ĐÊM TÌNH PHŨ SƯƠNG


Triệu Tứ Khâm và Vũ Khiêm đi lên lầu hai cũng thấy camera đã bị chỉnh sửa nghiên qua vách tường, thế này có thể rõ một điều người đứng sau vụ này chắc chắn là người quen biết mới có thể tuỳ ý ra vào nơi quan sát an ninh lại còn chỉnh sửa màn hình theo dõi đánh lừa hết bọn thuộc hạ này.

Ông Lục tức giận nhưng Tần Mặc Đình còn giận hơn nhanh chóng cho lệnh điều tra định vị trên mặt dây chuyền mà Giai Hân đang đeo, ông Lục cũng kinh ngạc nhưng cũng im lặng nghe theo tiếng dò sóng tính hiệu trong máy tính.

"Đường A cuối phố Hàn Châu.

.

địa điểm.

.

"- Vũ Khiêm vừa nhận được kết quả thì lập tức báo cáo ngay.

"Tôi sẽ đi" - Tần Mặc Đình không suy nghĩ mà nhanh chóng lấy chìa khoá phóng xe như bay đến địa điểm rõ ràng trên máy, nơi này khá xa trung tâm nên cũng mất ít nhất nữa tiếng mới có thể đến đó.

---------------------
Trong căn phòng tối om, Giai Hân tỉnh lại khi hết tác dụng của thuốc mê.

Người ở trước mặt cô không ai khác chính là Nguỵ Uyên, cô ta chẳng phải đang ở nước ngoài lánh nạn sao!
"Cô.

.


cô góp cuộc muốn gì ?" - Giai Hân ngồi thẳng dậy, hai tay hai chân bị trói lại bằng dây cước.

"Làm gì ? Đương nhiên là huỷ hoại mày rồi.

.

mày giả vờ trước mặt tao cũng vô ích" - Nguỵ Uyên lúc này đã không còn dáng vẻ của một thiên kim danh giá nữa mà thân hình cô ta chẳng khác gì một kẻ đầu đường xó chợ không chốn nương thân.

"Tôi không nhớ rõ tôi có thù oán gì với cô.

.

nhưng cô làm vậy chính là phạm pháp đấy" - Giai Hân không nhớ rõ nhưng giọng điệu của cô ta cứ quen thuộc.

"Haha.

.

phạm pháp ? So với những việc này thì sánh sao nỗi những chuyện mà bọn mày đã làm ?" - Nguỵ Uyên cười lạnh, cô ta cầm một thanh sắt đặt cạnh rồi đốt một vài giấy bạc giống như an tán người nào đó.

"Cô muốn nói gì thì nói thẳng ra hết đi" - Giai Hân ở một góc đang cố tìm thứ gì đó cắt đứt dây cước.

"Mẹ tôi mất rồi.

.

ba tôi cũng bị mấy ngước bức chết ở trong tù, Nguỵ Gia thì bị mất trắng tài sản khiến tôi bây giờ còn tàn tạ hơn kẻ ăn xin! cô nói xem tôi nên làm gì với cô đây" - Nguỵ Uyên giận dữ thanh âm lại càng tăng lên như hét vào mặt của cô, lời nói của cô ta thật sự khiến người ta thương tâm nhưng cũng sợ hãi.

"Vậy thì có liên quan gì đến tôi chứ" - Giai Hân vừa nói dứt câu thì một thanh sắt nhọn bén khứa vào tay cô, máu tươi chảy ra khiến đau đớn dẫy dụa còn cô ả thì cười cười sản khoái.

"Thì ra cảm giác tra tấn người khác là như vậy! Tần Mặc Đình góp cuộc tôi đã hiểu rõ sở thích của anh là như thế này" - Nguỵ Uyên cười lạnh nhìn nét mặt rất nhợt nhạt của Giai Hân thích thú nói rõ từng chuyện cho cô biết khiến cô thật sự bị đả kích từ thể xác cho đến tinh thần.

"Không.

.

không thể nào.

.


" - Nét mặt cô lúc này không phải vì đau đớn thể xác mà tái đi mà do từng lời nói của cô ta tác động đến, âm thanh của súng và tiếng hét chói tai nào đó vang vẳng trong đầu cô đau nhức không thể chịu nỗi mà ngất đi.

Bên ngoài tiếng cửa rào bị tông thẳng khiến cô ta vô thức kinh ngạc sao bọn họ có thể biết được vị trí nơi này như vậy.

Cô ta tóm lấy tóc của Giai Hân buộc cô phải tỉnh lại ngay lập tức cả nước lạnh cũng bị tạt từ trên đầu xuống, vết thương vì vậy cũng bị chảy máu ra không ngừng khiến cô tỉnh lại trong trạng thái đau đớn, nhìn người đàn ông chạy vào đang đứng cách xa cô vài bước chân.

"Nguỵ Uyên cô muốn chết sao ?" - Giọng người đàn ông lạnh lẽo như băng.

"Tôi đã không còn gì để mất nữa.

.

Tần Mặc Đình anh hại tôi nhà tan cửa nát anh dựa vào cái gì mà được hạnh phúc hả! tôi yêu anh như vậy đến cuối cùng anh lại trả cho tôi một cú tát trời giáng vậy sao" - Cô ta tức giận hét lên, bàn tay dùng sức tóm lấy tóc của Giai Hân khiến cô chau mày đau đớn.

"Dừng lại, thả cô ấy ra ngay.

.

" - Tần Mặc Đình nhìn vào vết thương trên cổ tay của Giai Hân mà đau xót càng lạnh lẽo hơn nhìn qua Nguỵ Uyên, cô ta biết cô ta chết chắc rồi nhưng ít ra hôm nay cô ta tuyệt đối không chết một mình.

Tần Mặc Đình vừa bước đến một bước thì âm thanh khá quen thuộc khiến hắn dừng lại tim hắn muốn bị nhào ra khỏi lòng ngực, khẩu súng trên tay của cô ta đã sẵn sàng nếu anh cứ tiếp tục bước đến thì đúng là đến lấy xác của Giai Hân.

"Tần Mặc Đình chẳng phải anh yêu nó lắm sao vậy thì lập tức quỳ xuống" - Nguỵ Uyên cười đắc ý, khẩu súng đang chỉa vào đầu Giai Hân khiến bầu không khí lạnh giá đến thấu xương.

"Không được quỳ" - Giai Hân cất giọng, cô yếu ớt vì vết thương chảy máu nhìn Tần Mặc Đình càng xót xa hơn.

"Hân Nhi!.

.


anh nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện gì nữa" - Tần Mặc Đình yêu thương nhìn cô càng khiến lửa giận trong lòng của Nguỵ Uyên dâng cao lúc này dáng người cao lớn của người đàn ông từ từ hạ người nhưng đầu gối còn chưa chạm đất thì một âm thanh của súng vang lên bên ngoài nhóm người của Âu Liên Việt và Lục Gia cũng đến.

"Hân Nhi.

.

" - Tần Mặc Đình như kinh hãi nhìn cô cố hết sức đẩy Nguỵ Uyên ngã xuống vì vậy khẩu súng cũng bị cô ta vô thức bóp cò, dù viên đạn bị bắn lên trần nhà nhưng cũng đủ khiến Tần Mặc Đình đứng tim.

"Đoang.

.

" - Một âm thanh của đầu súng phát nhắm vào tay của Nguỵ Uyên khiến khẩu súng trên tay cô ta cũng bị rơi xuống, cảnh sát nhanh chóng tóm lấy ngay lập tức.

"Hân Nhi.

.

anh đưa em đến bệnh viện" - nhìn máu cứ không ngừng chảy ra tim của Tần Mặc Đình như bị ai đó rạch nát, vì đẩy Nguỵ Uyên mà cô đã động mạnh vết thương.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi