ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Vĩ điện thoại gọi Giang Dương từ cơ quan ra, hai chiếc xe cảnh sát đỗ ở trước cửa viện Kiểm sát, Chu Vĩ thò ra từ chiếc xe phía trước, mặt mũi rạng rỡ bảo anh lên xe.

"Đi đâu?"

"Đưa cậu đi bắt người."

Chu Vĩ nôn nóng nói cho anh biết tiến triển mới nhất của vụ án, quả nhiên lúc ở đồn công an, Nhạc Quân đã gọi một cú điện thoại bằng điện thoại di động, đối phương là Hồ Nhất Lãng, phó tổng giám đốc của tập đoàn Ca Ân, trợ lí của Tôn Hồng Vận. Hơn nữa, không lâu sau khi nhận được điện thoại của Nhạc Quân, Hồ Nhất Lãng đã dùng điện thoại di động gọi một cú đến văn phòng đội trưởng đội điều tra hình sự, cuộc điện thoại kéo dài tận năm phút. Chỉ tiếc là thằng ôn Nhạc Quân nhất định không khai hắn gọi điện thoại là để báo tin.

"Anh định bắt ai?" Giang Dương hỏi.

"Tất nhiên là Hồ Nhất Lãng."

Giang Dương nói vẻ nghi hoặc: "Anh có chứng cứ gì để bắt hắn?"

"Không có chứng cứ, cứ tóm về hỏi, tôi chắc chắn hắn sẽ khai ra sự thật phạm tội."

"Hắn có ngốc đâu, lương tâm đột nhiên cắn rứt hay sao?"

Chu Vĩ cười nhạt một tiếng: "Nếu tôi bắt luôn cả Tôn Hồng Vận thì sao, Hồ Nhất Lãng hoảng sợ, tất sẽ khai ra thôi!"

"Anh định bắt luôn cả Tôn Hồng Vận?"

"Tất nhiên."

"Cho đến giờ, chưa có bất cứ chứng cứ nào cho thấy hắn ta liên quan trực tiếp đến những sự việc này, anh bắt hắn thế nào?"

"Lí do không quan trọng," Chu Vĩ hứ một tiếng vẻ khinh thường, nói: "Tạm giữ hình sự hai tên này, rồi tra hỏi vài tuần. Hừ, cảnh sát chúng tôi thẩm vấn có một cách, chiếu đèn sáng rực, thiếu ngủ liên tục mấy hôm, tâm trạng bọn chúng sẽ rất tồi tệ, tư duy cũng sẽ hỗn loạn, đến lúc đó chỉ cần sử dụng tí kĩ xảo thẩm vấn, thông thường không quá năm ba ngày là nghi phạm khai ra hết, tôi chưa thấy tên tội phạm nào có tố chất tâm lí chịu được vài tuần. Hầu Quý Bình đã chết gần ba năm rồi, đi đâu tìm ra vật chứng trực tiếp, chỉ có thể dựa vào lời khai để phá án."

Giang Dương là một kiểm sát viên rất tuân thủ phép tắc trình tự, nghe Chu Vĩ nói vậy, liền lắc đầu lia lịa: "Anh bắt người không có căn cứ, hoàn toàn không đúng quy tắc."

"Quy tắc? Tôi cũng muốn tuân thủ quy tắc, nhưng chúng có tuân thủ không?" Chu Vĩ trợn mắt lên, "Hầu Quý Bình đã chết như thế nào? Chúng ta vừa mới điều tra Đinh Xuân Muội, cô ta đã xảy ra chuyện dữ. Lũ này tàn ác tột cùng, cậu còn muốn nói chuyện quy tắc với chúng? Đừng có mơ nữa, đối phó với lũ chúng nó, không thể chỉ sử dụng những biện pháp thông thường. Bây giờ trong tay chúng ta chỉ còn mỗi lá đơn nhận tội mỏng dính của Đinh Xuân Muội, không có chứng cứ nào khác, chỉ có thể cưỡng chế tạm giữ bọn chúng trước, ép chúng khai ra sự thật, rồi thu thập chứng cứ liên quan."

Giang Dương vẫn phản đối: "Anh định trực tiếp bắt giữ Tôn Hồng Vận, đã lấy được lệnh bắt giữ chưa?"

Chu Vĩ nở một nụ cười, đắc ý lấy từ trong cặp tài liệu ra mấy tờ giấy, giơ lên.

Giang Dương cầm lấy xem, trên tờ lệnh bắt giữ có chữ kí của phó cục trưởng chỗ họ, không khỏi ngạc nhiên: "Phó cục trưởng bên anh lại ủng hộ anh bắt giữ Tôn Hồng vận?"

Chu Vĩ che tay ghé sát vào tai Giang Dương nói: "Việc này lãnh đạo trong cục không biết, mấy hôm vừa rồi tôi bắt mấy đám liền, sáng sớm nay cầm một đống lệnh bắt giữ đến gặp phó cục trưởng lấy chữ kí, đóng dấu, chỉ có điều trong đó có kẹp thêm hai tờ. Lát nữa, sau khi bắt người, chúng ta không đưa về cục, mà đưa thẳng đến đồn công an, ở đó tôi đã nhờ người kín đáo bố trí cho tôi mượn hai phòng để sử dụng vài hôm, tôi và mấy anh em cấp dưới đều tắt điện thoại di động, không ai liên lạc được, không người nào biết Tôn Hồng Vận bị giam ở đây, không thể ngăn cản tôi thẩm vấn được. Những việc này tôi đều bố trí ổn thoả rồi, chiều nay cục trưởng và phó cục trưởng phụ trách điều tra hình sự đều lên thành phố họp mấy ngày, hôm nay là thời cơ tốt nhất. Có điều, việc này sớm muộn lãnh đạo cũng biết, tôi phải làm gấp, phải nhanh chóng hỏi ra kết quả trước khi lãnh đạo biết. Hừ, chỉ cần có chứng cứ, ván đã đóng thuyền."

"Anh... anh còn định lén lút giam chúng lại, như thế là bắt giữ trái pháp luật." Giang Dương há hốc mồm sửng sốt.

"Kệ bố nó đúng luật với trái luật, cứ nghĩ đến chuyện chúng nó dám ra tay với nhân chứng ngay trước mắt cảnh sát là tôi không chịu nổi!" Chu Vĩ tỏ vẻ không hề quan tâm.

"Anh... anh lừa lấy chữ kí của lãnh đạo, còn thêm cả tội bắt giữ người trái pháp luật, anh làm như thế."

"Biết đâu trong quá trình thẩm vấn, bọn chúng không hợp tác, thì tôi lại thêm một tội sử dụng nhục hình để ép cung đấy." Anh bật cười, không hề quan tâm, "Tôi ở trong cơ quan vốn đã không cần thăng tiến, tội phạm to gan tày trời như vậy mà còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tôi gặp là thấy đau đầu, cho nên tôi cũng to gan tày trời một lần. Yên tâm, đưa cậu đi là để làm chứng, sau này cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi đều nói là cậu bị tôi lừa, một mình tôi chịu trách nhiệm." Chu Vĩ cười ha hả, hoàn toàn không thấy có gì quan trọng.

Giang Dương thấy lòng mình cuộn sóng.

Làm như vậy hoàn toàn không có bất cứ lợi ích gì đối với Chu Vĩ.

Phá được vụ án này, cũng sẽ gây ra những ồn ào rất lớn, công ti duy nhất lên sàn trong toàn thành phố, vừa lên sàn, ông chủ đã phạm tội hình sự nặng, bị bắt, lãnh đạo chính quyền có vui không? Thế cũng không sao, nhưng nếu cuối cùng không thẩm vấn ra được kết quả, phó cục trưởng biết là Chu Vĩ kẹp lệnh bắt giữ vào trong để lừa lấy chữ kí và con dấu, âm thầm bắt giữ trái pháp luật một ông chủ lớn, nhân vật có thể ngồi cùng với lãnh đạo thành phố khi họp, thậm chí còn sử dụng nhục hình để ép cung, thì sẽ thế nào? Chu Vĩ rất có khả năng phải vào tù!

Cho dù kết quả thế nào, Chu Vĩ cũng sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc. Nhưng anh vẫn liều mình mạo hiểm.

Giang Dương không hiểu, rốt cuộc cái đích mà Chu Vĩ theo đuổi là gì?

Giang Dương tự hỏi, anh điều tra lại vụ án này, lúc bắt đầu chỉ là vì người bạn cùng học, anh đã nhanh chóng dao động, vì bị Ngô Ái Khả "ép buộc" nên mới kiên trì đi tiếp, sau khi gặp quá nhiều khó khăn, anh lại liên tục dao động, nhận được sự động viên từ những người khác, cuối cùng anh mới quyết định lập án. Sự kiên trì ở giai đoạn sau đó, giống như một bánh răng đã lên cót, đã làm nhiều việc như thế rồi, không muốn công sức bỏ ra đều đổ xuống sông xuống biển, thế là giống như một chiếc xe đã lên đường cao tốc, đành tiến lên một cách bất đắc dĩ.

Nhưng nếu bảo Giang Dương vì vụ án này mà lừa lấy chữ kí của lãnh đạo và con dấu của cơ quan, anh sẽ tuyệt đối không làm.

Nghề nghiệp, lương tâm, tiền đồ, những cái đó nhất định phải là tam giác bất khả thi hay sao?

Anh không biết, nhưng anh mong được sống trong một tam giác trong sạch, ổn định.

Khó khăn lớn nhất trước mắt họ, là thiếu chứng cứ, cơ hội đột phá duy nhất, đúng như Chu Vĩ nói, phải cho nghi can khai ra trước, nếu Chu Vĩ đã mạo hiểm bất chấp tất cả, thì anh cũng để bầu máu nóng sục sôi một lần, cùng đi một chuyến xem.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi