang Thành Xuyên lún sâu vào kế hoạch lần này. Anh ta có thể liều mình được, nhưng Giang Thành Xuyên thì không, anh còn tương lai, sự nghiệp phía trước, không thể chỉ vì người bạn tồi tệ như Bách Kiến anh mà vấy bẩn được. Mặc dù anh ta biết, cuộc sống Giang Thành Xuyên vốn đã xuất hiện vết nhơ ngay từ khi quen biết anh ta, nhưng càng đỡ được bao nhiêu vết bẩn thì càng tốt bấy nhiêu, còn hơn là đến cuối cùng, muốn tẩy trâng cũng không được.


Bách Kiến rời đi ngay sau đó.


_____


Vì sự việc lần này không hề đơn giản, suốt mấy chục năm qua, giải đấu NBA chưa từng xuất hiện trường hợp vi phạm nghiêm trọng như vậy, vì thế lần này, ban tổ chức quyết định phải xử phạt thật nghiêm, nhằm cảnh cáo các cầu thủ khác. Mark được mời đến để xử lí sự việc này, trong giới bóng rổ, ông ta là người có quyền, tiếng nói của ông ta đóng vai trò không nhỏ trong quyết định tổng thể của ban tổ chức.


Trước đó, Tiêu Nguyệt đã hẹn gặp được Mark vào sáu giờ. Cô tự mình lái xe đến biệt thự riêng của ông ta, cô còn cẩn thận chọn mua một chai rượu vang quý đến làm quà gặp mặt.


"Mark, đã lâu không gặp bác." Tiêu Nguyệt ôm lấy Mark.


Marl là người đàn ông đã năm mươi tư tuổi, ông để râu dài màu trắng, đôi mắt màu xanh biển toát ra sự kiêu căng, ngọa mạn khó ai bề được. Mấy năm trước, bố của Tiêu Nguyệt là Tiêu Phong đã cứu Mark trong một trận tuyết lở, từ đó, hai người trở thành bạn thân, cũng thường hay trò chuyện với nhau, mỗi năm, bố cô đều bỏ ra mấy ngày bay sang Mỹ hàn huyên với ông ta. Kể ra, Tiêu Nguyệt cũng gặp Mark không nhiều, chủ có hai lần cùng bố sang Mỹ mà thôi.


Mark mời cô ngồi xuống, lại rót cho cô ly nước: "Nguyệt, bố cháu dạo này vẫn khỏe chứ?"


"Dạ, bố cháu vẫn khỏe ạ." Cô đón lấy cốc nước, lại nói: "Cháu nghe nói mấy năm nay bác đã đạt được không ít giải thưởng của giới chuyên môn, chúc mừng bác."


Mark là người từng trải, ông nhận ra Tiêu Nguyệt đến đây là có mục đích, ông không có nhiều thời gian để ngồi nói chuyện với cô gái này, nên ông nói thẳng: "Hôm nay, cháu đến tìm ta là có chuyện phải không?"


Tiêu Nguyệt không ngạc nhiên khi Mark nhìn thấu tất cả, trong trường hợp này nếu cô còn giả không hiểu, cô chắc chắn sẽ bị ông ta đuổi khéo. Cô mỉm cười, thành thật: "Dạ vâng, lần này đích thực là cháu có chuyện cần nhờ bác giúp."


"Cháu nói xem."


"Bác chắc đã biết sự việc năm giờ chiều của NBA rồi đúng không ạ?"


"Ta có nghe nói rồi. Cậu Giang Thành Xuyên đấy quả thật khiến ta thất vọng." Ông thở dài, giọng nói tràn đầy tiếc nuối: "Vốn tưởng cậu ta là cầu thủ tiềm năng ta tìm kiếm, không ngờ cậu ta lại là người như vậy."


Tiêu Nguyệt mặc dù khó chịu trong lòng khi nghe Mark đánh giá anh một cách chủ quan như vậy nhưng cô nhịn, không trực tiếp ngăn lời ông, mà để ông nói xong, cô mới trình bày: "Thật ra sự việc lần này hoàn toàn không phải như báo chí đưa tin, cháu cũng có mặt tại phòng thi đấu nên biết rõ, trước khi diễn ra hiệp phụ, anh ấy không uống nước, làm sao có thể có chất kích thích trong người được?"


Cô tiếp tục đưa ra lời đề nghị: "Cháu biết lát nữa bác sẽ đến cục để tham gia cuộc họp về việc này, vậy nên cháu mới mạo muội đến
đây nhờ bác nói đôi lời giúp anh ấy."


Mark nhíu mày, nghi ngờ hỏi lại cô: "Cháu quen biết cậu ta sao?"


"Dạ, anh ấy là bạn trai cháu." Cô nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập. Cô và anh cũng coi như là bạn trai bạn gái phải không, chỉ là đã từng mà thôi, vậy nên cô nói vậy đâu có sai.


Mark lắc ly rượu, sau khi cân nhắc, ông ta thở dài: "Thôi được, coi như nể tình bố cháu đã giúp ta, ta sẽ cố nói đôi lời trong cuộc họp vậy." Ông kéo dài, Tiêu Nguyệt đoán phía sau còn điều kiện nữa. Trên đời làm gì có bữa ăn nào miến phí?


Quả nhiên, Mark nói: "Chỉ là, ta tuy có thể lên tiếng giúp cậu ta được chút ít, nhưng mà vẫn rất khó khăn. Nếu muốn để sự việc lần này ép xuống thấp nhất, e rằng cần đến một số tiền rất lớn."


Tiêu Nguyệt khinh bỉ trong lòng, Mark đúng là con cáo già, không, ông ta phải là con cáo gì tham ăn.


Cô ngoài mặt vẫn tỏ ra hiểu ý: "Bác cứ nói, cháu sẽ đồng ý."


Mark giơ ngón tay lên: "Ta cần năm trăm triệu đô la Mỹ."


Đáy mắt Tiêu Nguyệt xẹt qua tia ngỡ ngàng, năm trăm triệu đô la mỹ đâu phải là con số nhỏ. Cô thân tuy là giám đốc của tập đoàn lớn nhưng số tiền cô có còn chưa lên tới một triệu, lấy đâu ra năm trăm triệu. Cô đành nín nhịn suy nghĩ muốn chửi rủa ông ta, giả vờ nói: "Dạ được, trong ba ngày tới, cháu sẽ cố tìm cách để gửi tiền cho bác."


Mark cười đến xán lạn, cô không nhìn nổi nữa, liền xin phép rời đi.


Tháng chín ở Mỹ đã lạnh như tháng một, tuyết rơi dày đặc, Tiêu Nguyệt lặng người trong gió, cô biết tìm đâu ra năm trăm triệu trong ba ngày đây?


Hết chương 63

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi