ĐÊM TRĂNG NĂM THỨ BA MƯƠI - VÂN HƯƠNG THANH NỊNH

Trong không gian tĩnh mịch như chết.

Từng giọt máu nhỏ xuống từ vết thương ở móng tay đã gãy của Lý Doanh, loang trên sàn đá lạnh lẽo.

Giọng nàng khẽ đến mức hầu như không thể nghe thấy: “Ngươi nói bậy.”

“Ta nói bậy ư?” Thôi Tuần cười nhạt. “Chẳng lẽ khi bị giam trong hồ sen, cô chưa từng nghe gì sao? Cô dám nói trong lòng mình chưa từng nghi ngờ? Nếu thật sự không nghi ngờ, vì sao đêm giao thừa, lúc Thái hậu rời khỏi điện Bồng Lai để tham dự yến tiệc, cô lại không dám gặp bà? Là vì cô sợ! Sợ rằng người mẹ mà cô tôn kính bấy lâu nay lại chính là hung thủ hại chết cô!”

“Ngươi nói dối! Ngươi nói dối!” Lý Doanh ôm chặt đầu, tiếng gào thét xé lòng: “A nương ta sẽ không làm vậy!”

Thôi Tuần cười khinh miệt: “Sao lại không? Cô nghĩ mẫu thân cô là người nhân từ sao? Di mẫu cô là chị em ruột với bà ta, chỉ vì muốn đưa con gái vào cung hầu hạ cha cô mà bị bà ta đầu độc. Ngay cả tỷ muội còn nhẫn tâm như vậy, cô nghĩ đối với con gái sẽ nương tay sao? Mẫu thân cô không muốn chịu kết cục như Thích phu nhân thời Hán, nên bà ta đã nhấn chìm con gái mình, để lật đổ hoàng hậu. Điều đó có gì khó hiểu?”

“Ngươi nói dối!” Nước mắt Lý Doanh tràn xuống, nàng nghẹn ngào: “A nương ta sẽ không giết ta! Sẽ không!”

Thôi Tuần mỉa mai: “Bà ta không muốn giết cô, chỉ là giữa cô và bản thân, bà ta chọn bảo toàn chính mình!”

“Đây chỉ là lời nói của ngươi, ngươi không có bằng chứng, đừng nói bậy!”

“Bằng chứng ư? Ai dám đi tìm bằng chứng? Có những chuyện không cần bằng chứng, cô chỉ cần xem xét cái chết của cô mang lại lợi ích cho ai, thì cô sẽ biết ai là kẻ đã sát hại mình.”

Lý Doanh sững người.

Cái chết của nàng đã khiến Hoàng hậu Trịnh thị bị phế truất, a nương nàng nghiễm nhiên trở thành Hoàng hậu Đại Chu, rồi sau đó là Thái hậu, quyền thế khuynh đảo thiên hạ. Nếu nàng không chết, mẫu thân nàng, vốn xuất thân thương nhân, sao có thể lật đổ Trịnh Hoàng hậu hoàn hảo không tỳ vết, càng không thể trở thành Hoàng hậu Đại Chu.

Nước mắt Lý Doanh tuôn như suối, môi nàng run rẩy: “Ngươi nói dối! Ngươi nói dối!”

Thôi Tuần không muốn tranh luận thêm: “Cô đi đi. Vinh hoa phú quý của ta đều nhờ cả vào Thái hậu, nên ta không thể nào tra án giúp cô. Cô muốn tìm ai thì tùy, nhưng người đó không thể là ta, Thôi Tuần.”

Lý Doanh không biết mình đã ra khỏi Thôi phủ như thế nào, nàng cứ mơ màng bước đi, trong đầu chỉ còn vang vọng lời của Thôi Tuần: “Mẫu thân cô không muốn chịu kết cục như Thích phu nhân thời Hán, nên bà ta đã nhấn chìm con gái mình. Điều đó có gì khó hiểu?”

Không, không thể nào, a nương sẽ không vì bản thân mà gi.ết ch.ết nàng.

Nàng không tin, nhất định không tin.

Chắc chắn Thôi Tuần đang lừa dối nàng!

Chắc chắn Thôi Tuần đang lừa nàng! Hắn là kẻ xấu xa, cố ý bịa đặt để đuổi nàng đi. Đúng vậy, nhất định là vậy!

Nhưng rồi, trong cơn mơ hồ, nàng lại nhớ đến câu nói của Thôi Tuần: “Cô dám nói trong lòng chưa từng nghi ngờ sao?”

Nàng nhớ lại khi còn bị giam trong hồ sen, có một tiểu cung nữ chạy đến chơi, lén nói với đồng bạn: “Ngươi nghe gì chưa? Có lời đồn rằng, công chúa Vĩnh An không phải do Phò mã giết, mà là do Thái hậu!”

“Cái gì? Không thể nào.”

“Sao lại không? Mất con có thể sinh lại, nhưng ngôi vị Hoàng hậu chỉ có một. Vì vị trí đó, giết con gái thì có gì là lạ?”

Lý Doanh rùng mình, không, không thể nào. Họ đều nói bậy, không thể là a nương, không thể!

Nàng không tin, mãi mãi không tin!

Nước mắt Lý Doanh lại rơi, nàng vô định bước đi, trời đất bao la, nhưng nàng chỉ là một linh hồn cô độc, không biết đi đâu về đâu.

Bất tri bất giác, nàng lại bước đến cổng Đại Minh cung, nhìn cánh cửa đóng chặt, lòng nàng đầy nỗi tủi thân, đau đớn: “A nương, thật sự là người sao? Minh Nguyệt Châu không tin, Minh Nguyệt Châu thật sự không tin.”

Nàng v.uốt ve cánh cửa cao sừng sững, rồi từ từ quỳ xuống. Lính Kim Ngô Vệ đứng gác không nhìn thấy nàng. Họ mang giáp trụ, tay cầm vũ khí, uy phong lẫm liệt, không ai biết rằng, trước mặt họ là một công chúa đã chết từ lâu, đang thảm thiết khóc lóc.

Lý Doanh không biết mình đã khóc bao lâu. Nàng cố gắng lau đi những giọt nước mắt. Thị vệ Kim Ngô canh cổng đã đổi ca, những người trẻ tuổi ánh mắt sáng quắc, dốc lòng bảo vệ Thái hậu và hoàng đế trong cung Đại Minh. Lý Doanh vịn vào cánh cổng gỗ sơn đỏ, chậm rãi đứng dậy.

Dù có khóc đến chết ở đây, nàng cũng không nhận được câu trả lời.

Thay vì vậy, chẳng thà tiếp tục truy tìm sự thật, cho dù sự thật đó có tàn khốc đến đâu, nàng cũng muốn biết.

Lý Doanh quay lưng, rời khỏi cổng Đại Minh cung. Nàng không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết mơ hồ bước đi giữa phố phường tĩnh lặng. Đêm khuya, sương lạnh bao trùm, phố xá vắng vẻ, trong làn sương trắng, bỗng có một vị tướng trẻ mặc giáp đang phi ngựa vội vã hướng về phía cổng Đan Phượng.

Lý Doanh sững sờ. Giờ giới nghiêm, sao có tướng lĩnh cưỡi ngựa tiến vào cung Đại Minh? Chẳng lẽ biên cương lại có biến?

Nàng nhìn kỹ lại, cảm thấy có gì đó không đúng. Vị tướng trẻ ấy đầu tóc bù xù, bụi bặm, nhưng trên người lại đầy rẫy vết thương, máu dính loang lổ. Rõ ràng nàngthấy máu tươi chảy ra từ cơ thể hắn, nhuộm đỏ cả bạch mã.

Một người bình thường, nếu bị thương nặng đến thế, sao có thể còn sống để cưỡi ngựa phi nước đại? Nhìn kỹ lại, sắc mặt vị tướng tái xanh, Lý Doanh chợt hiểu ra.

Giống như nàng, hắn cũng là một hồn ma.

Nhưng sao hồn ma này không bị âm ty bắt đi mà vẫn có thể tung hoành trên phố?

Lý Doanh thấy nghi hoặc, nàng muốn hỏi rõ ràng, liền lao lên chặn hồn ma lại. Vị tướng lập tức ghì cương ngựa, khẩn thiết nói: “Tiểu nương tử, mỗ có việc khẩn cấp, xin hãy tránh đường!”

Lý Doanh ngẩng đầu hỏi: “Ngài có chuyện gì?”

“Đột Quyết tấn công, Thiên Uy quân bị vây khốn, Quách soái lệnh mỗ khẩn cấp về Trường An bẩm báo với Thánh nhân, nhanh chóng điều binh cứu viện!”

Lý Doanh kinh ngạc. Nàng nhớ lại lần ở chùa Tây Minh, tỳ bà cơ từng nói năm vạn quân Thiên Uy đều tử trận tại Lạc Nhạn Lĩnh, nên nghi ngờ hỏi: “Thiên Uy quân? Chẳng phải đã toàn quân Thiên Uy đã bị tiêu diệt rồi sao?”

Quỷ tướng sững sờ: “Tiểu nương tử, đừng nói càn! Chậm trễ quân tình, cô không gánh nổi đâu!”

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của hắn, Lý Doanh chợt nhớ rằng nếu người sống mang nặng chấp niệm, sau khi chết sẽ vẫn kiên trì theo đuổi việc chưa hoàn thành. Vị tướng này hẳn là một tướng sĩ của Thiên Uy quân, được phái về Trường An cầu viện, nhưng không may qua đời giữa đường, vì thế sau khi chết vẫn tiếp tục lao ngựa về cung Đại Minh.

Lý Doanh không khỏi động lòng, nàng hỏi: “Xin hỏi danh tính của tướng quân là gì?”

“Mỗ là Thiên Uy quân Ngu hầu, Thịnh Vân Đình.”

“Thịnh Vân Đình?” Lý Doanh bỗng nhớ lại lá thư từng nhìn thấy trong thư phòng của Thôi Tuần, liền hỏi: “Có phải là người sống ở phường Đại An, trong nhà còn có một tiểu muội tên Thịnh A Man?”

Quỷ tướng ngẩn người: “Tiểu nương tử làm sao biết được?”

Lý Doanh thở dài, nhẹ giọng nói: “Thịnh Vân Đình, ngài đã chết rồi, chết tròn sáu năm rồi.”

Một hơi thở nghẹn lại, như tỉnh khỏi một giấc mộng dài.

Thịnh Vân Đình ngã xuống ngựa.

Lý Doanh giật mình, vội vàng bước đến xem xét thương thế của hắn: “Thịnh tướng quân, ngài có sao không?”

Thịnh Vân Đình gắng chịu đau đớn, chống tay xuống đất, chật vật đứng lên: “Sáu năm… đã sáu năm rồi sao…?”

Nhìn thấy dáng vẻ thê lương của hắn, trong lòng Lý Doanh cũng cảm thấy chút đồng cảm. Nàng gật nhẹ đầu: “Phải, sáu năm trước, năm vạn Thiên Uy quân các ngài đều tử trận ở Lạc Nhạn Lĩnh.”

Nàng ngập ngừng, đôi môi mím lại: “Không, còn một người không chết.”

Thịnh Vân Đình nghe vậy vô cùng vui mừng: “Là vị huynh đệ nào?”

Cái tên mà Lý Doanh thốt ra khiến ngực nàng như nén chặt một cơn phẫn hận: “Thôi Tuần.”

“Thập Thất lang? Cậu ấy không chết? Tốt quá rồi!”

Lý Doanh lẩm bẩm: “Hắn gọi là Thập Thất lang?”

“Phải, Thập Thất lang đứng thứ mười bảy trong nhà, bọn ta đều gọi cậu ấy như vậy. Những người lớn tuổi hơn còn gọi cậu ấy là Tiểu Thập Thất.”

Nhìn thấy tình cảm sâu sắc giữa Thịnh Vân Đình và Thôi Tuần, Lý Doanh bất giác tự hỏi, vì sao một người trung nghĩa can đảm, ngay cả khi chết cũng không quên lời dặn dò của Cố soái như Thịnh Vân Đình lại có thể kết giao với kẻ tiểu nhân như Thôi Tuần. Nàng không nhịn được, hỏi: “Quan hệ giữa hai người tốt lắm sao?”

Thịnh Vân Đình gật đầu: “Toàn quân Thiên Uy đều như huynh đệ thân thiết.”

Lý Doanh bất giác buông lời lạnh lùng: “Vậy mà hắn đã phụ lòng các ngài rồi. Người đó xấu xa lắm, để bảo toàn mạng sống đã đầu hàng Đột Quyết, làm ô nhục thanh danh của Thiên Uy quân. Khi trở về Trường An, hắn lại làm gian thần, hại chết không ít người. Cả thành Trường An đều đang mắng chửi hắn.”

Thịnh Vân Đình ngơ ngác: “Thập Thất lang không thể nào làm vậy.”

“Nhưng hắn đã làm.” Lý Doanh khẳng định. “Và còn làm mà lòng chẳng hề nao núng.”

Thịnh Vân Đình nắm chặt tay, hít thở dồn dập: “Thập Thất lang là hảo hán của Thiên Uy quân, nếu cậu ấy thực sự làm như thế, nhất định là có lý do!”

Lý Doanh cười khổ: “Trước đây ta cũng từng tin như vậy, nhưng ta đã sai rồi. Ta không thể tin hắn thêm nữa.”

Thịnh Vân Đình quan sát Lý Doanh từ trên xuống dưới, giờ mới nhận ra nàng là một hồn ma. Hắn hỏi: “Tiểu nương tử và Thập Thất lang có quen biết từ trước?”

Lý Doanh miễn cưỡng đáp: “Ừm.”

Thịnh Vân Đình như đã hiểu ra: “Thập Thất lang có tướng mạo tuấn tú, chỉ là tính tình có chút lạnh nhạt, đôi khi khiến các tiểu nương tử tổn thương mà chính cậu ấy cũng không hề hay biết…”

Lý Doanh thấy hắn hoàn toàn hiểu lầm, vội vàng thanh minh: “Không phải như ngài nghĩ đâu.”

Nàng thở dài: “Ta thực sự quen biết Thôi Tuần. Hắn có thể nhìn thấy ta, nên ta nhờ hắn giúp đỡ, nhưng không những hắn không giúp, mà còn lừa dối ta. Ngài nói xem, ta có nên giận không?”

“Đáng giận chứ.” Thịnh Vân Đình trầm ngâm rồi lại bênh vực Thôi Tuần: “Nhưng Thập Thất lang vốn là người tốt, nếu cậu ấy lừa tiểu nương tử, chắc chắn trong lòng cậu ấy cũng day dứt không yên.”

Lý Doanh lắc đầu: “Ta chẳng thấy hắn là người tốt chút nào, cũng không muốn gặp lại hắn nữa.”

Thịnh Vân Đình ngập ngừng, đột nhiên hắn chắp tay hành lễ một cách chân thành: “Nếu Thập Thất lang có thể nhìn thấy tiểu nương tử, mỗ có một thỉnh cầu, tuy rất xấu hổ, nhưng giờ phút này, chỉ có tiểu nương tử mới có thể giúp mỗ.”

Lý Doanh cảm thấy bất an: “Thỉnh cầu gì vậy?”

Thịnh Vân Đình trầm giọng: “Sáu năm trước, khi mỗ đến Trường An cầu viện, lúc đổi ngựa tại Trường Lạc dịch, mỗ gặp được Trung lang tướng Thẩm Khuyết. Người này và Quách soái của mỗ vốn không hòa hợp, mỗ không muốn để ý đến hắn. Nhưng trong trạm dịch còn có cả phu nhân của tướng quân Bùi Quan Nhạc, Vương nương tử. Phu nhân của Bùi tướng quân có mối giao hảo với Quách soái, bà ấy mời mỗ vào uống chén trà, nghỉ ngơi một lát. Vì bà ấy mời quá nhiệt tình, mỗ đành thuận theo. Nhưng vừa bước vào trạm dịch, mỗ đã bị quân lính phục kích sẵn, chém chết ngay tại chỗ.”

Lý Doanh kinh ngạc: “Hóa ra tướng quân chết vì chuyện đó sao? Vậy là Thẩm Khuyết và Vương Nhiên Tê đã mưu sát tướng quân?”

“Đúng vậy.” Thịnh Vân Đình nói. “Sau khi ta chết, Vương nương tử lo sợ hồn ma của mỗ quay về báo oán nên dán lá bùa trấn hồn lên người mỗ. Giờ lá bùa đã rơi, hẳn là Vương nương tử đã chết rồi.”

Lý Doanh mím môi: “Đúng, Vương Nhiên Tê đã chết, bị lửa thiêu chết.”

“Thảo nào hồn mỗ mới được giải thoát.” Thịnh Vân Đình lại nói: “Hồn mỗ đã thoát khỏi giam cầm, âm ty chắc sẽ không cho mỗ ở lại dương gian quá lâu. Quỷ sai của Vong Tử Thành hẳn đã lên đường rồi. Mỗ không còn nhiều thời gian nữa. Có thể nhờ tiểu nương tử nói với Thập Thất lang về chuyện của mỗ không?”

Lý Doanh sững sờ: “Nói với Thôi Tuần sao?”

Thịnh Vân Đình đầy vẻ áy náy: “Mỗ biết thỉnh cầu này thật vô lý, nhưng giờ đây, mỗ chỉ còn biết nhờ tiểu nương tử.”

Hắn cắn răng, quỳ một gối xuống: “Thẩm Khuyết và Vương nương tử giết mỗ, sự diệt vong của Thiên Uy quân, nhất định có uẩn khúc! Toàn quân năm vạn người, chỉ còn lại một mình Thập Thất lang, năm vạn oan hồn, phải nhờ vào cậu ấy để rửa sạch oan khuất!”

Lý Doanh nghe xong, trong lòng giằng xé, nàng vốn không muốn gặp lại Thôi Tuần. Nhưng nhìn Thịnh Vân Đình thương tích đầy mình, vết đao khắp thân, máu thịt lộ ra, máu vẫn đang tuôn chảy, nàng chợt thấy xúc động. Đây là một tướng quân đã bảo vệ Đại Chu của nàng! Dù Thiên Uy quân có oan khuất hay không, thì một vị tướng như hắn lẽ ra phải chết trên chiến trường, chứ không phải chết bởi mưu hèn kế bẩn.

Máu trong lòng nàng sôi lên sùng sục, không còn bận tâm việc có muốn gặp Thôi Tuần hay không, liền gật đầu: “Được, ta hứa với ngài!”

Mắt Thịnh Vân Đình đỏ lên: “Đa tạ tiểu nương tử.”

Lý Doanh đỡ hắn đứng dậy, Thịnh Vân Đình ngập ngừng một lát rồi nói: “Xin tiểu nương tử hãy nói với Thập Thất lang, con đường phía trước gian nan, toàn quân Thiên Uy đều quỳ xuống cảm tạ.”

Lý Doanh lặng lẽ gật đầu. Bỗng cả hai nghe thấy tiếng xích loảng xoảng, quay đầu nhìn lại, quỷ sai áo đỏ cầm xích sắt đã xuất hiện giữa làn sương trắng, từng bước tiến lại gần. Thịnh Vân Đình vội đẩy Lý Doanh ra phía góc phố: “Tiểu nương tử, mau đi!”

Lý Doanh nhìn thấy quỷ sai, không dám nấn ná thêm: “Ta đi đây, tướng quân bảo trọng.”

Thịnh Vân Đình gật đầu, chợt nhớ ra điều gì: “Tiểu nương tử, nhớ nói với Thập Thất lang, thi thể của mỗ chôn ở ngoài cửa Thông Hóa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi