Cuối cùng, Diệp Ninh Uyển cũng mất hết kiên nhẫn, trực tiếp đẩy mặt Bùi Phượng Chi ra, tức giận mắng một câu.
"Anh chính là cố ý, phiền c.h.ế.t đi được!"
Dù đang giận dỗi, trông cô vẫn thật xinh đẹp. Bùi Phượng Chi làm sao nỡ để cô rời đi, anh nắm lấy tay Diệp Ninh Uyển, kéo cô về phía mình, để cô tựa vào n.g.ự.c anh, vòng tay siết chặt lấy eo cô.
"Hôn một cái sẽ hết đau ngay."
Diệp Ninh Uyển trừng mắt nhìn Bùi Phượng Chi, bực bội nói:
"Em không tin! Anh là đồ lừa đảo!"
Thấy Diệp Ninh Uyển định ngồi dậy, Bùi Phượng Chi siết nhẹ vòng tay đang ôm eo cô, kéo cô ngã vào lòng mình, khẽ cười rồi cọ cọ vào người cô.
"Chỉ một cái thôi, anh hứa, không lừa em đâu."
Ánh mắt anh chân thành đến mức Diệp Ninh Uyển không thể không tin, cô khẽ mím môi, tiến đến gần anh.
Đôi môi mềm mại của cô vừa chạm vào bờ môi lạnh lẽo của Bùi Phượng Chi, định rời đi ngay tức khắc.
Nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy, Bùi Phượng Chi bất ngờ ngậm lấy môi cô.
Anh luồn tay ra sau lưng Diệp Ninh Uyển, giữ lấy gáy cô, xoay người đè cô xuống dưới thân mình, bao bọc lấy toàn bộ cơ thể cô trong vòng tay, mạnh mẽ chiếm lấy nụ hôn này.
Miệng bị chặn lại, Diệp Ninh Uyển ưm ưm vài tiếng phản kháng, đôi mắt mở to nhìn gương mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt.
Dù gần trong gang tấc, gần đến mức Diệp Ninh Uyển gần như có thể nhìn thấy cả những sợi lông tơ trên gương mặt anh, nhưng người đàn ông này vẫn hoàn hảo đến mức không tìm ra một khuyết điểm nào.
Khốn kiếp!