ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI

Tại hơn một tuần nữa trôi qua.

Đêm, Hầu Quý Bình đứng trước trạm điện thoại công cộng duy nhất trong thị trấn, mệt mỏi nói vào ống nghe: "Anh lại đến cục công an Bình Khang một lần nữa."

"Cục Công an nói thế nào?" Lí Tĩnh ở đầu bên kia hỏi.

Cậu buồn rầu nói: "Thái độ rất đối phó, nói là sau khi điều tra, họ đã loại trừ Nhạc Quân ra khỏi phạm vi đối tượng tình nghi phạm tội. Anh bảo là không thể thế được, họ nói đã loại trừ là đã loại trừ. Anh hỏi họ có phải là Ông Mĩ Hương bị cưỡng bức không, thái độ của họ rất không rõ ràng, bảo là có khám nghiệm thấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong huyệŧ, nhưng rốt cuộc là bị cưỡng bức hay là như thế nào khác thì còn phải tiếp tục điều tra. Hoàn toàn không hiểu gì về pháp luật, chưa đầy mười bốn tuổi mà có quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ, nghĩa là bị cưỡng bức, thế mà dám nói là như thế nào khác! Nhạc Quân đưa Ông Mĩ Hương lên phố huyện một ngày một đêm, họ nói là tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Nhạc Quân không trùng khớp, loại trừ khỏi phạm vi đối tượng tình nghi phạm tội, cho nên đã thả hắn ra. Nhưng kể cả là tϊиɦ ɖϊƈh͙ của Nhạc Quân không trùng khớp, hắn cũng là người có khả năng biết đã xảy ra chuyện gì nhất, tại sao không tiếp tục điều tra hắn!"

Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, rồi vọng tới một tiếng thở dài của Lí Tĩnh: "Hay là anh về trường đi, đừng tiếp tục ở đó nữa."

"Thế sao được? Cứ để Ông Mĩ Hương chết oan ức thế ư? Cô bé là học sinh của anh, vì anh không ngăn cản nên mới xảy ra hậu quả như vậy!"

"Em đã nói với thầy Trương Siêu về tình hình của anh," Trương Siêu là giáo viên chủ nhiệm lớp của họ, "thầy Trương Siêu cũng muốn anh cứ về trường trước, thầy ấy sẽ báo cáo tình hình với phòng giáo vụ, phòng giáo vụ sẽ sắp xếp để anh đi dạy tình nguyện ở nơi khác, nếu anh không muốn đi dạy tình nguyện nữa, cũng có thể tiếp tục học năm thứ tư. Thầy Trương bảo anh là sinh viên chưa bước ra khỏi cổng trường đại học, nghĩ về mọi việc trong xã hội quá đơn giản. Ở thành phố lớn, chúng ta có thể dựa vào pháp luật, nhưng ở rất nhiều nơi hẻo lánh, cơ quan chính quyền và dân chúng đều không có ý thức pháp luật, họ hoàn toàn không giải quyết mọi việc theo pháp luật, có những lúc luật pháp chẳng có tác dụng gì. Thầy Trương nói nếu Nhạc Quân đã biết anh chính là người đến cục công an tố cáo hắn, có nghĩa là công an đã tiết lộ thông tin về người tố cáo cho Nhạc Quân, việc này là vi phạm pháp luật, chắc chắn là có khuất tất. Vì sự an toàn tính mạng của anh, thầy mong anh mau chóng về trường."

Hầu Quý Bình hít sâu một hơi không khí lạnh buổi đêm, lắc đầu: "Không thể, bây giờ anh không thể về được, tối nào nhắm mắt lại anh cũng nhìn thấy Ông Mĩ Hương. Em không phải là anh, em không thể cảm nhận được cảm giác đó, chỉ cần đưa tay về phía trước một chút là có thể giữ được cô bé, thế nhưng cô bé vẫn rơi xuống. Nếu việc như thế này không thể giải quyết bằng pháp luật, nếu cứ để một người chết oan ức như thế, thì anh thực sự không hiểu được, chúng ta học Luật rốt cuộc là để làm gì?"

Lí Tĩnh im lặng hồi lâu, lại thở dài, hỏi: "Mấy hôm nay Nhạc Quân có đến trả thù anh không?"

"Không, anh không sợ hắn." Hầu Quý Bình nghiến răng trả lời.

"Hôm nay anh lại đến cục công an, biết đâu Nhạc Quân lại biết, em sợ... em sợ hắn còn đến gây chuyện với anh!"

"Thế thì càng tốt!" Hầu Quý Bình nói vẻ khinh thường, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Ông Mĩ Hương ngồi ở ghế lái phụ, cậu nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu cả vào trong thịt, "Em đừng lo cho anh, anh hoàn toàn không sợ hắn, hắn có đánh được anh không? Anh còn đang mong hắn đến đây! Anh thật sự muốn nện cho hắn một trận nên thân, nện chết hắn!"

Lí Tĩnh lại bật khóc thút thít. "Anh đừng động vào hắn nữa, hắn không đánh được anh, nhưng anh là người nơi khác, hắn là lưu manh trong vùng, nếu hắn kéo thêm mấy người nữa, hắn cầm dao đến tìm anh, em... em sợ..." cô lại nghẹn ngào.

Hầu Quý Bình cười nhạt: "Những điều em nói, anh đều nghĩ cả rồi, anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nếu xảy ra chuyện này chuyện khác, anh không hề sợ. Hắn không dám làm gì anh đâu, nếu gây ra chết người, công an địa phương không thể nào tiếp tục bao che cho hắn được."

Lí Tĩnh khóc thành tiếng: "Anh đừng nói như thế."

Hầu Quý Bình hít thở sâu một hơi, vẻ mặt rất nghiêm nghị: "Nếu không phải là đích thân anh trải qua vụ án này, thì đối với anh, đây chỉ là một thông tin thời sự, nó có thể khiến mình đau lòng tức giận mấy phút, nhưng chỉ mấy phút sau, nó cũng chỉ là một câu chuyện trên báo, không ảnh hưởng gì đến cuộc sống, cũng không vì nó mà hao tâm tổn trí thêm. Nhưng chính anh đã trải qua toàn bộ những chuyện này, anh không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu anh không làm gì, cứ thế trở về trường, ai sẽ chịu trách nhiệm về cái chết của Ông Mĩ Hương? Anh nghĩ anh sẽ hối hận suốt cả cuộc đời."

"Nhưng anh đã đến gặp công an rất nhiều lần, Nhạc Quân vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, anh còn có thể làm gì được nữa?"

"Công an huyện không quản, còn có công an thành phố, công an thành phố không quản, còn có viện Kiểm sát. Mấy hôm nay anh cũng đang làm một số điều tra, đã tìm ra một số sự việc rất bất thường, anh cảm thấy toàn bộ vụ án không hề đơn giản như anh nghĩ lúc đầu, bao gồm cả chuyện Cát Lệ có bầu, sinh con. Cho anh thêm một thời gian nữa, anh nhất định sẽ có thể làm rõ sự thật."

Hầu Quý Bình nắm chặt ống nghe, cậu chắc chắn sự thật ở ngay một chỗ không xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi