ĐEM TOÀN THẾ GIỚI TẶNG CHO NGƯỜI

Hai người ra khỏi phòng họp là lúc thang máy vừa vặn dừng lại ở lầu mười một, Mạc Tiêu Tiêu đang chuẩn bị ấn nút mở cửa thì không nghĩ đến tay mình chỉ mới chạm vào nút thì thang máy đã tự động mở cửa ra.

Liễu Khinh Huyền???

Thấy rõ người đang đứng sau cửa thang máy đang chuẩn bị cất bước đi ra, Mạc Tiêu Tiêu cứng đơ không làm sao nhúc nhích được.

Liễu Khinh Huyền sao lại ở chỗ này?

Liễu Khinh Huyền cũng không ngờ được lại trùng hợp như vậy, mới ra thang máy lại gặp được Mạc Tiêu Tiêu, nàng sửng sốt nửa giây liền lộ ra nụ cười rạng rỡ, đem bó hồng xanh đã không kịp che dấu liền bị lộ trước mặt Mạc Tiêu Tiêu mà đưa ra, nói:

"Tặng cho ngươi, thích không?"

Hoa hồng xanh, lời hứa bên nhau...

Mạc Tiêu Tiêu liếc mắt liền hiểu được ý nghĩa mà nàng muốn bày tỏ. Nếu là ở một thời điểm khác thì cô đã sớm vui mừng hớn hở mà nhận hoa rồi, nhưng hiện tại Liễu Yên ở bên cạnh, cô nhận cũng không phải mà không nhận cũng không được, cứ căng cứng một chỗ. Nhất thời căn bản không biết phải làm sao.

Liễu Khinh Huyền nhận ra có gì không đúng, theo dư quang khóe mắt Mạc Tiêu Tiêu mà nhìn ra, vừa lúc đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Liễu Yên.

"Mẹ?" Liễu Khinh Huyền sửng sốt, chợt nhớ tới cái gì đó liền vội tiến lên một bước, đem Mạc Tiêu Tiêu kéo đến bảo hộ ở sau lưng, ánh mắt lạnh lùng: "Mẹ sao lại ở chỗ này?"

Liễu Yên nhướn mày, cười như không cười mà nói:

"Ở chỗ này đương nhiên là bởi có chuyện hợp tác cần nói với Mạc tổng, ngược lại là ngươi. Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Nói chuyện hợp tác?

Không phải hưng sư vấn tội?


Liễu Khinh Huyền cứng đờ, lời nói mãnh liệt kẹt bên miệng làm sao cũng không nói ra được.

"Chẳng qua, tới cũng đúng lúc. Ta đang có chuyện muốn nói cho ngươi nghe, vốn dĩ định chờ ngươi cuối tuần về nhà, bây giờ gặp rồi thì nói luôn đi"

Liễu Khinh Huyền: "???"

"Mạc tổng, đi thôi" Liễu Yên nói, bước chân chợt ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Tiêu Tiêu đang ở phía sau Liễu Khinh Huyền, ý vị thâm trường cười một cái: "Hiện giờ chắc nên kêu là Tiêu Tiêu mới đúng".

Mạc Tiêu Tiêu: "!!!"

Nói xong không đợi Mạc Tiêu Tiêu phản ứng, Liễu Yên đi trước một bước vào thang máy, để lại sau lưng hai người bốn mắt nhìn nhau.

Liễu Khinh Huyền: đây là tình huống gì vậy?

Mạc Tiêu Tiêu: Đâu biết đâu...

Ba người xuống lầu, mới vừa ra khỏi cổng lớn tòa nhà tập đoàn Mạc thị thì một chiếc xe thể thao màu xanh lam liền chễm chệ mà gọn gàng dừng trước mặt bọn họ.

Ngay sau đó, một nữ nhân tóc ngắn vóc dáng thon gầy từ trên xe bước xuống, tướng mạo điệt lệ, anh tư hào sảng.

Chỉ xét tới đơn thuần là gương mặt liền thấy sẽ có hai phần tương tự với Hà Trác Hiên, khí chất lại ít đi mấy phần sắc nhọn góc cạnh lạnh lùng mà thêm nhiều phần bất cần đời.

"A Yên, phải đợi lâu rồi"

Liễu Yên nghe vậy, câu môi cười khẽ, có ý mà chỉ rằng "Không được có lần sau nữa"


"Tốt" Hà Lê Tư ôn nhu cười cười, "Không có lần sau"

Liễu Khinh Huyền cùng Mạc Tiêu Tiêu: "...???" Bọn họ vừa mới xuống tới mà, cái này là đánh đố chuyện gì đây?

"Khinh Huyền, còn nhớ ta không?"

"...?" Ánh mắt Liễu Khinh Huyền khẽ ngưng đọng, chỉ cảm thấy người trước mặt thật quen thuộc. Nàng không ý thức được mà liễm mi suy tư một hồi lâu, cũng chưa tìm ra được nửa điểm ký ức trong đầu.

"Ta quen biết ngươi sao?"

"Nếu không nhớ rõ, vậy làm quen lại lần nữa đi" đáp án của Liễu Khinh Huyền không có ngoài ý liệu của Hà Lê Tư, cô thu lại sự mất mát trong đôi mắt, cười với Liễu Khinh Huyền vươn tay ra. "Ta là Hà Lê Tư, là một người...ừm, mẹ khác của ngươi", vừa nói, cô vừa chớp chớp mắt nhìn về phía Liễu Yên: "Ta tự giới thiệu mình như vậy, ngươi sẽ không tức giận chứ hả?".

Liễu Yên chỉ cười trả lời, giọng nói tự nhiên trở nên sủng nịch:

"Vốn dĩ là sự thật thì tức giận làm chi?"

Liễu Khinh Huyền và Mạc Tiêu Tiêu: "..." có vẻ khối lượng thông tin đang bị quá tải thì phải...

Hà Lê Tư hoàn toàn không thèm để ý xem lời mình vừa nói với Liễu Khinh Huyền có biết bao nhiêu sức công phá khiến nàng khiếp sợ, chỉ đơn giản mở cửa ghế phụ xe hơi, nói:

"A Yên, lên xe đi"

"Ừm" Liễu Yên ứng thanh, khom người ngồi vào bên cạnh ghế lái. Chợt nàng như là nhớ ra điều gì liền xoay cửa kính thấp xuống, biểu tình hơi xin lỗi mà nói với Liễu Khinh Huyền cùng Mạc Tiêu Tiêu. "Trên xe hình như không còn chỗ. A Huyền ngươi chắc là lái xe tới đúng không? Hai người các ngươi đi riêng một chiếc đi, chúng ta đi trước", nói xong cũng không cần đợi Liễu Khinh Huyền đáp ứng, trực tiếp phất tay ra hiệu cho Hà Lê Tư lái xe đi.

Xe thể thao cực phẩm lao đi mất hút.


Liễu Khinh Huyền cùng Mạc Tiêu Tiêu: "..."

Người này thật là Liễu Yên sao? Cùng với người trong trí nhớ hoàn toàn không giống nhau một chút nào cả.

Mạc Tiêu Tiêu nghĩ ngợi lung tung về chuyện của Hà Lê Tư, đại khái cô cũng đã có cho mình một suy đoán. Hà Lê Tư xuất thân từ quân đội thế gia, những đệ tử hy sinh thân mình vì đất nước không biết đã đến con số bao nhiêu. Dùng năng lực của Hà Lê Tư, có lẽ cũng đã từng đảm nhiệm những nhiệm vụ đặc biệt phải ẩn thân trong thời gian dài để móc nối ngầm với các thế lực bên ngoài khác.

"Mẹ của ta có làm khó dễ ngươi không?" Liễu Khinh Huyền lo lắng hỏi, nghĩ tới hai thế hệ bất ngờ gặp mặt nàng phải mất hết một lúc lâu mới có thể phục hồi được tinh thần sau cú sốc đáng sợ này.

"Không có" Mạc Tiêu Tiêu tỏ vẻ kỳ lạ, "Ngược lại còn nói chuyện rất vui nữa kìa"

Liễu Khinh Huyền: "..."

"Chuyện này cũng có thể xem là chuyện tốt đúng không?"

"...Chắc vậy" ngữ khí của Mạc Tiêu Tiêu không quá xác định, "Chẳng qua ta cảm thấy đời này không chừng cũng bớt đi khá nhiều ngăn trở giữa hai chúng ta"

"Có thể lắm" nhớ tới hình thức chung đụng giữa Liễu Yên và Hà Lê Tư, Liễu Khinh Huyền không khỏi nhướn mi.

"Hey, ngươi còn ổn chứ?"

Tuy câu hỏi này của Mạc Tiêu Tiêu không đầu không đuôi, Liễu Khinh Huyền chỉ nháy mắt là hiểu ý của cô muốn hỏi. Nàng duỗi tay đem Mạc Tiêu Tiêu ôm vào lòng, khẽ cười:

"Ta rất ổn chứ sao. Đây là chuyện tốt mà. Đối với chúng ta cũng như đối với bọn họ đều là một chuyện tốt đến không thể nào hơn"

"Chúng ta cũng đi thôi. Bằng không lại theo không kịp".

"Ừm" Liễu Khinh Huyền ứng thanh, "Để ta lấy xe"

...


...

...

Nhà hàng mà Liễu Yên và Hà Lê Tư chọn là một địa phương bị hòa tan giữa phố thị, mặt tiền không nổi bật, hình dáng xấu xí nhưng hương vị ở đây thì là phi thường. Nghe chưởng quầy nói, đây là nơi mà khi hai người này lúc còn đương tuổi thanh xuân đã thường xuyên tới lui nhiều kỷ niệm.

Liễu Khinh Huyền không tưởng tượng được Liễu Yên sẽ là một người chịu nói như vầy. Từ nãy tới giờ chỉ có một chủ đề, đó là chuyện yêu đương.

Lúc mới đầu nàng còn khá là hiếu kỳ chuyện tình của hai người mẹ này cho nên cũng chịu khó nghiêm túc mà nghe. Nghe được một hồi thì muốn phát mệt, giống như bị nhồi mấy ký kẹo đường cùng một lúc, ngán gần chết.

Mạc Tiêu Tiêu cũng ngán y chang, lúc cả hai len lén trao đổi ánh mắt tìm cách chuyển tiếp đề tài trò chuyện thì đột nhiên nghe Liễu Yên nói lên:

"Thật ra chuyện giữa hai người các ngươi, ta đã sớm biết từ lâu rồi"

Liễu Khinh Huyền và Mạc Tiêu Tiêu: "???"

"Theo lý mà nói, chúng ta cũng tương tự không khác, không có tư cách ngăn cản các ngươi", mắt thấy hai đứa nhỏ lộ ra thần sắc mừng rỡ, khóe môi Liễu Yên nhếch lên, lời thoại biến chuyển. "Chẳng qua là đêm không lạnh làm sao hoa mai nở. Khảo nghiệm cần thiết là bắt buộc phải có".

*bất kinh nhất phiên hàn triệt cốt, chẩm đắc mai hoa phác tỳ hương: không có trải qua đêm lạnh thì hoa mai làm sao nở hương thơm.

Liễu Khinh Huyền và Mạc Tiêu Tiêu: "..."

Cảm giác hình như có một loại gọi là bị gài hàng, khá quen thuộc.

"Không biết bá mẫu muốn khảo nghiệm như thế nào?". Tình huống hiện tại so với kiếp trước thật sự là tốt hơn quá nhiều rồi, Mạc Tiêu Tiêu không chút do do trực tiếp lên tiếng hỏi.

"Phần đề án kia, nếu Mạc Tiêu Tiêu có thể giao cho ta một câu trả lời thích hợp, ta sẽ không chỉ tán thành chuyện của các ngươi mà còn giúp các ngươi dọn dẹp các chướng ngại khác nữa" Liễu Yên nói, ngữ khí biến lạnh, "Chẳng hạn như những thằng hề đang rục rịch muốn nhảy nhót trong Liễu thị".

"Thành giao" (nghĩa là đồng ý)

Mạc Tiêu Tiêu còn hơn cả mong đợi, hoàn toàn không nghĩ rằng thử thách của Liễu Yên đưa ra lại đơn giản như vầy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi