ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI

Chương này chỉ để đọc thử. Nếu được, mong các bạn mua sách in gốc để ủng hộ tác giả, nhà xuất bản và người dịch nhé.



Chiều thứ sáu ngày 2 tháng 3 năm 2013, nắng chiếu rực rỡ, ga Quảng trường văn hóa hồ Tây tuyến tàu điện ngầm số 1 thành phố Hàng Châu.

Trên đoạn giữa con đường phía ngoài ga tàu điện ngầm có một cột đèn giao thông, lúc này, một gã đàn ông đang kéo một chiếc va li hành lí rất lớn, kiên nhẫn đứng ở chỗ rẽ đợi tín hiệu đèn xanh.

Có điều rõ ràng là nhiều người khác thiếu đi sự kiên nhẫn này, nhất là khi đang ở giữa con đường đông đúc, dường như khi một đám đông cùng vượt đèn đỏ, thì chuyện tố chất cao hay thấp không còn quan trọng nữa, mọi người ào ào qua đường, biết là ô tô không dám lao vào đám đông, thế là vượt đèn đỏ trở thành lẽ tất nhiên, người nào cũng hùa theo dòng người bên mình lao qua đường.

Gã đàn ông khinh bỉ nhìn đám đông, miệng nở nụ cưòi khinh miệt: "Người ta đã không còn nhớ ra lần đầu tiên vượt đèn đỏ là khi nào nữa, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba..."

Đèn xanh bật sáng, anh ta kéo chiếc va li hành lí, đi về phía ga tàu điện ngầm, đến chỗ phía trước thang cuốn, một đôi tình nhân sinh viên bên cạnh đi vào thang cuốn cùng anh ta, thấy anh ta bước xuống, liền chủ động nhường, mấy giây sau, đợi cho đến khi anh ta xuống được năm sáu bậc, cách một quãng xa rồi họ mới bước theo, vì trông anh ta không được thân thiện dễ mến cho lắm.

Anh ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo jacket nhàu nhĩ, đầu bóng nhẫy, có vẻ lâu lắm rồi chưa gội, đeo một chiếc kính nhựa cũ kĩ, con ngươi mắt đỏ quạch, hơi sưng, da mặt phủ một lớp dầu, lẫn với bụi đất, toàn thân toát ra mùi rượu và mồ hôi nồng nặc. Nếu có thêm một chiếc gậy trên tay, anh ta sẽ chẳng khác nào một đệ tử của cái Bang.

Trên tàu trên xe, cho dù có đông chật đến đâu, người ta cũng sẽ hào phóng, tốt bụng nhường cho kẻ ăn mày một mét không gian thoải mái, huống hồ là ở trên đường.

Sau khi bước xuống thang cuốn, gã đàn ông vừa kéo chiếc va li nặng nhọc đó, vừa tiếp tục đi về phía trước, những người xung quanh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta đều chủ động tránh xa ra, anh ta không hề để tâm, sau khi nhét tiền xu vào cái máy bán vé, lấy được một chiếc thẻ tàu điện ngầm, anh ta liền chậm rãi đi về phía cổng kiểm soát an ninh.

Lúc này, anh ta chú ý thấy từ đằng xa trên bậc thang ở lối ra vào đầu bên kia ga tàu điện ngầm có hai ánh mắt hướng về phía mình, anh ta đẩy gọng kính lên, cũng nhìn về phía họ. Hai người đàn ông trung niên đứng ở đó, một người mặt hầm hầm giận dữ, tay nắm chặt nắm đấm trừng trừng nhìn anh ta, một người mặt lạnh tanh, lấy tay chỉ lên mắt. Anh ta hiểu ý khẽ gật đầu đáp lại họ, tháo kính ra, trên mặt thoáng hiện một nụ cưòi khó có thể nhận thấy, tiếp đó lại đeo kính vào, không nhìn họ nữa, tiếp tục đi về phía cổng kiểm soát an ninh.

Lúc sắp đến chỗ cổng kiểm soát an ninh, anh ta cuộn chiếc áo jacket cũ lại, khom lưng, rụt cổ, dừng chiếc va li lại, rồi đột ngột bước nhanh, chen về phía trước theo đám đông, dường như muốn trà trộn vào giữa đám đông để đi qua cổng kiểm soát an ninh, nhưng vẫn bị nhân viên bảo vệ kéo lại: "Va li đặt lên để kiểm tra."

"Tôi... bên trong này của tôi là chăn." Anh ta hơi ngập ngừng, tay nắm chặt chiếc va li.

Nhân viên bảo vệ đã gặp quá nhiều những kẻ quê mùa lần đầu tiên đi tàu điện ngầm, liền đáp lời theo thói quen: "Tất cả va li, túi xách đều phải qua kiểm tra."

"Bên trong... bên trong đúng là chăn." Anh ta định bước thêm một bước về phía trước, nhưng nhân viên bảo vệ đã thò cánh tay lớn ra, chặn trước mặt anh ta như một chiếc bánh đĩa Ấn Độ*.

(*). Bánh Papad của Ấn Độ, mỏng, giòn, có dạng hình chiếc đĩa.

"Tất cả va li, túi xách đều phải qua kiểm tra." Nhân viên bảo vệ nhắc lại một lần nữa, hoàn toàn không có cơ hội thương thảo.

"Đúng là chăn, không cần kiểm tra." Anh ta hơi nghiêng người sang một bên, chặn người đang xếp hàng ở phía sau lại, những lời giục giã bực bội vang lên phía sau lưng anh ta.

Nhân viên bảo vệ ngẩng đầu lên, bắt đầu chú ý đến gã đàn ông nồng nặc hơi rượu này, nét mặt anh ta đầy căng thẳng lo âu, nhân viên bảo vệ khẽ cau mày, trong lòng dấy lên sự cảnh giác, nắm chặt chiếc máy bộ đàm trong tay theo bản năng.

Sau khi nhìn vào mắt nhân viên bảo vệ mấy giây, gã đàn ông đột nhiên đá mạnh về phía nhân viên bảo vệ: "Tôi không vào nữa!" cú đá của gã rất mạnh, nhân viên bảo vệ không hể để phòng liền ngã lăn quay, gã đàn ông quay đầu gầm lên, hung dữ lao vào khiến đám đông đang xếp hàng phía sau rẽ ra, gã đẩy một nhát đổ hàng rào ngăn cách, co cẳng chạy, kéo theo chiếc va li.

Trong lúc tháo chạy, gã tháo chiếc kính ra ném xuống trước mặt, cố tình giẫm một nhát vỡ vụn.

Nhân viên bảo vệ vội vàng bò dậy, túm lấy chiếc gậy cảnh sát đuổi theo gã, vừa kêu to "đứng lại", vừa cuống cuồng hét vào máy bộ đàm yêu cầu trợ giúp.

Ga tàu điện ngầm rất đông đúc, gã đàn ông kéo theo chiếc va li to nặng chạy chưa được bao xa, liền bị mấy nhân viên bảo vệ xông tới vây lại giữa lối đi, ngay lúc đó, hai cảnh sát trực ở ga cũng nhanh chóng có mặt.

"Các anh đừng có xông tới!" Gã đàn ông thấy không còn chỗ tháo chạy, đứng ở giữa lối đi, chiếc va li dựng phía sau người, chùng gối, tư thế nửa quỳ, một tay xòe ra năm ngón, chặn những nhân viên bảo vệ và cảnh sát định xông tới khống chế gã lại, mắt trợn lên giận dữ, "Đừng có xông tới, tôi có vũ khí sát thương!"

Vừa nghe thấy "có vũ khí sát thương", tất cả mọi người đểu dừng lại theo bản năng, trong lòng giật thót. Mấy cảnh sát dang rộng hai tay vẫy về phía sau ra hiệu cho hành khách lùi lại.

Hành khách trong ga tàu điện ngầm kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, tiếp đó, theo thói quen giao tiếp, có nguy hiểm chứ gì, không lăn tăn gì nhiều, trước tiên mọi người giơ điện thoại di động lên, hướng về phía gã đàn ông trung niên kì quặc chụp một hồi, rồi đưa ảnh lên mạng. Tất nhiên, không ít các cô gái trẻ nhân cơ hội quay người, chỉnh ống kính, làm vài kiểu selfie xinh đẹp, thêm dòng chữ "Mình đang ở ga tàu điện ngầm, xảy ra một vụ nghiêm trọng, vô cùng nguy hiểm, sợ ghê đây!"

Cảnh sát và nhân viên bảo vệ chăm chú quan sát gã đàn ông, đề phòng hành động tiếp theo của gã. Gã đàn ông cũng chằm chằm nhìn họ, một tay đút vào trong ngực áo, rút ra một chiếc vợt bóng bàn, vừa khua múa vừa hét: "Đừng có xông tới, các anh có sợ không? Các anh đừng có mà xông tới, trong va li thật sự là không có gì!"

Thấy cái mà anh ta gọi là "vũ khí sát thương" chỉ là một chiếc vợt bóng bàn, đám đông vây xem xung quanh cười ầm lên, càng nhanh tay bấm máy chụp ảnh.

Cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, xem ra gã này là một thằng điên say rượu, có điều nếu cứ xông thẳng vào khống chế gã, thì thế nào cũng bị gã vung mấy nhát vợt bóng bàn vào đầu trong lúc giãy giụa chống cự, sức lực của những kẻ điên thường tương đối mạnh, vòng ra phía sau tấn công thì vẫn hay hơn. Đồng thời, cảnh sát cũng chú ý đến nửa câu nói đằng sau của gã, sự chú ý tự nhiên hướng vào chiếc va li to sau lưng gã, cảnh sát đứng cách một khoảng khua múa chiếc gậy, nghiêm giọng chất vấn: "Trong va li chứa gì?"

"Không... không có gì." Gã đàn ông trung niên hốt hoảng đáp lời.

"MỞ ra!" Giọng cảnh sát rắn đanh.

"Không... không được động vào."

Lúc này, gã bị một cảnh sát đột ngột nhảy tới từ phía sau ôm chặt lấy vai, gã còn định vung chiếc vợt bóng bàn, lập tức bị mấy cảnh sát và nhân viên bảo vệ khác xông tới đè bẹp xuống đất, chỉ còn biết kêu lên ư ử.

Sau khi khống chế được gã, cảnh sát quay người nhìn chiếc va li, vừa định mở ra, thì gã đàn ông bỗng hét lên thất thanh: "Không được mở ra, rất nguy hiểm, sẽ nổ đấy!"

Khi nghe thấy "sẽ nổ đấy", cảnh sát đang giơ cánh tay lên liền dừng lại, không ai dám có hành động mạo hiểm đối với chiếc va li khả nghi đó, cảnh sát quay người, chằm chằm nhìn gã đàn ông, đồng thời lôi máy bộ đàm ra, báo cáo tình hình với cấp trên, nói là ga tàu điện ngầm có một gã đàn ông hành vi kì quặc, mang theo một chiếc va li khả nghi, đã khống chế được anh ta, nhưng đối phương nói nếu mở ra chiếc va li sẽ phát nổ, họ không dám mạo hiểm hành động.

Liên quan đến vấn để an toàn nơi công cộng, không ai dám mạo hiểm, nhất là cảnh sát ở ga tàu điện ngầm đều đã được huấn luyện chuyên biệt về cách ứng phó đối với những tình huống bột phát.

Cảnh sát nhanh chóng nhận được câu trả lời của cấp trên, chiếc va li đã được gã đàn ông kéo đến, như vậy có thể thấy nếu kéo thì sẽ không có vấn để gì, chỉ cần không mở ra là được. Trước tiên cứ kéo chiếc va li ra khỏi ga tàu điện ngầm, để ở một chỗ trống trên đường, tạm thời giám sát giao thông trên đường.

Nhân viên cảnh vụ tại hiện trường vội bật loa phát thanh, thông báo cho hành khách ga tàu điện ngầm Quảng trường văn hóa hồ Tây tạm thời ngừng hoạt động, tàu sẽ không dừng lại ở ga, hành khách nhanh chóng trật tự rời khỏi ga.

Đồng thời, cũng không dám để lỡ thời gian, hai cảnh sát đành liều mình cùng cẩn thận kéo chiếc va li, cố gắng để không bị xóc, di chuyển ra ngoài ga tàu điện ngầm.

"Sao nặng thế? Không phải là thuốc nổ thật đấy chứ?" Một cảnh sát nói khẽ, họ vừa kéo chiếc va li đã cảm thấy có gì đó không ổn, trọng lượng của chiếc va li cho thấy bên trong có khả năng không phải là chăn, ít nhất cũng phải hơn năm mươi cân.

Một cảnh sát khác không nói gì, mặt vô cùng nghiêm nghị, không dám có bất cứ khinh suất nào, nếu khối nặng trong chiếc va li này là thuốc nổ, thì sức công phá thật không dám tưởng tượng, anh nghĩ đến sáng nay đi làm sớm, chưa kịp nhìn con gái.

Tên nghi can khốn kiếp đang bị cảnh sát áp chê ở phía sau còn khổ sở khuyên can họ: "Nguy hiểm đấy, cẩn thận một tí, đừng có mở ra, các anh vẫn còn trẻ."

Những lời nói của gã khiến hai anh cảnh sát chợt vô cùng nhớ bố mẹ.

Rất nhanh chóng, xe cộ trên con đường phía ngoài ga tàu điện ngầm đã rời đi sạch, giao thông hai đầu đều bị thắt chặt, cảnh sát căng dây cảnh giới trong phạm vi hơn hai mươi mét, chiếc va li được dựng ở giữa, bên cạnh là tên nghi can đã bị cảnh sát khống chế.

Trong khoảng thời gian này, thông tin ga tàu điện ngầm Quảng trường văn hóa hồ Tây ngừng chở khách khẩn cấp vì một người đàn ông mang theo chiếc va li khả nghi nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội, đây là lần đầu tiên sau ba tháng vận hành thử, tuyến tàu điện ngầm thành phố Hàng Châu phải ngừng chở khách vì sự cố bột phát, phóng viên truyền thông ào ào kéo đến nơi xảy ra sự việc, hành khách phía ngoài đường dây giới nghiêm thì giơ điện thoại di động lên làm truyền thông cá nhân cập nhật tình hình thực tế về thông tin thời sự rúng động này. Mọi người đều đang phỏng đoán xem bên trong chiếc va li rốt cuộc là thứ gì, có người đoán là thuốc nổ, có người đoán là ma túy, có người đoán là loa đài và micro, bởi vì gã đàn ông này ăn vận giống như một ca sĩ lang thang, mang trong mình mối thù thâm sâu, đầy tính tự sự, có điều không nhận được cú xoay người chấp nhận của huấn luyện viên trong chương trình "The voice of China", nên chuyển sang nghệ thuật hành vi với mong muốn sẽ nhận được sự quan tâm theo dõi của đại chúng, kết quả còn chưa kịp được người ta hỏi "ước mơ của anh là gì", thì đã bị cảnh sát đè bẹp dưới đất, không cả cử động được.

Mười lăm phút sau, cảnh sát hình sự và đội cơ động tháo gỡ bom mìn thuộc phân cục cảnh sát quận Hạ Thành có mặt tại hiện trường, sau khi sử dụng thiết bị kiểm tra chiếc va li, phát hiện thấy bên trong không có chất cháy nổ, nhưng khi cảnh sát mở chiếc va li hành lí ra ngay tại hiện trường, đám đông vây quanh hóng xem ở đằng xa đồng thanh hét lên kinh sợ.

Một xác chết lõa thể!

Thông tin này nhanh chóng gây chấn động khắp thành phố Hàng Châu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi