ĐẾM NGƯỢC ĐAU THƯƠNG

Nhân bản vô tính là phương pháp sinh học tiên tiến, từ một tế bào nhỏ của cá thể nào đó có thể tạo ra hàng trăm nghìn cá thể khác giống y hệt cá thể gốc. Trước đó, phương pháp này đã thành công đối với các loài thực vật, được áp dụng rộng rãi vào sản xuất nông nghiệp. Tiếp đó, nhân bản vô tính đã đạt được thành tựu đáng kể khi áp dụng lên các loài động vật, đáng chú ý là trên các loài khỉ. Ở Trung Quốc đã thành công khi nhân bản ra hai chú khỉ con Hoa Hoa và Trung Trung*, tạo ra bước tiến mới cho kỹ thuật này. Tuy nhiên, khi các nhà khoa học muốn tiếp tục tiến sâu hơn nữa, đưa kỹ thuật này áp dụng lên cơ thể con người thì bị ngăn chặn, hiệp hội khoa học quốc tế không cho phép áp dụng phương pháp này lên con người. Nếu có thể tạo ra hàng trăm người giống hệt nhau, thế giới sẽ hỗn loạn đến nhường nào?


*Hoa Hoa Trung Trung: phiên âm tiếng Trung Hua Hua Zhung Zhung, tức Zhung Hoa (Trung Quốc). Để phù hợp với Tiếng Việt, mình chuyển về Hoa Hoa Trung Trung cho dễ đọc. ^.^


Cấm đoạn là vậy nhưng trên thế giới vẫn còn tồn tại những tổ chức ngầm nghiên cứu sâu về phương pháp nhân bản vô tính này.


Tiêu Phong khi còn sống ở quê của họ đã vô tình bắt gặp được phòng thí nghiệm của các nhà khoa học đặt tại đây. Họ nghiên cứu bí mật, chọn nơi này sở dĩ là vì nó xa xôi, hẻo lánh, tránh được  con mắt của người trên cao.


Khi nghe tin Phương Ngọc Mai đã cùng Lục Kiêu kết hôn, lại còn sinh cho ông ta một bé trai câu kỉnh, lòng ông nổi lơn cơn ghen tức. Tình cảm ông dành cho Phương Ngọc Mai sâu đậm là vậy, cuối cùng chẳng phải vẫn bại trận bởi đồng tiền sao. Bị sự ghen ghét che lấp, khi chứng kiến toàn bộ quá trình nghiên cứu của nhà khoa học kia, trong lòng ông xuất hiện một ý tưởng táo bạo. Nếu ông không được hạnh phúc thì người khác cũng đừng hòng. Ông thỏa thuận với những nhà khoa học đó, ông sẽ chu cấp tiền bạc cho họ nghiên cứu, còn họ sẽ giúp ông nhân bản người.


Khi thỏa thuận thành công, ông đã xây dựng một kế hoạch hoàn hảo. Tiêu Phong tìm cách tiếp cận Lục Dương, ngày ngày ông tỏ ra bản thân đã từ bỏ, quan tâm thằng bé, nhưng thực chất mỗi lần nhìn thấy nó, ông đều muốn bóp chết nó, chính nó đã phá hủy hạnh phúc mong manh ông vốn có.


Tai nạn Lục Dương gặp phải là do ông sắp đặt trước, để có được một loại tế bào trên cơ thể cậu ta mà không khiến Phương Ngọc Mai nghi ngờ, ông đã bày ra vụ tai nạn đó. Ông dùng tiền mua chuộc bác sĩ, dặn dò ông ta trong lúc phẫu thuật cắt bỏ một ít tế bào ở tuyến vú. Sở dĩ lấy tế bào tuyến vú là vì nó biệt hóa thấp nên khả năng tạo ra tế bào lai giống y hệt tế bào gốc, có khả năng nhân bản thành công nhất. Lục Dương này sẽ có một ngày phải chết, lúc đó người được ông ta dùng tiền tạo ra y đúc sẽ vui vẻ tồn tại, Phương Ngọc Mai và Lục Kiêu chứng kiến cảnh đó sẽ đau đớn lắm, nghĩ đến đây ông bất chợt cảm thấy khoan khoái.


Đã có trong tay tế bào cần nhân bản, vị bác sĩ kia lập tức tiến hành tách nhân tế bào tuyến vũ của Lục Dương. Sau đó, ông ta cho nó vào một tế bào trứng  đã lấy mất nhân để tạo ra tế bào chứa nhân 2n của con cần nhân bản. Tiếp đó, nuôi tế bào này trong ống nghiệm, cho nó phát triển thành phôi rồi cấy phôi này vào tử cung của người phụ nữ, cho người đó mang thai và sinh ra. Tuy nhiên, phương pháp này vẫn còn tồn tại hạn chế trí mạng, đó chính là khả năng được sinh ra và lớn lên một cách bình thường rất khó. Vì vậy, Tiêu Phong đã dùng tiền mua chuộc năm mươi người phụ nữ, để họ mang thai đồng loạt phôi đã phát triển trong một biệt thự lớn. Sau gần mười tháng, năm mươi người phụ nữ đó đồng loạt sinh con. Kết quả cuối cùng đúng như tính toán của vị bác sĩ kia, có ba tám cái thai đã chết trong lúc sinh, mười hai thai còn lại thành công ra đời.


Tiêu Phong dày công, tận tình chăm sóc chúng như bảo bối, cuối cùng vẫn không tránh khỏi thất bại. Mười hai đứa trẻ kia sinh ra chung quy vẫn không như người thường, chưa kể đứa trẻ được nhân bản này sống được thì nó cũng sẽ 'già' y như Lục Dương. Thằng bé kia giờ đã bốn tuổi, còn những đưa trẻ này tuy mang hình dáng của trẻ sơ sinh, thực chất cơ thể lại là của trẻ bốn tuổi rồi. Sau hơn một tháng, chín đứa trẻ đã chết, chỉ ba đứa còn sống. Tiêu Phong lo lắng kế hoạch của ông ta sẽ đổ vỡ, chờ đợi bao nhiêu ngày tháng như vậy không lẽ chỉ là công cốc hay sao. Ba đứa trẻ còn sống sót kia được đưa vào một căn phòng để quan sát tình hình, ông tuyệt đối không để chúng xảy ra vấn đề gì. Nhưng, chúng cũng chỉ duy trì được hơn ba tháng rồi cũng chết như những đứa trẻ kia. Tiêu Phong hoàn toàn tuyệt vọng, nào ngờ đứa trẻ cuối cùng kia mạnh mẽ hơn bình thường, như được cải tử hoàn sinh, an toàn khỏi bệnh rồi trưởng thành đến tận bây giờ. Đứa trẻ đó chính là Bách Kiến.


Tiêu Phong vui mừng không kể xiết, ông chăm sóc Bách Kiến tận tình, chỉ mong cậu ta mau lớn. Về sau, ông kết hôn với Hạ Lan, dựa vào sự giúp đỡ của gia đình bà ta, tạo dựng nên tập đoàn Tiêu Dao hùng mạnh, nhưng ông vẫn không cho Hạ Lan biết đến sự tồn tại của Bách Kiến. Từ khi còn nhỏ, Tiêu Phong đã biến Bách Kiến thành bản sao thứ hai của Lục Dương, từ giọng nói, sở thích cho đến ngoại hình, y hệt hai giọt nước.


Khi Bách Kiến tròn mười tuổi, lần đầu tiên cậu ta tận mắt trông thấy Lục Dương, 'chủ nhân' của mình. Lúc đó, trong tâm hồn đứa trẻ non nớt chỉ mải mê suy nghĩ: tại sao cậu Lục Dương đều giống nhau, cậu ta được tự do vui vẻ sinh sống, còn mình lại phải lớn lên trong tối tăm?


Năm ấy, Lục Kiêu cũng qua đời, đương nhiên việc này Tiêu Phong là người đứng sau.


Bề ngoài, người ta sẽ trông thấy Tiêu Dao tuy do Tiêu Phong làm chủ tịch, nhưng người đứng đầu thực chất là Hạ Lan, Tiêu Phong chỉ là bù nhìn. Tiêu Phong không vì vậy mà tự ái, bởi lẽ ông cũng không quan tâm mấy tới tập đoàn này, trước đây thành lập nó chỉ để củng cố nguồn vốn. Ông tập trung vài đường dây buôn bán nội tạng. Sau việc Bách Kiên nhân bản thành công, ông quyết định triển khai mở rộng kế hoạch, tiếp tục cho nhân bản thêm người nữa, sau đó lấy nội tạng làm dự trữ, cung cấp cho người cần dùng. Điều này giúp cho ông khỏi phải lo nguồn cung cấp nội tạng, một công đôi việc.


Bách Kiến trưởng thành, cần phải có kiến thức y như Lục Dương, đương nhiên so với trẻ đồng trang lứa, cậu ta lớn hơn bốn tuổi, suy nghĩ cũng chín chắn hơn, học hỏi rất nhanh. Ông biết đến công nghệ dịch dung, quyết định cho Bách Kiến sống như người bình thường với khuôn mặt của người khác, tìm cách tiếp cận Lục Dương.


Một ngày, Tiêu Phong tìm được chỗ ở của Phương Ngọc Mai, ông tỏ ý muốn cùng bà sống qua ngày, nào ngờ bị bà thẳng thừng cự tuyệt, thậm chí còn biết đến sau lưng ông ta còn một Bách Kiến. Vì sợ kế hoạch đổ vỡ, ông sai người ra tay giết chết Phương Ngọc Mai, đổ thừa lên đầu Dương Thần Sơ, khiến quan hệ cô ta với Lục Dương rạn nứt. Cứ như vậy, một loạt kế hoạch được vạch ra, mục đích khiến Lục Dương sống không bằng chết, coi như rửa hận cho Tiêu Phong.


_______


Căn phòng im ắng, không một tiếng động vang lên. Hai viên đạn đã được lấy ra khỏi cơ thể Bách Kiến. Anh ta kiệt sức, dựa vào tường, mồ hôi nhỏ xuống hai bên thái dương. Anh ta cười chua chát: "Sao, các người thấy tôi mạnh mẽ lắm phải không? Tôi có thể trưởng thành tới tận bây giờ quả không phải dễ dàng nhỉ?" Anh ta cười, nụ cười quái dị vô cùng, Dương Thần Sơ nghe thấy lạnh sống lưng. Mọi chuyện kinh khủng hơn cô tưởng tượng. Nhân bản con người, điều tưởng chừng xa vời lại xảy ra xung quanh cô, đối tượng thử nghiệm lại là người cô yêu, cảm giác này nên diễn tả thế nào cho chính xác?


Cô cảm thấy tay mình đau đớn, cúi xuống nhìn, Lục Dương đang nắm chặt tay cô, từng ngón tay thon gầy nổi lên cả gân xanh, ngước lên một chút là khuôn cằm thon gọn như tạc tượng của anh, giờ đây nó đang căng ra, sống mũi cao thẳng như tượng thần trong những khuôn viện Thiên Chúa giáo. Bầu không khí xung quanh anh đông đặc lại, dần tan chảy, nhỏ từng giọt, có giọt lắng đọng vào hồ nước phẳng lặng của cô, 'tạch' một tiếng, khuấy động khiến mặt nước phẳng lặng nổi sóng. Không hiểu sao cô có cảm giác anh đang nín nhịn điều gì đó, là cô suy diễn sao?


Dương Thần Sơ nhuốt một nhung nước bọt, đè nén suy nghĩ linh tinh kia xuống, điều chỉnh cho giọng nói của mình tự nhiên nhất: "Lục Dương, mọi chuyện đã được lí giải hết rồi, người đóng giả anh cư nhiên lại là Bách Kiến, tất cả sự việc trước đây chúng ta bị mắc đều đã có đáp án phù hợp. Anh xem, giờ sương mù được vén lên rồi." Cô có chút vui mừng kể lại chiến công cho ang nghe.


Lục Dương quay sang nhìn cô, không vui vẻ, ngạc nhiên, sửng sốt. Anh rất bình lặng, đúng hơn là hờ hững, đôi môi mỏng tạo nên một đường thẳng tuyệt đẹp. Sau lưng chợt xuất hiện một bàn tay vô hình, kéo cô ra xa, rồi bất chợt đẩy cô xuống vực sâu lạnh lẽo, cô nghe thấy tiếng mình la hét, kêu cứu. Cô chưa bao giờ sợ cảm giác này như vậy, nó là con rắn độc, gặm nhấm dần trái tim cô. Cô cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Lục Dương, anh trong sạch rồi."


Đôi mắt màu hổ phách kia cứ nhìn cô như vậy, sâu không thấy đáy. Nó rất giống với vực sâu vừa rồi, đều u ám giống nhau.


Bách Kiến đột nhiên chen vào: "Ô, cô bé, hình như em chưa biết rồi." Anh ta gắng gượng đứng dậy, ra vẻ tiếc nuối: "Lục Dương, anh ta vốn đã biết rõ mọi chuyện rồi. Là từ khi tôi từ Mỹ trở về, mà không, là từ khi tôi tham gia cáu chương trình quái gở kia." Anh ta làm vẻ nhớ lại mọi chuyện, rồi rụt vai, chạm đến vết thương, lông mày anh ta cau lại. Anh ta đưa tay vỗ nhẹ vai cô: "Vậy mà em còn ngồi đây vui mừng thay anh ta. Chậc..." Anh ta kéo dài giọng, giống như bùa mê lặp lại: "Cô bé, em thật đáng thương."


"Bách Kiến!" Lục Dương ngồi kế bên gầm lên. Lần đầu tiên cô trông thấy anh nổi giận đến như vậy, chỉ là lạu trong hoàn cảnh nực cười đến vậy.


"Lục Dương, điều anh ta nói là thật chứ?" Cô chỉ tay vào Bách Kiến, cố làm cho ngữ khí của mình chắc chắn một chút, chắc chắn là anh ta đang nói dối cô.


Đáp lại cô chỉ là khoảng không im lặng đến lạ, anh là đang ngần thừa nhận với cô sao? Biết trước rồi còn mặc cô ngồi suy diễn, làm như hiểu rõ mọi chuyện trước mặt anh sao? Nếu đã biết trước tại sao còn dấu cô, để cô như một con ngốc đoán mò, lại còn làm như bản thân đã giúp anh giải đáp được việc trọng đại gì nữa chứ! Quá nực cười! Đời cô cũng đủ cẩu huyết a!


Cô cười còn khó coi hơn khóc. Cô lùi dần về phía sau, cảm thấy Lục Dương trước mặt mình rất xa lạ. Bản thân lại quên mất cô đang bị trói với anh, cô lùi kéo theo cả ang. Lục Dương đưa tay kéo cô lại, cô lại né tránh anh, để mặc bản thân nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo. Chỉ có cơn giá lạnh lúc này mới đủ khiến suy nghĩ cô sáng suốt.


Lục Dương không ngờ Bách Kiến sẽ nói hết mọi chuyện ra. Anh biết rõ mọi chuyện nhưng dấu cô vì không muốn cô dây dưa vào chuyện này, chuyện này quá phức tạp lại vô cùng nguy hiểm, cô sẽ bị vấy bẩn. Anh thấy cô đã bài xích mình, bản thân muốn giải thích nhưng lại không biết nói gì. Nói gì đây?


Dương Thần Sơ lắc đầu: "Anh tránh xa em ra. Em sợ anh lắm rồi! Sợ lắm rồi."


Bách Kiến phủi tay đứng lên, anh ta không làm ngơ khi chứng kiến cô đau lòng đến vậy.


Bất ngờ, tiếng nói của cảnh sát vang lên, Vương Tiểu Mai sợ hãi, vội vã kéo tay anh, anh chưa kịp phản ứng đã bị họ áp chế đi.


Nền nhà chợt rung lên dữ dội, sàn nhà phía dưới nứt toạc ra từng mảng lớn, cảnh sát có lẽ đang phá căn nhà này.


Nền nhà dưới chỗ Dương Thần Sơ và Lục Dương sập xuống, cô chỉ kịp kêu lên thất thanh: "A!" Gạch đá như sao băng rơi xuống, cô cứ thế mơ nơ hồ hồ bỏ mạng ở nơi này sao?


Hết chương 82

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi