ĐÊM TRƯỜNG TĂM TỐI

Giang Dương vội đến chỗ đội điều tra hình sự, Chu Vĩ hớn hở thông báo, đã bắt được Vương Hải Quân một cách suôn sẻ, giờ hắn vẫn đang kháng cự lại đội thẩm vấn hình sự, không hợp tác khai ra, có điều chỉ cần tìm ra xác nạn nhân, thêm vào đó là tư liệu lời khai của Hà Vĩ ở trại tạm giam, hắn có chối đằng trời!

Không lâu sau, tin vui báo về, trong cái giếng cạn trên ngọn đồi hoang phía ngoài xã Diệu Cao, quả nhiên phát hiện thấy một xác chết, xác chết đã hoàn toàn thối rữa, chỉ còn bộ xương, nhưng qua bộ xương có thể phán đoán là xác chết của phụ nữ, bác sĩ pháp y trong huyện đang đưa người đến để khám nghiệm.

Chu Vĩ nói xong, hai người gần như vui đến phát khóc.

Chu Vĩ xúc động nói: "Thật không ngờ, tôi thật không ngờ mấy năm sau lại xuất hiện thời cơ quan trọng để phá vụ án này, tôi... tôi cứ tưởng là kiếp này không bao giờ... không bao giờ..." Mắt anh đỏ lên, nghẹn ngào không nói nên lời.

Nhớ lại những gì mình và Giang Dương đã trải qua trong quá trình phá án trước đây, trong lòng anh trào dâng cảm xúc.

Giang Dương nắm chặt nắm đấm, dằn giọng nói: "Tốt quá, đúng là tốt quá, vụ án mạng đã hé lộ, Vương Hải Quân rất có khả năng sẽ bị xử tử hình, một khi phải chịu án tử thì Tôn Hồng Vận có dùng tiền cũng không thể mua chuộc được hắn. Vương Hải Quân tất sẽ khai ra, đến lúc đó Tôn Hồng Vận và Hồ Nhất Lãng đều phải đối mặt với án tử hình, không còn kẻ nào có thể cứu được chúng!"

Đang nói chuyện thì Lí Kiến Quốc dẫn mấy cảnh sát hình sự vội vã chạy đến, thấy Chu Vĩ liền hỏi: "Vương Hải Quân ở đâu?"

Chu Vĩ giận dữ trợn mắt nhìn hắn: "Anh định làm gì?"

Lí Kiến Quốc cười nhạt: "Nghe nói đã xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng, bây giờ tôi đích thân phụ trách vụ này, anh không cần quản nữa."

"Vụ án này do tôi điều tra, tôi bắt người, tôi cử người tìm ra xác chết, anh dựa vào cái gì mà đòi tiếp quản?" Chu Vĩ nắm chặt nắm đấm, hai người gầm gừ nhìn nhau.

Lí Kiến Quốc hoàn toàn không coi anh ra gì, làm ra vẻ đương nhiên: "Tôi là lãnh đạo của anh, anh phải nghe theo tôi, diễn biến vụ án nghiêm trọng, tôi phải đích thân thẩm vấn. Tất nhiên, anh cứ yên tâm, sau khi phá được vụ án, lúc báo cáo với cấp trên, công lao sẽ là của anh hết, được chưa?"

"Không được!" Chu Vĩ quát to một tiếng, toàn bộ các cảnh sát hình sự đều nhìn về phía họ.

"Chu Vĩ!" Quai hàm Lí Kiến Quốc co giật. "Anh là cảnh sát, anh buộc phải phục tùng mệnh lệnh!"

Chu Vĩ gầm lên: "Tôi nói cho anh biết, vụ án này tôi quyết không buông tay, anh muốn làm gì mọi người đều biết rõ, Vương Hải Quân đã bị bắt thì chỉ vài hôm nữa, sẽ là anh..."

Lí Kiến Quốc giáng một cú đấm vào mặt Chu Vĩ, Chu Vĩ định xông vào đánh trả, nhưng đã bị Giang Dương và người cảnh sát hình sự bên cạnh ôm chặt, kêu to bảo không được mất bình tĩnh.

"Anh đúng là vô kỉ luật ở cơ quan quen rồi, đội Giám sát lẽ ra phải gặp anh lần nữa nói cho rõ." Lí Kiến Quốc đanh giọng nói, "Tôi là lãnh đạo, tôi có quyền ra lệnh cho anh làm gì. Bây giờ nghi phạm đã bị bắt, xác chết cũng đã tìm thấy, chỉ còn lại việc thẩm vấn, không cần anh quản, công phá vụ án này đều thuộc về anh, tôi không tranh công với anh, điều này có mọi người làm chứng. Bây giờ một vụ án khác đang rất cần anh, tôi yêu cầu anh lập tức đi xử lí."

Chu Vĩ nghiến răng: "Còn vụ án gì mà nhất định phải tôi đi mới được?"

"Vụ nhóm mấy phụ nữ có bầu đi ăn trộm, đồn công an liên tục rất nhiều ngày nhận được tin báo án..."

Chu Vĩ không thể nhẫn nhịn được thêm nữa, gầm lên: "Mẹ kiếp, lại là nhóm của mấy con mụ có bầu đi ăn trộm, nhất định phải tôi đi bắt?"

"Diễn biến vụ án nghiêm trọng."

"Nghiêm trọng cái cục cứt!"

Lí Kiến Quốc quát: "Chu Vĩ, tôi cảnh cáo anh lần cuối, nếu anh còn nhục mạ lãnh đạo, ngày mai đội Giám sát sẽ đưa anh đi."

Chu Vĩ cười nhạt: "Được, tôi không chửi anh, hôm nay ông mày cứ ngồi đây, không đi đâu hết."

Lí Kiến Quốc hít sâu một hơi, giận dữ gật đầu: "Được, anh không đồng ý đi phá vụ án phụ nữ có bầu đi ăn trộm, tôi cũng không làm gì được anh, nhưng sau này bất cứ vụ án nào, anh đều không phải quản nữa, tất cả mọi người đều không phối hợp với anh, anh tự quyết định đi."

Chu Vĩ nghiến răng, quai hàm giật mạnh.

Trong hệ thống cơ quan, anh không vi phạm kỉ luật nghiêm trọng, lãnh đạo không thể khai trừ được anh, nhưng sẽ lệnh cho tất cả mọi người đều không phối hợp với công việc của anh, anh sẽ bị tất cả mọi người xa lánh, cô lập, không ai giúp đỡ, còn khó chịu hơn bị đuổi việc. Phá án buộc phải có từ hai người trở lên, một khi Lí Kiến Quốc đưa ra mệnh lệnh đó, sau này Chu Vĩ sẽ không còn cơ hội tham gia phá án, chẳng khác nào bức tử chặng đường làm cảnh sát còn lại của anh.

Giang Dương nói khẽ vào tai anh, khuyên nhủ: "Tuyết Trắng, chịu nhịn thêm vài ngày nữa, bây giờ Vương Hải Quân gϊếŧ người chứng cứ đã rất rõ ràng, không thể chối cãi được, mấy hôm nữa sau khi đưa sang trại tạm giam, sẽ là viện Kiểm sát thẩm vấn, anh yên tâm, phía sau có tôi."

Chu Vĩ nhìn Giang Dương rồi hít một hơi thở sâu, hướng về phía Lí Kiến Quốc giận dữ gật đầu: "Được, tôi đi bắt nhóm phụ nữ có bầu đi ăn trộm ngay đây, thưa phó cục trưởng Lí!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi