ĐÊM SƯƠNG

Châu Liêm Nguyệt mở két sắt lấy tài liệu.

Nam Gia dựa lưng vào bàn, nghiêng đầu xem, anh đang xoay nút nhập mật mã, cũng không hề có ý tránh cô.

Nam Gia cười hỏi: “Ở trong có vàng thỏi à?”

“Tự em nhìn xem.”

“Em không dám đâu. Ngộ nhỡ thấy phải cái gì không nên thấy, bị giết người diệt khẩu thì chết.”, cô nói như thật.

Châu Liêm Nguyệt cười. Két sắt được mở ra, anh lấy một tập tài liệu, đặt lên bàn, sau đó vẫn tiếp tục.

Nam Gia cảm thấy nghi hoặc, bèn ngó xuống nhìn.

Châu Liêm Nguyệt lôi từ dưới đáy két ra một túi giấy đựng tài liệu. Cái túi căng phồng, một góc có vết cháy xém.

Nam Gia do dự hỏi: “Đây là…”

Châu Liêm Nguyệt điềm tĩnh đáp: “Thư.”

Nam Gia ngẩn ra một lúc thì hiểu luôn, “Thầy Giải viết à?”

“Ừ.”

Túi giấy này được Kỷ Âm Hoa giấu ở nhà mẹ đẻ, trong một hòm gỗ khóa chặt. Lúc hấp hối, Kỷ Âm Hoa nhờ Châu Liêm Nguyệt về nhà bà ngoại một chuyến, tìm lại chiếc túi ấy rồi thay bà đốt nó đi.

Nhưng không được đốt trước mộ bà.

Bà nói: Liêm Nguyệt, mẹ là một người mẹ vô trách nhiệm, mẹ biết con hận mẹ. Nhưng bây giờ mẹ cũng chỉ có thể tin tưởng để mà nhờ cậy con thôi.

Nửa năm sau khi Kỷ Âm Hoa qua đời, nghe nói căn nhà cũ vẫn luôn bỏ trống kia sẽ được quản lý và được tu sửa lại bởi một đơn vị bảo tồn văn hóa, Châu Liêm Nguyệt vội vàng quay về đó, tránh tai mắt của Châu Thúc Tông, lấy được chiếc túi giấy.

Khi đó đã định đốt bỏ, ngay tại chân bàn đá mọc đầy rêu xanh trong khoảnh sân của căn nhà cũ. Lúc châm lửa, ngọn lửa vừa bùng lên, chẳng hiểu bị điều gì thôi thúc, anh cuống cuồng giơ chân dập bỏ.

Anh mang nó về lại Bắc Thành, cất giấu trong phòng mình. Sau đó, anh ra nước ngoài du học, tiến vào công ty của nhà họ Châu theo sự sắp xếp của Châu Quý Phan, dần dần quên luôn chuyện này.

Cho tới sáu bảy năm trước, anh phải đến chúc thọ một vị trưởng bối của nhà họ Chu, định tặng một con dấu khắc tay, nên đã tìm người hỏi thăm xem ở Bắc Thành có chuyên gia khắc con dấu nào giỏi không, những người trong nghề đều đồng loạt tiến cử một cái tên: Giải Văn Sơn.

Châu Liêm Nguyệt điều tra ra mới biết, sau khi mẹ anh mất, Giải Văn Sơn một mình đến Bắc Thành lập nghiệp, cả đời không kết hôn, cũng chẳng có con cái.

Mang theo tâm trạng vô cùng phức tạp, Châu Liêm Nguyệt đến tận cửa ghé thăm ông.

Khi ấy, cái cảm giác “ái kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh”[1] của Châu Liêm Nguyệt với Kỷ Âm Hoa đã trở nên tương đối nhạt nhòa. Sau khi hiểu ra Giải Văn Sơn cũng chỉ là một người bình thường, Châu Liêm Nguyệt bỗng nảy sinh suy nghĩ muốn đem trả lại những bức thư kia cho ông. Nhưng vì đủ thứ nguyên nhân, nên vẫn chưa thực hiện được.

[1] Câu thơ của Lỗ Tấn, đại ý là thông cảm với những đau đớn của người khác, nhưng giận vì họ hèn nhát, không dám tranh đấu.

“Muốn đi không?”, Nam Gia nhìn Châu Liêm Nguyệt.

Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.

“Em có thể đi cùng anh.”

Châu Liêm Nguyệt liếc mắt nhìn cô, “Bây giờ?”

“Bây giờ. Tầm này thầy Giải vẫn chưa ngủ đâu.”, Nam Gia quan sát Châu Liêm Nguyệt, gương mặt anh vẫn lãnh đạm như thường, không nhìn ra được là anh đang ưu phiền.

Vì thế, Nam Gia quyết định thay anh, “Đi thôi.”

Tối nay, họ không chỉ mang theo chiếc túi giấy kia, mà còn dọn hết chỗ tài liệu trong két sắt.

Hai người, mỗi người ôm một chồng xuống lầu, xếp vào cốp sau xe, chuyển hết về căn hộ họ đang sống.

Chiếc két sắt kia tạm thời bỏ trống. Lúc đi, Châu Liêm Nguyệt không khóa cửa phòng lại nữa. Anh còn dặn chị Chân lên quét dọn căn phòng cho sạch sẽ.

Xe đi thẳng về phía tiệm sách của Giải Văn Sơn.

Vẫn còn sớm, bên trong tiệm vẫn sáng đèn, qua ô cửa kính chạm hoa, có thể mơ hồ thấy bóng Giải Văn Sơn ngồi sau quầy.

Xe rẽ ở ngã tư, rồi dừng lại trước cửa tiệm sách.

Nam Gia ôm cái túi xuống.

Đẩy cửa, chiếc chuông rung lên, người trong tiệm nâng gọng kính lão, ngẩng đầu, vui vẻ nói: “Nam Gia? Lâu lắm rồi không đến… Mau vào đi.”

Nam Gia đứng yên ở cửa, cười đáp: “Chờ chút đã ạ.”

Cô quay đầu nhìn, Châu Liêm Nguyệt cũng vừa xuống xe rồi khóa cửa lại.

Đợi Châu Liêm Nguyệt bước lên vỉa hè, Nam Gia mới đẩy cửa rộng ra. Châu Liêm Nguyệt đi tới, giơ tay chặn cánh cửa lại, Nam Gia liền buông tay.

Giải Văn Sơn vô cùng sửng sốt, “… Liêm Nguyệt, cậu cũng đến à?”

Ông vội vàng đi từ sau quầy ra, đẩy cánh cửa phòng trà vào rồi đứng đó với vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm.

Nam Gia bước tới, khẽ đẩy vai Giải Văn Sơn đi vào phòng trà và cười bảo: “Đến xin chú ấm trà.”

Giải Văn Sơn đi tráng ấm, lấy đầy nước rồi đặt lên bếp từ.

Ông đưa mắt nhìn, Châu Liêm Nguyệt không còn ngồi trên chiếc ghế mây đơn như thường lệ, mà ngồi trên chiếc sofa đôi cùng Nam Gia. Đầu gối hai người khẽ chạm vào nhau, tuy chẳng phải động tác thân mật, nhưng lại mang một sự gần gũi đến khó tả.

Giải Văn Sơn mở tủ trà ra, trêu ghẹo một câu: “Uống gì nào? Vẫn là Bích Loa Xuân à?”

Nam Gia khẽ bật cười.

Vốc trà, bỏ vào tách, Giải Văn Sơn hỏi: “Sao hai người lại rảnh rang mà cùng đến đây thế?”

Nam Gia nghe ra được trọng tâm của câu hỏi nhấn vào “cùng đến đây”, cô cười một tiếng, thoáng ngượng ngùng. Bởi vì hồi đó nói dối Giải Văn Sơn, nên mới lấy được số điện thoại của Châu Liêm Nguyệt.

Châu Liêm Nguyệt thì lại rất bình tĩnh, “Công việc xong xuôi cả rồi, nên đưa cô ấy đến đây chơi.”

Ý trong lời nói đã quá rõ ràng, anh muốn để Giải Văn Sơn yên tâm, vấn đề “lợi ích và danh dự”, đã được giải quyết thỏa đáng rồi.

Nước sôi, cái bếp cảm ứng nhiệt tự ngắt điện.

Giải Văn Sơn nhấc ấm nước lên, rót vào tách trà. Ông ngồi xuống ghế, nhìn Nam Gia và Châu Liêm Nguyệt, ánh mắt không giấu nổi sự vui mừng.

Ánh mắt này khiến Nam Gia có chút xấu hổ, cô vội cúi đầu nhìn cái túi đặt ở cạnh bàn.

Châu Liêm Nguyệt lại rất quả quyết, anh cầm cái túi lên, đưa cho Giải Văn Sơn, “Vẫn luôn muốn đưa cho chú, nhưng không tìm được cơ hội.”

“Đây là…”, Giải Văn Sơn giơ tay ra đón lấy.

“Di vật của mẹ tôi. Thư chú viết cho bà ấy, trong ba năm hai người qua lại.”

Tay Giải Văn Sơn khẽ run lên.

Châu Liêm Nguyệt nhìn Giải Văn Sơn với vẻ bình tĩnh, “Bà ấy bảo tôi đốt đi, nhưng trời xui đất khiến nên đốt không thành. Vật về nguyên chủ, chú giữ lại làm kỉ niệm.”

Cái túi như nặng cả ngàn cân, Giải Văn Sơn nâng nó lên, đầu ngón tay run rẩy không ngừng.

Lát sau, ông quay mặt đi, tháo kính xuống.

“Thầy Giải…”

Giải Văn Sơn hắng giọng, “… Tiểu Gia, thông cảm hôm nay chú không tiếp được, hai đứa cứ tự nhiên nhé.”

Châu Liêm Nguyệt đứng dậy, nắm tay Nam Gia, kéo cô lên. Anh đi vào kho chứa đồ liếc một cái, rồi bảo: “Đồ Nam Gia gửi ở chỗ chú, hôm nay chúng tôi nhân thể mang về luôn.”

Giải Văn Sơn giơ tay lên, khẽ xua xua mấy cái, bảo họ cứ tùy ý.

Tổng cộng ba thùng giấy, Nam Gia ôm một thùng, Châu Liêm Nguyệt ôm hai.

Vừa ra đến trước cửa, Nam Gia liền quay đầu lại nhìn vào trong phòng trà. Giải Văn Sơn đang cúi đầu ngồi dưới ánh đèn vàng vọt, nước mắt lã chã rơi.

Châu Liêm Nguyệt nhỏ giọng nói sau lưng cô: “Để ông ấy một mình đi.”

Ra tới ven đường, Châu Liêm Nguyệt mở cốp xe, đặt ba thùng giấy vào.

Nam Gia quay đầu lần nữa liếc vào trong tiệm, “Em thấy không đành lòng. Giao cho thầy Giải có ổn thật không? Có khi nào đốt…”

Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng ngắt lời, “Giao cho ông ấy là sự lựa chọn tốt nhất. Tin anh đi.”

“Tại sao?…”

“Bởi vì anh cũng là đàn ông.”

Nam Gia bật cười, “Cái gì thế? Có lý do nào thuyết phục hơn một chút không?”

Châu Liêm Nguyệt giơ tay lên, đẩy trán cô ngoảnh về phía xe, giọng vẫn rất bình thản, “Tâm trạng của ông ấy trong những năm đó, anh cũng từng trải qua rồi.”

“Tâm trạng gì?”, Nam Gia biết mà còn cố hỏi.

Quả nhiên, Châu Liêm Nguyệt không chịu phối hợp, kéo cửa ra cho cô rồi xoay người định đi luôn.

Nam Gia tóm lấy cánh tay anh, nhỏ giọng cười hỏi: “Tâm trạng gì?”

Châu Liêm Nguyệt rút cánh tay ra, nhưng lại bị cô níu thật chặt, lôi lôi kéo kéo giữa đường, hoàn toàn chẳng hề bận tâm đến thân phận “nữ minh tinh”. Cô kiễng chân, ngửa đầu, ghé vào sát mặt anh, “Nói cho em biết đi mà.”

Châu Liêm Nguyệt không biết phải làm thế nào.

Sao anh lại không biết, cô có thể nũng nịu đến mức thế này cơ chứ? Anh chỉ đành giơ tay lên, che mắt cô lại rồi bình tĩnh nói: “Có một lần, em đi cùng Cù Tử Mặc đến nhà Nghiêm Mân Quân, bị người ta chụp trộm.”

Nam Gia sửng sốt, “Chuyện vào hè năm ngoái ư?”

“Anh đã đến cổng khu nhà em.”

Nam Gia thử đoán ý của anh, “…Anh tưởng là anh ấy đến nhà em?”

Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng.

Nam Gia đưa tay lên, gạt bàn tay đang che mắt mình ra, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, tĩnh mịch, sầu muộn.

“Em cảm thấy, đó là tâm trạng gì?”, anh hỏi.

Tâm trạng vĩnh viễn mất đi người mình yêu.

Nam Gia không nói gì, chỉ giang tay ôm anh.

***

Mang theo mấy hộp giấy và đống tài liệu, họ cùng về căn hộ của Châu Liêm Nguyệt.

Mở cửa ra, Châu Liêm Nguyệt đã nhìn thấy ngay chiếc va li cao gần một mét ở ngay chính giữa phòng khách.

Buổi chiều, sau khi từ studio về, Nam Gia ghé qua nhà lấy một ít quần áo hay mặc và đồ vệ sinh cá nhân đến.

Vì vậy, trong một giờ tiếp theo, họ dành ra để sắp xếp đồ đạc.

Mở ba thùng giấy kia ra, sách và CD Diệp Tiển tặng, Nam Gia bày hết lên cái kệ còn đang dư nhiều chỗ trống. Lúc đi ngang qua, Châu Liêm Nguyệt khẽ hừ một tiếng nghe có vẻ rất hậm hực.

Nam Gia cười: Lạy hồn, là anh chủ động bảo mang về đấy nhé.

Sắp xếp xong hết, Nam Gia cầm quần áo ngủ và đồ rửa mặt vào phòng tắm.

Tắm xong, cô lấy quyển truyện là nguyên tác của “Nhạn môn quan”, đi ra phòng khách, ngồi xuống sofa đọc.

Đây là lần đọc thứ ba rồi.

Tuy nói vai nữ bốn này, chưa chắc đã được diễn, nhưng cô vẫn có thói quen chuẩn bị trước mọi phương án có thể xảy ra. Như vậy thì kể cả có thế nào đi nữa, thì cũng sẽ chỉ tiếc nuối chứ không hối hận.

Cô đọc được một lúc thì Châu Liêm Nguyệt cũng tắm xong. Anh mặc bộ đồ ngủ màu xám, vào mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, rồi đi tới, ngồi xuống cạnh cô.

Nam Gia dùng cái bìa rời làm bookmark, kẹp vào giữa hai trang sách rồi gập lại. Cô nói: “Tuần sau là “Ngày thứ mười ba trên Tân Cảng” công chiếu đấy.”

“Ừ.”

“Buổi giới thiệu, em có cần đi không? Đợt thị phi này vẫn chưa lắng lại mà.”

Châu Liêm Nguyệt ngả lưng, cánh tay vắt ngang lên thành ghế, “Đi chứ.”

“Nhưng mà…”

“Phim anh đầu tư, anh để ai đi thì người đấy được đi.”

Nam Gia phì cười, nghiêng đầu nhìn anh một lát rồi bỗng nói: “Hôm nay em gặp chị Quan, chị ấy bảo em là, anh bây giờ không giống với hồi đầu chị ấy mới gặp. Chị ấy bảo ít ra chị ấy còn để người ta nhìn ra được nét con buôn của mình, còn anh thì suy nghĩ tính toán gì cũng để trong lòng, từ dáng vẻ đến hành vi đều đặc sệt phong thái của nhà tư bản. Thế nên cái dạo mà anh nói muốn kết thúc hợp tác với nhà họ Thiệu, chị ấy cực kỳ kinh ngạc, bởi vì ngẫm kiểu gì cũng thấy thiệt hại, hoàn toàn là hành động theo cảm tính.”

Vẻ mặt Châu Liêm Nguyệt chẳng có gì thay đổi, anh đưa mắt nhìn cô, “Em muốn nói gì?”

“Em cũng thấy kinh ngạc. Cho nên em muốn đi thắp hương, cậy nhờ đến huyền học tâm linh.”

Châu Liêm Nguyệt không hiểu.

“Cầu cho “Mười ba ngày trên Tân Cảng” đắt khách, cho số vốn anh bỏ ra thu lời về được gấp bội.”

Châu Liêm Nguyệt khẽ cười.

Nam Gia chìa tay, chỉ vào chai nước trên bàn. Châu Liêm Nguyệt liền cầm lên, vặn nắp rồi đưa cho cô.

Đang khi cô uống nước, Châu Liêm Nguyệt bỗng hỏi ban chiều cô nói chuyện gì với Châu Hy.

“Hy Hy bảo không được nói với anh.”

“Liên quan đến Tô Tinh Dư?”

“Ừm.”

“Cậu ta bắt nạt con bé?”

“Cậu ấy đâu dám… Anh đừng hỏi nữa, chuyện giữa con gái với nhau thôi.”

“Em nói qua xem nào.”, Châu Liêm Nguyệt vẫn rất cương quyết.

Nam Gia đành phải cười bảo: “Thế thì anh không được bán đứng em đâu đấy.”

“Dĩ nhiên.”

Nam Gia trả chai nước lại cho Châu Liêm Nguyệt, “Thì chỉ nói mấy chuyện… về vệ sinh với si.nh lý thôi.”

“Là sao?”

“Anh tự đi mà hiểu!”

“Vậy để anh hỏi thẳng Châu Hy.”

“Anh vừa mới bảo là sẽ không bán đứng em cơ mà…”, Nam Gia trợn mắt lườm anh.

Châu Liêm Nguyệt cười, giang tay ra ôm vai cô, “Em biết là anh rất để ý chuyện của Châu Hy mà.”

“Thôi được rồi.”, Nam Gia không chịu nổi cái kiểu nhún nhường của Châu Liêm Nguyệt, nên đành phải nói: “Anh nghĩ mà xem, mẹ anh mất lúc con bé mới có bảy tuổi, sau đấy… không ai dạy con bé về giáo dục giới tính cả. Con bé với Tô Tinh Dư yêu nhau cũng được một thời gian dài rồi, lại là người trưởng thành bình thường, dù sao cũng phải…”

Châu Liêm Nguyệt lại tỏ ra cực kỳ ngỡ ngàng, “Hai đứa vẫn chưa?”

Nam Gia gật đầu, “Con bé không nhìn thấy mà, đương nhiên là sợ rồi, nhưng Tô Tinh Dư vẫn rất tôn trọng con bé. Thế nên em chỉ hướng dẫn một chút thôi. Anh còn muốn biết chi tiết không?”

“…”

“Hy Hy bảo với em, hồi con bé có kinh lần đầu, chẳng biết cái gì cả. Hình như có một hôm anh về, nhìn thấy quần con bé dính bẩn, phải đi tìm chị Chân đưa con bé vào nhà vệ sinh.”, Nam Gia  không nhịn được cười, “… Châu tổng, anh cũng vất vả quá rồi.”

Châu Liêm Nguyệt đã hiểu tại sao khi đó Nam Gia lại mang vẻ mặt như cười như không rồi.

Anh hơi bối rối, nhưng mặt vẫn hờ hững như không. Chỉ lẳng lặng thu tay lại, chuẩn bị đứng dậy.

Dĩ nhiên Nam Gia không cho anh trốn, cô giơ tay, tóm chặt lấy cánh tay anh.

Anh chỉ có thể ngồi yên tại chỗ.

Chỉ đơn thuần là để trêu chọc, Nam Gia thuận miệng nói: “Nếu Châu tổng đã “có kinh nghiệm” nuôi bé gái như thế rồi, em thấy sau này mình cũng có thể sinh một đứa con gái.”

Châu Liêm Nguyệt bỗng quay đầu lại nhìn cô.

Nam Gia thì lại khẽ rùng mình, bởi cô cảm thấy ánh mắt anh rất kỳ lạ, không sao diễn tả được thứ cảm xúc ẩn chứa bên trong. Tim cô bất giác đập nhanh liên hồi, ngón tay nắm lấy ống tay áo anh cũng thả lỏng, bàn tay để trên sofa chống xuống, cả người nhấp nhổm muốn đứng dậy.

Châu Liêm Nguyệt lập tức kéo một cái, đẩy cô ngã xuống ghế.

Anh đưa tay ôm cô, cúi đầu nhìn cô, “Chạy cái gì?”

“… Đâu có.”

“Đến đi.”

“Cái gì?”

Anh cười, ngón tay khẽ chạm lên mặt cô, “Em vừa nói cái gì?”

“… Em đùa thôi.”

“Thế thì soạn bài trước.”

“…”

Châu Liêm Nguyệt chống hai cánh tay xuống ghế, lẳng lặng nhìn cô.

Cây đèn “cò trắng” tỏa ra ánh sáng vàng dịu như ánh trăng kết một tầng sương, rải trên đỉnh núi trập trùng, rắc qua khe nước cạn và thung lũng sâu. Anh tháo kính xuống, đặt lên mặt bàn trà, gục đầu giữ.a hai chân cô, trong tâm thế hoàn toàn khuất phục.

Nam Gia vung cánh tay ra, vô tình gạt rơi quyển sách trên ghế, quyển sách rơi xuống mặt thảm mềm mại, chẳng nghe thấy tiếng động nào. Giống như khi cô đan tay vào tóc anh, đón nhận sự phục tùng của anh, mà không thể không nín thở.



Sau trận mưa rền gió dữ, mãi một lúc mà nhịp tim Nam Gia vẫn chưa thể trở lại bình thường.

Cô tựa đầu vào vai Châu Liêm Nguyệt, hít hà mùi mồ hôi lành lạnh, mằn mặn sau tai anh.

Châu Liêm Nguyệt bế cô vào phòng tắm.

Vòi nước trong bồn tắm được xả ra.

Dù có mở quạt thông gió, thì bầu không khí lại nhanh chóng bị hun nóng lên.

Mà thậm chí, họ còn chẳng đợi được đến khi bồn tắm đầy nước. Cả hai cùng chìm vào làn nước, đầu tóc ướt rượt.

Châu Liêm Nguyệt nâng đầu cô dậy rồi cúi xuống tiếp tục hôn cô. Hơi nóng càng khiến cô ngạt thở, vì vậy lại chỉ có thể cướp đoạt hơi thở từ anh.

Sau khi xong, Châu Liêm Nguyệt đứng dậy đi lấy thuốc lá và bật lửa.

Nam Gia cũng kéo mành cửa sổ lên một nửa, mở hé cửa ra.

Gió tháng Tư còn se se lạnh tràn vào.

Châu Liêm Nguyệt bước vào bồn tắm, ngồi xuống, nước dâng lên, tràn qua bờ vai Nam Gia.

Cô giơ chân, giẫm lên người anh.

Châu Liêm Nguyệt thấp giọng cười một tiếng rồi đưa điếu thuốc qua. Nam Gia ngậm lấy, ngồi thẳng dậy, cánh tay vắt qua thành bồn tắm, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Căn hộ ở tầng cao, phóng tầm mắt ra ngoài là có thể nhìn thấy ánh đèn từ các tòa cao ốc ở phía xa.

Cô chống khuỷu tay lên, tựa mặt vào lòng bàn tay, quay đầu lại nhìn Châu Liêm Nguyệt. Anh đang nhắm mắt, cả người toát lên vẻ uể oải sau một hồi thỏa mãn.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, Châu Liêm Nguyệt mở mắt ra.

Anh hơi nheo mắt, lúc không nói chuyện, vẻ mặt của anh luôn hiện lên sự lạnh lùng. Chỉ có cô mới biết, anh có thể nóng bỏng đến cỡ nào.

“Nam Gia.”

“Hả?”

Nam Gia cắn điếu thuốc, trườn về phía anh.

Bồn tắm rất rộng, đủ để cô có thể quỳ giữa hai chân anh. Sợ ngã, cô phải nắm chặt một bên thành bồn.

Anh ngửa mặt nhìn cô, ánh đèn và hơi nước khiến cho màu mắt anh nhạt hơn bình thường mấy phần.

Anh thấp giọng hỏi: “Muốn lấy anh không?”

“…”. Đây là câu hỏi kiểu gì vậy?

“Sinh con?”

Nam Gia ngậm điếu thuốc, không lên tiếng.

Đây là phần tiếp nối cho câu cô vừa buột miệng thốt ra ban nãy, cô biết.

Châu Liêm Nguyệt nhấc một cánh tay lên khỏi mặt nước, do ngâm hơi lâu nên làn da càng tái hơn. Ngón tay anh thon dài, khớp xương nhô rõ, bụng ngón tay ẩm ướt, ấm áp. Anh áp tay vào má cô, nhìn cô chăm chú, rồi bỗng cất giọng trầm thấp: “Chuyện em muốn làm, anh sẽ làm cùng em. Anh chỉ sợ mình làm không tốt, em biết mà…”

Trái tim Nam Gia như bị treo lơ lửng.

Cô giơ tay, dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên bệ cửa sổ, rồi cúi đầu hôn anh.

Sẽ không còn yêu được ai như thế này nữa, cô nghĩ vậy.

Thật giống như có thể moi tim ra đưa cho anh.

“Em cũng làm không tốt. Mình cùng nhau thử.”

Nam Gia thoáng dừng lại rồi gọi, “Châu Liêm Nguyệt…”

“Ừm.”

“Em yêu anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi