ĐẾM NGƯỢC THỜI GIAN SỐNG SÓT


Có người mật báo Lữ Lương Sĩ nắm giữ bằng chứng gã tham ô tiền thuế của dân, Tư Mã Kiêu mới tỉnh ngộ.
Gã chưa từng xem cái tên thất phẩm Huyện lệnh Lữ Lương Sĩ tham lam, nhát gan lại còn ngu xuẩn dốt nát này ra gì, vậy nên không kịp thời phát hiện phụ nữ được đưa vào cơ bản đều đi ra từ một lò dạy dỗ của Lữ Lương Sĩ.
Không biết bao nhiêu lần, Tư Mã Kiêu ngồi xử lý sổ sách ngay trước mặt những người phụ nữ tự xưng là mình không biết chữ kia.
Những người phụ nữ hậu trạch mà gã cho rằng nhu nhược như cành lá hương bồ lại lén lút sao chép sổ sách, cũng có bản lĩnh lặng lẽ tuồn số sổ sách đó ra ngoài, mãi đến khi Lữ Lương Sĩ dùng nó để uy hiếp, gã mới phát hiện ra.
Gã và Tiêu Vấn Sách đều bị Lữ Lương Sĩ ngu ngốc kia bày kế, từ lúc thẩm vấn trên công đường, xem xét lại vụ án, suy nghĩ kĩ lạ, cuối cùng Tư Mã Kiêu cũng hiểu.
Khâm sai kia và Trịnh Sở Chi là cùng một phe, bọn họ lợi dụng tình bộ hạ cũ, bắt tay lừa đảo Lữ Lương Sĩ, vạch ra một đường cho lão đi.

Lữ Lương Sĩ lại là người ngu, bị mắc lừa thôi không nói, còn kéo theo cả Tiêu Vấn Sách vào trong cái bẫy mà Khâm sai đã sắp đặt sẵn.
Tuy mặt mũi bị vạch trần một cách độc địa, nhưng sổ sách trong tay Lữ Lương Sĩ mới là quan trọng nhất.
Tư Mã Kiêu phái người diệt khẩu Lữ Lương Sĩ, nhưng lại ám sát thất bại, mấy ngày sau trong lòng vẫn hoảng sợ, biết rằng bất cứ lúc nào cũng có thể bị tịch thu tài sản thậm chí diệt tộc nhanh chóng ép cho gã phát điên lên được.
Ăn ngủ không yên nhiều ngày, Tư Mã Kiêu đột nhiên phát hiện, Khâm sai chẳng những không nhắm vào gã, trái lại bắt tham nghị quan dưới quyền An Hoài Đức, mà còn liều lĩnh vạch trần vụ án cả nhà Hoàng thương Giang Nam bị giết?
Tư Mã Kiêu vừa vui mừng vì sự chú ý của Khâm sai đã dời đi, vừa lo lắng An Hoài Đức làm liên lụy Đông cung, đưa thư xuyên đêm đến Từ Châu chất vấn.

Còn chưa chờ được thư hồi âm của An Hoài Đức, thì có nha dịch trong nhà lao đến mật báo, nỗ lực ám sát Lữ Lương Sĩ thất bài vì Tôn Phụ Ất đã ra tay.
"Quan tham nghị họ Tôn kia thề bảo đảm cho Lữ Lương Sĩ một mạng mới moi ra được chỗ giấu sổ sách ngài tham ô tiền thuế của dân bao năm qua trong miệng lão."
Nghe vậy, đuôi mắt Tư Mã Kiêu giật lên một cái: "Ngươi không nghe lầm chứ?"
Nha dịch cẩn thận đáp: "Tiểu nhân dám lấy mạng mình ra bảo đảm! Thích khách vào trong lao giết người, ta không chạy kịp nên trốn vào chồng cỏ của một phòng giam, tặc tử họ Tôn và Lữ Lương Sĩ nói gì tôi cũng nghe hết, còn biết được sổ sách giấu ở đâu."
"Ở đâu?"
Nha dịch cười òa: "Đô tào đại nhân, Khâm sai đại nhân sắp đến lúc quay về Kinh Đô phục mệnh* rồi, vị trí Huyện lệnh Giang Dương sẽ trống, trước kia tiểu nhân nghe sư gia nói quan tứ phẩm trở lên là có thể tiến cử người khác vào chỗ thiếu, ngài xem..."
(*) Phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh
"Nếu như ngươi nói sự thật, sổ sách cũng an toàn về tay bổn quan, thì không ai tranh với ngươi chức Huyện lệnh đâu."
"Đa tạ đại nhân dìu dắt!" Nha dịch luôn miệng cảm ơn, thấp giọng nói nơi giấu sổ sách.
"Được, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi, đừng để lộ tin này ra ngoài, nếu không ta không chắc có thể chỉ cho mình ngươi chỗ đó đâu." Đưa mắt nhìn nha dịch lui đi, Tư Mã Kiêu nói với tùy tùng: "Mấy tên nha dịch dưới huyện này thích ăn chơi rượu chè, nói không chừng có ngày uống say rồi vô tình ngã xuống sông chết chìm, không còn mạng hưởng phúc."
Tả hữu vừa nghe lập tức hiểu ý Đô tào, không hẹn mà cùng phụ họa theo.
Tư Mã Kiêu rất hài lòng, gọi người nhanh chóng đi lấy lại sổ sách.
Khoảng chừng hai giờ sau, thuộc hạ thở hồng hộc chạy trở lại bẩm báo: "Đại nhân —— nguy rồi! Chúng ta đến chậm một bước, sổ sách đã bị quan tham mưu của An Hoài Đức lấy đi mất rồi!"
Tư Mã Kiêu vụt dậy, cầm ly trà đập tới: "Vô dụng!" Rồi gã xoay người đá ngã cái ghế, rống lên: "An Hoài Đức, ông muốn làm gì? Ông thật sự muốn phản chủ sao?"
Trái lo phải nghỉ, Tư Mã Kiêu nói: "Chuẩn bị bút mực, đợi ta viết thư hỏi An Hoài Đức xem có phải lão muốn đối nghịch với Đông cung và Tư Mã thị ta hay không, rồi các ngươi chạy nhanh đưa đi Từ Châu cho ta."
Thư đến Từ Châu rồi được An Hoài Đức hồi âm ngay tựa như đang đánh Thái Cực, đầu óc Tư Mã Kiêu ong ong, lại kêu dịch trạm chạy gấp tám trăm dặm, chỉ trong vòng một ngày mà đã gửi bốn bức thư quát hỏi, An Hoài Đức dứt khoát đóng cửa không tiếp khách, từ chối người đưa thư.
Thái độ lần này khiến cho tim Tư Mã Kiêu đập rộn lên, lệnh cho tâm phúc đến hành doanh Từ Châu đòi binh mã mà Đông cung nuôi, thế là bị An Hoài Đức trả lại một câu Binh mã trong hành doanh đều thuộc triều đình, nhận chiếu mới động, nếu Đông cung cần điều lệnh binh mã, chỉ cần xuất trình con dấu quan phòng là được.

Tùy ý tìm lão phu đòi binh mã, làm sao lão phu có thể cho? ——
Thái độ của lão vô cùng nghiêm túc như thể nói Ta không quen biết môn đảng Đông cung và Tư mã thị, bỗng nhiên trở mặt không nhận người, tiền cũng ăn hết, binh mã cũng giữ hết, không kiêng kỵ gì, ngang ngược phách lối.
An Hoài Đức thật sự nghĩ đến chuyện làm phản sao? Hay là chỉ tạm thời phản bội thôi —— nhưng lão có thể phản bội ai? Ai mới là chủ tử của lão?

Tư Mã Kiêu chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống An Hoài Đức, cơ mà gã cũng không dám bất chấp lật bàn.
Tham ô mấy triệu lượng tiền thuế của dân, hoàn toàn dùng vào việc nuôi binh, việc nào việc nấy cũng đều là tội lớn rơi đầu, bây giờ cái chuôi bị An Hoài Đức nắm chơi trong tay, Tư Mã Kiêu không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại chẳng dám nói cho Thái tử biết việc này.
Đông cung đã cảnh cáo gã phải biết tiết chế lòng háo sắc, nếu không sớm muộn gì cũng chết trên bụng đàn bà.
Tư Mã Kiêu ngoài mặt hưởng ứng, thực tế người khác đưa đến bao nhiêu phụ nữ gã thu bấy nhiêu, gã không tham tiền, lại chẳng thích cờ bạc, duy chỉ có phụ nữ là không từ chối được.

Gã xem thường phụ nữ vì bọn họ cần phải dựa vào đàn ông mới sống được, cũng xem thường việc những người đó có thể đe dọa tính mạng của mình, nào ngờ cuối cùng lại vấp ngã ngay tại chỗ chỉ vì điều đó.
Cũng may Khâm sai vẫn còn giam giữ Tôn Phụ Ất, cố tình dùng việc này để đổ trách nhiệm lên An Hoài Đức, lôi kéo sự chú ý của lão.
Tư Mã Kiêu gửi gắm hy vọng vào Khâm sai, trước đây gã chỉ khao khát cho Khâm sai đi về tay không, bây giờ lại vô cùng mong mỏi Khâm sai có thể mượn thế chỉnh đốn Hoài Nam giết luôn cả An Hoài Đức.
An Hoài Đức yêu cầu Khâm sai chuyển giao thảm án diệt môn và Tôn Phụ Ất lại cho Lưỡng Giang, Tư Mã Kiêu lập tức nhảy ra dùng quan ngân Từ Châu bị mất và ba ngàn ngư dân để công kích An Hoài Đức.
Hai bên đấu đá nhau từ xa, mấy vụ án đồng thời giằng co, mãi đến khi thư từ Đông cung tới đánh vỡ cục diện không kế nào ổn của Tư Mã Kiêu.
Tư Mã Kiêu đọc thư xong, vỗ đùi kêu lên: "Quả nhiên An Hoài Đức hai lòng! Hóa ra người lão ta thần phục thật sự là Tĩnh vương.

Được lắm, nằm vùng nhiều năm như vậy, mượn thanh thế của Đông cung, hút sạch máu thịt Tư Mã thị ta, bây giờ lợi dụng xong rồi thì ném đi, trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt đẹp như vậy? Người đâu, người đâu —— "
"Đem con dấu quan phòng của ta cùng với khẩu dụ Thái tử đến Lưỡng Chiết điều binh, theo ta đến Dương Châu bao vậy sơn trang Ký Sướng.
***
Sắc trời u ám, đường núi quanh co được ánh đuối rọi sáng tạo thành một hàng nối dài, đoàn quân đang hướng về phía sơn trang Ký Sướng, mà phía sau lưng núi cũng có một đoàn rồng lửa đi ngược theo triền núi, từng bước áp lại gần.
Trên đỉnh núi, một người một ngựa đang nhìn xuống đoàn binh mã rầm rộ đi qua, sau lưng chính là một hàng kỵ binh vũ trang trọng giáp, trên giáp sắt đen tuyền dính đầy máu tươi chảy thành dòng theo vảy giáp nhiễu xuống đất giờ đã khô lại, cả người lẫn ngựa bị mùi máu tanh và cái tiêu điều xơ xác vây quanh.
Bọn họ chính là mười lăm thiết kỵ Đường Hà do Hoắc Kinh Đường lãnh đạo, một giờ trước đã xông vào sơn trang Ký Sướng giết sạch Cấm quân bên trong, mới vừa rời đi trong phút chốc, dừng chân trên đỉnh núi ngắm nhìn hai đội ngũ va chạm.
Người của Trịnh Sở Chi cùng Tư Mã Kiêu bao vây sơn trang, hai đội quân đụng mặt nhau, không đợi Tư Mã Kiêu kịp phản ứng, Trịnh Sở Chi đã dẫn binh cướp bước vọt vào bên trong.
Tư Mã Kiêu sửng sốt một chút, ngay sau đó thẹn quá hóa giận: "Ngăn lão lại —— không, vào mau lên! Giành bạc lại trước lão đi!"
Binh mã giơ đuốc cầm gậy chạy vào sơn trang, tất nhiên Tư Mã Kiêu không giỏi đánh giặc kém hơn một bậc, binh mã mà gã mang đến là quân mượn từ Lưỡng Chiết, thần tốc ngày đêm đi không ngừng nghỉ đến đây, nhanh chóng rơi vào tình thế bất lợi, không sánh bằng quân mã của hành doanh Dương Châu tại địa phương tinh thần sung mãn.
Trịnh Sở Chi giỏi chiến thuật, lệnh cho quân mình chia ra thành nhiều nhóm nhỏ, nhanh chóng chui vào núi giả, bay qua đình nghỉ mát, chợt có kẻ hô lên: "Ở đây có xác chết!"
Trịnh Sở Chi nghe vậy thì kinh ngạc, chẳng lẽ còn có người giành trước nữa?
Lão cùng Tư Mã Kiêu đồng thời bước về phía trước, bên kia lại vọng tới tiếng kêu của binh sĩ: "Báo cáo Đô tào —— Trong sân viện phát hiện có chừng mười xác chết, mặc giáp Cấm quân, trang bị Hoàn Thủ Đao quân dụng, chết vì một đao cắt cổ hoặc trường thương xuyên ngực, không còn ai sống sót!"
Có lẽ đây là đội quân mà An Hoài Đức đã âm thầm huấn luyện, đối với phương thức huấn luyện của Cấm quân Tây Bắc, thì bất kỳ người nào cũng kiêu dũng thiệt chiến, hơn nữa còn có đội bộ binh hoàn chỉnh, hôm nay lại bị diệt khẩu nhẹ nhàng không tiếng động thế ư?
Trịnh Sở Chi nhanh chân bước tới kiểm tra thi thể, phát hiện cái xác vẫn còn ấm, máu chưa khô, rõ ràng người đến trước bọn họ còn chưa đi xa.

Có thể chỉ vừa mới đi thôi là bọn họ đến, nhưng mà được núi trước sau đều đã bị binh mã bao vây, căn bản không gặp được phe thứ ba, chẳng lẽ là bay lên trời chui xuống đất?
Nhìn đến vết thương của người chết, rõ ràng là vết thương do Hoàn Thủ Đao quân dụng cùng với thương hai móc câu chỉ kỵ binh biên giới mới sử dụng gây ra, là nhánh binh mã nào chạy tới đây từ ngàn dặm biên giới xa xôi?
Nếu không có chiếu chỉ, ai dám tự tiện rời biên giới?
Lòng Trịnh Sở Chi nảy sinh dự cảm chẳng lằng, chẳng qua lão còn chưa bắt được cảm giác đó, đã nghe được có người kêu lên ở phía trước: "Tìm thấy bạc rồi! Tổng cộng mười rương, mỗi rương hai trăm ngàn lượng —— chính là bạc cứu trợ thiên tai Từ Châu bị cướp đi! Không sai đâu!"
Trên mặt Tư Mã Kiêu lóe lên niềm vui sướng, cất bước đi về phía trước, đột nhiên bị một lưỡi dao trắng sáng kề ở cổ, gã bị dọa sợ tay chân run rẩy, đầu cứng đờ quát lên: "Trịnh, Trịnh Sở Chi, ông cầm dao kề vào...!Kề vào cổ đại quan tam phẩm của triều đình, ông, ông không muốn sống nữa ư!"
"Sắp tới ngài không còn là đại quan tam phẩm nữa rồi, Tư Mã đô tào.

Mời ngài lên tiếng, để binh dưới tay ngài lui về phía sau, nếu không dao này của tôi không có mắt, nói không chừng sẽ chọt mấy cái lỗ trên người ngài đó.


Tôi cũng không sợ không có cách nào báo cáo cho bệ hạ đâu, chỉ cần đảm bảo để ông sống là được thôi, chứ cách để ông sống không bằng chết thì tôi có nhiều lắm."
Trịnh Sở Chi cười nhạt: "Đô tào đại nhân, ngài muốn nếm thử không?"
Ánh mắt Tư Mã Kiêu âm trầm hung ác: "Thái tử là do Trung cung sinh ra, ngoại trừ Đại hoàng tử chết yểu, thì hắn chính là đích trưởng, người được hoan nghênh nhất, được trăm quan ủng hộ, là trữ quân mà bệ hạ bổ nhiệm, tuân theo mệnh trời, nối tiếp kỳ vọng của thiên hạ vạn dân, tất nhiên phải kế thừa đại thống, đến lúc đó ngươi và cả phủ Trịnh quốc công nhà ngươi đều sẽ phải trả giá đắt cho những gì mà ngươi làm hôm nay để mưu hại Đông cung! Trịnh Sở Chi, bổn quan khuyên ngươi đừng làm chuyện khiến mình hối hận!"
Trịnh Sở Chi: "Tiên đế không phải là đích trưởng mà vẫn kế thừa đại thống, ngoại trừ lúc tuổi già có bị lên án nhưng vẫn là một đời minh quân.

Tiền triều có rất nhiều hoàng đế không phải con dòng chính mà vẫn là hoàng đế đấy thôi, lập trữ quân thì sao? Tiền triều cũng từng hai năm đổi trữ quân một lần, còn có người làm trữ quân hai mươi năm, cuối cùng lại bị một Long Võ đế, người không phải đích cũng chẳng phải trưởng gì cướp ngôi, ông xem, việc đời khó liệu, chừng nào bụi còn chưa lắng xuống, kẻ nào có thể biết chắc được người chiến thắng cuối cùng là ai?"
Mặt mũi Tư Mã Kiêu tái xanh: "Quả nhiên các ngươi mơ ước vị trí trữ quân."
Trịnh Sở Chi: "Người không vì mình thì trời tru đất diệt.

Trời sinh ra chúng ta bình đẳng, có tài năng, vậy tại sao không thể cùng xứng có tâm chí mạnh mẽ?" Bàn tay cầm dao đột nhiên run rẩy một cái, cắt một đường lên cần cổ Tư Mã Kiêu, lão nghiêng đầu quát lên: "Nhìn rõ Tư Mã đô tào của các ngươi trong tay ta đây —— không muốn lão chết, thì quân hành doanh Lưỡng Chiết mau rút lui!"
Tiếng hô trấn áp quân Lưỡng Chiết to dần lên, bọn họ thấy lãnh đạo của mình bị uy hiếp, nhất thời nhìn nhau, không biết nói sao cho phải.
Tư Mã Kiêu vừa mới mở miệng, định kêu đừng để ý lão, liền bị Trịnh Sở Chi vỗ cho một chưởng cứng họng, cơn đau tấn công, một câu cũng chẳng nói nổi.
Không có chỉ thị, doanh quân Lưỡng Chiết đứng yên tại chỗ, không dám tiến thêm, lúc ấy Đô giám hành doanh Dương Châu cũng đã mang mười rương bạc chất lên xe đẩy chở đi, sau đó đến phục mệnh: "Bẩm tướng quân, lấy hết rồi."
Tư Mã Kiêu nghe vậy, tuyệt vọng nhắm mắt, trong lòng tự biết gã và Tư Mã thị xong đời rồi.
Đông cung muốn lợi dụng số bạc này để ném cái nồi đi, đồng thời đối phó với Tĩnh vương và Hoắc Kinh Đường, mơ tưởng đến hai chi quân Tây Bắc trong tay bọn họ, nhưng đối với Tư Mã Kiêu, gã càng muốn mượn việc này lợi dụng điểm yếu để uy hiếp An Hoài Đức, lấy lại sổ sách gã tham ô tiền thuế hơn.
Vừa là chứng cứ gã tham ô tiền thuế của dân, vừa là chứng cứ Đông cung nuôi binh riêng!
Đông cung và Tư Mã thị, chỉ có thể bảo vệ một, không thể trọn vẹn cả hai!
Trịnh Sở Chi vỗ vai Tư Mã Kiêu cười to: "Mặc dù không biết Cấm quân trong sơn trang đều bị giết, chỉ để lại hai triệu lượng bạc cứu trợ này là do ai làm ra, nhưng lão phu cũng cảm ơn Đô tào, không chỉ chắp tay nhường nhịn phú quý to lớn này, mà còn chủ động đưa chuôi vào tay tôi —— " Lão thấp giọng, đắc ý nói: "Vì sao Đô tào lại mạo hiểm xông vào sơn trang lúc nửa đêm thế này? Có phải là phát hiện gì rồi, nên muốn dời bạc đi trước không? An Hoài Đức cướp bạc cứu trợ, có liên quan gì đến Tư Mã thị và Đông Cung?"
Tư Mã Kiêu vừa nghe đã giãy giụa, lại bị áp chế mạnh mẽ, gã chợt ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Trịnh Sở Chi, mắt sáng quắc như đuốc, trong đầu có ánh chớp trắng lóe lên, có một cái gì rất quan trọng mà gã đã quên mất rồi.
Tâm trạng thay đổi nhanh chóng, Tư Mã Kiêu chợt nở nụ cười khoái trá: "Hóa ra ngươi không biết."
"Biết cái gì?"
Tư Mã Kiêu tràn đầy ác ý đáp: "Bổn quan đợi ngươi tuyệt vọng khi nhận ra mình tính toán mưu mô hết cả nhưng lại là vác đá đè chân mình ha ha ha...!Trịnh Sở Chi, ngươi tự cho rằng mình thông minh nhưng lại không biết sao!"
Trịnh Sở Chi cau mày, nhổ một bãi nước bọt, cố làm ra vẻ huyền bí.
"Mang hết đi!"
Ánh nến sáng rực, binh mã các doanh đều lui về trả lại yên tĩnh.
Trên đỉnh núi, Tán chỉ huy: "Tướng quân, có cần theo sau không?"
Hoắc Kinh Đường siết chặt dây cương, quay đầu ngựa lại: "Quay về Dương Châu, đến gặp cha ta thôi."
***
Thôi phó quan chạy vào, hai mắt sáng quắc nhìn Triệu Bạch Ngư: "Tiểu Triệu đại nhân, y như ngài đoán, Trịnh Sở Chi đem binh mã hành doanh Dương Châu đi đã tìm được bạc cứu trợ nhưng không về phục mệnh, lão ta muốn độc chiếm công lao, còn bắt luôn Tư Mã Kiêu, đây chính là muốn chĩa gươm vào Đông cung."
Triệu Bạch Ngư: "Có lẽ bước kế tiếp chính là điều binh khiển tướng bắt An Hoài Đức rồi, có điều An Hoài Đức không dễ bắt như vậy, trong tay lão còn có đội binh, nếu làm không tốt, lão ta thật sự sẽ tạo phản ở Từ Châu này luôn đấy."
Thôi phó quan sốt ruột: "Bắt giặc phải bắt vua trước —— ngài có quyền trực tiếp điều động binh mã địa phương, lập tức hạ lệnh, ta sẽ dẫn đầu bao vây hành doanh của An Hoài Đức."
"Dĩ nhiên không sai, nhưng ngươi bắt nhầm người rồi." Triệu Bạch Ngư cầm giấy viết thư, giương mắt nói: "Bắt vua, thì phải bắt Tĩnh vương."

Thôi phó quan sững sốt, sao kéo đến Tĩnh Vương rồi —— chờ đã!
"An Hoài Đức không tận hiến với Đông cung, mà là Tĩnh vương? Cha ruột của tướng quân, Tĩnh vương sao?" Thôi phó quan dường như thất thanh, trố mắt hồi lâu rồi đột nhiên nói: "Không được, chúng ta phải ngăn Trịnh Sở Chi lại, lão mà tố giác Tĩnh vương mưu phản là sẽ liên lụy tướng quân mất.

Tiểu Triệu đại nhân đã biết kẻ xúi giục sau màn là Tĩnh vương từ lâu...! Sao ngài không nói sớm một chút?"
"Nếu không phải sợ Hoắc Kinh Đường bị liên lụy, ta còn cần vòng vo sắp xếp đủ thứ sao?"
Thôi phó quan phản ứng cực nhanh, thoáng chốc mây mờ thấy trăng: "Đúng nhỉ, bằng sự thông minh và tài trí của tiểu Triệu đại nhân, nhất định ngài sẽ không trơ mắt nhìn tướng quân bất lực rơi vào cục diện khó cả đôi đường."
Triệu Bạch Ngư cong mắt người nhìn gã: "Ngươi luyện công phu nịnh hót càng ngày càng xuất sắc rồi."
Thôi phó quan cười ha hả: "Nói thật mà.

Đúng rồi, vậy bây giờ ta đi bắt Tĩnh Vương hay sao?"
"Chắc bây giờ Hoắc Kinh Đường đã đến gặp tĩnh vương rồi, ngươi đi Từ Châu một chuyến, đừng để cho Trịnh Sở Chi thấy, chỉ nói Hoắc Kinh Đường đưa thiết kỵ Đường Hà đi tìm Tĩnh vương trò chuyện gia đình rồi."
"Thế thôi à?"
"Vậy là đủ rồi.

An Hoài Đức là một người thông minh." Triệu Bạch Ngư gấp thư lại, cảm thán: "Thông minh, vô cùng trung thành, chỉ đang tiếc chọn sai đường, làm chuyện sai trái, chết không có gì đáng tiếc."
***
Tư Mã Kiêu bị giam lại, doanh quân Lưỡng Chiết tuy nhận được quân lệnh, nhưng với tội nuôi binh riêng, có ý đồ mưu phản đại nghịch bất đạo như vậy, không ai dám làm việc qua loa.
Trịnh Sở Chi thì nhân cơ hội mang theo doanh binh Dương Châu, không hề báo tin, chỉ lặng lẽ liên lạc với Tri phủ Từ Châu Hạ Quang Hữu, đi ngay trong đêm, lặng yên không tiếng động hội họp với Hạ Quang Hữu ở Từ Châu, nhanh chóng đánh bọc sườn hành doanh Từ Châu.
An Hoài Đức ở ngay trong doanh trại Từ Châu, tả hữu tham mưu cực kì sợ hãi, nói chuyện cũng không trôi chảy, vất cả bình tĩnh lại rồi nghĩ kế, tám trăm dặm tốc hành tấu bẩm về Đông cung, rồi phái người đi Giang Dương xin Khâm sai đến giải vây...!Những cách có thể làm đều nói hết ra, vậy mà cuối cùng An Hoài Đức vẫn thờ ơ.
Tả tham mưu: "Trịnh Sở Chi lấy binh ở đâu ra?"
Hữu tham mưu: "Là Đô giám hành doanh Dương Châu, ta nhận ra hắn, hắn là bộ hạ cũ của Trịnh Sở Chi! Chẳng lẽ bọn họ phụng chỉ Khâm sai cưỡng ép bắt Soái sứ đi sao?"
Tả tham mưu: "Trịnh Sở Chi bắt tay với Khâm sai từ khi nào?" Gã đi qua đi lại, lẩm bẩm: "Hoang đường, đúng là hoang đường! Án oan của Đặng Vấn An hay là án Tôn tham nghị giết cả nhà người ta, cũng không có bất kì chứng cứ nào chứng minh là có liên quan đến Soái sứ, dù có quyền lợi lớn hơn nữa, có cả ngàn vạn lý do đi nữa thì cũng không được điều động doanh binh ép bắt đại quan nhị phẩm triều đình!"
Hữu tham mưu: "Soái sứ, lập tức cử người tám trăm dặm tốc hành đi ạ, Đông cung không thể ra mặt, thì cứ dứt khoát gập sổ kiện lên triều đình, tấu bẩm bệ hạ...!Trịnh Sở Chi và Khâm sai làm việc không theo quy trình, làm sai lệnh luật pháp Đại Cảnh, đúng là cực kỳ hoang đường!"
An Hoài Đức, nhắm mắt nghỉ ngơi, trông vẫn rất ung dung: "Trịnh Sở Chi có nói lý do bắt ta hay không?"
Tả tham mưu do dự.
An Hoài Đức: "Cứ nói đừng ngại."
Tả tham mưu nhắm mắt: "Lão ta nói ngài cướp bạc cứu trợ thiên tai, sát hại mệnh quan triều đình, xử oan dân chúng vô tội, còn...!Nuôi riêng binh mã!"
Hữu tham mưu nuốt ực một ngụm nước bọt, nghe xong tội danh thì hai bắp đùi bắt đầu run bần bật, mặt viết đầy hai chữ hoang đường: "Không phải chứ, đây là muốn giết oan Soái sứ hay sao?"
An Hoài Đức bật cười thành tiếng: "Ta có ngàn vạn suy nghĩ, tất cả mọi người đều nghĩ tới, bao gồm cả tiểu Khâm sai chưa dứt sữa kia, ta cũng từng cho rằng mình sẽ thua trong tay y, ta xem thường cái tên Trịnh Sở Chi mang địch ý rõ ràng nhất, không ngờ lão ta lại là người đầu tiên phát hiện ta."
Lời này có ý gì?
Ý tứ rất rõ ràng, tội mà Trịnh Sở Chi liệt kê thì tám chín phần mười là sự thật.
Tả hữu tham mưu nghe hiểu, bị dọa cho hai mắt trắng trợn, lảo đảo té nhào xuống đất, đầu rỉ đầy mồ hôi lạnh, rất lâu cũng không đứng dậy nổi.
"Sợ cái gì?" An Hoài Đức liếc mắt nhìn hai người: "Nể tình các ngươi đi theo lão phu nhiều năm, làm việc tận tụy, lão phu để lại cho các ngươi một mạng." Sau đó nói với tướng lĩnh: "Mời Trịnh quận công vào nói chuyện."
Lúc này, có người ở bên ngoài vào bẩm báo: "Soái sứ, phó quan đi theo Lâm An quận vương, phủ Thôi quốc công Thôi thị Thất lang cầu kiến."
An Hoài Đức: "Không gặp."
Giọng bộ hạ khó xử: "Soái sứ, hắn nói nếu ngài không gặp sẽ hối hận, chuyện có liên quan đến vị quý nhân trong thành Dương Châu."
An Hoài Đức chợt mở mắt, suy nghĩ xa xăm: "Gọi hắn vào trước đi."
Thôi phó quan xuống ngựa, tránh Trịnh Sở Chi đi gặp An Hoài Đức, nói hết những lời mà Triệu Bạch Ngư dặn dò ra.
An Hoài Đức nhìn gã: "Lão phu không biết ngươi nói thật hay giả, làm sao biết có phải phô trương thanh thế hay không."
Thôi phó quan gãi đầu: "Tiểu Triệu đại nhân của bọn ta nói ngài là người thông minh tuyệt đỉnh, sẽ biết phải làm thế nào."

"Tiểu Khâm sai?" An Hoài Đức đột nhiên cười thành tiếng, vỗ đùi nói: "Hay! Tiểu Khâm sai khá lắm, Lâm An quận vương khá lắm." Bỗng dưng lão thu vẻ mặt vui vẻ lại, ngửa đầu thở dài: "Vị bệ hạ này của chúng ta thật sự giỏi tính toán, chẳng trách năm đó Tĩnh vương lại thua trong tay lão."
Thôi phó quan nghe vậy, trong lòng có dự cảm lạ thường, gã không nhìn thấu được hành động tối nay, cũng không nhìn ra được tình thế phức tạp ở Hoài Nam, chỉ có thể mơ hồ hiểu được từ trong sự xúc động của An Hoài Đức, rằng chỉ bằng một câu nói của tiểu Triệu đại nhân thôi mà đã chạm tới tất cả sự thật rồi.
Có lẽ An Hoài Đức đúng là thông minh tuyệt đỉnh, có thêm cả lòng tận tụy, nếu không thì sẽ không từ một kẻ vô danh làm lên đại quan nhị phẩm một tỉnh, vốn là đi theo Đông cung, tương lai sáng rực, vậy mà lại rẽ vào đường tối, tiếp tục cống hiến sức lực cho chủ cũ, trước mặt luôn vì an nguy của chủ cũ, bây giờ thì bó tay chịu trói.
Khi Thôi phó quan rời khỏi hành doanh, Trịnh Sở Chi đã đi vào bắt giữ An Hoài Đức không còn phản kháng, gã không khỏi xúc động: "Đáng tiếc, vốn cũng là một anh hùng."
Vó ngựa tung trời, cả người lẫn ngựa nhanh chóng lẩn khuất vào sương mù buổi sớm.
***
Nhà bên cạnh Tạ gia có diện tích rất lớn, nhưng rất yên tĩnh.

So với Tạ gia đông đúc như hội, thì nói nơi này vắng như chùa bà đanh chính là lời khen ngợi.
Lúc nào cửa cũng đóng chặt, nửa tháng cả năm cũng không thấy có ai ra vào.
Triệu Ngọc Tranh từng có hứng thú với người ở nhà bên cạnh Tạ gia, hỏi người ta ai nấy cũng đều lắc đầu, nói là không biết, chỉ biết tổ tiên nó đã từng rất sung túc, nhưng bây giờ sa sút rồi.
Hỏi qua nhiều người nhưng chỉ nhận được cùng một câu trả lời, Triệu Ngọc Tranh liền hết hứng.
Nhưng lúc rạng sáng, khi Triệu Ngọc Tranh kéo Triệu tam lang lên nóc nhà uống rượu ngắm trăng, nghe trên đường phố vọng lại tiếng vó ngựa ầm ầm, nhìn kỹ lại, ấy vậy mà lại thấy một hàng kỵ binh uy vũ trang nghiêm phá vỡ màn sương mờ ban sáng, đứng trước cửa nhà bên cạnh.
Một lát sau tất cả đều vào trong, vì có góc khuất nên sau đó không thấy được động tĩnh bên trong nữa.
Triệu Ngọc Tranh hơi tò mò: "Tam ca, huynh biết đó là ai không?" Đợi mãi không nghe được câu trả lời, hắn hoài nghi quay đầu: "Tam ca?"
Chỉ thấy Triệu tam lang đang hít thở dồn dập, mặt đỏ ửng lên: "Là thiết kỵ Đường Hà trong truyền thuyết!"
Triệu Ngọc Tranh truy hỏi: "Thiết kỵ Đường Hà là cái gì?"
"Là đội kỵ binh mạnh nhất hiện nay —— từng giúp Thánh tổ lập được công lao hiển hách, một nửa giang sơn là do thiết kỵ Đường Hà đánh lấy lại, có thể tưởng tượng được là lớn mạnh biết mấy.

Nhưng họ đã lụi tàn mấy thập niên rồi, bây giờ rất ít người biết nó đã từng rất huy hoàng, cha từng nói, thiết kỵ Đường Hà là con át chủ bài mà bệ hạ luôn cất giấu, ít nhất mười năm trước, họ đã sống lại.

Chắc là đệ không biết, đại ca luôn muốn vào thiết kỵ Đường Hà, nhưng chẳng được vì không đủ tư cách."
"Đại ca võ nghệ cao cường thế mà cũng không vào được?"
"Thiết kỵ Đường Hà không chỉ cần võ nghệ cao cường, mà còn cần những yêu cầu cứng nhắc khác...!Thôi không nói nhiều nữa, Tứ lang, ta muốn qua đó xem thử."
Triệu Ngọc Tranh bắt lấy cổ tay Triệu tam lang: "Tam ca, đưa đệ đi với."
Triệu tam lang do dự hồi lâu, không từ chối được lời khẩn cầu của em trai bèn đưa hắn theo cùng.
Chạy sang nhà bên cạnh, lần theo ánh nến, Triệu tam lang núp trên cái cây to cách đó chừng trăm mét, nín thở nhìn ánh sáng trong phòng khách, mắt Triệu Ngọc Tranh không tỏ bằng gã nên chỉ có thể thấy được ánh sáng và bóng người mơ hồ.
"Đệ không thấy, cũng không nghe bọn họ nói gì."
"Suỵt!" Triệu tam lang: "Đến gần nữa sẽ bị phát hiện, tiếng đệ nói chuyện lớn quá cũng sẽ bị phát hiện đấy."
Ngay cả Triệu tế chấp và Triệu đại lang đều vô cùng tôn sùng thiết kỵ Đường Hà, Triệu Ngọc Tranh sẽ không ngây thơ đến nỗi cho rằng Triệu tam lang nói chuyện giỡn chơi, vậy nên cũng cố gắng hít thở nhẹ nhàng, chuyên tâm nhìn chằm chằm vào tình cảnh bên trong đại sảnh.
Lúc này, Tĩnh vương đang ngồi ở chính vị đại sảnh, gã đã bốn mươi tuổi, nhưng cơ thể vẫn duy trì được đường nét tráng kiện khỏe mạnh, với vẻ ngoài nở nang và khí chất tao nhã có được sau hàng chục năm khổ luyện bản thân, gã pha cho mình một ấm trà ngon rồi nếm thử.
Hoắc Kinh Đường vào trong sảnh, tìm một chỗ ngồi xuống, vắt chéo chân nghiêng người, thoải mái ngang ngược không phép tắc, tự nhiên trước mặt Tĩnh vương trông rất đoan chính.
Hoắc Kinh Đường chậm rãi khảy vòng Phật, cảm thấy mình rất biết kính già yêu trẻ, vậy nên là một người lễ phép, hắn chọn cách lên tiếng trước: "Già mà không chết thì cũng làm giặc*."
(*) Nguyên Nhưỡng ngồi xổm đợi.

Khổng tử nói: Lúc nhỏ ngươi không biết tôn trọng anh em và người lớn, khi lớn không làm được việc đáng khen, về già mà chưa chịu chết, ấy là làm hại luân thường, phong tục.

Nói xong Khổng tử lấy gậy gõ vào ống chân Nhưỡng.
==.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi