ĐÊM TRƯỚC LY HÔN

Editor: Hạ Y Lan

Buổi tối, Kiều Vi Nhã về nhà, giáo viên dạy kèm vừa mới đi, Đồng Đồng đang tức giận.

"Đồng Đồng, con sao vậy?" Kiều Vi Nhã vào phòng ngủ, vừa trở về, Elaine đã nói với cô Đồng Đồng đang tức giận, nhốt mình trong phòng không để ý đến ai.

Đồng Đồng nằm lỳ ở trên giường, giống như không nghe thấy tiếng mẹ mình đi vào, trầm mặc như trước.

Kiều Vi Nhã nằm sát bên cạnh bé: "Ôi, mẹ định hôm nay về sớm để cùng con về nhà xem một chút, xem ra, chỉ có mình mẹ đi về thôi."

Đồng Đồng chợt lật người, khóc lớn lên: "Mẹ, mẹ và ba ly hôn, chuyện như vậy sao lại gạt con."

Kiều Vi Nhã lo lắng bật dậy, những lời con bé nói không giống như trong suy nghĩ của cô, nhất định là con bé nghe trộm cái gì, nên mới phản ứng như thế.

"Đồng Đồng, quả thật mẹ và ba con sẽ ly hôn, chuyện này… con đã biết rồi thì mẹ cũng không muốn gạt con."

"Nhưng ba mẹ ly hôn là được rồi, sao lại muốn ba ngồi tù?" Đồng Đồng ngồi cách Kiều Vi Nhã một chiếc gối, mắt to vụt sáng.

Bé tránh né mẹ theo bản năng, bé cảm thấy hạnh phúc giống như bọt biển vậy, bay trước mắt bé, chuyển hướng, lóe qua rồi biến mất, ngày mai, bé cũng sẽ giống như Đổng Lượng, vĩnh viễn mất đi ba của mình.
Ba đối với bé tốt như vậy, vì sao lại không để ý đến cảm nhận của bé, hồ ly tinh đó làm gì xinh đẹp bằng mẹ, nhất định cũng không biết nấu ăn ngon như mẹ, ở trong lòng bé, mẹ là người phụ nữ hoàn mỹ nhất, người mẹ tốt nhất trên đời.

"Ai nói con biết điều này?" Kiều Vi Nhã chấn động.

"Là con nghe lén, con nhìn thấy chú Cố và dì vào thư phòng liền biết sẽ có chuyện chẳng lành, mẹ, ba sẽ ngồi tù thật sao?"

Kiều Vi Nhã trầm mặc chốc lát, lắc đầu: "Đồng Đồng, mẹ cũng không biết."

"Mẹ, con không muốn ba ngồi tù, con sẽ đi nói với ba để ba thay đổi, ba nghe lời con nhất, ba sẽ thay đổi mà." Mặc dù đôi mắt Đồng Đồng vẫn trong suốt như vậy, chẳng qua là ẩn sâu trong đó là vẻ trầm lắng không hợp với tuổi, Kiều Vi Nhã như bị điện giật, ngơ ngác nói không ra lời.

Ước chừng qua năm phút đồng hồ, Kiều Vi Nhã mới mở miệng nói: "Đồng Đồng, mẹ chưa bao giờ hứa với con chuyện mẹ không làm được, hôm nay cũng giống vậy, chuyện của ba và mẹ rất phức tạp, chờ con trưởng thành, mẹ sẽ giải thích cho con nghe, hiện giờ mẹ chỉ có thể nói cho con biết, mỗi việc mẹ làm đều quang minh chính đại, nói như vậy, con có hiểu không?"

Đồng Đồng gật đầu, lại bắt đầu nhỏ giọng nói: "Mẹ, sao con không thể giống anh Đồng Đồng, có ba cũng có mẹ, ngày hôm qua chú ấy về, ôm hôn anh ấy thật lâu, con cũng muốn được ba ôm, sức của ba khỏe hơn mẹ, ba có thể nhấc con chạy thật xa, hơn nữa, trong số bạn học, ba con là giỏi nhất, ba có thể lội ra biển sâu, ba của bạn con thì không dám, mẹ, ba không phải là người xấu, ba là bị. . . . . . Ba bị hồ ly tinh bỏ thuốc rồi, có đúng không?" Ngày hôm qua trên ti vi có chiếu bộ phim Liêu Trai, Đồng Đồng xem một lát thì nhớ kỹ.

Kiều Vi Nhã không phản bác được, trong lòng mỗi đứa trẻ, ba mẹ mình là tốt nhất, đã từng, cô cũng đã từng như vậy, mặc dù ba chưa bao giờ yêu thương cô, thậm chí luôn giận dữ với cô, nhưng khi cô nghe hàng xóm nói, vóc dáng đứa nhỏ này thật cao, nhìn y như ba nó, hoặc là nói, ba của Tiểu Vi thật đẹp trai. Khi đó, trong lòng cô thấy rất ngọt ngào, còn vui hơn khen cô nữa.

Lúc ba không uống rượu, ba sẽ thổi khèn, đó là một loại nhạc cụ cổ xưa, hiện tại rất ít người biết, hình như ba học lúc về vùng nông thôn , sau khi về thành phố còn mang một chiếc về, nhưng cô chưa bao giờ dám đụng vào, có một lần, cô len lén thổi một cái, ba phát hiện vị trí chiếc khèn bị sai lệch, liền đánh cô một trận, lúc đó ông nội và ông ngoại không có ở đây, mẹ cũng không ngăn lại, lần đó, cô cho rằng mình sẽ chết mất.

Nhưng sau khi ba mẹ nhảy lầu, cô tìm từng góc ngách trong nhà nhưng không thấy chiếc khèn kia, nó như biến mất sau khi ba rời đi.

Kiều Vi Nhã trầm mặc làm Đồng Đồng càng khóc lớn hơn: "Mẹ, không phải chúng ta sẽ rời khỏi đây sao? Bây giờ chúng ta sẽ cùng gia đình của anh Đồng Đồng đến Bắc Kinh, không trở lại nữa, còn ba. . . . . . mẹ, con hứa với mẹ, sau này không gặp ba nữa, mẹ đừng để ba ngồi tù, có được không?"

Nhìn Đồng Đồng khóc không thành tiếng, tim Kiều Vi Nhã như bị dao cắt, cuối cùng, người chịu tất cả sai lầm này không phải là cô, cũng không phải Cổ Khánh Nhất, mà là Đồng Đồng.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Kiều Vi Nhã ra mở, là Elaine.

"Gì vậy, sao hai mẹ con lại khóc?"

Đồng Đồng lau nước mắt, chẳng qua là vẻ mặt vẫn chưa kịp thay đổi: "Dì, không có gì."

Con gái làm như vậy, không thể nghi ngờ là không muốn để cho người khác biết bí mật giữa bọn họ, Kiều Vi Nhã miễn cưỡng cười cười: "Không sao đâu chị."

Elaine nhạy bén lập tức nhìn ra sự khác thường của hai mẹ con, cười nói: "Không có gì là tốt rồi, Tiểu Uyển đã làm cơm xong, chúng ta ăn cơm trước, sau đó đến hoa viên tản bộ, Đồng Đồng, không phải cháu muốn xem công chúa sao? Một lát nữa chúng ta đi tìm công chúa chơi được không?"

Công chúa là một chú cún nhỏ trong khu, từ đầu đến chân nó đều khoác một bộ lông trắng muốt. Dáng vẻ rất nho nhã nhưng cũng rất hoạt bát, nhất là bộ lông trắng như tuyết đó lóe lên sáng bóng, tuyệt đối là một cún minh tinh trong khu này.

Tạm thời Đồng Đồng bị lực hút của công chúa hấp dẫn, gật đầu một cái, kéo mẹ và dì đi ăn cơm.

Kiều Vi Nhã còn phải lên khóa học, hôm nay đi tản bộ chỉ có vợ chồng Elaine và hai đứa nhỏ.

Đồng Đồng rất nhớ công chúa, ra cửa liền kéo anh Đồng Đồng chạy như bay.

Vừa khéo, mỗi ngày vào giờ này công chúa sẽ ra ngoài, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng.

Đồng Đồng quay một vòng, không thấy công chúa, nhất thời hứng thú hoàn toàn biến mất, bĩu môi muốn về nhà.

"Đồng Đồng. . . . . ." Giọng nói quen thuộc đó làm Đồng Đồng quá đỗi vui mừng, bé quay đầu, ngẩn người một chút, men theo nơi phát ra tiếng chạy tới.

Cổ Khánh Nhất ôm con gái, kích động nói :"Đồng Đồng, ba nhớ con muốn chết."

"Ba, con cũng nhớ ba." Đột nhiên Đồng Đồng nhớ tới cả nhà anh Đồng Đồng, quay đầu trở lại nói: "Ba, sao ba biết con ở chỗ này?"

Cổ Khánh Nhất thấp giọng nói: "Ba đã sớm biết con ở đây, nhưng mẹ con không để cho ba gặp con, ba nhớ con nên ba nghĩ biện pháp vào đây."

"Ba, nếu như con ở nhà trẻ làm sai chuyện gì, cô giáo sẽ phạt con đứng ở cửa, mẹ sẽ bắt con biết chữ to, học thơ, ba, mỗi người làm việc gì sai, cũng sẽ bị trừng phạt, thật ra thì, con cũng không muốn ba và mẹ ly hôn, nhưng mà. . . . . . Ba, ba phải chấp nhận hiện thực, nếu như ba nghiêm túc sửa lại sai lầm, con sẽ nói với mẹ, để mẹ tha thứ cho ba." Đồng Đồng chăm chú nhìn Cổ Khánh Nhất, bé hy vọng ba có thể hiểu lòng của bé, từ bỏ sai lầm, sau này làm một người ba tốt.

"Đồng Đồng, con có thể nói với mẹ rút đơn kiện lại không, ba đã biết sai rồi?" Cổ Khánh Nhất hạ giọng nhất có thể.

Đồng Đồng quay đầu lại nhìn cả nhà anh Đồng Đồng cách đó không xa, suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Ba ba, lời của ba, con sẽ chuyển lại cho mẹ biết, nhưng ba muốn gặp mẹ, con không thể giúp một tay, hôm nay con đã khiến mẹ đau lòng một lần rồi, không thể để mẹ đau lòng nữa, nếu như ba thật sự muốn sửa đổi sai lầm phải tự mình nghĩ biện pháp."

Cổ Khánh Nhất còn muốn nói điều gì, anh Đồng Đồng đi tới, không nói lời gì, kéo em Đồng Đồng: "Đi, về nhà."

"Anh à, em còn muốn nán lại với ba một lát."

"Không được, về nhà." Đồng Đồng rất kiên quyết lôi kéo em về, hoàn toàn không để ý tới Cổ Khánh Nhất, Cổ Khánh Nhất trợn mắt nhìn con gái bị cậu lôi đi.

"Dì, lát nữa về chúng ta đừng nói với mẹ là vừa rồi con gặp ba, được không?"

Elaine gật đầu, mỉm cười nói: "Được, nhưng Đồng Đồng cũng phải hứa với dì, không được tự mình trộm ra ngoài gặp ba, có thể không?"

Đồng Đồng suy nghĩ một chút, gật đầu, đưa ngón tay út ra: "Dì, chúng ta móc tay."

Elaine ngoéo tay, coi như đã hứa, trong sự việc này không có thắng thua, chỉ là người bị tổn thương nhất vẫn là Đồng Đồng.

Elaine kéo hai đứa nhỏ đi trước, Albert đi tới trước mặt Cổ Khánh Nhất, lạnh nhạt nói: "Cổ Khánh Nhất, phiên tòa sáng mai, Kiều Vi Nhã sẽ đi qua, khi đó, anh muốn biện giải cho mình cái gì cứ nói trên tòa, Cổ Khánh Nhất, mỗi người đều phải vì sai lầm mình gây nên mà gánh chịu hậu quả."

"Tiên sinh, chờ một chút."

Albert dừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn Cổ Khánh Nhất.

Cổ Khánh Nhất nói: "Phiền anh để tôi gặp Tiểu Nhã được không? Giờ tôi đã chấp nhận hình phạt, tôi biết sai rồi."

Albert lại một lần nữa đi tới trước mặt Cổ Khánh Nhất, trầm giọng nói: "Cổ Khánh Nhất, rất nhiều chuyện, chúng tôi đã thả cho anh một con ngựa, mấy anh em kết nghĩa của anh âm thầm thu tiền bảo kê, anh nghĩ rằng làm không chê vào đâu hay sao? Cổ Khánh Nhất, có nhiều việc chúng tôi không nói với Tiểu Vi, dù sao thì giữa hai người còn một đứa con, vì đứa nhỏ, chúng tôi sẽ không đuổi tận giết tuyệt anh, nhưng còn anh? Cổ Khánh Nhất, suy nghĩ thật kỹ xem ngày mai lên tòa anh phải nói những gì."

Lời Albert nói như sấm sét giữa trời quang, đánh từng nhát vào tim Cổ Khánh Nhất, hắn đỏ mặt nói cảm ơn với Albert rồi vội vàng rời đi.

Những gì Albert nói, hắn rất rõ ràng. Hắn cũng biết, Kiều Vi Nhã tuyệt đối không phải loại người thấy người khác khó khăn mà dùng sức giẫm đạp lên, chẳng qua là một kiếp này hắn khó lòng tránh thoát.

Ngày hôm sau, quả nhiên Cổ Khánh Nhất gặp được Kiều Vi Nhã ở phiên tòa, hôm nay cô mặc quân trang tới, đồng hành không chỉ có luật sư Gia Cát, luật sư Cố, còn có Albert và người đàn ông ăn cơm với Bảo Mặc ngày đó, nhìn dáng vẻ thì anh ta cũng biết Kiều Vi Nhã.

Nhìn lại, hắn chỉ có mỗi Cổ Lễ đi theo, mẹ Cổ bị đưa đến nhà con gái lớn, nhiều lần bà gây chuyện đều khiến cả nhà sợ hãi.

Kiều Vi Nhã nhìn Cổ Lễ và Cổ Khánh Nhất một lát liền quay đầu đi, còn gần bốn mươi phút nữa sẽ mở phiên tòa, bọn họ cũng ngồi ở trên ghế chờ.

Đài Lộ xuất hiện khiến Kiều Vi Nhã rất kinh ngạc, cô không biết hôm nay Đài Lộ cũng tới đây.

Đài Lộ đứng bên cạnh Albert, nhìn cô cười đến khó hiểu, đối với người anh họ này cô thật sự không quá hảo cảm, mỗi lần hai người gặp nhau đều là một trận tác chiến vùng nam bắc.

Đài Lộ đứng lên, nói với Kiều Vi Nhã: "Tiểu Vi, ba ngày nữa ba anh sẽ về đây, hôm nay, anh đại diện cho cả nhà, ba nói, cho dù kết quả thế nào, em phải nhớ người nhà đều đứng phía sau em."

Nếu như không có chuyện của Bảo Mặc, Kiều Vi Nhã sẽ cảm động khóc tại chỗ, không có ai biết, hai chữ người nhà đối với cô mà nói nặng tựa ngàn quân.

Mà lúc này, cô chỉ gượng nở nụ cười, thản nhiên đáp lại một câu cảm ơn.

Đài Lộ lại nở nụ cười: "Tiểu Vi, anh biết em có khúc mắc, hôm nay anh lại đây là vì chuyện này, em theo anh đến một chỗ im lặng nói chuyện, ở đây nhiều người quá."

Kiều Vi Nhã giật mình, anh biết khúc mắc trong lòng cô? Là ai nói cho anh biết, Albert hay là Khắc Lạp Luân Tư?

Chần chờ  một chút, Kiều Vi Nhã vẫn đi theo Đài Lộ.

Hai người tới cửa, Kiều Vi Nhã nhìn Đài Lộ: "Anh họ, anh muốn nói gì với em?"

"Lúc trước ba về đây là vì đáp ứng điều kiện của Bảo Mặc, Bảo Mặc đưa nhà máy của mình cho ba, M76 là thành quả mà Bảo Mặc vùi đầu thí nghiệm, kỹ thuật này rất tiên tiến, cho nên, không chỉ có nhà Đạm Đài chúng ta, mà tất cả mọi người đều mơ ước kỹ thuật này, nhưng cuối cùng Bảo Mặc vẫn quyết định tự mình làm, gồm nhà máy thiết lập trong nước, ban đầu, kỹ thuật đó vẫn là lý thuyết trong phòng thí nghiệm, nhưng ý nghĩa của nó em không thể tưởng tượng được."

Rốt cuộc Kiều Vi Nhã không nhịn được ngắt lời Đài Lộ: "Anh họ, nếu đó là tâm huyết của Bảo Mặc, cậu. . . . . . Cậu không nên. . . . . . Tóm lại, tâm lý của em không tiếp thụ nổi."

Đài Lộ không khỏi âm thầm gật đầu, Khắc Lạp Luân Tư nói đúng, chuyện này sẽ tạo nên vết nứt trong lòng cô, cho dù ba có trở về cũng không bổ khuyết được một gia đình ấm áp trong lòng Kiều Vi Nhã.

"Tiểu Vi, trước kia trong lòng ba vẫn luôn oán hận một người, qua mấy mươi năm vẫn chưa từng trở về, cho dù em có một ngàn vạn lần lý do muốn gặp ông cũng không được, hai hoàn cảnh khác nhau, chẳng lẽ em không thể cho ông có suy nghĩ khác sao? Nếu là em, em sẽ làm thế nào? Không sai, nếu không có nhà máy của Bảo Mặc, ba sẽ không trở về, không về thì không thể biết và hiểu được em, nhưng sau khi ông đã hiểu biết em thì thái độ ông đối với em, so với ai em đều hiểu rõ, nói thật, năm anh em bọn anh chưa từng được hưởng đãi ngộ như em, ba nói, sau này em là em ruột của bọn anh, bọn anh có, em cũng không được ít, chẳng lẽ ông làm như thế vẫn chưa đủ sao? Về phần chuyện của Bảo Mặc, trong lòng ba có suy nghĩ khác, vì sao thì ba nói sẽ tự mình giải thích với em. Anh hy vọng trước khi mở phiên tòa em sẽ thông suốt chuyện này, chúng ta đã xem em như người nhà của mình. Nếu như em chưa hiểu, anh chỉ có thể nói đáng tiếc." Nói xong lời cuối cùng, Đài Lộ có chút kích động, Khắc Lạp Luân Tư nói với anh chuyện này xong, anh liền gọi cho ba, ba nói phải giải thích với em gái thật rõ ràng, thậm chí còn muốn buông chuyện trong tay, lập tức bay qua giải thích với Kiều Vi Nhã.

Anh đã hiểu tính cách của Kiều Vi Nhã, cho nên, anh cho rằng mình có đủ năng lực thuyết phục cô tháo bỏ vướng mắc, thân thể của ba không thể chịu nổi nhiều áp lực.

Kiều Vi Nhã trầm mặc, cậu đối với cô. . . . . . Cô cảm nhận được phần chân tình đó, chuyện của Bảo Mặc cô nguyện ý tin tưởng cậu, chờ ông trở về giải thích, hôm nay Đài Lộ xuất hiện ở đây đã chứng mình mọi người đều lo lắng về suy nghĩ của cô.

Hiểu rõ, cô thản nhiên cười, so với ánh nắng mặt trời bên ngoài còn rực rỡ hơn.

"Anh họ, cảm ơn anh, là do em nghĩ nhiều, em đã suy nghĩ thông suốt, thật sự đã thông suốt."

Qua vài lần tiếp xúc, Đài Lộ cũng hiểu tính cách của cô, cô không phải là người có tâm tư quá phức tạp, rất thông hiểu, rất trực tiếp, rất đơn thuần, thậm chí còn không phù hợp với tuổi của cô.

Đài Lộ thở dài nhẹ nhõm một hơi, sự tình đơn giản hơn anh nghĩ nhiều, ba có thể yên tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi