ĐÊM TRƯỚC LY HÔN

Editor: Hạ Y Lan

Đài Lộ và Kiều Vi Nhã ra sân bay, không nghĩ tới, trừ Đài Thế Hiếu còn có người làm anh luôn nhức đầu – Đài Thế Viện.

Đài Thế Viện cùng tên và tuổi của mình hoàn toàn không tương xứng, cũng vượt ra khỏi tưởng tượng của Kiều Vi Nhã, có thể nói, hai người là hai cô gái hoàn toàn khác biệt.

Vóc dáng Đài Thế Viện không cao, ước chừng không tới một mét sáu, lại có khí chất mạnh mẽ, một đầu tóc đen tự nhiên, má cao, đôi môi đầy đặn cùng môi mắt lấp lánh trí tuệ khiến cô có một vẻ đẹp cởi mở và xinh đẹp, hấp dẫn người ta nhất chính là chiếc răng khểnh làm cô có thêm phần tính trẻ con.

Nếu như nói Kiều Vi Nhã là dịu dàng nội liễm thì vẻ đẹp của Đài Thế Viện là sắc nét và rạng rỡ, tất cả ánh sáng sẽ bị lu mờ trước cô.

Đài Lộ thản nhiên nói: "Sao em cũng tới đây?"

"Có liên quan tới anh sao?" Đài Thế Viện trợn mắt, nhanh chóng nắm tay Kiều Vi Nhã, cười nói: "Tiểu Vi, em so với tưởng tượng của chị còn xinh đẹp hơn, chẳng trách ba nói em mới là đứa nhỏ nhà Đạm Đài."

Đài Thế Hiếu và Đài Lộ đi phía sau, Đài Thế Hiếu nhỏ giọng hỏi: "Viện Viện nói gọi điện cho em, sao em lại không biết?"

Đài Lộ nhún vai, gọi điện mới lạ, cô luôn xuất quỷ nhập thần thế đấy.

"Tiểu Vi, sao không dẫn con của em đến? Chị nghe nói con bé rất giống chị, rất tinh ranh có phải không?"

Kiều Vi Nhã cười: "Bé ở nhà làm bánh với mợ."

"Ai giống em, việc nhà không biết làm, còn không bằng một người đàn ông!" Đài Lộ ở phía sau giễu cợt.

Đài Thế Viện bĩu môi không đáp trả lại, Kiều Vi Nhã nhớ tới những tin đồn trong nhà, không khỏi nở nụ cười.

Lên xe, hai người ai cũng muốn ngồi phía trước, Kiều Vi Nhã dứt khoát ra sau ngồi: "Anh tư, anh lái xe đi."

Đài Thế Hiếu cười: "Hai người bọn họ đều vậy đấy, không thể đồng thời ở nhà, nếu không sẽ giống như sao hỏa đụng địa cầu."

Đài Thế Viện và Đài Lộ gần như đồng thời quay lại: "Anh ba, anh nói bậy gì đó!"

Kiều Vi Nhã cũng không nhịn được cười: "Anh ba, cái này gọi là ăn ý."

Lời còn chưa dứt, đổi lấy hai người rống giận.

Kiều Vi Nhã và Đài Thế Hiếu đồng thời giữ vững trầm mặc, ánh mắt hai người đều lóe lên sự giảo hoạt.

Nhìn hai người ở trước mặt cãi vả, thỉnh thoảng sẽ khẽ cười một tiếng.

Về đến nhà, Đài Thế Viện như một trận gió kéo Kiều Vi Nhã đẩy cửa ra, Kiều Vi Nhã nghĩ là cô sẽ đến chào hỏi mợ trước, ai ngờ, cô trực tiếp bổ nhào về phía ba mình, làm nũng một hồi mới chào hỏi mọi người trong nhà.

Đồng Đồng trợn to hai mắt nhìn Đài Thế Viện, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn ngập sùng bái.

Chỉ chốc lát sau, hai người tụ lại trở thành bạn bè tâm đầu ý hợp, dắt tay Đồng Đồng vào phòng.

Kiều Vi Nhã vốn định cùng bảo mẫu đi làm cơm, bị Đài lão tiên sinh gọi lại: "Tiểu Vi, chúng ta đi thư phòng, giờ mấy anh con đều tới rồi, chúng ta có thể thương lượng một chút việc."

Kiều Vi Nhã nghi hoặc, mặt cậu nghiêm túc như vậy là muốn nói gì?

Tới thư phòng, mợ đóng cửa lại, ngồi bên cạnh Kiều Vi Nhã.

"Thế Hiếu, trước tiên nói tình hình việc con đã làm ra sao rồi?"

Đài Thế Hiếu gật đầu: "Con đã làm xong, ba ngày nữa Trần Hán Bình sẽ đến thành phố B, giá tiền so với chúng ta dự đoán ít hơn năm mươi vạn, nhưng bọn họ có một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Trần Hán Bình hy vọng chúng ta có thể bình ổn tin tức của Tiêu San, bởi vì bọn họ sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ kia, con của bọn họ, trên thực tế là Tiêu San sinh, về phần Tiêu San như thế nào, bọn họ thờ ơ."

Kiều Vi Nhã sợ ngây người, thì ra Đài Thế Hiếu đến Đài Loan bàn bạc thu mua khách sạn La Mã.

"Cậu..."

"Tiểu Vi, Tiêu San phách lối bởi vì phía sau cô ta có hậu thuẫn, vậy thì chúng ta sẽ đánh nát hậu thuẫn của cô ta, khiến cô ta không có sức đáp trả. . . . . Đừng khóc, cậu sẽ không để con vô duyên vô cớ bị người ta ức hiếp."

Đài Thế Hiếu cười: "Tiểu Vi, sau này em không cần lo lắng Tiêu San có đường lui gì nữa, ba ngày sau, Trần Hán Bình sẽ cùng vợ mình đến đây, đối với hành động việc làm của Tiêu San, vợ ông ta đã sớm bất mãn, lần này cô ta mang thai, đúng lúc là một cơ hội, bởi vì việc làm ăn củaTrần Hán Bình ở Việt Nam gặp nguy cơ, là anh vợ của ông ta giúp ông ta vượt qua, em xem, ngay cả ông trời cũng đứng về phía em."

Kiều Vi Nhã gật đầu, đôi mắt ướt át: "Cậu, thật ra không cần phải vậy đâu, luật pháp đã chế tài cô ta, cô ta không dám làm gì con nữa."

Đài lão tiên sinh lắc đầu, chung quy cháu gái của ông vẫn mềm lòng, Tiêu San chỉ bị án treo, có khách sạn La Mã làm hậu thuẫn, hơn nữa cô ta còn có một trai một gái, cuối cùng người Đài Loan vẫn phải kiểm soát cô ta, người phụ nữ như vậy, một khi cô ta có cơ hội xoay mình so với rắn còn độc hơn.

Nếu như không có bạn bè giúp con bé, ông dám chắc Cổ Khánh Nhất và Tiêu San sẽ ăn cháu gái ông đến xương cốt cũng không còn, từ xưa đến nay bao nhiêu ví dụ thực tế đã chứng minh, chỉ cần có quyền có tiền, bất kỳ tội ác nào cũng sẽ bị che giấu.

"Tiểu Vi, con đấy, quá trẻ tuổi. . . . . . Không nói bọn họ, con yên tâm, cậu thu mua khách sạn La Mã, không phải là buôn bán lỗ vốn, sau này, anh cả của con sẽ ở lại thành phố B với chúng ta, chúng ta đã đồng ý với Chính Phủ, đầu tư một chút hạng mục, ở đây là cảng thành thị, làm du lịch, làm mậu dịch cũng có tương lai, hơn nữa, anh cả con xem trọng Bách Hóa Trung Đại, cũng đã chuẩn bị tiến hành bàn bạc với họ, chuyện này, còn cần con giúp một tay."

Kiều Vi Nhã trố mắt chốc lát, bật thốt lên: "Vậy cửa hàng của con làm sao bây giờ?"

Mấy người cười ha ha, Đài Thế Văn nhịn cười nghiêm trang nói: "Tiểu Vi, nếu như có thể thu mua thành công, em muốn mấy cửa hàng cũng được."

Sau khi nói xong, anh cũng không nhịn được cười nữa: "Tiểu Vi, em đơn thuần như vậy, làm sao mở cửa hàng kinh doanh được, anh nghe nói em còn buôn bán rất tốt."

Kiều Vi Nhã đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Em buôn bán rất đơn giản, hơn nữa, ban đầu ông ngoại có nói với em, làm ăn cũng giống như làm người, phải dùng sự chân thành đối đãi, em có thể chịu cực khổ hơn người ta, giá cả cũng không quá mắc, từ từ tích lũy một số khách hàng, cứ như vậy mà làm."

Kiều Vi Nhã nhìn cậu, mấp máy môi: "Con không thích hợp làm ăn, con cũng không nghĩ đến phải buôn bán lớn gì, sở dĩ vội vã tìm mọi người là muốn giao lại đồ của ông bà ngoại, dù sau này con xuất ngũ, con cũng chỉ muốn làm dân văn phòng, con không muốn làm ăn nữa."

"Tiểu Vi, còn ba năm nữa, sau này hãy tính tiếp, dù con làm gì cậu đều ủng hộ con, giờ có hai chuyện quan trọng cần thương lượng với con, chuyện thứ nhất, chính là mộ của ông bà ngoại con, con còn nhỏ nên không biết, nhà Đạm Đài chúng ta có một khu nghĩa trang gia tộc, giờ chắc là không còn nữa rồi, chúng ta tính mua một khu mộ lớn, dĩ nhiên, chuyện này còn cần con giúp một tay, thời gian sắp tới chúng ta chỉ chú trọng việc này, chuyện thứ hai, cũng có liên quan đến con, cậu muốn cuối tuần này con được nghỉ sẽ theo chúng ta đến tỉnh thành, chúng ta muốn gặp người nhà của Bảo Mặc, đoạn ân oán này nên đến lúc chấm dứt ."

Kiều Vi Nhã kinh ngạc: "Ân oán với nhà họ Bảo?"

"Tiểu Vi, nhà họ Bảo và nhà chúng ta, trước giải phóng là đối thủ của nhau trong làm ăn, người nhà bọn họ. . . . . . Bọn họ luôn dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tề nào để đạt mục đích, rất khác với ông ngoại con, ông ngoại con từng đi du học, lúc đó quan hệ với chính phủ cũng không tệ, cho nên nhà Đạm Đài chúng ta vẫn luôn đè ép nhà họ Bảo một đầu, năm 1938, quân Nhật chiếm đóng thành phố B, chính phủ bỏ mặc thành phố, nhà chúng ta bắt đầu thu hẹp việc buôn bán, tận lực không tiếp xúc với người Nhật Bản, nhưng lại âm thầm trợ giúp tài vật, ủng hộ kháng Nhật, năm 45, quân Nhật đầu hàng, tình thế đảo ngược, mọi chuyện nhà họ Bảo đều áp chúng ta một đầu, ông ngoại con kiên trì nguyên tắc của mình, không làm chuyện bắt cá hai tay, dù không buôn bán cũng không chịu làm người hai mặt. . . . . Đầu năm 49, dưới sự kiên trì của ông ngoại con, cậu và bà ngoại con rời khỏi quê hương, mang đi phần lớn tài sản trong nhà, ông ngoại con hứa hai năm sau sẽ đi tìm chúng ta, ai ngờ, sau khi chúng ta đi, hai năm sau, thành phố B được giải phóng, ông ngoại và bà ngoại con ở lại trong nước, lần từ biệt này đến mấy mươi năm, cũng khiến chúng ta hiểu lầm ông bà ngoại con chừng ấy thời gian."

Kiều Vi Nhã nghe mà có chút mơ hồ, mấy mươi năm là quá xa, cô không rõ chuyện cũng là bình thường.

Đài lão tiên sinh nói: "Tiểu Vi, cậu muốn hỏi con một chuyện, trong lòng con có còn Bảo Mặc không? Con có sẵn lòng tiếp nhận thằng bé đó một lần nữa không?"

Kiều Vi Nhã lắc đầu: "Con không muốn, hôn nhân là một việc rất phức tạp, tuy hôn nhân của con và Cổ Khánh Nhất thất bại, nhưng cũng hiểu ra một đạo lý, hôn nhân, tình yêu và cảm kích là chuyện khác nhau, ban đầu ở bên cạnh Cổ Khánh Nhất bởi vì khi đó con giống như người rơi xuống biển rộng, xem Cổ Khánh Nhất như bè cứu mạng, con tin lời hứa của hắn ta, cho là hắn sẽ đối tốt với con cả đời, sau đó có Đồng Đồng, vì Đồng Đồng, con và hắn miễn cưỡng trải qua cuộc sống vợ chồng trên danh nghĩa, nếu hắn ta không nổi lòng xấu xa, có lẽ con sẽ sống cùng hắn cả đời, bởi vì hắn đối với Đồng Đồng rất tốt, chỉ tiếc, con đã sai, cả đời này con không muốn kết hôn nữa, con cảm thấy cuộc sống bây giờ cũng ổn rồi, hơn nữa, giờ con có người nhà, có bạn bè, có tiền, có công việc, đã thấy đủ."

"Tiểu Vi, con đừng vì bị rắn cắn mà mười năm sợ dây thừng. Bảo Mặc không giống như người nhà của nó, nếu con còn thích nó, cậu cũng thấy vui, cậu hy vọng khi còn sống có thể nhìn thấy con xuất giá. Cậu đã chuẩn bị đồ cưới cho con, cậu cũng không muốn mình phải tiết kiệm chừng ấy đồ đâu." Mái tóc bạc của Đài lão tiên sinh mong đợi nhìn Kiều Vi Nhã, ông hy vọng cháu gái ông có thể chân chính bước ra, đạt được hạnh phúc.

Đảo mắt đến thứ bảy, Đài Lộ đã hẹn thời gian với Bảo Mặc, hẹn vợ chồng chủ nhiệm Bảo trong phòng bệnh của anh.

Mới đầu, chủ nhiệm Bảo cự tuyệt, Kiều Vi Nhã đành gọi cho Elaine, chủ nhiệm Bảo mới nói Bảo Mặc và Đài Lộ hẹn thời gian.

Nhà Đạm Đài gồm Đài lão tiên sinh và cha con Đài Thế Văn, Kiều Vi Nhã làm tài xế.

Lòng Kiều Vi Nhã rất phức tạp, vốn không muốn gặp Bảo Mặc nữa, không nghĩ tới, mới vừa cách hơn một tuần lễ, bọn họ lại gặp lần nữa.

Lần đầu tiên chủ nhiệm Bảo nhìn thấy Kiều Vi Nhã, thấy cô, ông lắp bắp kinh hãi, sắc mặt thay đổi mấy lần nhưng vẫn nhịn xuống.

Bảo Mặc đã có thể xuống đất, mọi người ngồi ở trên sofa, Bảo Mặc si ngốc nhìn Kiều Vi Nhã, anh biết, lần này, mới thật sự là lần cuối cùng nhìn thấy cô, rất nhanh, anh phải rời khỏi thành phố B về Mỹ.

Đài lão tiên sinh và Bảo Viễn Sơn cùng tuổi, còn là bạn học, chẳng qua hai người đã mấy mươi năm không gặp, lần này gặp mặt, mặc dù là miễn cưỡng muốn gặp, nhưng trong lòng hai người cũng xúc động vạn lần, năm tháng, quả nhiên là thanh đao vô tình.

Nhìn ánh mắt con trai như si dại, trong lòng Bảo Viễn Sơn tức giận, con gái trên đời có hàng nghìn người, sao con ông cứ thích con gái nhà kẻ thù.

Đài lão tiên sinh bình tĩnh móc ra một lá thư, đưa cho Bảo Viễn Sơn: "Viễn Sơn, đây toàn bộ chân tướng năm đó, hôm nay tôi đem lá thư này tới đây là bởi vì Bảo Mặc, nó là đứa trẻ ngoan, ông và ba của ông cũng không bằng đứa trẻ này, không nghĩ tới, ông có thể dạy ra một đứa con ưu tú như vậy."

Bảo Viễn Sơn muốn phản bác, bị Hạ Thanh lén dằn xuống, nén giận, cầm lá thư trên khay trà, có thể nhìn ra được, lá thư này đã có hơn nhiều năm rồi, vết ố vàng trên giấy, bề ngoài còn là chữ phồn thể, nét chữ xinh đẹp, có thể phỏng đoán ra đây là bút tích của phụ nữ.

Bảo Viễn Sơn cầm trong tay, nhìn mấy hàng chữ bên trong, sắc mặt liền thay đổi, hai tay run rẩy đến cơ hồ không đọc được nữa, Bảo Mặc muốn giúp một tay lại bị ông đẩy ra.

Bảo Viễn Sơn xem xong thư như mệt lả ngã xuống ghế.

Đài lão tiên sinh xếp thư lại, nhìn chằm chằm Bảo Viễn Sơn: "Viễn Sơn, nếu như ông còn thù hận, vậy cứ nhằm vào tôi, mặc dù ở đây tôi không có năng lực chống lại ông, nhưng ở Mỹ, người nhà họ Bảo các người tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi, dĩ nhiên, tôi khinh thường làm loại chuyện như vậy, người nhà Đạm Đài chúng tôi, từ trước đến giờ đều quang minh lỗi lạc."

Bảo Mặc thấy ba mình không nói lời nào thì nói với Đài lão tiên sinh: "Bác Đài, bác có thể cho con xem lá thư này không?"

"Không được xem!" Bất thình lình, Bảo Viễn Sơn giống như phát điên, với tay lấy lá thư, không cho Bảo Mặc đụng đến.

"Như vậy, để tôi nói." Đài lão tiên sinh lạnh lùng nhìn về phía Bảo Viễn Sơn.

"Không, đừng nói!"

"Ba, con muốn biết, con có quyền biết chân tướng chuyện này."

"Đạm Đài An Bang, tôi cầu xin ông, Bảo Viễn Sơn tôi xin thề, sau này không đối nghịch với nhà các người nữa, nhà máy của Bảo Mặc, chúng tôi cũng không cần, còn có chiếc vòng gia truyền nhà họ Bảo chúng tôi, cũng không cần."

"Khoan đã! Ông nói cái gì? Chiếc vòng gia truyền, nhà Đạm Đài chúng tôi làm gì lấy vòng gia truyền của các người, Bảo Viễn Sơn, ông phải nói cho rõ ràng."

"Ban đầu mẹ hai của ông đến nhà họ Bảo chúng tôi lấy mất một hộp trang sức, trong đó có một cặp vòng tay ngọc bích, đó là bảo vật gia truyền mười mấy đời của nhà họ Bảo chúng tôi, chúng tôi. . . . . ."

"Bảo Viễn Sơn, nhà Đạm Đài chúng tôi tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy, chuyện này, chẳng những ông phải tra cho rõ ràng, chúng tôi cũng muốn biết mọi chuyện, ông có thể nói cho tôi biết, trong hộp trang sức đó có gì?"

"Giờ tôi không thể nói quá cặn kẽ, năm đó tôi và ông mới mười mấy tuổi, làm sao nhớ rõ, nhưng chuyện này tuyệt đối không sai được, trước khi chết, mẹ tôi đã viết ra một phần giấy rất chi tiết, biên lai vẫn còn trong nhà của tôi, nếu ông có thời gian, chờ tôi một chút, tôi trở về lấy."

"Ba, con không muốn nghe những chuyện này, con muốn biết chân tướng!" Bảo Mặc kéo Bảo Viễn Sơn.

"Chân tướng!" Bảo Viễn Sơn nghĩ đến nếu mình đi, không chừng Đạm Đài An Bang sẽ nói ra hết cho con ông biết, hình tượng người cha của ông sẽ tuột dốc không phanh, mà người làm ba như ông sẽ bước rập khuôn như ba của ông, sẽ bị con trai khinh thường, ông không khỏi run run.

"Đạm Đài An Bang, tôi mời ông đến nhà chúng tôi."

"Bảo Viễn Sơn, trốn được hôm nay, tránh không khỏi ngày mai, chân tướng này phải bị vạch trần, nếu không, mấy năm nay cháu gái tôi chịu hết khổ ải chẳng phải không công, vợ chồng các người hợp lực dồn ép một đứa trẻ mồ côi đến bước đường cùng, chẳng lẽ, mặt mũi của các người còn quan trọng hơn mạng của con bé hay sao?"

Bảo Viễn Sơn trầm mặc hơn mười phút, không nói một lời, gấp đến độ Bảo Mặc túm lấy tay ông lắc: "Ba không được gạt con, con muốn biết."

"Mặc, đừng quấn lấy ba con nữa, chờ vết thương còn lành rồi, mẹ bảo ba nói cho con biết, được không?"

"Không được, con muốn biết ngay bây giờ!" Tính khí cố chấp của anh lại nổi lên.

"Con cũng có quyền được biết, hôm nay cậu dẫn con đến đây, không phải là muốn cho con biết sao?" Kiều Vi Nhã lạnh lùng nhìn hai vợ chồng Bảo Viễn Sơn, mạnh mẽ nói từng chữ.

Vợ chồng Bảo Viễn Sơn nhìn nhau cười khổ, Bảo Viễn Sơn thở dài thật sâu, gật đầu hạ quyết tâm: "Được, tôi nói. . . . . . Mặc, ông nội của con, ông ấy. . . . . . Mặc dù sản nghiệp nhà chúng ta rất nhiều, nhưng nơi kiếm ra nhiều tiền nhất chính là vũ trường ở tô giới, trong vũ trường có rất nhiều vũ nữ, đều do ông nội con mua được, trên thực tế, phía sau nó chính là kỹ viện. . . . . . Bà ngoại Kiều Vi Nhã đã từng ở trong đó, sau này ông ngoại con bé chuộc thân cho bà ấy, ông nội con không tình nguyện, bởi vì ông muốn đưa bà ngoại Kiều Vi Nhã cho một người Nhật Bản, sau đó bà ấy làm vợ bé cho ông ngoại con bé, chuyện này, cũng khiến phương diện làm ăn của hai nhà đối lập, họa vô đơn chí lại sâu một tầng trờ thành thù lớn. . . . . . Trước giải phóng, người có tiền ở thành phố B rối rít trốn đi, hai nhà chúng ta cũng không ngoại lệ, lúc ấy, ông nội con có quan hệ tốt với bên phía cảng khẩu, ông đã đến đó chào hỏi, dụ dỗ đe dọa, không để cho người nhà Đạm Đài rời đi, sau đó, bà ngoại Kiều Vi Nhã âm thầm tới gặp ông nội con, tiếp đến, ông nội con đưa ra điều kiện. . . . . . Cho nên, bà ngoại Kiều Vi Nhã. . . . . . Bà ấy lo lắng ông nội con chưa chịu thả người nên bảo ông ngoại Kiều Vi Nhã cưỡng ép hai mẹ con bà lớn rời qua Mỹ trước, chờ xác định bọn họ đã lên thuyền, bà ấy mới rời khỏi nhà họ Bảo, ông nội Kiều Vi Nhã căm giận bất bình, nửa đêm đến giết ông nội con, sau đó bà nội con cũng đi theo, chúng ta chỉ biết ông nội Kiều Vi Nhã giết ông nội con lại không biết trong này có nguyên nhân, chuyện năm đó, ba còn nhớ một chút, ba nghĩ lá thư này không nói dối." Sau khi nghe Bảo Viễn Sơn nói xong, mắt Kiều Vi Nhã đã mơ hồ không thấy rõ 
.
Cô chưa từng gặp bà ngoại, ông ngoại cũng rất ít nhắc tới, nhưng thỉnh thoảng mẹ sẽ nhắc đến bà cho cô nghe, nhưng không nghĩ đến cuộc đời của ông ngoại lại bi thảm như vậy.

Đài Thế Văn nắm tay Kiều Vi Nhã: "Tiểu Vi, đừng khóc, đã qua rồi."

Bảo Mặc tuyệt vọng nhìn Kiều Vi Nhã, anh biết, từ nay về sau, khoảng cách giữa bọn họ không chỉ là chân trời góc bể.

"Bảo Viễn Sơn, những trang sức ông nói, có thể đưa ra biên lai, vẽ ra hình dáng, nếu quả thật có chuyện này, nhà Đạm Đài chúng tôi sẽ bồi thường, nhưng tôi vẫn giữ câu nói kia, mẹ hai của tôi không muốn mấy món đồ đó, đồ không sạch sẽ, nhà Đạm Đài chúng tôi cũng không hiếm lạ!"

Bỗng nhiên, Bảo Mặc ngã xuống đất, Hạ Thanh thét lên quỳ xuống đất kêu tên con: "Mặc, con làm sao vậy? Mặc! Mặc!"

Kiều Vi Nhã phản ứng kịp thời mở cửa gọi bác sĩ.

Bác sĩ vào, Kiều Vi Nhã và Đài Thế Văn đã nâng Bảo Mặc lên giường.

Bảo Mặc bị tức đến công tâm nên hôn mê bất tỉnh, cũng không có gì lo ngại, chờ bác sĩ cứu giúp, rất nhanh anh đã tỉnh.

Kiều Vi Nhã nhìn thoáng qua Đài lão tiên sinh, cắn môi do dự một lát: "Cậu, con ở lại đây, mọi người ra ngoài trước, lát nữa gặp lại ở đây."

Đài lão tiên sinh gật đầu, Hạ Thanh kéo Bảo Viễn Sơn ra ngoài.

Hai cha con Đài Thế Văn cũng đi theo.

Kiều Vi Nhã nhìn biểu tình dại ra của Bảo Mặc, hít sâu một hơi: "Bảo Mặc, những việc ông nội anh làm không liên quan đến anh, anh đừng vì vậy mà áy náy, nếu cảm thấy trong lòng khó chịu, đợi vết thương lành rồi thì ra ngoài dạo một chút để giải sầu."

Bảo Mặc trầm mặc trong chốc lát, rốt cục nói chuyện: "Tiểu Vi, cho dù anh trả cái mạng này cho em, cũng không thể bù đắp những việc người nhà anh đã làm, em nói đúng, giữa chúng ta có nhiều ngăn cách, lúc trước, anh không nên theo đuổi em, tai họa của em đều do anh mang đến, xin lỗi."

"Bảo Mặc, người làm sai không phải anh, em không có lý do gì nhận lời xin lỗi này, em đã nói với cậu chuyện nhà máy, em sẽ mau chóng trả lại cho anh, mặt khác, phí của luật sư Gia Cát, em cũng sẽ trả cho anh ấy, sau này anh phải bảo trọng."

"Vi Vi, nếu. . . . . ." Bảo Mặc lắc đầu không nói tiếp, không gieo trồng làm sao có nhiều quả như vậy, chuyện của bọn họ cũng nằm trong quả đó.

Kiều Vi Nhã biết anh định nói gì, nhưng cô không nói tiếp được, bởi vì, nhiều tác nhân bên ngoài đã khiến phần tình cảm tốt đẹp đó thay đổi chất, không bao giờ trở lại như trước kia.

Hai người vẫn trầm mặc , Kiều Vi Nhã đứng dậy lấy cho anh một ly nước, ngồi ở sofa chờ cậu trở về.

Bốn mươi phút sau, bốn người trở lại.

Nhìn thấy Kiều Vi Nhã ở bên ngoài, Hạ Thanh có chút thất vọng.

"Cậu, chúng ta có thể đi rồi chứ?"

"Được, Tiểu Vi, chúng ta về nhà."

Đạm Đài An Bang nhìn Bảo Viễn Sơn: "Bảo Viễn Sơn, tất cả tư liệu tôi sẽ cầm đi điều tra, yên tâm, nhà Đạm Đài chúng tôi tuyệt đối không lấy thứ không thuộc về mình, mặc dù là vô giá, chúng ta cũng không hiếm lạ."

Đạm Đài An Bang nhìn Bảo Mặc: "Bảo Mặc, chuyện của chúng ta, chờ cậu khỏi hẳn rồi nói sau, tôi cam đoan thời gian này nhà máy vẫn sẽ vận hành như bình thường, về phần chuyện cậu cầu tôi chỉ có thể dừng tại đây, tôi rất có lỗi."

Bảo Mặc gượng ép cười, gật đầu, nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không ra được.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi