Gã đàn ông trung niên béo mập, vẻ ngoài tuy có vẻ tiều tụy, nhưng bên trong lại tràn đầy sức lực, hoàn toàn khác với Bùi Đại phu nhân, người quanh năm sống trong nhung lụa.
Nhanh chóng, Bùi Đại phu nhân đã bị Hàn Khánh Đình khống chế, ngã xuống ghế sofa.
"A..." Bùi Đại phu nhân hét lên, nhưng miệng lại bị nhét đầy bởi chiếc tất mà Hàn Khánh Đình vừa cởi ra, hai tay bị bẻ ngược ra sau, cả người bị đè chặt trên ghế.
Bùi Đại phu nhân liều mạng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi gã đàn ông đồi bại. Cuối cùng, bà dồn hết sức lực đạp mạnh vào người Hàn Khánh Đình, chiếc giày cao gót văng ra, khiến hắn lùi lại vài bước, tay cũng nới lỏng.
Bùi Đại phu nhân thấy vậy liền định bò dậy bỏ chạy, nhưng tóc lại bị hắn túm chặt. Hàn Khánh Đình hung tợn trừng mắt, giơ tay tát bà mấy cái, ánh mắt ngập tràn sát khí.
"Con đàn bà đê tiện! Còn dám chạy? Còn dám đá tao? Hôm nay tao không chơi c.h.ế.t mày thì tao theo họ mày! Đồ vô dụng! Chắc cũng bị đàn ông chơi mấy năm rồi chứ gì? Còn giả vờ thanh cao, mày chỉ là đồ rẻ tiền! Đồ hư hỏng!"
Hàn Khánh Đình càng mắng càng điên cuồng, bàn tay to như cái quạt liên tục giáng xuống mặt Bùi Đại phu nhân, đánh đến nỗi khóe miệng bà rỉ máu, mặt sưng vù.
Bùi Đại phu nhân đầu óc choáng váng, ong ong, thậm chí còn không nghe rõ Hàn Khánh Đình đang nói gì, chỉ thấy khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của hắn cứ hiện ra trước mắt, chồng chéo lên nhau, như một cơn ác mộng không lối thoát.
Cuối cùng, sau khi trút hết cơn thịnh nộ, Hàn Khánh Đình ấn đầu Bùi Đại phu nhân xuống bàn trà lạnh lẽo, tay chân luống cuống cởi quần áo bà.
Vừa cởi, hắn vừa nhìn Bùi Đại phu nhân tóc tai rối bời, nước mắt giàn giụa, dục vọng hủy diệt trong lòng trỗi dậy.