Tuy Bùi Minh Hàm nói rất đường hoàng, nhưng nghe vào tai Bùi lão gia vẫn khiến ông hừ lạnh một tiếng.
"Con lại biết? Sao con biết tay của chú Cửu con vẫn chưa khỏi? Chuyện của mình còn quản không xong, chuyện của chú Cửu con ngược lại điều tra rất kỹ!"
Bùi Minh Hàm ngượng ngùng dừng lại, sau đó giải thích với Bùi lão gia.
"Một thời gian trước con vẫn luôn nằm viện, vừa lúc dưỡng bệnh không có việc gì làm, cho nên tiện thể hỏi bác sĩ của chú Cửu, bác sĩ nói tay của chú Cửu vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn cần phải nghỉ ngơi nhiều."
Cho dù biết Bùi Minh Hàm đang nói hươu nói vượn, nhưng Bùi lão gia thật sự không thể làm gì cậu ta.
Dù sao, ông cũng không thể nói thẳng ra, vì đề phòng các người cho nên ta đã đổi bác sĩ cho Bùi Phượng Chi rồi chứ?
Nhưng có vài lời Bùi lão gia không thể nói, không có nghĩa là người khác không thể nói.
Liền nghe thấy Diệp Ninh Uyển cười như không cười nói với Bùi Minh Hàm.
"Cháu lớn, chắc là cháu không biết, tay của Cửu gia bây giờ đã khỏi rồi."
Bùi Minh Hàm phản bác một cách không dám tin.
"Không thể nào, bác sĩ đã nói..."
Diệp Ninh Uyển nhướng mày, mỉm cười nhắc nhở Bùi Minh Hàm.
"Vị bác sĩ đó cái gì cũng không biết, bởi vì bây giờ là tôi đang chăm sóc Cửu gia."
Bùi Minh Hàm nhíu chặt mày, trong sự kinh ngạc mang theo vài phần nghi ngờ.