ĐEM TẤT CẢ CUỘC ĐỜI NÀY GOM LẠI, CHỈ CÓ ANH

Thiên An tin,

Tin chứ.

Nó đương nhiên tin người mà nó thương mến nhất, nó cố gắng an tĩnh lại, nó để Công Nam bế nó lên giường, nó để y tá thay kim truyền cho nó.

Đầu ngón tay nó vì cậy cửa sắt mà tổn thương rất nhiều, móng tay gần như vỡ nát, thế nhưng khi y tá đến thay băng, những tiếng lách cách trong chiếc khay y tế khiến nó sợ hãi,

Trước mắt lại chỉ là một màu đen dày đặc, khiến nó lại càng sợ hãi đến bất lực.

Nó vo nhẹ một vạt áo của Công Nam:

- Anh Nam, ngồi, ngồi ở đây với em được không?

Người y tá kia liếc nó một cái, ra chừng đoán biết nó chẳng có thân phận gì. Thản nhiên gỡ bông gạc, chấm mạnh thuốc sát trùng.

Đau.

Nó run người, nhưng chỉ dám mím môi chịu đựng.

Công Nam vỗ nhẹ lên mu bàn tay bên này của nó, dỗ dành:

- Không sao, rất nhanh thôi.

Sau đó đưa ánh mắt đầy cảnh cáo về phía người y tá,

Người y tá run bật cả lên, đem tất cả những hành động mạnh bạo kia trở lại nhẹ nhàng, bông băng đều được kẹp cẩn thận từng ngón từng ngón, không dám cả ngẩng đầu.

Công Nam ánh mắt như chìm xuống, nhìn tới.

Mười đầu ngón tay.

Đều nát rồi.

Trong lòng, là thứ gì đây?!

Một đặc chủng rèn thân sắt đá, mắt nhìn người nát bươm không một tia dao động. Vậy mà chỉ vì mười đầu ngón tay kia, bóp nát tâm anh rồi.

- -------

Y tá bước ra ngoài.

Nó đau đến mặt cũng trắng bệch, giương giương đôi mắt kia nhìn về phía anh.

- Anh biết lúc em cậy cánh cửa sắt em nghĩ gì không?

- ....

- Em nghĩ là, nếu chết đi nhất định không còn được gặp anh nữa,

- Nên em cứ cậy mãi, đến khi móng tay bật ra, em còn không thấy đau.

- ....

Công Nam bỗng kéo vuột nó vào trong lòng, trấn đến đôi môi của nó, hôn đến điên cuồng,

Nó không thể nhìn thấy gì cả, nhưng trên môi nó, có vị mặn.

Nó ngạc nhiên muốn hỏi anh, lại bị anh kìm giữ thêm gắt gao hơn, nụ hôn mỗi lúc một nặng hơn, môi lưỡi nó đều bị mút đến đỏ bừng.

Mãi một lúc sau, nó mới nhỏ giọng hỏi:

Anh Nam này,

Anh khóc sao?

Em chịu được, đau hơn nữa em vẫn chịu được.

Công Nam khép khóe mi, một giọt nước còn đọng lại, trào ra ngoài.

Trả lời nó.

< Không>.

- ------------

Sẩm tối.

Cha mẹ của Công Nam nghe quản gia báo, vội vã về nhà,.

Thậm chí cả Công Tuấn từ tận Sài Gòn cũng lập tức đặt lịch bay sớm nhất trở ra Hà Nội.

Công Nam trên giấy tờ vẫn là xuất ngũ rồi đi du học ngần ấy năm, giấy báo của trường bên Úc vẫn gửi về đều đều, thậm chí còn có những hình ảnh live, rồi những cuộc gọi thoại bình thường!.

Ai có thể tin nổi rằng đó đều là những hình ảnh mờ nhạt cắt ghép, cộng thêm chiếc máy chỉnh sóng âm phụ trợ nhằm tạo ra một thân phận mới hoàn hảo cho Công Nam chen chân vào núi đồi Hà Giang kia.

Chỉ vừa nghe đến về nhà lại là một thân đầy vết thương, tóc cháy nham nhở. Còn gọi cả người của bên viện Mắt tới, bà Quỳnh Chi suýt nữa thì bay mất cả hồn, chưa nghe câu được câu chăng đã muốn tới ngay phòng của anh.

- Công Nam!

- Công Nam!

Tiếng gọi như giật xé.

Công Nam nhíu mày, sợ ảnh hưởng tới người trong lòng vừa mới say ngủ. Liền đứng dậy, bước ra khỏi cửa.

Hành lang.

Mẹ cậu vừa thấy cậu liền gần như nhào tới:

- Con sao rồi?!

- Con bị thương ở đâu?!

Công Nam trả lại cho bà một cái ôm nhẹ trấn an:

- Con không sao.

Sau đó, lẳng lặng dời bà tới phòng khách.

Đánh ý cho người làm đứng gần đó:

- Nếu em ấy tỉnh, lập tức báo cho tôi.

Bà Quỳnh Chi thắc mắc nhìn vào phía cánh cửa đã đóng:

- Ai vậy?

Công Nam lắc đầu:

- Không có gì.

Công Nam bình thường còn ít nói chuyện chứ đừng nói tới tâm sự, Bà Quỳnh Chi nào có không hiểu con mình, nên cũng không quan tâm tới nữa.

- -----

Phòng khách.

Trung tướng Kiên cũng vừa về

Đưa tay lên vỗ thành hai ba tiếng rất lớn, sải chân bước về phía Công Nam:

- Quả không làm ta thất vọng!

- Thằng con trai này sinh đáng lắm!

Công Nam quay qua:

- Bố.

- Ừ.!

Nhà bếp đã lâu lắm rồi chưa khi nào tưng bừng như vậy, từ sẩm chiều kéo cho tới tối đã đầy những món thức ăn thơm nồng ngào ngạt.

Vì thế, chị người làm dặn canh trong phòng Công Nam cũng bị kéo tới phụ giúp một tay. Quên luôn cả một cậu bé mù lòa không phân biệt được sáng tối kia, nằm một mình ở đó.

- --------

Câu chuyện tiếp tục trên bàn ăn.

Ngoài những cái thót tim và phát khóc lên của bà Quỳnh Chi, thì còn lại đều là những lời khen giòn giã của ông Kiên dành cho Công Nam.

Công Tuấn không theo nghiệp cha.

Nó thích kinh doanh.

Ông đời này đã tưởng cái nghiệp " binh đao" thế là đi đời!

Vậy mà không ngờ con trai thứ này của ông lại làm ông nở mày nở mặt đến thế. Vụ án này quy mô lớn cỡ nào, đến chính khi ông nghe báo cáo lại đều muốn không thể tin cho nổi, hai ba lần hỏi lại. Đến khi xác thực còn phải ồ lên một tiếng.

- Công Nam!

- Con yên tâm mà nghỉ ngơi một thời gian.

- Về bên phía Cục trưởng, bố sẽ nói chuyện, sắp xếp cho con vị trí xứng đáng!. Thăng vượt mấy cấp cũng không thành vấn đề!

Bà Quỳnh Chi gạt nước mắt, sụt sùi nắm lấy bàn tay đầy vết thương của cậu:

- Công Nam à, con suy nghĩ kỹ lại một chút.

- Làm Cảnh sát có gì hay?

- Con là máu là thịt của mẹ. Vì cái gì mà phải lăn thân vào mấy nơi rừng rú đó, còn sống chung với bọn nghiện.

- Xong vụ này con nghỉ ngay cho mẹ!

- Mẹ không đồng ý cho con tiếp tục làm những việc nguy hiểm như vậy nữa!

- Tiền bạc nhà mình thiếu sao?. Con muốn gì mẹ đều cho con.

Công Nam xua đi, giải thích:

- Mẹ. Con cũng bị lộ mặt rồi. Nên sau này không tiếp tục được những việc nằm vùng đó nữa, mẹ có thể yên tâm.

Bà Quỳnh Chi còn muốn nói thêm, nhưng Công Nam không nghe thấy,

Bởi vì người vừa đem thêm đồ ăn đặt lên bàn, chính là người làm mà anh căn dặn trông nom Thiên An.

Miếng rượu tây đắt đỏ vừa trôi qua cổ họng, lại không có vị gì.

Công Nam phút chốc đứng dậy:

- Con hơi mệt, muốn về nghỉ một chút.

- Ơ?!

Cả bà Quỳnh Chi lẫn ông Kiên đều ngạc nhiên.

Vậy nhưng cũng không kéo anh lại, chỉ đơn giản là nghĩ rằng Công Nam thực sự cần nghỉ ngơi, liền khoát tay:

- Ừ, về nghỉ sớm đi.

Bà Quỳnh Chi sau đó còn cẩn thận dặn dò nhà bếp một phen.

- --------

Chỉ một trăm mét.

Đúng một trăm mét.

Công Nam nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường.

Ba tiếng, cậu như thế mà đã ở ngoài này tới ba tiếng đồng hồ, còn vui vẻ mà ăn một bàn thức ăn!

Bước chân nhanh dần, lồng ngực từng bước đập rộn theo hướng tiến về phía cửa phòng.

- -----------

Nó đói.

Nó mệt.

Nó đau.

Đủ thứ hỗn loạn khiến nó không thể nào có một giấc ngủ đủ ngon lành.

Nó trở người, mở mắt ra. Hơi ấm bên cạnh nó không còn. Anh đi ra ngoài sao?

Nó dựng người dậy, cố gắng trợn vành mắt thật to, thật to.

Nó xòe bàn tay đầy băng gạc của mình ra trước mặt.

Nhưng, vẫn không thấy gì.

Nhưng nó tin anh. Anh nói, nó chỉ là tạm thời thôi, sẽ nhanh chóng lại có thể thấy được, thế nên nó không buồn.

Nó chỉ là có chút mông lung.

Đúng rồi, đây là đâu?. Anh cùng nó là đang chạy trốn ư?.

Nó sờ tay xuống nệm. Ừ, nệm rất êm. Chắc có lẽ là ở khách sạn, bởi vì một số lần kia đi giao thuốc, nó cũng rất hay được đến khách sạn.

Nhưng, đừng có nghĩ rằng cuộc đời nó đã từng được ở một nơi đẹp như những căn phòng ấy!.

Có biết cái gì là phân cấp không?

Cũng là trong một đường dây, nhưng những lũ oắt con như nó chỉ được đem từng tép bé tí theo người mà thôi, và đương nhiên, chỉ là cơm thừa canh cặn, quần áo cũ mà choàng vào người.

Làm gì có chuyện có nhiều tiền như trong ti vi vẫn nói đâu?

Tiền, là do những đàn anh phía bên trên của nó cầm hết, giữ hết.

Chúng nó mà có sao?!

Nếu chỉ đem về thiếu một cắc, có khi bị đánh đến ộc máu ra khỏi miệng thì có!

Ti vi toàn nói dối. Cái gì mà đi buôn thuốc phiện lắm tiền chứ?.

Ngày xưa nó ước, nó có tiền là để về xây lại mộ cho mẹ nó,

Còn bây giờ nó ước, giá mà nó có tiền là để có thể cùng anh Nam của nó chạy trốn đi được thì tốt quá.

Nó thực sự không muốn làm tội phạm.

Nó thực sự không muốn đi tù.

Hoặc khi đi tù, nó sẽ tìm mọi cách xin được ở chung tù với Anh Nam.

Thế có được không nhỉ?

- -----

Bước chân nó dò dẫm.

Trời đã cuối xuân rồi, nhưng nền đá vẫn quá lạnh. Thân thể nó lại chưa khỏe, thế nên chạm xuống liền run run.

Nhưng, cái sợ lớn nhất của nó không phải là lạnh. Mà là mất thăng bằng.

Nó choáng váng, nó không nghĩ khi đôi mắt nó toàn là một màu đen, sẽ khó khăn như vậy!

Một bước, hai bước,

Ba bước, rồi bốn bước.

Nó hoàn toàn không thấy gì!

Loạng choạng,

Nó thậm chỉ phải giơ hai cánh tay rộng sang hai bên để có thể bước vững được.

Xoảng!!!!!!!

Nó dường như quờ trúng một thứ gì đó, vỡ tan rồi, nó luống cuống bước...

A!!!!!!!!!

Chiếc bình trên kệ vỡ tan.

Nó dẫm chân vào rồi!

Một miếng thủy tinh găm sâu vào lòng bàn chân nó.

Máu dưới chân vết đứt bung chảy,

Nó không dám nhúc nhích, nó không dám cả cử động, chỉ có thể đứng im, sợ hãi.

Thở.

Bởi vì nó biết, nó biết, chỉ cần bước tiếp theo, tiếp theo nữa, có thể sẽ là cả bàn chân nó đều bị thương.

Anh Nam.

Anh Nam của nó.

Đúng rồi.

Nó chỉ cần đứng như thế này, đứng yên như thế này!

Chờ đợi anh Nam của nó tới.

Nó nghĩ như thế, nó còn cười.

Nơi bàn chân, một vũng máu nhỏ, trầy trụa, lấm lên những mảnh thủy tinh lấp lánh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi