ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI

Tháng 5 năm 2007.

Hai chai rượu Mao Đài đã mở để trên bàn, đầy bàn toàn những món ngon đắt đỏ, ba người đã ngà ngà say đang chén chú chén anh.

"Ông Trần hào phóng với anh em quá đấy, tôi sống ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên uống Mao Đài đến no." Chu Vĩ cười ha hả, lại uống thêm một chén Mao Đài.

Trần Minh Chướng lim dim mắt, uể oải nói: "Ông vào ba năm, mãi mới ra, tôi không hào phóng được một lần hay sao?"

"Cái gì mà tôi vào ba năm, cứ như tôi ngồi tù không bằng, tôi nói cho ông biết, tôi đi tiến tu, tôi đi học luật, không phải ra rồi vẫn làm cảnh sát đấy thôi, cái thằng khốn nạn Lí Kiến Quốc làm gì được tôi?"

"Hắn lên phó cục trưởng rồi đấy, muốn làm gì ông là làm gì ông ngay được đấy, ông đừng có to mồm nữa, cẩn thận không lại đi tiến tu thêm ba năm nữa." Trần Minh Chướng chọc tức.

Giang Dương bật cười: "Bây giờ Tuyết Trắng Bình Khang mà còn động vào Lí Kiến Quốc, chưa biết chừng đến lúc con trai làm cảnh sát, người ta hỏi bố cậu làm gì? Cảnh sát. Cơ quan nào? Trường đại học An ninh, ồ, là giáo viên trường cảnh sát hả? Đang học trong trường cảnh sát. Chà, sắp về hưu đến nơi rồi còn đi học? Học, học nữa, học mãi mà. Thế thì chắc là trình độ cao lắm rồi nhỉ? Cũng tàm tạm, đang học dở cao đẳng."

"Ái chà, nhìn cái kiểu của hai ông, giờ đứng về phe Lí Kiến Quốc cả rồi hả!" Chu Vĩ chỉ vào họ, ba người cùng lăn ra cười.

Trần Minh Chương ho mấy tiếng, cố gắng mở hai mắt đang ríu lại vì hơi men, làm ra bộ uống rượu tổng kết: "Bữa rượu ngày hôm nay, là để chúc mừng ba việc. Thứ nhất, ông Tuyết xong vụ tiến tu trong trường An ninh, đã được về, tất nhiên rồi, chuyện ngoại ngữ thi được mấy điểm thì thôi không nhắc nữa, còn chuyện đi thi mở sách chép bài gì gì đấy, chúng ta coi như chưa nghe thấy, tóm lại, ông Tuyết vẫn là cảnh sát hình sự, vẫn là đội phó, thế là được rồi. Việc thứ hai, là tôi, thời gian trước, tôi đã thôi việc, không làm nữa rồi."

Chu Vĩ và Giang Dương đồng thời kinh ngạc: "Anh không làm bác sĩ pháp y nữa?"

"Đàn ông có tiền là hư hỏng mà, ai bảo tôi có tiền." Trần Minh Chương đắc ý cười lớn. "Mấy năm nay, thị trường chứng khoán lên giá, cổ phiếu kiếm được rất nhiều tiền, tôi bán hết đi, thôi việc rồi. Cậu Giang này, cậu thật là, năm đó tôi đã bảo là cho cậu biết một thông tin cực kì có giá trị, cậu không tin, hối hận chưa?"

Giang Dương xòe tay nói: "Tôi bẩm sinh đã không giỏi kiếm tiền."

Chu Vĩ hỏi: "Ông thôi việc rồi làm gì?"

"Lên thành phố Hàng Châu tự khởi nghiệp, ông cụ nhà tôi đã mất năm kia, tôi cũng không muốn tiếp tục ở cái địa phương nhỏ Bình Khang này nữa, định một thời gian nữa, tình hình ở Hàng Châu ổn ổn thì sẽ đón mẹ tôi lên, tôi cũng mở công ti làm ăn thử xem thế nào."

Nghe nói người bạn lâu năm chuẩn bị rời khỏi Bình Khang, cả hai người đều có vẻ buồn rầu, hụt hẫng.

Trần Minh Chương mỉm cười an ủi: "Đừng giương cái bộ mặt đấy ra, cứ như là tôi với các ông có tình cảm khó nói, tôi sẽ về thăm các ông, các ông đến thành phố Hàng Châu, tôi tất sẽ nhiệt tình tiếp đón, bao ăn bao ở, thế còn gì nữa."

Chu Vĩ cười to: "Được, mình cạn một li, chúc ông Trần làm nên sự nghiệp ở thành phố Hàng Châu. Đúng rồi, còn việc thứ ba?"

"Việc thứ ba là tin vui của Giang Dương." Trần Minh Chương nghiêng đầu nhìn Giang Dương.

"Ồ?" Chu Vĩ quay về phía Giang Dương, chăm chú nhìn vào mặt anh, một lúc sau bật cười: "Không phải là cậu Giang sắp cưới vợ đấy chứ?"

Giang Dương xấu hổ cúi đầu.

Chu Vĩ vội kéo anh: "Có gì mà ngại, nói xem nào, con gái nhà ai, có ảnh không? Để tôi giám định xem, đừng có quên mất nghề của tôi đấy, tôi nhìn một cái là biết ngay cô ấy có tốt hay không."

Trần Minh Chương trêu: "Ông có phải là bố cậu ấy đâu, nếu ông thấy không tốt, thì cậu Giang hủy hôn với người ta được chắc?"

Giang Dương ý tứ lấy điện thoại di động, mở ảnh trong đó ra đưa cho Chu Vĩ.

Chu Vĩ vừa ngắm nghía vừa hỏi: "Quen nhau thế nào?"

"Mấy năm anh đi tiến tu không ở nhà, cuối tuần tôi tranh thủ lúc có thời gian đi Diệu Cao, định dò tìm manh mối, nhưng bất lực, không tìm thấy gì, thu hoạch lớn nhất là quen được cô ấy, bọn tôi nói chuyện khá hợp, cô ấy biết việc tôi làm cũng rất ủng hộ. Cô ấy tên là Quách Hồng Hà, đang làm ở nhà máy dệt may phố huyện, trình độ văn hoá không cao lắm, có điều, cô ấy rất tốt với tôi, rất hiểu và ủng hộ tôi." Mặt Giang Dương ngời lên vẻ hạnh phúc.

Chu Vĩ liên tục gật đầu: "Rất tốt, rất tốt, cô Quách này trông được đấy, có điều... hình như, trông cô ấy có vẻ nhiều tuổi hơn cậu?"

"Hơn tôi bốn tuổi."

Chu Vĩ bật cười: "Hơn ba mươi, cũng là gái già rồi, tôi cứ nghĩ không biết một anh chàng đẹp trai, tốt nghiệp đại học Chiết Giang như cậu, cuối cùng sẽ lấy một cô vợ thế nào cơ."

Bác sĩ pháp y Trần lắc lư cái đầu: "Bây giờ đang mốt chị yêu em đấy, già thì có sao, đẹp nhất vẫn là ánh mặt trời lúc hoàng hôn, vừa ấm áp vừa ung dung tự tại, mặt trời lúc hoàng hôn là tình yêu đến muộn, mặt trời lúc hoàng hôn là tình nồng mãi mãi. Tất nhiên rồi, cô gái nhiều tuổi này hiển nhiên không thể so được với Ngô Ái Khả, nghĩ lại trước đây..."

Chu Vĩ bỗng đanh giọng quát: "Trần Minh Chương!"

Trần Minh Chương lập tức bừng tỉnh, liên miệng nói: "Ài chà, tôi say rồi, say rồi, tôi chịu phạt một chén, tự phạt, cậu Giang, cậu đừng để bụng nhé." Giang Dương mỉm cười nói: "Không sao, đùa thôi mà, cô ấy tốt với tôi, tôi thấy cô ấy tốt, thế là đủ rồi."

Giọng Chu Vĩ lại trở nên vui tươi: "Nào, nào, chúng ta cạn chén, chúc mừng ba tin vui, uống cạn chỗ rượu còn lại, ông Trần, ông đừng có giả vờ say, chốc nữa ông phải thanh toán đấy... Ông mà còn giả vờ say, có tin là tôi tố cáo ông tội tống tiền hai cán bộ chức trách, giam luôn lại không."

Đêm hôm đó, họ uống thoải mái tới bến, cười vui hết cỡ, uống cho đến lúc trời đất quay cuồng. Họ đều không nhắc đến chuyện vụ án nữa, như thể là nói lời tạm biệt với quá khứ.

Chao ôi thời gian, làm thay đổi xã hội, thay đổi cả con người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi