Thôi Tuần suốt hai ngày không ngủ không nghỉ, quả thực đã tìm ra tung tích của Huyền Thành.
Hóa ra, Huyền Thành vốn là một đạo sĩ, vậy mà lại cạo đầu, trốn vào chùa làm hòa thượng, khiến các vũ hầu của Sát Sự Thính phải tìm kiếm khổ sở một phen. Sau khi bắt được, họ áp giải lão về Sát Sự Thính, dùng hình tra khảo. Nhưng Huyền Thành quả thực cứng miệng, suốt ba ngày trời không hé lấy một lời.
Lưu Cửu không còn cách nào khác, bèn đến xin chỉ thị của Thôi Tuần. Khi ấy, Thôi Tuần đang lật xem một khổ gấm dệt hoa văn liên châu đoàn khoa trên án thư. Khổ gấm ấy rực rỡ như mây hồng, nổi bật bên cổ tay trắng mịn như ngọc lạnh. Hắn không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Khi các ngươi bắt được Huyền Thành, sắc mặt lão ra sao?”
“Lão ta có chút kinh ngạc, nhưng không quá đỗi bất ngờ. Có lẽ lão đã đoán trước rằng thuộc hạ sẽ đến, chỉ không ngờ lại đến nhanh tới vậy.”
“Nếu muốn tận trung với chủ thì khi biết các ngươi sẽ tới, lão phải tự sát để giữ kín bí mật. Lão không muốn chết, tức không thể cứng miệng đến cùng. Tiếp tục dùng hình, ép lão phải khai ra sự thật.”
Lưu Cửu cúi đầu đáp: “Tuân lệnh!” Sau khi hắn đi khỏi, Lý Doanh từ bên ngoài bước vào.
Vừa vào, nàng đã nhìn thấy trên án thư đặt một khổ gấm dệt hoa văn liên châu đoàn khoa. Dường như nàng từng thấy khổ gấm này ở đâu đó…
Trên án thư của Thôi Tuần, còn đặt một hình nhân vu cổ, chính là thứ mà Tưởng Lương nhét vào tay nàng trước khi lìa đời. Bộ cung trang trên thân hình nhân có hoa văn giống hệt với khổ gấm kia.
Thôi Tuần thấy nàng tiến vào, liền cầm khổ gấm đỏ rực ấy, đưa đến trước mặt nàng: “Cô nhìn kỹ xem.”
Lý Doanh nhận lấy khổ gấm, lật qua lật lại ngắm nghía: “Hình như đây là khổ gấm mà a gia từng ban cho ta vào năm Thái Xương thứ mười chín.”
Thôi Tuần gật đầu: “Đây là khổ gấm do phường Thải Y ở Dương Châu tiến cống, chỉ có duy nhất một cuộn. Sau đó, hai huynh đệ chủ xưởng dệt tranh giành gia sản, xưởng dệt tan rã, các thợ thêu cũng tản đi khắp nơi, không thể dệt ra loại gấm đẹp tựa mây hồng này nữa.”
Lý Doanh kinh ngạc: “Ý của ngài là, bộ y phục mặc trên người hình nhân và khổ gấm mà a gia từng ban cho ta đều từ một cuộn mà ra?”
Thôi Tuần không phủ nhận cũng chẳng khẳng định: “Khổ gấm cô đang cầm là thứ ta tìm được trong phủ Thẩm Khuyết.”
“Trong phủ Thẩm Khuyết?” Lý Doanh thì thầm: “Lẽ nào hình nhân vu cổ này có liên quan đến Thẩm Khuyết?”
“Khổ gấm này đã là chuyện của ba mươi mốt năm trước rồi.” Thôi Tuần nhắc nhở Lý Doanh: “Cô còn nhớ đã từng tặng nó cho ai không?”
Lý Doanh chau mày, trong đầu chợt vang vọng giọng nói của một thiếu nữ đoan trang, đôi môi cong lên, mỉm cười nhẹ nhàng: “Minh Nguyệt Châu, khổ gấm này đỏ rực như lửa, tươi tắn bắt mắt, nhìn đẹp thật đấy.”
Nàng nhoẻn cười, đáp: “Dung tỷ tỷ thích sao?”
“Đẹp thế này, ai mà không thích cho được?”
“Nếu Dung tỷ tỷ thích, vậy ta sẽ tặng tỷ cuộn gấm này.”
“Như vậy sao được? Đây là vật Thánh nhân ban tặng cho muội mà.”
“Đã ban cho ta thì chính là của ta. Đương nhiên ta có quyền tặng lại cho Dung tỷ tỷ, hơn nữa, di mẫu đã may cho ta biết bao đôi hài, ta tặng gấm này cho tỷ, cũng là lẽ đương nhiên.”
Lý Doanh cắn nhẹ môi, rồi khẽ nói với Thôi Tuần: “Ta đã tặng cuộn gấm ấy cho biểu tỷ của ta, Thẩm Dung.”
Thôi Tuần nhấc con hình nhân bằng gỗ trên án thư, bộ cung trang trên người hình nhân đã phai màu, cũ kỹ sứt sẹo, hoàn toàn tương phản với khổ gấm đỏ rực rỡ như áng mây được bảo quản hoàn hảo trong tay Lý Doanh. Hắn nói: “Hình nhân này không phải vừa mới làm gần đây, mà đã được làm từ ba mươi năm trước.”
“Ba mươi năm trước?” Lý Doanh giật mình. “Ba mươi năm trước, khổ gấm này nằm trong tay Thẩm Dung… Ý của ngài là, hình nhân này có liên quan đến biểu tỷ của ta?”
Thôi Tuần không nói phải, cũng không nói không, chỉ đáp: “Có lẽ, cái chết của di mẫu và biểu tỷ cô không đơn thuần chỉ vì biểu tỷ muốn vào cung tranh sủng, mà còn ẩn giấu nguyên nhân khác.”
“Nguyên nhân… khác?”
Thôi Tuần gật đầu: “Đợi đến khi Huyền Thành chịu mở miệng, chân tướng tất sẽ lộ diện.”
–
Nhưng muốn Huyền Thành khai nhận, e rằng còn cần thêm thời gian.
Lý Doanh nhẹ nhàng mở lòng bàn tay, trong đó là một viên hương hoàn nhỏ xinh. Thì ra hôm nay nàng không ở đây là vì bận đi chế hương hoàn.
Lý Doanh nói: “Giờ ngài đã tìm được Huyền Thành, cũng đã có manh mối về hình nhân vu cổ, nên ngài hãy nghỉ ngơi, được chứ?”
Thôi Tuần thoáng sững người, sau đó lắc đầu: “Ta không ngủ được.”
“Ta biết ngài không ngủ được, nhưng năm ngày qua ngài gần như không hề chợp mắt.” Lý Doanh nhìn gương mặt tiều tụy, tái nhợt của hắn, đôi mày nhíu lại: “Ta lo cứ tiếp tục thế này, Thẩm Khuyết chưa xảy ra chuyện, thì ngài đã ngã quỵ trước rồi.”
Ánh mắt nàng tràn đầy lo lắng, trong đôi đồng tử lấp lánh ánh nước là nỗi băn khoăn chân thành. Nàng nhẹ giọng nói: “Viên hương hoàn này được chế từ các loại thảo dược an thần. Khi đốt lên, nhất định ngài sẽ ngủ được.”
Nàng ngập ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Thôi Tuần, ta muốn ngài nghỉ ngơi.”
Thôi Tuần nhìn viên hương hoàn trong tay nàng, cuối cùng khẽ gật đầu.
Lý Doanh nở nụ cười dịu dàng, nàng cẩn thận đặt viên hương hoàn lên ánh lửa, sau đó đặt vào lư hương hình hạc tiên bằng đồng vàng khảm rỗng. Một làn khói mỏng từ miệng hạc tiên chậm rãi bay ra, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa khắp gian phòng.
Thôi Tuần nằm xuống trường kỷ, trong mùi hương dịu nhẹ ấy, hắn cảm thấy tâm trí rã rời dần bình yên lại. Mỏi mệt đè nặng rốt cuộc cũng biến thành cơn buồn ngủ. Mọi thứ kéo đến khiến hắn nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ say.
Khi hắn đã ngủ say, Lý Doanh bước đến trước chiếc kỷ thấp bằng gỗ hoàng hoa lê, ngồi xuống khoanh chân, lặng lẽ ngắm nhìn Thôi Tuần đang ngủ. Hắn dường như không ngủ yên, đôi mày vẫn nhíu chặt, như thể trong giấc mộng vẫn chất chứa biết bao tâm sự chưa giải quyết.
Nàng thở dài, bàn tay giơ lên, định chạm vào, vuốt phẳng đôi mày đang chau của hắn. Nhưng khi tay sắp chạm đến, nàng lại do dự, rồi rút về.
Nàng cúi người, gối đầu lên cạnh giường nhìn hắn. Những ngày qua hắn đã quá lao lực, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, đôi môi chẳng còn huyết sắc. Cả thân hình hắn gầy yếu mong manh, tựa như hạc trắng đơn côi.
Thật ra, hắn cũng chỉ vừa tròn hai mươi ba tuổi. Ở tuổi này, những công tử Ngũ Lăng [2] khác vẫn còn dạo xuân trên lưng bạch mã, vui thú trong tiếng ca múa chốn gấm lụa phồn hoa. Nhưng hắn, lại như chưa từng có một ngày được sống thoải mái.
[2] Ngũ Lăng (五陵) là cách gọi chung để chỉ khu vực quanh năm lăng mộ của các hoàng đế nhà Hán ở Trung Quốc, thuộc khu vực gần Trường An (nay là Tây An, tỉnh Thiểm Tây). Ngũ Lăng cụ thể gồm: 1. Trường Lăng (长陵) – Lăng mộ của Hán Cao Tổ Lưu Bang; 2. An Lăng (安陵) – Lăng mộ của Hán Huệ Đế Lưu Doanh; 3. Dương Lăng (阳陵) – Lăng mộ của Hán Cảnh Đế Lưu Khải; 4. Mao Lăng (茂陵) – Lăng mộ của Hán Vũ Đế Lưu Triệt; 5. Bình Lăng (平陵) – Lăng mộ của Hán Chiêu Đế Lưu Phất Lăng.
Vào thời kỳ nhà Hán và cả các triều đại sau, khu vực này là nơi an táng hoàng đế và quý tộc, đồng thời cũng là trung tâm kinh tế, văn hóa phồn hoa. Vì thế, từ “Ngũ Lăng” dần trở thành một cách nói mang ý nghĩa bóng để chỉ những công tử, thiếu gia giàu có, quý phái, sống trong nhung lụa, thường gắn với cuộc sống phong lưu, phóng khoáng.
Thịnh A Man từng nói, năm vạn quân Thiên Uy đều bỏ mạng tại Lạc Nhạn Lĩnh, vì sao chỉ mình hắn sống sót? Nhưng Lý Doanh lại thấy, hắn đã chết ở Lạc Nhạn Lĩnh từ lâu rồi. Lý tưởng, niềm kiêu hãnh, lòng tự tôn của hắn, tất cả đều đã chôn vùi cùng năm vạn quân ấy.
Đôi khi, người sống, lại phải chịu cảnh sống không bằng chết.
Lý Doanh nhìn thấy Thôi Tuần dường như đang bị ác mộng quấy nhiễu. Hắn nhắm chặt mắt, hàng mày nhíu lại càng lúc càng sâu, hàng mi dài tựa lông quạ bỗng run lên, đầu ngón tay cũng không ngừng run rẩy, như thể đang cố gắng nắm lấy thứ gì đó trong vô vọng. Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc hắn sẽ bừng tỉnh.
Nàng đắn đo trong giây lát, cuối cùng đưa tay ra, đặt nhẹ lên lòng bàn tay hắn.
Lòng bàn tay Thôi Tuần lạnh lẽo như tuyết, thậm chí còn lạnh hơn cả bàn tay của một u linh như nàng. Trong khi đó, cửa phòng đều đã đóng kín, trong phòng còn đốt lò sưởi, vậy mà hắn vẫn lạnh đến mức này. Lý Doanh không khỏi kinh ngạc. Không trách được giữa tiết trời như thế này, hắn vẫn khoác chiếc áo lông hạc dày nặng. Rõ ràng hàn khí đã thấm sâu vào tận xương, đến mức ngay cả giữa ngày hè nắng gắt, hắn vẫn cảm thấy lạnh buốt.
Thân thể hắn yếu nhược đến mức như vậy, thế nhưng hắn vẫn chưa từng từ bỏ việc minh oan cho Thiên Uy quân. Thậm chí, hắn còn một mình gánh vác cuộc sống của năm vạn gia quyến mà Thiên Uy quân để lại. Con đường gai góc ấy, hắn một thân một mình, lê bước với cơ thể bệnh tật.
Lý Doanh không khỏi nghẹn ngào. Trong lòng nàng, cảm xúc phức tạp đan xen, chẳng rõ là đau lòng, kính phục hay bi phẫn.
Bàn tay nàng đặt nhẹ vào lòng bàn tay hắn. Trong cơn ác mộng, Thôi Tuần tựa như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức nắm chặt lấy tay nàng, không chịu buông ra. Nàng không giãy dụa, chỉ lặng lẽ nhìn gương mặt tái nhợt như tuyết của hắn, khẽ nói: “Thôi Tuần, ta ở đây.”
Dường như hắn nghe thấy lời này, dần dần yên tĩnh lại. Đôi mày đang cau chặt của hắn từ từ giãn ra, cơn ác mộng giày vò cũng theo đó rời đi. Nhịp thở của hắn trở nên đều đặn, rơi vào một giấc ngủ an lành.
Chỉ là, đôi tay hắn vẫn nắm lấy tay nàng, nhất quyết không buông.
–
Giấc ngủ của Thôi Tuần kéo dài từ lúc bình minh vừa ló rạng cho đến khi trời ngả về tây.
Hắn gần như đã ngủ trọn một ngày, kể từ trận chiến ở Lạc Nhạn Lĩnh sáu năm trước, chưa bao giờ hắn được ngủ một giấc bình yên như thế. Khi tỉnh dậy, ngay cả bản thân hắn cũng có phần kinh ngạc.
Hắn hơi nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh mảnh mai của nàng đang gục đầu bên cạnh giường, ngủ thiếp đi.
Bàn tay hắn vẫn siết chặt lấy tay nàng. Lòng bàn tay nàng ấm áp như ngọc, tựa như xua tan phần nào hàn khí lạnh buốt quanh thân hắn. Thôi Tuần không buông tay nàng, chỉ nghiêng đầu ngắm nhìn. Nàng lúc ngủ yên bình đến lạ, hàng mi dài rợp bóng, như chiếc quạt nhỏ phủ nhẹ lên mí mắt, gương mặt thanh tú dịu dàng. Hắn cứ lặng lẽ nhìn nàng như vậy, cho đến khi một tràng gõ cửa vọng đến làm hắn nhíu mày.
Thôi Tuần buông tay nàng ra, chậm rãi đứng dậy đi mở cửa.
Bên ngoài là Lưu Cửu, hắn hớn hở báo: “Thiếu khanh, Huyền Thành đã khai rồi.”
Thế nhưng, ngoài dự đoán của Lưu Cửu, khi nghe tin này Thôi Tuần không lập tức đến ngục phòng ngay, chỉ nhàn nhạt đáp rằng sẽ đến sau rồi tiễn hắn một cách qua loa.
Sau khi Lưu Cửu rời đi, Thôi Tuần xoay người trở lại phòng. Hắn cúi người, nhẹ nhàng bế Lý Doanh đang gục bên giường lên, đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường, cẩn thận đắp kín chăn cho nàng. Xong xuôi, hắn mới chậm rãi bước ra khỏi phòng, khép lại cửa gỗ, rồi mới rời đi đến ngục phòng.