ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Lục Dương là một người đàn ông vừa có tính chiếm hữu cao lại vừa cởi mở, anh giống như sợi dây tảo biển, nếu ngoan ngoãn nằm trong phạm vi của anh sẽ vô cùng thoải mái, không bị gò bó, nhưng chỉ cần bạn cựa quậy muốn vùng mình thoát khỏi phạm vi ấy, lập tức sẽ bị anh trói chặt, cưỡng ép đến ngạt thở, đây chính là hình dung của Dương Thần Sơ về anh. Cũng may, anh chưa bao giờ che dấu điều này, nếu anh có ý định lấp kín tính tình này, bạn sẽ chỉ còn cảm giác e dè và sợ hãi.


"Em không thể thắng thắn mà hứa rằng giữ khoảng cách với Lam Cẩn Tranh. Anh ấy cùng em lớn lên, cùng em trải qua thời niên thiếu, khi khó khăn, anh ấy luôn đưa tay ra giúp đỡ, vậy nên, một cái ôm của em, một cái vỗ về của em giống như đáp trả lại vậy. Cuộc sống luôn có một quy luật bất biến, có cho đi ắt sẽ có nhận lại. Nếu anh ấy chỉ một mực muốn cho đi, còn em chỉ biết khư khư nhận lấy, có lẽ quan hệ thân thiết này đã sớm có vách ngăn, lúc đó, ngay cả khi em cô đơn nhất, cũng sẽ không có ai làm bạn." Giọng cô nói đều đều, người ngoài nghe vào sẽ lầm tưởng cô chỉ đang đưa ra quy luật trong cuộc sống. Nhưng Lục Dương nhận thấy cảm giác trống vắng, khát khao được che chở của cô. Anh hiểu cảm giác ấy tồi tệ như thế nào. Bề ngoài tưởng như bình thường không thee bình thường hơn, nhưng trong lòng đã sớm xuất hiện lỗ hổng, có lúc sẽ nhói lên cơn đau thấu tim.


Anh không muốn bắt ép cô làm theo ý mình, chỉ đưa tay vuốt tóc cô.


Dương Thần Sơ cũng không mở miệng, bầu không khí nhất thời đông cứng, lặng nhắt như tờ.


Bản tin đã kết thúc, cô nhoài người về phía trước lấy remote, chuyển sang kênh âm nhạc. Lúc này, đang đúng giờ phát sóng chương trình "Ca vương giấu mặt"*. Trên màn hình, người ca sĩ đeo mặt nạ kín mít, chỉ hở hai mắt đang cất cao giọng hát, Dương Thần Sơ nhận ra bài hát người ca sĩ đang thể hiện là bài "Sức mạnh của tình yêu"-ca khúc dấu ấn của Lục Dương. Cô nhắm mắt, tập trung cảm nhận từng ca từ của ca khúc. Lát sau, cô mở mắt: "Em thấy ca sĩ này cover lại ca khúc này không hay bằng bản gốc. Bản gốc em cảm nhận được hơi ấm từ từng câu, từng chữ anh phát ra, cảm thấy rất là hạnh phúc, lại thấp thoáng sự quyết tâm, nghị lực của một người đàn ông kiên trì theo đuổi tình yêu của mình. Còn khi ca sĩ này thể hiện, anh ta đã làm mất đi cái đẹp nhất của bài hát rồi. Tuy có hay nhưng thành thật, vẫn không bằng bản của anh."


*Ca vương giấu mặt: một chương trình âm nhạc của Trung Quốc. Để biết thêm chi tiết, các bạn vui lòng lên google, search từ khóa Ca vương giấu mặt.


"Mỗi ca sĩ đều có cách thể hiện, biến tấu riêng. Cùng là một ca khúc, cùng là một giai điệu, ca từ, nhưng nếu hai người hát theo phong cách riêng của họ, người nghe sẽ cảm nhận được nét khác biệt đó. Như em nói, bản của anh mang theo tình yêu ấm áp, kiên định, thì bane của ca sĩ này mang đến sự nhiệt huyết, da diết, giống như đang kể về câu chuyện cũ thì đúng hơn." Mỗi lần anh nói, hơi ấm từ anh đều phả vào tai cô, khiến cô hơi nhột, nhưng giờ phút này cô đã chìm đắm trong lời anh nói. Cô nghe kỹ ca sĩ đó hát hơn, quả thật cảm nhận được điều mà anh nói.


Cảm thấy lạnh, cô vô thức lùi về sau, rúc vào lòng anh hơn: "Nhưng em vẫn thích hướng về hiện tại hơn, vậy nên em chọn anh." Cô nói rành rọt, giống như cô là ban giám khảo đang lựa chọn thí sinh của mình.


Lục Dương đổi tư thế, anh tựa cằm vào hõm vai cô, hơn nửa gương mặt ngả về phía trước. Anh trêu chọc: "Càng ngày càng biết nịnh nọt."


Tóc anh cọ vào cổ cô, cộng thêm hơi thở nóng rực từ anh khiến cả người cô như bị ai đó chọc khắp người, ngứa ngáy vô cùng. Cô cọ cựa, hết dịch sang trái, sang phải, một lúc sau mới bớt nhột. Lục Dương cười: "Em như con giun đất vậy."


Cô hậm hực, tìm cách bắt chẹt anh: "Người ca sĩ kia không để lộ mặt, vậy xin hỏi Ca vương Lục Dương, anh đoán anh ấy là ai?" Cô chắc chắn anh sẽ không biết đó là ai, chỉ nhờ độc giọng hát vỏn vẹn trong ba, bốn phút, anh lại là người bận rộn, chắc không có thời gian để ý nhiều tới giọng hât của ca sĩ khác.


Giập tắt hy vọng của cô, anh thản nhiên đưa ra đáp án: "Hoàng Phủ Phan."


Bản thân cô cũng không biết ca sĩ này là ai. Cô tỏ ra nghi ngờ, lên mạng tìm kiếm chương trình tập này, nhấp vào phần bình luận, một trăm phần trăm mọi người đều nói là Hoàng Phủ Phan. Cô hỏi anh: "Sao anh biết?" Người này có hỏa nhãn kim tình sao?


Lục Dương lại đưa ra một loạt các từ ngữ thuộc lĩnh vực nghệ thuật như gì mà cách phát âm, tone giọng, cách ngắt nhịp,...cuối cùng, theo lời giải thích của anh, cô dần đi vào giấc ngủ.


Sáng hôm sau, khi Dương Thần Sơ tỉnh lại, Lục Dương đã rời đi, anh để lại mẩu giấy nhờ gián trên trán cô. Nội dung đại khái là nhắc cô tự chăm sóc bản thân, anh phải bay tới Trùng Khánh tham gia sự kiện. Gần tới sinh nhật anh rồi, có lẽ sắp tới anh cực kỳ bận rộn, hôm qua cô thấy dưới lớp kem dưỡng da của anh xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, cô có chút chua xót, thương cảm với anh.


Mười giờ sáng, không có việc gì làm, bây giờ cô thật giống kẻ thất nghiệp, chỉ chờ đến ngày xách đồ ra sân bay tới Vân Nam, còn lại là thong thả ăn chơi. Cô quyết định tới tìm Cố Tư Niên, hỏi ẽo nguyên nhân tại sao cô ấy lại đột ngột xin nghỉ, cô có cảm giác chuyện này không bình thường như bề nổi của nó.


Đến nhà Cố Tư Niên, cô liên tục nhấn chuông cửa đều không được. Cũng may trước đây cô có giữ lại một chìa khóa nhà Cố Tư Niên, không ngờ lại dùng đúng dịp. Mở cửa ra, trong nhà không một bóng người.


Cô đi vào phòng ngủ, chăn được gấp gọn, bàn trang điểm xếp đầy sách tiếng anh, đi qua thùng rác, cô dừng lại. Cô cúi xuống nhặt lên một vỏ thuốc, nhìn qua không giống thuốc cảm cúm bình thường. Cô dựa theo tên thuốc lên mạng tra, không ngờ lại là thuốc dùng cho người bị u não.


Phát giác ra mọi chuyện, Dương Thần Sơ lập tức mang theo vỏ thuốc, đóng cửa phòng lại, lấy điện thoại gọi cho Cố Tư Niên, điện thoại tắt máy, không gọi được. Lúc ở trong phòng ngủ, cô thấy cô ấy vẫn để đồ đạc ở lại, chứng tỏ không phải bỏ đi, có lẽ là Cố Tư Niên đã đến bệnh viện điều trị không chừng. Vô lại bấm máy, gọi cho Lam Cẩn Tranh. Máy rất nhanh được kết nối, cô chỉ vội nói ngắn gọn: "Lam Cẩn Tranh, Cố Tư Niên bị u não. Giờ anh đi đến các bệnh viện tìm xem cô ấy ở đâu đi, em cũng đang xuất phát, tìm được thì gọi cho em."


Lam Cẩn Tranh không hỏi nhiều, nhanh chóng đáp lại rồi tắt máy.


Cố Tư Niên, con bé ngu ngốc này, gặp chuyện lớn như vậy còn định giấu cả hai người họ hay sao?


Bắc Kinh dù sao cũng là thủ đô, không chỉ tập trung nhiều trung tâm thương mại, khu mua sắm sầm uất mà số lượng bệnh viện cũng mọc lên nhiều như nấm. Dương Thần Sơ mở bản đồ trên điện thoại lên, đếm sơ sơ số bệnh viện cũng đã lên tới hơn ba mươi. Thời gian tìm kiếm Cố Tư Niên dự tính từ hai đến ba tiếng đã lên tới bốn, năm tiếng.


Cô và Lam Cẩn Tranh đã chia nhau đi tìm, mỗi người phụ trách mười lăm bệnh viện. Cô tìm bệnh viện ở hướng bắc, đông, còn Lam Cẩn Tranh thì tìm ở hai hướng còn lại.


Đến bệnh viện, Dương Thần Sơ đều phải đóng giả làm người nhà bệnh nhân, hỏi thăm xem bệnh nhân Cố Tư Niên nằm ở phòng nào. Vào những bệnh viện không quá coi trọng thông tin bệnh nhân thì y tá đều sẽ mỉm cười, lắc đầu nói không với cô. Nhưng nếu đến bệnh viện cực kỳ quan tâm tới tính bảo mật thông tin của bệnh nhân thì cô đều bị y tá nhìn bằng ánh mắt như tội phạm giết người không bằng.


Bây giờ đúng là giờ tan tầm của nhân viên, đường phố tắc nghẽn. Từng chiếc xe ô tô, xe buýt, rồi taxi xếp thành hàng dài vô tận, nhìn từ trên cao xuống, đường phố Bắc Kinh như một bãi đỗ xe khổng lồ.


Trong lúc chờ đường thông thoáng hơn, Dương Thần Sơ lấy giấy gạch bớt tên những bệnh viện đã tìm rồi, trên giấy chỉ còn tên một bệnh viện duy nhất, vậy mà vẫn chưa tìm thấy tin tức của Cố Tư Niên.


Điện thoại reo lên, là Lam Cẩn Tranh gọi tới. Giọng anh bất ổn, có lẽ anh đang chạy gấp, anh nói ngắn gọn tình hình: "Tư Niên đang nằm ở phòng 301 bệnh viện X."


Dương Thần Sơ lập tức tắt máy, cô biết đường đến bệnh viện đó. May thay trời không phụ lòng người tốt, đường phố lúc này đã dễ đi hơn rất nhiều, Dương Thần Sơ lái xe tới đường vành đai ba, bệnh viện X nằm ở đó.


Đến nơi, cô chạy gấp đi tìm phòng 301, trước cửa phòng bệnh, Lam Cẩn Tranh đang đứng dựa người vào tường, áo khoác anh để mở, vạt áo bị gió thổi hơi bay lên.


Cô đi đến chỗ anh, cúi người điều chỉnh lại hơi thở bất ổn của mình: "Sao anh lại đứng ở ngoài? Cố Tư Niên đâu?"


"Bác sĩ đang tiến hành chẩn đoán tình trạng của Tư Niên để quyết định có nên phẫu thuật hay không. Khối u trong não cô ấy chưa biết rõ là lành tính hay ác tính."


Bác sĩ mở cửa phòng đi ra, họ thì thầm về tình trạng bệnh nhân. Qua đám người, Dương Thần Sơ nhìn thấy Cố Tư Niên với khuôn mặt trắng bệch đang nằm trên giường bệnh, bộ đồ bệnh nhân dộng thùng thình như muốn nuốt chửng cả cơ thể cô ấy vào trong.


Dương Thần Sơ bước vào, cô cao giọng trách mắng: " Não em bị ngập nước à?"


Cố Tư Niên có vẻ rất lạc quan, không có vẻ u buồn rười rượi như cô tưởng tượng. Cô ấy mỉm cười: "Não em không bị ngập nước mà ngập khối u."


Trông Cố Tư Niên cố tỏ ra vẻ như vậy, đáy lòng cô càng chua xót hơn, cô ngồi xuống ghế, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mỏng dính của cô ấy: "Có phải em định chết rồi vẫn che giấu chị hay không?"


Cố Tư Niên trêu chọc: "Em là sợ chết rồi vẫn phải nghe chị mắng chửi."


Lam Cẩn Tranh tinh ý lấy lý do ra ngoài mua cháo rời khỏi phòng bệnh. Cả căn phòng giờ chỉ còn hai người họ và tiếng nước truyền.


Cố Tư Niên ngước mắt nhìn trần nhà trắng xóa, bâng quơ nói: "Chị Thần Sơ, bây giờ em cảm thấy rất nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng đè ép em suốt thời gian qua đã biến mất rồi. Không biết là do em đã trưởng thành rồi nên khi đối diện với tử thần mới cảm thấy rata đỗi bình thường như vậy, học được cách chấp nhận; hay là do khi em đã quyết định buông tay rồi nên mới nhẹ nhõm đến như vậy? Trái tim không còn phải hướng mãi về một người nữa nên mới cảm thấy như vậy hay sao?"


Cuối cùng Dương Thần Sơ cũng biết nguyên nhân tại sao Cố Tư Niên lại tỏ ra lạc quan như thế.


Cô hỏi: "Là Giang Thành Xuyên sao?"


Không đợi Cố Tư Niên khẳng định lại, cô lại nói: "Con người ai cũng đều phải trải qua trưởng thành, chẳng qua là chúng ta khác nhau ở hoàn cảnh. Trong đó, đa phần chúng ta đều trưởng thành trong tình yêu. Chúng ta phá vỡ lớp kén được bao bọc trong suốt mười mấy năm trời, xé tan bầu trời thanh xuân năm ấy, tự mình đối mặt với cuộc sống phía bên ngoài. Khi trưởng thành rồi, tự nhiên mọi chuyện đều trở nên rất đỗi giản dị, không có gì là không vượt qua được. Trưởng thành rồi, tình yêu cũng bất chợt trở thành món đồ xa xỉ, có được là hạnh phúc, không có được là bi thương. Tình cảm bị dồn nén như bánh kép, khi quyết định buông tay rồi, chúng ta đều như quả bóng được xì hơi, mặc cho khí hidro lan tỏa ra ngoài không khí, trái tim được giải thoát khỏi gông cuồng xiềng xích. Trái tim mất đi hình bóng của một người, trọng lượng chợt trở nên nhẹ bỗng, giống như cánh hoa bồ công anh, mặc cho gió bay đi, cuối cùng, chúng ta chợt nhận ra, bản thân đã trưởng thành sau mối tình năm đó."


Hết chương 72

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi