ĐÊM SƯƠNG

[1] Nhẫn

Nam Gia nằm gối đầu lên đùi Châu Liêm Nguyệt, giơ cao cánh tay, đón ánh sáng nhìn vào chiếc nhẫn trên tay mình.

“Nếu hôm nay em không đến thì sẽ thế nào?”, cô hỏi.

Châu Liêm Nguyệt nghiêng người sang hướng khác, sợ tàn thuốc rơi xuống cô.

“Thì để lần sau.”, anh nói.

“Nhưng mà như thế thì hoa héo mất?”

“Cho người thay mới hằng ngày.”

Nam Gia ngẩng đầu lên nhìn Châu Liêm Nguyệt, “… Thay bao nhiêu ngày rồi?”

Sau khi được thỏa mãn, cả người Châu Liêm Nguyệt lộ ra vẻ biếng nhác, anh liếc cô một cái nhưng không nói gì. Cho đến lúc Nam Gia giơ tay véo hông anh, anh liền tóm lấy tay cô theo phản xạ rồi bảo, sau khi trở về từ Nam Thành là đã chuẩn bị rồi.

Nam Gia nhẩm tính, cũng may, không dài ngày lắm, nếu không để lãng phí bao nhiêu hoa hồng tươi.

“Kích cỡ vừa vặn thật đấy. Sao anh biết cỡ nhẫn? Lén lút đo à? Hay là ước lượng bằng mắt được?”

Châu Liêm Nguyệt cụp mí mắt liếc cô, “Em cứ coi như là ước lượng bằng mắt đi.”

Nam Gia cười: “Cứ coi như là sao?”

“Cô Nam à, có nhiều chuyện, rạch ròi quá không lãng mạn đâu.”

Châu Liêm Nguyệt nhất quyết không chịu tiết lộ.

Chỉ sau vài ngày, Nam Gia đã hiểu tại sao Châu Liêm Nguyệt lại nói, rạch ròi quá sẽ không lãng mạn…

Nam Gia đeo chiếc nhẫn đi ra ngoài tham gia một buổi phỏng vấn.

Cô vừa lên xe, Tiểu Đàm đã “wow” một tiếng, “Chị Gia, chúc mừng, chúc mừng chị!”

Nam Gia cười bảo: “Lát nữa chị sẽ phát lì xì trong nhóm.”

Tiểu Đàm cầm tay cô lên ngắm nghía, “Cũng may là vừa, không thì xấu hổ chết.”

Nam Gia nhíu mày, “Châu Liêm Nguyệt tìm em hỏi số đo à?”

“Vâng.”, Tiểu Đàm thoáng sững người, “Ơ… Có phải em không nên nói ra không?”

Bình thường, Nam Gia đi chụp ảnh tạp chí, đi thảm đỏ, được rất nhiều nhãn hiệu thời trang và trang sức cho mượn đồ, chính vì thế, chiều cao, cân nặng, vòng cổ, chiều dài cánh tay, số giày… thậm chí là cả số đo nhẫn, cũng đều có bản ghi chép tỉ mỉ.

Nam Gia cười, “Không sao.”

… Phong cách làm việc này, quả nhiên là rất Châu Liêm Nguyệt.

***

Mấy hôm sau, Châu Liêm Nguyệt về nhà, vừa ngồi xuống được một lúc thì Nam Gia đã đút hai tay vào túi áo đi tới.

“Em muốn tặng cho anh cái này.”

Châu Liêm Nguyệt liếc xuống túi cô, “Cái gì?”

Nam Gia do dự trong chốc lát, rút một bàn tay ra, nhưng vẫn nắm chặt.

Châu Liêm Nguyệt liếc cô, “Xòe tay ra.”

Cô bày trò như cự nự không muốn, chầm chậm xòe năm ngón tay ra.

Châu Liêm Nguyệt: “…”

Trong lòng bàn tay cô, chẳng có gì cả.

Nam Gia cười, rút nốt bàn tay còn lại ra, “Ở trong này này.”

Lúc này, Châu Liêm Nguyệt tóm chặt tay cô, cạy mở năm ngón tay của cô ra.

Trong lòng bàn tay có hai chiếc nhẫn đôi. Là kiểu nhẫn gắn kim cương chìm, thiết kế khá đơn giản.

Nam Gia nhìn anh, “Anh có đeo không?”

“Sao không đeo?”, Châu Liêm Nguyệt cầm chiếc nhẫn kiểu nam lên, đang định đeo vào thì bỗng sững lại, nhìn vào sườn trong của chiếc nhẫn.

Mặt trong có khắc chữ.

ZHOU | NAN

Anh khẽ cười.

Nam Gia nhăn nhó, vì giờ lại cảm thấy như thế này có phần ngây thơ, “… Họ bảo khắc chữ cũng không tính thêm phí, được hời tội gì không tận dụng, nhỉ?”

“Không tồi, rất có lối suy nghĩ của thương nhân.”, Châu Liêm Nguyệt làm như nghiêm túc nói.

Nam Gia nhìn anh đeo nhẫn vào, lại hỏi: “Có vừa không?”

“Vừa.”, Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, “Lén lút đo à? Hay là ước lượng bằng mắt?”

Nam Gia cười, “Anh Châu à, có nhiều chuyện, rạch ròi quá sẽ không lãng mạn đâu.”

Châu Liêm Nguyệt hơi nhíu mày, anh đã hiểu.

… Hỏi Hứa Nhất Minh, Hứa Nhất Minh cái gì cũng biết hết.

***

[2] Trạm CP

Dạo trước, studio có tổ chức một hoạt động rút thăm trúng thưởng, tặng một vài đĩa phim yêu thích của Nam Gia cho người hâm mộ.

Những đĩa phim đã được chuyển về, Tiểu Đàm mang đến cho Nam Gia ký tên, ngoài ra còn có cả ảnh và bưu thiếp tặng kèm nữa.

Nam Gia mở cửa cho Tiểu Đàm, cô nàng vội liếc vào trong nhà, “Châu tổng ở nhà à?”

“Ừm. Vào đi… Không phải để ý đến anh ấy.”

Châu Liêm Nguyệt đang xử lý văn kiện trong thư phòng, Nam Gia chỉ vào lấy cây bút để ký tên, rồi khép hờ cửa lại, quay trở về phòng khách.

Cô ngồi xuống thảm, viết lời chúc và ký tên lên đống bưu thiếp.

Tiểu Đàm bắt đầu nói chuyện phiếm: “Em bảo, chị Gia, chị có fan CP đấy.”

“Chị vẫn luôn có mà?”

“Không phải với Cù Tử Mặc.”

“Thế thì là…”

Tiểu Đàm nhìn trộm về phía cánh cửa thư phòng đang khép hờ.

Nam Gia cười bảo: “Cặp đôi thật có fan CP cũng không lạ.”

“Chủ yếu là trước giờ không ai dám ship hai người đấy… Đương nhiên bây giờ họ cũng không dám quang minh chính đại, tại em tình cờ phát hiện ra thôi, trạm CP của anh chị có đến gần 3000 fan rồi, tên gọi cũng thần bí lắm, gọi là Ngày may mắn của Người tào lao trứ danh.”

Nam Gia cười: “Thú vị ghê. Mở ra cho chị xem nào?”

Tiểu Đàm mở Weibo ra.

Giao diện của tài khoản rất đẹp, mỗi bài đăng đều được phối kết hợp giữa hình ảnh và câu từ cực kỳ súc tích.

Lời văn đều là những câu thoại của Nam Gia trong phim, hoặc là những câu kinh điển trong bộ phim điện ảnh, hay ca từ của những bài hát cô thích. (Bởi cô đã từng chia sẻ list phim và list nhạc yêu thích của mình.)

Còn hình ảnh đều được chỉnh sửa, phối màu từ những bức ảnh chụp trộm của paparazzi, tạo nên cảm giác cực kỳ lãng mạn.

Ví dụ như lần cô cùng Châu Liêm Nguyệt đi mua mì xe đẩy ở Hồng Kông, hình ảnh sau khi xử lý trở nên giống như một thước phim điện ảnh của Vương Gia Vệ, đi kèm là ba chữ “Ngày may mắn”.

Bài đăng gần đây nhất là vào ba ngày trước, là bức ảnh họ tay đan tay trước khi lên xe. Ảnh phối màu đen trắng đủ kiểu sắc độ tạo nên một cảm giác rất khác biệt, trong số đó, có một tấm cắt cận cảnh vào hai bàn tay, mơ hồ có thể nhìn thấy được cặp nhẫn đôi trên đó.

Chú thích đính kèm cho bài đăng này là một câu trong bài “Dạo bước trên đường đời” mà trước đây cô đã từng hát: Ở bên anh, dù đường xa cũng không mỏi mệt.

Nam Gia hào hứng hỏi: “Chị dùng tài khoản phụ follow được không?”

Vẻ mặt Tiểu Đàm như bị làm khó dễ, tài khoản phụ của Nam Gia đã bị lộ từ “tám trăm năm” trước rồi, về cơ bản đã chẳng còn tác dụng của “tài khoản phụ” nữa.

Nam Gia bảo: “Chị đùa đấy.”

Tiểu Đàm thở phào.

Nam Gia lại nói, “Chị sẽ dùng tài khoản phụ của phụ để follow.”

“…”

Đĩa phim và bưu thiếp đã được ký xong hết, Tiểu Đàm thu dọn đồ đạc rồi ra về.

Nam Gia xoay người đi vào thư phòng.

Cô không gõ cửa, vừa bước vào, không hiểu sao Châu Liêm Nguyệt lại gập laptop lại.

Đương nhiên Nam Gia không bỏ qua, cô cười hỏi; “Anh đang xem gì đấy?”

Châu Liêm Nguyệt thản nhiên đáp, “Email.”

“Em không tin.”

Cô bước tới, định lật laptop lên, nhưng Châu Liêm Nguyệt vội tóm lấy cổ tay cô, ánh mắt bình tĩnh mà lại chứa cả chút vẻ cương quyết.

Nam Gia khẽ giãy ra, Châu Liêm Nguyệt liền buông lỏng tay, cô tiện đà ngồi lên đùi anh, hai tay ôm cổ anh rồi nhỏ giọng cười hỏi: “Có phải đang xem phim gì gì không?”

Châu Liêm Nguyệt liếc cô, “Cần thiết à?”

Anh mới từ công ty về, vì cô nói Tiểu Đàm sẽ đến nên anh chưa thay quần áo. Vest và cà vạt cởi ra đều vắt cả lên tay vịn ghế da.

Áo sơmi trắng chỉn chu, gọng kính vàng, bàn làm việc… dù không phải ở văn phòng nhưng lại dễ dàng khiến người ta liên tưởng xa xôi.

Nam Gia ngửa đầu, Châu Liêm Nguyệt liền hạ tầm mắt nhìn cô.

Chỉ trong giây lát, cô đã không nhịn được, vồn vã tóm cổ áo anh rồi rướn người lên hôn.

Châu Liêm Nguyệt chỉ ngồi im trong chốc lát, sau đó lập tức đưa tay đè gáy cô lại.

Trong lúc hít thở hổn hển, Nam Gia chạm phải chiếc cà vạt vắt trên tay vịn ghế. Cô kéo cả hai tay Châu Liêm Nguyệt xuống, dùng chiếc cà vạt kia trói lại.

Ánh mắt Châu Liêm Nguyệt tối đi, nhưng anh không ngăn cản.

Cô buộc thật chặt, thắt một nút thòng lọng, biết hai tay anh không thể cựa quậy, cô bắt đầu cởi cúc áo của anh.

Châu Liêm Nguyệt mím môi, chỉ trong chốc lát, anh ngửa đầu ra phía sau, tránh đi hơi thở nóng rực cô phả vào cổ mình.

Nhưng không được bao lâu, Châu Liêm Nguyệt bỗng cảm nhận được cô đã dừng lại. Cúi đầu xuống nhìn, cô tỉnh bơ xoay người sang, lật laptop trên mặt bàn lên. Mật khẩu bốn số, 0823, cô gõ rất nhanh.

Gần như trong chớp mắt, màn hình hiện ra thứ Châu Liêm Nguyệt đang xem.

Nam Gia còn chưa kịp phát biểu cảm nghĩ, thì đã có một bàn tay ôm lấy thắt lưng cô.

Cô quay đầu lại nhìn, nút thắt đã bị cởi bỏ, chỉ còn chiếc cà vạt vắt vẻo trên cổ tay Châu Liêm Nguyệt.

Anh ôm eo cô, một tay nhấc cô lên, gạt chiếc laptop ra, rồi đặt cô lên mặt bàn.

Nam Gia cảm thấy tình hình không ổn, vừa định bỏ chạy thì Châu Liêm Nguyệt đã siết chặt cánh tay ghì cô lại.

Anh gỡ chiếc cà vạt trên cổ tay xuống, một tay đặt sau đầu cô, một tay cuộn chiếc cà vạt lại, nhét vào miệng cô.

Giọng nói lạnh lùng rơi xuống: “Tự em chuốc lấy đấy.”

Nam Gia không muốn thừa nhận, rằng ngay lúc này, mình đang hưng phấn đến nỗi ngón tay cũng run lẩy bẩy.



Nam Gia vốn nghĩ Châu Liêm Nguyệt đang xem trộm tài khoản “Ngày may mắn của Người tào lao trứ danh”.

Thì ra không phải.

Cái anh xem lại là trạm CP của cô và Cù Tử Mặc.

Thật ra cũng không hẳn là xem nội dung, bởi vì ngay sau khi màn hình được mở ra, con trỏ chuột chỉ đang dừng lại tại vị trí số lượng fan “3 vạn” mà thôi.

Châu Liêm Nguyệt đưa tay lau vầng trán đẫm mồ hôi của cô rồi hỏi, “Còn tò mò nữa không?”

Nam Gia lắc đầu.

“Còn xem nữa không?”

Cô cười, ra hiệu cho anh rằng hiện giờ mình không nói được.

Châu Liêm Nguyệt rút chiếc cà vạt ra, cô liền tủm tỉm cười: “Em xem rồi.”

Dù sao cũng chẳng có gì phải sợ, cùng lắm thì lại làm một lần nữa.

Cô giơ chân cọ cọ vào ống quần âu của anh, cười hỏi: “Châu tổng, anh có tài khoản Weibo đúng không?”

Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, “Làm sao?”

Anh đăng ký tài khoản nhưng không dùng, chẳng sửa tên và ảnh đại diện, chỉ theo dõi mỗi mình Nam Gia, càng giống một tài khoản zombie lì lợm bám theo cô hơn.

“Mượn dùng một chút, em muốn follow trạm CP của bọn mình.”

***

[3] Phòng chiếu phim tư nhân

Sinh nhật Nam Gia năm nay, quà được gửi đến vẫn nhiều như trước, thậm chí là còn nhiều hơn, chất lên thành một ụ cao.

Tạm thời cô chưa có hứng mở, cô chỉ mong chờ quà của Châu Liêm Nguyệt.

Vào đúng hôm sinh nhật, Nam Gia có một buổi chụp ảnh, đến tối mới đi ăn cơm cùng Châu Liêm Nguyệt.

Giữa bữa tối, cô hỏi anh: “Quà sinh nhật của em đâu?”

“Ở nhà.”

Ăn xong, Nam Gia sốt ruột muốn về nhà thật nhanh.

Mở cửa ra, tầm mắt xuyên qua huyền quan, trong phút chốc, cô đã trông thấy một món đồ được đặt trước tivi, chẳng biết là gì, được phủ bằng một mảnh vải đen, cao chừng một mét.

Cô thay dép lê, bước nhanh tới, dừng lại cạnh món đồ rồi hỏi Châu Liêm Nguyệt: “Em mở ra được không?”

“Ừm.”

Gỡ mảnh vải ra, Nam Gia không kiềm chế được mà thốt lên “wow” một tiếng.

Một máy chiếu phim nhựa, đặt trên một bệ đỡ hình tam giác, khay kẹp phim màu trắng hồng, thân máy lại có màu trắng xanh.

“Mô hình à?”

“Máy thật đấy.”

Châu Liêm Nguyệt đi tới, giới thiệu với cô, đây là máy chiếu phim nhựa 16mm của Houkshin Nhật Bản, sản xuất năm 1987.

“Muốn dùng thử ghê!”

“Thử đi.”, Châu Liêm Nguyệt ra hiệu cho cô nhìn xuống sàn nhà.

Lúc này cô mới chú ý tới, dưới sàn còn có một chiếc thùng màu đen. Mở ra xem, ở bên trong là một hộp đựng cuộn phim, trên nhãn có đề dòng chữ viết tay, “Chuyện cũ ở thành Nam”.

Châu Liêm Nguyệt bước đến, thành thục cắm máy biến thế vào ổ điện. Rồi anh ngồi xổm xuống, mở hộp phim hoen gỉ sắt, lấy ra cuộn phim, lắp vào khay kẹp phim, chầm chậm quay về đoạn đầu, rồi lại lắp nốt khay còn lại lên.

Anh cầm điều khiển từ xa, hạ màn chiếu xuống, rồi quay đầu nói: “Tắt đèn đi.”

Nam Gia chạy nhanh đi tắt đèn phòng khách.

Châu Liêm Nguyệt lấy điện thoại, mở đèn pin làm nguồn chiếu sáng.

Cô trở về cạnh máy chiếu, Châu Liêm Nguyệt liền nhìn cô, “Bắt đầu nhé?”

“Ừm.”, Nam Gia nín thở chờ đợi.

Châu Liêm Nguyệt ấn mấy cái nút.

Đèn hồ quang sáng lên, Châu Liêm Nguyệt tắt điện thoại, gần như cùng lúc, trên màn hình hiện lên đoạn giới thiệu “Xưởng sản xuất điện ảnh Thượng Hải”.

“Không nhung nhớ, tự khó quên. Nửa thế kỷ trôi qua, tôi vẫn nhớ nhung khôn cùng những cảnh sắc và con người tại Thành Nam Bắc Kinh này…”

Những hình ảnh lập lòe, những âm thanh rè rè cũ kĩ…

Thước phim điện ảnh hơn ba mươi năm trước, chiếc máy chiếu của hơn ba mươi năm trước, đều hiện ra trước mắt cô.

Năm 1895, hai anh em nhà Lumiere lần đầu tiên sản xuất ra một bộ phim.

Hơn một thế kỷ trôi qua, cho đến nay, anh hùng, phàm nhân, cộng đồng, cá thể, tả thực, hư cấu, truyền thống, cách tân, ca tụng cái đẹp, vạch trần cái xấu… Chẳng gì có thể lãng mạn hơn đời người trong thước phim điện ảnh.

Giờ phút này.

Thế giới ngoài ánh đèn là của đời người, mà thế giới trong ánh đèn lại là nghệ thuật.

Bên cạnh là bạn đời, trước mắt là nghệ thuật.

Nam Gia xoay người ôm cổ Châu Liêm Nguyệt, động tác mạnh đến nỗi khiến anh thoáng loạng choạng ngả về phía sau.

Cô tựa mặt vào vai anh, xúc động đến nỗi lệ nóng quanh tròng.

“Em sẽ nhớ hình ảnh này đến một giây cuối cùng trước khi nhắm mắt lâm chung.”, Nam Gia nghiêm túc nói.

Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng, rồi nói bằng giọng phiền não: “…Tiêu chuẩn này cao quá. Sang năm phải tặng em cái gì mới ổn đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi