ĐÊM SƯƠNG

Giữa tháng Sáu, Nam Gia đóng máy, quay về Bắc Thành.

Nghỉ ngơi vài ngày, cô lại bị chị Quan xếp cho vài lịch trình nữa, sau đó mới có thời gian rảnh để tính đến việc đưa Châu Liêm Nguyệt về gặp bố.

Cô không muốn giấu Nam Trọng Lý, chỉ có điều, hằng ngày toàn nhắn tin với bố theo kiểu: “Ăn cơm chưa?”, “Đi ngủ sớm đi, đừng thức đêm.”, “Đau lưng thì đi tẩm quất cho đỡ.”, cô không tìm được cơ hội nào để nói với ông về chuyện yêu đương của mình.

Nhưng bây giờ thì buộc phải nói rồi.

Cô không quá cân nhắc việc phải nói thế nào, một buổi sáng nọ, nhân lúc rảnh, cô liền nhắn cho Nam Trọng Lý một tin nhắn Wechat: Bố, con muốn đưa đối tượng của con về ăn cơm, được không?

Lúc gửi đi, cô cũng tự thấy buồn cười, sao lại dùng từ “đối tượng” lạc hậu mà cổ hủ như vậy chứ?

Mãi cho đến giữa trưa, Nam Gia mới nhận được tin nhắn trả lời của Nam Trọng Lý: Là ông chủ có tiền họ Châu hả?

Nam Gia sửng sốt, hỏi lại: Bố biết à?

Nam Trọng Lý không giải thích nhiều: Hôm nào?

Sau khi xác nhận lịch trình với Châu Liêm Nguyệt, Nam Gia mới báo thời gian cho Nam Trọng Lý.

Hôm hai người cùng về quê, tác phong của Châu Liêm Nguyệt trông vô cùng trịnh trọng.

Thật ra không phải có ý nói anh bình thường xuề xòa, một thương nhân ngày nào cũng họp hành triền miên, rất khó có thể xuề xòa được.

Mọi thứ Châu Liêm Nguyệt chuẩn bị đều vô cùng hợp lý… Anh mua nhân sâm, trà, toàn những món quà phổ thông, lại bởi vì Nam Trọng Lý là đầu bếp, nên anh còn chuẩn bị thêm cả một bộ dụng cụ cắt gọt, hàng thủ công Italy. Nam Gia thử dò hỏi giá cả, cực kỳ đắt đỏ, ngang với một cái túi thương hiệu xa xỉ.

Máy báy hạ cánh xuống Nam Thành, Nam Gia gọi điện cho Nam Trọng Lý, nói sẽ đưa Châu Liêm Nguyệt về nhà một lát.

Nam Trọng Lý lại bảo: “Trong nhà còn chưa dọn dẹp, cũng chả có gì để thăm cả. Đi ăn trước đi.”

“Đi đâu ăn?”

Nam Trọng Lý nói đã đặt chỗ rồi, họ chỉ cần qua thẳng bên đó.

Ngay lập tức, Nam Gia có một dự cảm chẳng lành: Vừa không về nhà, vừa không đến quán hải sản của nhà. Nam Trọng Lý là người thẳng tính, dựa vào thái độ này thì chẳng cần nói cũng biết.

Cô không thể hiện sự lo lắng ra bên ngoài, theo Châu Liêm Nguyệt đến khách sạn cất đồ trước rồi mới lên xe tới thẳng nhà hàng kia.

Đó là một nhà hàng quốc doanh lâu đời, trang hoàng cực kỳ nguy nga, sảnh ăn rất lớn, kê bàn tròn theo kiểu truyền thống, mặt đất trải thảm hoa màu đỏ sẫm.

Nhà hàng này nổi tiếng bởi kỹ thuật nấu nướng cổ truyền, mà cũng có tiếng bởi giá cả đắt đỏ. Nam Gia biết, Nam Trọng Lý không ưa nhất là kiểu nhà hàng quốc doanh như thế này, hương vị bình thường, cung cách phục vụ càng bình thường hơn.

Nam Trọng Lý đã đến trước, đang ở trong phòng.

Hai người vừa đẩy cửa vào, Nam Trọng Lý liền đứng dậy, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

Nam Gia cười giới thiệu: “Bố, đây là Châu Liêm Nguyệt.”

Châu Liêm Nguyệt gật đầu, đưa tay ra, mỉm cười chào: “Chú Nam, chào chú ạ.”

Nam Trọng Lý đưa tay ra, bắt tay lấy lệ, vừa không biểu đạt sự hoan nghênh, vừa không đáp lại bằng ý thăm dò, ông bảo họ ngồi xuống, sau đó gọi nhân viên phục vụ dọn đồ ăn lên luôn.

Sự lo lắng của Nam Gia đã thành sự thật, bữa cơm diễn ra trong sự gượng gạo, Nam Trọng Lý thẳng tính, người ông không thích, ông sẽ đối đãi qua quýt như vô hình.

Suốt cả buổi, Nam Gia chỉ thấy Châu Liêm Nguyệt không ngừng thử tìm đề tài, lại liên tục bị Nam Trọng Lý đáp bằng đôi ba câu qua loa cho có.

Bầu không khí như bị đóng băng.

Nam Gia liếc mắt nhìn Châu Liêm Nguyệt. Anh là người giỏi xem xét thời thế, biết quan sát sắc mặt, đoán định lời nói, sao lại không nhìn ra thái độ của Nam Trọng Lý rõ ràng là đang không muốn nói chuyện cơ chứ. Nhưng vẻ mặt và thái độ của anh vẫn không bị ảnh hưởng, anh vẫn không ngừng thử tìm cách để nói chuyện với ông.

Mãi cho đến lúc sau, Châu Liêm Nguyệt đứng dậy, cười nói xin phép vào nhà vệ sinh một lát…

Cửa vừa khép lại, Nam Gia liền không nhịn được mà phải nói: “Nếu bố không thích anh ấy, ngay từ đầu nên nói rõ luôn để con khỏi phải đưa anh ấy về.”

Nam Trọng Lý hừ lạnh một tiếng, “Bố muốn nhìn xem, kẻ đùa giỡn con gái bố là loại người như thế nào.”

Nam Gia ngây người mất một lúc rồi vội giải thích: “Không phải như bố nghĩ đâu…”

Nam Trọng Lý giận dữ ngắt lời cô: “Mày tưởng bố mày không lên mạng à? Tưởng là bố không biết gì về chuyện của mày à? Cả đoàn phim của mày đều bàn tán về mày đấy! Người ta bảo mày trước giờ toàn phải dựa vào đàn ông để lấy được vai diễn đấy, người mà người ta nói có phải chính là thằng họ Châu này không? Có phải đúng như trên mạng nói, lúc nó với mày qua lại, nó còn có vợ rồi không? Tự mày nói xem, hành vi như thế này gọi là gì?…”

Lồng ngực ông phập phồng dữ dội, nhưng dù sao cũng là con gái của mình, những lời khó nghe rốt cuộc chẳng thốt ra nổi nữa, “Nam Gia, không phải bố đã từng bảo mày rồi à, cái giới giải trí này hỗn loạn lắm, đừng làm nữa, đổi nghề đi được không? Nếu không thì bố nuôi mày, được không? Sao mày phải chà đạp bản thân, mày không còn tự trọng nữa à? Cái tính kiêu kỳ của mày hồi mười tám mười chín tuổi đâu rồi? Biến đi đâu mất rồi?”

Kiêu kỳ, tự trọng…

Nam Gia không muốn rơi nước mắt, nhưng dường như không nhịn được nữa. Cô quay mặt đi chỗ khác, len lén lau nước mắt, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói: “Con mà bố nhìn thấy, không còn là con mà bố vẫn nghĩ nữa… Thôi, con không nên dẫn anh ấy về.”

“Thế thì cút đi! Mang hết cả đống quà này của nó đi nữa!”

Nam Gia nhấc áo khoác của Châu Liêm Nguyệt trên ghế và túi xách của mình lên.

Đẩy cửa phòng ra, cô chạm mặt Châu Liêm Nguyệt, trong tay anh còn cầm tờ hóa đơn thanh toán. Nhìn vẻ mặt của anh, thì hiển nhiên là anh đã nghe được cuộc tranh cãi của hai bố con cô.

Nam Gia nắm cổ tay Châu Liêm Nguyệt, “Đi.”

Châu Liêm Nguyệt nhẹ nhàng rút tay ra, rồi vỗ lên mu bàn tay cô, “Em ra ngoài chờ anh đi.”

“Anh không cần phải nói chuyện với ông ấy…”

“Ngoan. Ra ngoài trước chờ anh.”

Do dự một lát, cuối cùng Nam Gia cũng thả lỏng tay, đi ra ngoài trước.

Cô đi tới dưới tán cây ở ngoài cửa, ôm áo khoác của Châu Liêm Nguyệt, ngửa đầu, hít sâu một hơi.

Không biết có phải có người nhận ra cô hay không, cách đó không xa, có mấy người dừng bước, ngó nghiêng nhìn về phía cô.

Cô mặc kệ.

Đợi khoảng năm sáu phút, Châu Liêm Nguyệt bước ra khỏi cửa nhà hàng. Anh đi tới, ôm vai cô, cúi đầu hôn khẽ lên trán cô, “Đi thôi.”

Lên xe, Nam Gia một mực giữ im lặng.

Đến khách sạn, Châu Liêm Nguyệt ôm cô đi vào thang máy.

Xuyên qua hành lang trải thảm màu xám, tới trước cửa phòng, Châu Liêm Nguyệt đứng sau cô, rút thẻ ra mở cửa.

Đi vào huyền quan, gần như cùng lúc ngọn đèn cảm ứng bật sáng, Nam Gia ngồi thụp xuống, vùi mặt vào chiếc áo khoác của Châu Liêm Nguyệt mà cô vẫn cầm trong tay nãy giờ, bật khóc nức nở.

Châu Liêm Nguyệt ngồi xuống theo, giang tay ôm cô từ phía sau.

Cả cơ thể ngả về phía trước, bàn tay chống xuống đất, cô xoay người, quỳ rạp hai chân, đầu cũng gục xuống theo.

Châu Liêm Nguyệt ngả người về phía sau, lưng dựa vào cửa, chống chân ngồi bệt xuống đất.

Một lát sau, cô cảm giác có cánh tay gỡ cái áo đang phủ trên đầu mình, ngón tay cô thả lỏng, cái áo được kéo hẳn ra.

Anh đưa tay áp vào gò má ẩm ướt đỏ hồng của cô, cúi đầu tìm đến đôi môi mằn mặn của cô, chạm nhẹ một cái rồi thấp giọng dỗ dành: “Đừng buồn.”

Nam Gia thút thít: “Ông ấy căn bản là không hiểu em, cũng không biết gì về anh…”

Châu Liêm Nguyệt cúi đầu nhìn cô, “Em có muốn kể với ông ấy về chuyện của Thiệu Tòng An không?”

“Không muốn… Cũng không thể.”

“Nếu đã chọn giấu, thì phải chấp nhận chuyện không được thông cảm.”, giọng Châu Liêm Nguyệt cực kỳ điềm tĩnh.

Nam Gia im lặng.

Châu Liêm Nguyệt ôm vai cô, kéo cô đứng dậy, “Đi tắm cái nào.”

Nam Gia đứng dậy, Châu Liêm Nguyệt liền ôm cô đi vào phòng tắm.

Tới trước bồn rửa mặt, cô vặn vòi, vốc nước lên mặt rồi đột nhiên nói: “Hồi em mười tám tuổi…”

Châu Liêm Nguyệt vốn định đi ra ngoài, thì bỗng dừng bước.

“Hồi em mười tám tuổi, vừa thi đại học xong, em đi bar với bạn, có một tên chắc là con nhà giàu muốn xin số của em, sau lại theo đuổi em suốt cả kỳ nghỉ hè. Hắn lái một chiếc Lamborghini, ngày nào cũng đến trước cửa quán hải sản của bố em để cưa em. Đến lúc em không chịu nổi phiền phức, hắt cho hắn một ấm trà nguội, hắn mới chịu thôi. Bố em cảm thấy, cả đời này em vẫn cứ nên thanh cao kiêu kỳ như hồi mười tám tuổi, nhưng ông ấy không biết, em của tuổi mười tám đã chết từ lâu rồi…”

Châu Liêm Nguyệt bước trở vào, chống tay lên kệ bồn rửa mặt, cúi đầu nhìn cô, “Nói cái gì thế. Không phải là vẫn còn sống đấy sao?”

“Ở đâu?”, cô hỏi, “Còn sống ở đâu?”

“Ở đây.”

Châu Liêm Nguyệt nắm lấy bàn tay ướt sũng của cô, đặt lên ngực mình.

Ngón tay cô run lên.

Bởi cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ mà ổn định.

Hình như cô lại muốn khóc rồi.

Châu Liêm Nguyệt bước tới gần thêm chút nữa, hai tay chống cả lên kệ đá, từ phía sau vây cô lại trong hơi ấm cơ thể của mình, “Ông ấy là bố em, cho nên anh muốn gặp mặt, coi như là để được danh chính ngôn thuận. Em đừng bận lòng chuyện này nữa, anh sẽ tìm ông ấy tâm sự riêng. Thời gian còn dài, sẽ có cách mà.”

Nam Gia lại lắc đầu, “Anh nói đúng, chọn giấu giếm thì phải trả giá bằng chuyện bị hiểu lầm. Tại sao phải để người khác quyết định một mối tình có danh chính ngôn thuận hay không… Không được thừa nhận, chẳng lẽ tình yêu sẽ không tồn tại à? Sẽ hóa thành giả dối à? Hư danh với thực tế, buộc phải chọn lấy một cái. Em không nhất thiết cần vẹn cả đôi đường… Anh cũng không cần phải miễn cưỡng.”

Châu Liêm Nguyệt ôm chặt cô, giọng nói trở nên nặng nề, “Được.”

Tắm xong, Nam Gia thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

“Đi đâu thế?”

“Về nói chuyện lại với bố em. Nếu không được nữa thì thôi.”

Châu Liêm Nguyệt đứng dậy, “Anh đưa em đi.”

“Không cần đâu.”

Châu Liêm Nguyệt vẫn kiên trì, “Đưa em đến cổng thôi.”

Xe chạy đến cổng khu chung cư. Nam Gia đẩy cửa ra, “Anh chờ em một lát, chắc là không lâu đâu.”

Châu Liêm Nguyệt nói: “Không sao, em với bố cứ nói chuyện từ từ.”

Nam Gia đi vào khu chung cư, lên tầng, lấy chìa khóa ra tự mở cửa nhà.

Nam Trọng Lý đang ngồi trong phòng khách hút thuốc, nghe thấy tiếng động, ông thoáng quay ra, thản nhiên liếc cô một cái, “Còn về làm gì nữa?”

Nam Gia nhìn vào trong nhà, tìm thấy chỗ quà của Châu Liêm Nguyệt tặng ở trên bàn ăn.

Cuối cùng vẫn không vứt.

Nam Gia chống tay vào vách tường ở huyền quan, cúi đầu thay dép lê.

Vào nhà, cô đi đến chỗ bàn ăn, mà Nam Trọng Lý thì ngồi trên sofa, đưa lưng về phía cô, cũng chẳng hề quay đầu lại.

Nam Gia im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Ngày xưa chỉ vì ông nội con từng ngồi tù mà ông bà ngoại con không đồng ý cho mẹ lấy bố. Lại còn vì tướng tá bố quá lực lưỡng, ông bà sợ bố sẽ ra tay đánh mẹ. Mẹ vừa mới mang thai con, bị ra máu, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một tháng mới giữ được, ông bà lại đoán là tại bố động tay động chân với mẹ trong lúc cãi nhau. Hồi đấy bố còn đang học nghề, tiền lương không cao, còn chẳng đủ lo chi tiêu trong nhà. Tất cả mọi người đều cười nhạo mẹ con, là tại sao một đại mỹ nữ lại đi cưới một gã đầu bếp quèn.”

Nam Trọng Lý không nói gì, chỉ lẳng lặng hút thuốc.

Nam Gia nói tiếp: “Nhưng con biết, bố mẹ lấy nhau hơn hai mươi năm, không bao giờ cãi nhau cả. Hồi mở quán, bố dùng hết số tiền lời đầu tiên để mua đồ dưỡng da, mua quần áo mới cho mẹ… Bố vẫn bị hiểu lầm suốt, nhưng mà chẳng phải vẫn luôn khuyên mẹ con, chuyện tình cảm là chuyện của hai người, không cần phải treo áp-phích, không cần người khác phải biết à? Tại sao cùng là lý lẽ này, đến lượt con lại không còn tác dụng rồi?”

Bỗng nhiên, Nam Trọng Lý quay đầu lại, “Bố với mẹ mày như thế nào? Còn mày với thằng họ Châu kia là như thế nào?”

“Những cái bố xem được đều là thật, con cũng không phủ nhận. Nhưng kể cả không phạm pháp, cứ cho là tình cảm của bọn con không trong sáng, bị người ta chỉ trích, thì cũng là chuyện của hai bọn con. Con không cần phải báo cáo với người ngoài, kể cả người đấy là bố của con.”

“Nó là người có thân phận gì, mày không sợ bị nó ăn sạch sành sanh à!”

“Anh ấy có thân phận gì cũng không quan trọng. Quan trọng là… anh ấy có thể vì con mà đi chết.”

Nam Trọng Lý nhíu mày, vẻ mặt bỗng trở nên rất phức tạp.

“Con nói ra còn tự thấy buồn nôn, nhưng đây là sự thật.”, Nam Gia thở dài, “Bố chúc phúc cho bọn con thì tốt, không chấp nhận thì bọn con cũng không miễn cưỡng. Xét đến cùng, đây là chuyện của con với anh ấy, là anh ấy sẽ sống cùng con cả đời…”

Nam Gia đứng thẳng dậy, “Con nói hết rồi. Con đi đây, bố nghỉ ngơi đi.”

“Mày từ từ đã…”

Nam Gia dừng bước.

Có điều, Nam Trọng Lý nhìn cô mà dường như chẳng biết nên nói gì, cuối cùng lại chỉ xua tay, “Biến đi!”

Nam Gia đi tới cổng chung cư, kéo cửa xe ra.

Châu Liêm Nguyệt chạm lên mặt cô, “Sao rồi?”

“Dù sao thì lời nên nói em cũng nói hết rồi.”

Xe trở lại khách sạn.

Đi đường mệt mỏi, lại thêm tâm trạng tồi tệ, Nam Gia nằm được một lúc đã ngủ thiếp đi.

Châu Liêm Nguyệt thì lại không ngủ được.

Anh khẽ đẩy bả vai Nam Gia, chắc chắn cô đã ngủ say, liền nhẹ nhàng ngồi dậy, mặc quần áo, cầm thẻ phòng và điện thoại, đi ra ngoài.

Châu Liêm Nguyệt gọi điện cho chị Quan, từ chỗ chị lấy được số liên hệ khẩn cấp của Nam Gia, cũng chính là số điện thoại của Nam Trọng Lý.

Gọi vào số đó, anh cười hỏi: Chú Nam đã ngủ chưa? Cùng nhau ăn khuya, uống mấy chén rượu, được không ạ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi