ĐÊM SƯƠNG

Châu Liêm Nguyệt đưa Nam Gia về nhà, sau đó lái xe về khách sạn. Trên đường đi, anh nhận được điện thoại của Khuất Minh Thành, nói rằng nhân viên phục vụ nhặt được một cái vòng tay trong lúc dọn phòng, hỏi anh có phải là của Nam Gia hay không.

Khuất Minh Thành gửi một bức ảnh qua Wechat, Châu Liêm Nguyệt nhìn lướt một cái, vòng tay bằng dây da đen, treo ba món đồ trang trí.

Châu Liêm Nguyệt: “Của cô ấy đấy. Cất hộ cái.”

Khuất Minh Thành nói: “Để tôi tìm người mang sang cho ông.”

Anh ta bật cười, lại không nhịn được phải trêu chọc

Châu Liêm Nguyệt, “Lão Châu, tôi cảm thấy hôm nay

ông khác lắm, tốt tính đến mức không giống ông luôn.”

Châu Liêm Nguyệt biết Khuất Minh Thành vẫn đang nhịn chưa xả hết "rắm”, chẳng buồn để ý đến anh ta nữa. Cúp điện thoại, trong xe rơi vào một khoảng lặng tĩnh mich.

Tốt tính ư? Thật sự anh không cảm nhận được.

Chẳng qua là vì lần trước nói nặng lời, làm tổn thương lòng tự trọng của cô, ánh mắt của cô lúc anh nhấc cô ra khỏi bồn tắm khiến anh cảm nhận được. Anh muốn cô đến để giải sầu, nhưng lại làm cho người ta thảm hại như vậy, thật ra cũng không cần thiết. Huống hồ anh cực kỳ ghét vẻ mặt tươi cười miễn cưỡng của cô, cứ như thể cô tự cho là diễn xuất của mình cao siêu lắm không bằng.

Tối nay vốn chỉ định cùng cô ăn một bữa cơm, lại nghe cô nói không có việc gì, về cũng chỉ thui thủi một mình trong nhà trọ. Liền động lòng dẫn cô đi theo.

Biểu hiện của cô khiến anh rất thích, không cố ý muốn bắt chuyện làm quen với ai, cũng không cố tình thể hiện mình chuyên nghiệp thế nào, chẳng kiêu kỳ, cũng không hèn mọn. Thật sự chẳng cần gì, chẳng quan tâm chi, mới có thể như vậy.

Cô có sự kiêu hãnh của riêng mình, sẽ không thật sự cúi mình xu nịnh đám quyền quý để làm ra mấy chuyện khiến người ta hài lòng.

Đây cũng là cái hay ở cô.

Tới khách sạn, Châu Liêm Nguyệt đi thay quần áo trước tiên,

vừa rồi ở trên xe hơi bị dính bẩn.

Điện thoại có thông báo tin nhắn Wechat, là Nam Gia gửi tới: Hình như em đánh mất cái vòng tay Châu Hy tặng em rồi, kiểm tra hộ em xem có phải rơi trên xe anh hay không.

Châu Liêm Nguyệt trả lời: Không có trên xe tôi.

Nam Gia: À... Nếu xin lỗi trực tiếp, Hy Hy có giận không?

Châu Liêm Nguyệt: Có đấy.

Tin nhắn này được gửi đi, một lúc lâu sau vẫn không thấy động tĩnh từ Nam Gia. Châu Liêm Nguyệt không trêu cô nữa, nhắn lại một câu: Ở chỗ tôi. Hôm nào tôi đưa cho.

Rốt cuộc Nam Gia cũng hồi âm: Cảm ơn anh. Châu Liêm Nguyệt không nhắn gì nữa, tắt điện thoại rồi đi tắm.

Nam Gia đến chỗ Giải Văn Sơn một chuyến, vừa để chúc Tết, nhân thể đem sang ít Quà Nam Trọng Lý chuẩn bị cho ông.

Trong cửa tiệm, Giải Văn Sơn mặc chiếc áo khoác len quen thuộc của ông, ngồi sau quầy, tay cầm một cái kính lúp, đang giở một cuốn sổ album. Hiện giờ người trẻ tuổi đều lưu ảnh vào album trong điện thoại di động, thứ như thế này nghiễm nhiên đã trở thành đồ cổ.

Nam Gia bỏ đồ xuống, ghé lại gần nhìn, “Chú đang xem ảnh

của ai đấy?”

“Hôm qua sang nhà bạn học cũ chúc Tết, hàn huyên đến cả chuyện hồi còn đi học. Có chút hoài niệm, muốn xem lại ảnh cũ nên lôi ra.

Ông ấy đang xem ảnh tốt nghiệp, in hằn dấu vết tháng năm, ố vàng, sờn cũ, hơi mờ, trong ảnh tập thể nhìn ai cũng bé xíu, chẳng trách phải dùng đến kính lúp.

Nam Gia liếc nhìn một lượt, chợt chỉ vào một người ở hàng

thứ ba, “Đây là chú đúng không?”

Giải Văn Sơn cười hỏi: “Nhận ra được cơ à?"

“Dáng vẻ không thay đổi nhiều lắm. Hồi còn trẻ chú đẹp trai thật đấy... Thứ đồ như bảo bối thế này, sao ngày trước chú không cho cháu xem?”

Giải Văn Sơn cười, “Bởi vì một khi nhớ về chuyện cũ thì lại thấy mình bắt đầu già đi.”

“Chú mới hơn sáu mươi tuổi, mới trung niên thôi."

Nghiên cứu xong tấm ảnh tốt nghiệp, Giải Văn Sơn giở sang trang sau, lại bỗng sững sờ.

Nam Gia liếc một cái rồi buột miệng thốt lên: “Cháu thấy bức này ở chỗ Châu Liêm Nguyệt...”

Rồi đột ngột im bặt.

Nguy rồi.

Giải Văn Sơn quay đầu lại nhìn cô, “Ở đâu? Trong nhà cậu ta ư?"

“Vâng.”

“Sao cháu lại đến nhà cậu ta?”, Giải Văn Sơn không hỏi bằng giọng chất vấn, mà chỉ là nghi hoặc đơn thuần.

Nam Gia đành phải bịa lời nói dối:

“Em gái Châu Liêm Nguyệt đến đoàn cháu xem kịch một lần, cháu quen cô bé ấy, thường xuyên nói chuyện nên thân, hôm Giáng Sinh, cô bé mời cháu đến nhà ăn cơm. Tình cờ thấy.” Cô không biết Giải Văn Sơn có tin hay không nữa.

Cũng may là Giải Văn Sơn không nhắm vào vấn đề này nữa, mà chỉ hỏi, “Bức ở nhà cậu ta, giống hệt bức này à?"

“Tư thế hơi khác, nhưng quần áo thì giống.”, mái tóc dài, váy trắng, đeo băng đô, tuy chỉ liếc nhìn một cái nhưng cô lại nhớ rất rõ, vì gương mặt Châu Liêm Nguyệt giống hệt người phụ nữ trong ảnh

“Thế cháu có biết là ai không?"

“Mẹ Châu Liêm Nguyệt ạ?"

Giải Văn Sơn gật đầu.

“Cho nên...”

“Cô ấy là mối tình đầu của chủ.”

Nam Gia sửng sốt.

Giải Văn Sơn đưa tay nhẹ nhàng vuốt v.e tấm ảnh, “Cô ấy không chịu được áp lực từ gia đình, nên gả vào nhà họ Châu. Hồi đấy chú chỉ là thầy giáo nghèo, lại nhu nhược, không biết đấu tranh... Đến giờ vẫn còn hối hận.”

Trong thoáng chốc, Nam Gia không nói nổi thành lời, “... Vậy Châu Liêm Nguyệt có biết không?"

“Chú đoán là cậu ta biết. Hồi cậu ta đến tìm chú, vừa nhìn chú đã biết, à, đây là con trai của Âm Hoa. Mặt mũi hai mẹ con họ quá giống nhau."

“Có điểm này cháu không nghĩ ra được, anh ta đến tìm chú là có ý đồ gì?”

Giải Văn Sơn thở dài, “Sau này chú gián tiếp nghe được, từ sau khi về nhà họ Châu, cuộc sống hôn nhân của Âm Hoa không mấy hạnh phúc, vợ chồng thường xuyên khắc khẩu. Chú không thể phủi tay mà nói chuyện này không liên quan gì đến chú được, bởi vì từng có một lần chú định bỏ trốn cùng Âm Hoa. Có lẽ Liêm Nguyệt tò mò về chú, cũng có lẽ là oán hận chủ...

“Cho nên hình như chú hơi sợ anh ta

Giải Văn Sơn thở dài một hơi.

Đột nhiên Nam Gia nghĩ ra, lần trước Châu Liêm Nguyệt không muốn cho cô nhìn thấy bức ảnh đó, có lẽ không phải vì sợ cô dò hỏi chuyện riêng tư của anh, mà là vì biết cô thân thiết với Giải Văn Sơn, cho nên không muốn để lộ câu chuyện sâu xa ấy.

Trầm mặc trong chốc lát, Nam Gia nói: “Cháu nghe bảo bố mẹ anh ta đều mất cả rồi."

Giải Văn Sơn lại buông một tiếng thở dài, “Âm Hoa mất vì bệnh năm Liêm Nguyệt 14 tuổi, còn bố Liêm Nguyệt thì hình như là mất do tai nạn xe năm cậu ta 17 tuổi. Nhà họ Châu lắm tiền nhiều của, bố Liêm Nguyệt có cả thảy bốn anh em, tranh giành gay gắt lắm. Thật ra từ đời ông nội cậu ta là đã tranh giành gia sản đến “đầu rơi máu chảy” rồi... Còn mỗi cậu ta với cô em gái, hai đứa trẻ bơ vơ, mấy năm đấy chẳng biết sống thế nào.”

Cho nên anh thành ra như bây giờ.

Nam Gia thầm nghĩ.

Ông vẫn luôn lạc quan, điềm đạm, đây là lần đầu tiên cô thấy cảm giác già nua và thê lương trên người ông.

Không biết, sau mỗi lần gặp Châu Liêm Nguyệt, ông có ngồi một mình tự tổn thương tinh thần nguyên cả buổi hay không

nữa.

Nhưng quen nhau ba bốn năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng này của ông.

Phải chăng, trong tim mỗi người đều có một cái giếng sâu...

Vào hôm Tết Nguyên Tiêu, Châu Hy mời Nam Gia đến nhà ăn cơm lần thứ hai.

Vì có việc nên Châu Liêm Nguyệt không tự mình tới đón mà cho tài xế đến

Hôm nay Tổ Tinh Dư không có mặt, trong nhà tạm thời chỉ có một mình Châu Hy.

Nam Gia ngồi tán gẫu với Châu Hy ngoài phòng khách một lát, sau đó chuyển vào phòng bếp, đầu bếp trong nhà đang chuẩn bị làm chè trôi nước, Châu Hy muốn đến “giám sát".

Phòng bếp còn rộng hơn cả bếp của nhiều nhà hàng, sáng sủa, sạch sẽ, trên bếp đang đun chè, nước sủi ùng ục.

Châu Hy bảo: “Em rất thích phòng bếp, có cảm giác an toàn,

tiếc là em không thể tự mình nấu nướng... Gia Gia, chị biết

không?”

Nam Gia để ý thấy cách xưng hô của Châu Hy với mình đã thay đổi, ngẫm nghĩ lại, vẫn là nên không bày tỏ gì thì hơn. Bởi vì bất chợt nghĩ đến mấy thông tin biết được về hai anh em họ. Lúc Châu Liêm Nguyệt 14 tuổi, Châu Hy mới chỉ có 6 tuổi, nhỏ như vậy mà đã mất mẹ, đến khi lên 9 tuổi lại mất cha.

Quả thật, về tính chất mà nói thì đây là công việc của cô, nhưng hình như rất khó để không mủi lòng xót thương cho Châu Hy.

“Chị không biết.", Nam Gia cười bảo, “Bố chị kinh doanh

Quán ăn, hồi xưa cứ tan học là chị sẽ về thẳng cửa hàng để

ăn cơm. Sau này ở một mình, nhà trọ lại không có bếp.

Nhưng thật ra cũng từng thử vào bếp ở nhà bạn rồi, kết quả

thì tất cả mọi người đều không dám khen.”

Châu Hy cười, "Chị có món nào đặc biệt thích ăn không? Cứ nói với đầu bếp nhé. Chị Chân cũng biết nấu ăn, món chị ấy nấu còn có vị nhà làm hơn.”

“Chị thế nào cũng được, không kén chọn."

Hai người đang nói chuyện, thì từ bên ngoài truyền vào tiếng bước chân.

Nam Gia quay đầu lại nhìn, không biết Châu Liêm Nguyệt về

từ khi nào.

Anh đi thẳng vào phòng bếp, mà Châu Hy cũng nghe ra là ai, “Anh, anh về rồi."

“Ừm.”, Châu Liêm Nguyệt liếc nhìn Nam Gia.

Nam Gia chào anh bằng giọng điệu bình thường: "Châu tổng.”

Châu Liêm Nguyệt không đáp lời cô, nhưng lại bước đến

gần, giơ tay thoải mái ôm eo cô.

Anh đã cởi bỏ áo khoác ngoài, trên người lúc này chỉ còn

mặc một chiếc áo len đen mỏng, vì thế trông làn da càng nhợt nhạt hơn, đến gần còn cảm nhận được hơi lạnh.

Nam Gia thoảng cứng người, lại không dám đẩy anh ra, sợ động tĩnh quá lớn sẽ bị Châu Hy nghe thấy, đành phải giương mắt lên nhìn anh

Anh coi như không thấy, chỉ nói chuyện với Châu Hy: “Đứng trong bếp làm gì?"

Châu Hy nói: “Chờ luộc bánh trôi."

“Đứng xa kệ bếp ra, cẩn thận chè bắn lên người đấy.”

“Làm gì mà ghê gớm thế.”, Châu Hy cười, rồi đưa tay vịn lấy Nam Gia, “Mình ra ngoài đi, người này lắm điều thật.”

Châu Liêm Nguyệt vẫn đang ôm cô, một khi tay Châu Hy mà chạm tới thì chắc chắn sẽ phát hiện ra. Nam Gia sốt ruột cấu mu bàn tay anh, cuối cùng anh cũng chịu buông tay, mà bên tai cô hình như vừa thoảng qua một tiếng cười như có như không.

Nam Gia và Châu Hy quay về ngồi xuống sô pha.

Châu Liêm Nguyệt vào toilet rửa tay, lúc đi ra, ống tay áo đã được xắn lên cao. Anh bước đến sô pha, ngồi luôn vào chỗ cạnh Nam Gia.

Chị Chân bưng trà ra, anh uống một ngụm, đặt lại cái tách vào đĩa, rồi hỏi Châu Hy xem hôm nay làm gì, giọng điệu đúng kiểu anh cả.

“Nghe sách điện tử này...”

Ở bên kia, Châu Hy vẫn còn đang nói, thì ở bên này, Châu Liêm Nguyệt đột nhiên nắm lấy cổ tay Nam Gia. Nam Gia kinh ngạc quay đầu nhìn anh. Anh thò một tay vào túi quần, lấy ra một chiếc vòng tay, đúng là vòng của Nam Gia.

Châu Liêm Nguyệt cúi đầu, cuốn chiếc vòng vào cổ tay cô, rồi cài móc lại.

Tuy Châu Hy không nhìn thấy, nhưng Nam Gia vẫn cực kỳ bối rối.

Anh như vậy, một lần còn tính là ý nghĩ nhất thời, nhưng hai lần thì rõ ràng là cố ý.

Chị Chân bắt đầu chia đồ ăn, gọi mọi người vào phòng ăn trước.

Trong khi ăn, thoải mái tán gẫu về mấy chuyện vặt vãnh.

Châu Hy hỏi cô có phải sắp vào đoàn phim hay không. Nam Gia đáp: “Khoảng mười hôm nữa là đi "

“Ở đoàn phim có vui không?"

Nam Gia cười bảo: “Cái này thì không dám đưa em đi đâu, thứ nhất là vì đi tỉnh khác, một thị trấn nhỏ ở biên giới tây nam, điều kiện cực khổ lắm, em đi chắc chắn là không chịu được. Thứ hai là ở đoàn phim có nhiều bộ phận, đông người phức tạp lắm.”

Châu Hy lè lưỡi, “Vậy mà còn tưởng sẽ được đến chỗ chị thăm ban[1].”

|1| Đến thăm một người ở nơi người đó làm việc

“Cũng chỉ khoảng bốn năm tháng đến nửa năm thôi, nhanh lám."

“Giữa chừng không được nghỉ phép à?” “Cũng chưa biết nữa.”

“Sẽ nhớ chị lắm đây.”, Châu Hy chống cằm, quay mặt sang phía Châu Liêm Nguyệt, “nhìn” anh, như cười như không.

“Có thể gọi điện thoại cho chị mà”

Ăn cơm xong, Nam Gia vào toilet.

Toilet rất rộng, thiết kế ba gian, bồn rửa tay được lắp ở bên ngoài, phía trước còn treo một cái gương cực lớn.

Nam Gia tới bồn rửa tay, lấy son từ trong túi xách ra tô lại.

Trong gương bỗng có một bóng người vụt qua, cô ngước mắt nhìn, là Châu Liêm Nguyệt.

Cô nói: “Xong rồi đây.”

Tô son xong, cô vừa chuẩn bị ra ngoài thì cổ tay bỗng bị Châu Liêm Nguyệt tóm lấy.

Anh cất giọng thản nhiên: “Tìm lại vòng cho em rồi, thế mà cả buổi tối không nghe được câu cảm ơn nào của em."

“ Cảm ơn anh.”

Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chằm chằm mấy giây, rồi đột nhiên cúi đầu xuống. Nam Gia sợ hãi giơ tay đẩy anh ra, nhỏ giọng nhắc nhở. “Châu Hy..."

Châu Liêm Nguyệt im lặng, có người mất nhìn vào mắt anh ánh mắt anh quá bình tĩnh, khiến có hoài nghi có phải minh tự đa tình mà tưởng là anh muốn hôn hay không. Châu Liêm Nguyệt nâng tay lên, ngón tay sạch sẽ nhẹ nhàng lướt trên đôi môi căng mọng vừa tô son của cô.

Anh ghé vào tai cổ, thấp giọng nói: “Lát nữa nhớ cảm ơn tôi cho tử tế"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi