ĐÊM XUÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cách màn trướng 

Lược cài đầu

Vẽ Hoa Điền

Châu thuý rọi 

Buông váy dài

Choàng Phi Bạch/choàng lụa bạch

Lửa đêm trùng trùng/Dạ hoả trùng trùng 

Hoa đăng đã thắp/đèn hoa đã thắp

//// Hoa điền: hoa Điền là một loại hoa văn trang trí dùng để trang điểm trên mặt của phụ nữ thời xưa. Vẽ Hoa Điền thường dùng 3 màu sắc chủ yếu là: đỏ, xanh và vàng, trong đó màu đỏ là màu được dùng phổ biến nhất.



Đêm sáng nhờ ngọn lửa từ những cây đèn.

Thích Ánh Trúc chần chừ một lúc sau đó vẫn quyết định mặc trang phục thật lộng lẫy. Nàng chậm rãi đi đến bên người Thời Vũ, trong lòng nàng thầm mong chờ hắn sẽ vì nàng mà kinh ngạc. Đôi mắt của hắn hơi đờ đẫn, choáng váng, ong lòng nàng thầm mong chờ hắn sẽ vì nàng mà kinh ngạc. Đôi mắt của hắn hơi đờ đẫn, choáng váng, lúc nàng cho rằng hắn không để ý thì khóe môi hắn hơi cong lên tựa như đang cười.

Da mặt Thích Ánh Trúc mỏng, nàng thầm nghĩ có phải là nàng đã biểu hiện quá rõ ràng không thì nghe được hắn cười hì hì nói:” Ta thật giống một tên thị vệ, đi theo bên cạnh một vị tiểu thư”.

Thích Ánh Trúc trả lời:” Không phải lúc trước chàng muốn làm thị vệ của ta sao?”.

Hắn quay mặt lại nhìn nàng, liếc nhìn nàng một lần, hắn mới nói:” Ta đương nhiên không muốn. Ta không phải thị vệ của nàng, ta là…”.

Trái tim của nàng bị hắn làm cho bối rối, mặt đỏ lên.

Hắn chậm rãi nói tiếp:” Bằng hữu ( bạn bè)”.

Nàng nhướng mày nhìn hắn, trong lòng có chút khó chịu. Hắn mỉm cười nhìn nàng, không biết là hắn cố ý hay hắn đang thử nàng nữa. Trong lòng nàng vẫn đang nghi ngờ hắn thử nàng nhưng hắn… làm sao có thể biết thử lòng người?.

Nàng không biết phải mở miệng nói chuyện với hắn như thế nào, nàng xoay người đi đến bên cạnh một quầy bán hàng rong, giả vờ cúi đầu chọn mặt nạ. Hắn dựa vào cây cột bên cạnh và nhìn nàng một cách nghiêm túc. Ánh mắt của hắn không thể hiện điều gì nhưng lại rất chuyên chú, nàng không thể nào đoán được tâm tư của hắn.

Thời Vũ:” Nàng thích không? Ta mua cho nàng”.

Hắn muốn trả tiền, nàng đã đứng bên cạnh hắn khẽ lắc đầu:” Ta mua cho chàng”.

Giọng nói của nàng mang theo một chút sự buồn bã:” Bây giờ, ta có thể tự kiếm tiền”.

Nàng xoay người lại, đưa mặt nạ nanh đồng trên tay nàng cho hắn. Nàng không cao lớn như hắn vì vậy mặt nạ chỉ có thể đến ngang nửa khuôn mặt của hắn. Nàng thấy vậy cười lên một tiếng, vui vẻ cười rộ lên. Hắn có chút giật mình nhìn nàng mà nàng nhân cơ hội này cũng nhìn kĩ khuôn mặt của hắn thêm một chút.

Trong lòng nàng rất nhớ hắn.

Nàng luôn muốn nhìn hắn nhiều thêm một chút.

Nàng nhìn hắn, nàng lại muốn đến gần hắn thêm một chút.

… Nhưng nàng vẫn không tìm được cơ hội nào để làm điều đó.

Khi hắn nghiêng người đi lên một bước thì nàng lại lùi lại một bước, hắn cầm lấy tay nàng. Giọng hắn trầm thấp khác hẳn với vẻ ngoài trẻ trung của hắn nhưng nàng cũng nghe được từ trong giọng nói của hắn có một sự làm nũng:” Nàng đeo nó cho ta đi”.

Mặt nàng đỏ lên, ngửa đầu đeo mặt nạ cho hắn. Ngón tay nàng cọ qua mặt hắn, chạm vào da thịt hắn mang theo một ấm áp. Cách một cái mặt nạ nanh đồng, hơi thở của hắn và nàng thật sự rất gần nhau. Ánh sáng từ ngọn đèn phản chiếu trong đôi mắt hắn, tỏa sáng lấp lánh, chậm rãi đốt lên một ngọn lửa.

Giống như đang bị ăn mòn dần nhưng lại không vội vã. Giống như một lời mời gọi nhưng có thể thật có thể giả.

Ánh mắt nàng né tránh, hắn tiến lên một bước chụp lấy đôi bàn tay nàng rồi lại lùi về sau.

Cả hai người đều im lặng.

Qua một lúc lâu, thanh âm của hắn vang lên:” Ta muốn mua cho nàng một thứ”.

Nàng xoay người đi, nghĩ đến vừa rồi thật sự rất ái muội. Nàng hạ giọng:” Như thế này đã rất tốt rồi, tương lai còn dài mà”.

Hắn đuổi theo bước chân của nàng.

Hắn chậm rãi khoanh tay đi phía sau nàng, không hề ngại ngùng cứ nhìn chằm chằm vào vòng eo thon thả của nàng rồi từ từ dời ánh mắt lên phía trên, nhìn mái tóc đen dài buông xõa sau eo và chiếc cổ trắng ngần gầy guộc của nàng thỉnh thoảng lộ ra. Hắn đột nhiên giơ tay lên, một đạo chỉ khí từ tay hắn bay ra nhắm đến một tên đang bí mật theo dõi họ.

Tên đó không phải tới để theo dõi hắn, tên đó quan sát Thích Ánh Trúc nhiều hơn. Hắn lo lắng sẽ có kẻ nào đó ở giang hồ quấy phá hai người, sợ rằng đêm nay có nhiều” khách nhân” ghé thăm rồi. Hắn muốn nàng tiếp tục sống một cuộc sống an nhàn, thoải mái vì vậy hắn sẽ ở bên cạnh nàng chống đỡ lại mọi nguy hiểm giùm nàng.

Thời Vũ im lặng ở phía sau lưng nàng âm thầm ra tay.

Võ công của hắn đã không còn như xưa, hắn cũng đã học được rất nhiều điều.

Hắn đột nhiên đi nhanh đến bên cạnh nàng, đem hộp phấn nhét vào trong ngực nàng. Nàng giật mình, dừng lại xem hắn đã nhét cái gì vào ngực nàng, hắn nói:” Ta thấy có một vị tiểu thư cũng đã mua nó”.

Thích Ánh Trúc nắm chặt hộp phấn rồi hỏi hắn:” Chàng muốn lấy lòng ta sao?”.

Thời Vũ nhướng mày, cười nói với nàng:” Ta đã lấy lòng nàng cả đêm rồi, nàng không nhận ra sao?”.

Nàng nhíu mày, lắc đầu, trong lòng có chút buồn. Nàng đi một đoạn rồi chậm rãi thấp giọng:” Chàng học hỏi được nhiều thứ hơn. Trước đây, ta hối thúc chàng rời đi mà chàng không đi… Thời Vũ, mấy năm nay, chàng có phải, có phải…”.

Hắn mơ màng, không hiểu nàng đang nói gì.

Hắn vậy mà lại học được bộ dạng của mấy tên cao thủ tình trường nhưng hắn cũng không thể ứng phó nổi tâm tư của nàng. Hắn giờ có khác gì mấy con quỷ đã tu luyện cả nghìn năm nhưng chỉ cần hắn đứng trước mặt nàng, hắn liền bị nàng cho trở về đúng nguyên dạng ban đầu, cuối cùng hắn không thể nào nhìn ra được sự rắc rối, thống khổ trong tình yêu của nhân gian.

Thích Ánh Trúc ngẩng đầu, cắn môi, nàng lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt buồn bã:” Chàng có tâm sự sao?”.

Hắn sửng người sau đó quay mặt qua chỗ khác, khóe môi dần hiện lên một nụ cười gian xảo và tự mãn. Cái biểu cảm này của hắn thì nàng còn lạ gì, nàng giận dỗi nói:” Thời Vũ”.

Thời Vũ nói:” Nàng đoán xem sao?”.

Thích Ánh Trúc:”…”.

–Nàng đã nhìn ra một phần tâm tư của hắn rồi.

Hắn khoanh tay đi lướt qua nàng, đi lên phía trước hai bước. Nàng sửng sốt đứng tại chỗ, cắn môi đuổi theo hắn.

Lúc lâu sau, hắn mới nghe được giọng nói của nàng gọi hắn:” Thời Vũ, chàng đi từ từ thôi”.

Hắn đang niềm vui dâng trào, đắc ý mà đi thẳng một đường khi hắn nghe được giọng nói của nàng thì liền quay đầu lại nhìn nàng. Lúc này hắn mới để ý, hắn liền cảm thấy kinh ngạc. Do hắn đi quá nhanh trong lúc hắn đang vui mừng, hớn hở, tâm tình thì đang trên mây có lẽ hắn đã bỏ quên nàng.

Hắn quay đầu nhìn lại thấy nàng đang thở hổn hển, tay xách tà váy cố gắng chạy theo bước chân của hắn. Khoảng cách của hai người bị kéo ra khoảng bốn thước(mét).

Thời Vũ bỗng dưng căng thẳng.

Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại vì hắn nhìn thấy một bóng đen phía sau lưng nàng. Nàng không nhận ra điều đó, lực đạo trong tay hắn đã bay ra, bay đến bóng đen phía sau lưng nàng. Kẻ đó sờ thắt lưng của Thích Ánh Trúc, nàng mới nhận ra bản thân bị một kẻ nào đó sờ vào eo, nàng rất bối rối, kẻ đó bị lực đạo của Thời Vũ làm bay sang một bên, đầu gối mềm nhũn, sợ hãi quỳ xuống.

Luồng sát khí mạnh mẽ của Thời Vũ ngay lập tức vây quanh kẻ đó.

Ngay cả nàng cũng cảm nhận được điều đó.

Nàng sợ hãi:” Thời Vũ”.

Hắn đột nhiên đi đến bên cạnh nàng, ôm vai nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới. Nàng nhìn vào đôi mắt của hắn, nàng cảm thấy có một luồng sát khí. Hắn quay đầu nhìn về kẻ vừa rồi, lúc hắn định bước qua chỗ kẻ đó thì bị nàng nắm chặt lấy cổ tay.

Hắn liền dừng lại.

Kẻ nọ cũng chỉ biết một chút võ công, một lần nữa cái luồng sát khí của hắn lại hướng đến kẻ kia, kẻ đó trốn trong đám đông lảo đảo bỏ chạy. Thời Vũ đuổi theo kẻ đó, bóng dáng hắn đi nhanh như gió. Nàng sững sờ đứng tại chỗ sau đó chạy vào đám đông đuổi theo hắn:” Làm ơn nhường đường một chút, xin lỗi làm phiền một chút”.

Nàng thở hồng hộc đuổi theo hắn đến một cái hẻm tối đen, chỉ cần nàng nhìn một cái đã nhìn thấy hắn đang đá lên người kẻ đó.  Hắn đánh kẻ đó khiến kẻ đó va thẳng vào tường, nôn ra máu. Nàng hoảng sợ, ngay lúc đó hắn bóp cổ kẻ đó, đem người kéo lên.

Thích Ánh Trúc:” Thời Vũ, chàng đừng giết người”.

Bàn tay của Thời Vũ dừng lại.

Kẻ đang bị hắn bóp cổ lúc này mới tìm được cơ hội khóc lóc, than khóc, kể lể:” Đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha cho ta, ta chỉ là một kẻ trộm túi tiền. Ta đáng chết trăm lần, vạn lần, ta không nên trộm túi tiền của vị tiểu thư đó. Đại hiệp xin tha mạng, xin hãy thả ta ra, ta sẽ đem toàn bộ tiền ta trộm được đưa cho ngài”.

Thời Vũ sửng sốt.

Hắn cảm thấy kì quái:” Ngươi chỉ đi trộm túi tiền thôi sao?”.

Kẻ bị hắn bóp cổ nước mắt nước mũi cùng với máu trào ra, cả người kẻ đó run bần bật:” Ta có tội, là do ta ngu dốt, ta không nên trộm cắp”.

Nàng hít thở một hơi rồi đi tới, hắn đưa lưng về phía nàng, lưng hắn căng ra. Nàng nhớ lại bộ dạng lạnh lùng, âm trầm của hắn khiến nàng rất sợ hãi. Nàng chần chừ một lúc rồi duỗi tay kéo nhẹ thắt lưng của hắn.

Lưng hắn cứng đờ rồi bàn tay hắn từ từ buông cổ tên trộm ra. Tên trộm ngay lập tức ôm lấy cổ rồi ho khan sau đó ném túi tiền trộm được vào người Thời Vũ. Thời Vũ nhìn tên đó chầm chầm rồi nói:” Còn gì nữa không?”.

Tên trộm cúi đầu không dám nhìn hắn, ném tất cả túi tiền cướp được cho Thời Vũ, sau đó xoay người chạy một mạch ra khỏi hẻm. Tên trộm bị vấp ngã nhưng hắn sợ hãi giống như có ma quỷ đuổi theo hốt hoảng đứng dậy chạy nhanh ra khỏi hẻm.

Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng nói:” Thời Vũ, chàng nghĩ kẻ đó định giết ta sao?”.

Hắn ôm một đống túi tiền, lưng hắn dần dần thả lỏng. Hắn cúi xuống nhìn nàng rồi nói với giọng điệu kì lạ:” Ta không phải như vậy… Ta làm cái này là vì….Không có gì hết”.

Mặt hắn đỏ lên rồi xoay mặt đi nơi khác.

Nàng từ trong đống túi tiền ở trong lòng ngực hắn tìm ra túi tiền của nàng, trong lòng nàng vẫn còn hoảng sợ nắm chặt túi tiền ở trong ngực nàng, nàng nhìn thấy mặt hắn đỏ lên, nàng cảm thấy kì quái nên hỏi hắn:” Chàng sao vậy?”.

Hắn không nhịn được quay đầu nhìn nàng rồi lại quay đầu đi sau đó nhanh chóng trả lời nàng bằng giọng ậm ờ:” Ta nghĩ hắn sàm sỡ nàng “.

–Hắn nhìn thấy tay tên đó lướt nhẹ trên eo của nàng khiến hắn nghĩ rằng tên đó đang sờ eo nàng.

Chỉ cần hắn nhìn thấy cảnh đó, hắn liền tức giận đến mức không kiềm chế được.

Từ khi hắn gặp lại nàng đến nay, hắn đều chưa có sờ qua eo của nàng, vậy mà tên kia dám làm vậy.

Thích Ánh Trúc:” …”.

Nàng cúi đầu chuyên tâm đ ếm tiền, nghe câu nói thì thầm của hắn, nàng bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn quay đầu đi tay khoanh trước ngực không nhìn đến nàng, mặt nàng cũng vì hành động đó của hắn mà đỏ lên. Nàng cúi đầu, ánh mắt sáng lên, lựa lời khuyên hắn:” Vậy mấy cái túi tiền khác hay là chúng ta giao cho quan phủ đi?”.

Hắn giật mình, không nhịn được quay đầu lại nhìn nàng:” Đây là đồ ta giành lại được, tại sao ta phải đưa cho kẻ khác?”.

Thích Ánh Trúc:”…”.

Nàng giật mình nói:” Thời Vũ, đây không phải là tiền của chàng. Chàng hãy giao cho quan phủ đi, chỉ có quan phủ mới có thể trả lại tiền cho dân chúng. Dân chúng bình thường kiếm tiền đã không dễ dàng, chúng ta cần gì phải ham mấy đồng bạc nhỏ nhoi như vậy?”.

Thời Vũ:”…”.

Hắn không vui:” Được rồi”.

Hắn bất đắc dĩ nhìn mấy túi tiền trong lòng, hắn cất bước đi trong bực bội, lại không cam lòng mà quay lại trừng nàng một cái. Nàng nhìn thấy cái trừng mắt của hắn mà cảm thấy buồn cười, hắn đúng là đáng yêu mà. 

Nàng đuổi theo bước chân của hắn, sự ngại ngùng mà nàng cố gắng che dấu bị hắn làm cho bại lộ, nàng trêu chọc hắn:” Hay là chàng đem toàn bộ túi tiền đưa cho ta, để ngày khác ta đem đến quan phủ thay chàng? Ta nhìn cái bộ dạng này của chàng, ta sợ chàng sẽ không giao cho quan phủ đâu”.

Trước sự trêu chọc của nàng hắn liền muốn phản bác.

Bỗng dưng bước chân của hắn dừng lại, nàng đi sau lưng hắn vì hắn dừng lại đột ngột mà đâm sầm vào lưng hắn rồi ngã lùi phía sau hai bước. Nàng che lại khuôn mặt khi nãy đâm sầm vào lưng hắn, nàng cảm thấy kì quặc có khi nào hắn đang cố ý trả thù nàng không? Bỗng dưng nàng nghe được một thanh âm đầy ái muội.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một đôi nam nữ đang triền miên từ đường đi vào hẻm tối. Chỉ đợi đến nơi không còn ánh sáng của ngọn đèn chiếu vào người nam đó gấp đến nổi hận không thể đè nữ nhân vào tường mà giở trò, hai người đó không kìm lòng được bắt đầu vuốt v e nhau, âm thanh mà nàng nghe được chính là loại âm thanh này.

Hai người đó gấp đến mức khi nàng ngẩng đầu lên thì thấy chân của nữ nhân đó đã móc trên eo của nam nhân kia, ngực trắng như tuyết giống như ánh trăng chiếu vào màn đêm, núi sông trập trùng.

Tim nàng đập loạn, mặt đỏ tai hồng, nàng không ngờ nàng sẽ nhìn thấy cái tình huống này.

Thời Vũ quay đầu lại nhìn nàng.

Hắn không nói bất kì câu nào, đôi mắt hắn tìm kiếm điều gì trên người nàng. Đại não của nàng trống rỗng, đứng ngây người. Dù sao nàng cũng là tiểu thư có học thức, được giáo dục đối với cái tình huống này nàng không biết phải làm sao. Nàng cứ ngây người mà nhìn chằm chằm đôi nam nữ đó, khuôn mặt đỏ lên như tôm luộc.

Nam nhân kia bóp chặt cầm nữ nhân thân mật hôn lên, cười gian, hung ác trừng hai vị khách đang xem miễn phí:” Các ngươi nhìn cái gì chứ? Xuân cung đồ sống miễn  phí muốn xem là xem sao?”.

//// Xuân cung đồ: Shunga hay mượn từ Hán văn chungongwa 春宫画, Hán Việt: Xuân cung họa hay chunhua 春画, Hán Việt: Xuân họa; chungong: xuân cung; chungongtu: xuân cung đồ)) là một thuật ngữ tiếng Nhật cho nghệ thuật khiêu d@m. Dịch theo nghĩa đen, shunga từ Nhật Bản có nghĩa là hình ảnh của mùa xuân. Shun (xuân) là một uyển ngữ thông dụng ám chỉ sinh hoạt, quan hệ tình d*c. ( Wikimedia). ( nói dễ hiểu hơn là tranh miêu tả cuộc sống tình d*c phiên bản cổ đại không khác phim 18 + là bao nhiêu chỉ là một bên được miêu tả qua tranh còn một bên thì được quay dựng).

Thích Ánh Trúc:”…”

Nàng lắp bắp đáp:” Ta, ta xin lỗi, …”.

Nàng chụp lấy tay của hắn, kéo hắn chạy một đường ra khỏi hẻm tối, khuôn mặt đỏ rực của nàng dù đã chạy ra khỏi hẻm tối vẫn chưa hạ nhiệt được, tim đập loạn nhịp. Nàng buông tay hắn ra, tay nàng nóng như bị bỏng nắm chặt cổ tay, lơ ngơ bỏ đi, nàng ngại ngùng đến nỗi không nghĩ được điều gì.

Hắn thấy nàng như thế liền im lặng và chỉ đi theo phía sau lưng nàng.

Nàng dã bị cái cảnh trong hẻm tối dọa sợ hãi làm nàng đi cả một đoạn đường vẫn không có cách nào xóa được cái cảnh đó ra khỏi đầu. Dù nàng có làm gì thì trong đầu nàng luôn nghĩ đến cảnh nam nhân đó giữ chặt nữ nhân trên tường ân ái. Trong lòng nàng lo lắng, không biết có phải sau khi chứng kiến cảnh đó mà bệnh tim của nàng tái phát lại không?.

Nàng không chịu đựng được chuyện này, nàng không thể nào tiếp tục vui vẻ mà đi dạo phố nữa.

Hắn nãy giờ vẫn luôn đi sau lưng nàng đột nhiên nói một câu:” Trời sắp mưa rồi”.

Thích Ánh Trúc cầu còn không được liền nói:” Ta mệt quá, chúng ta về đi”.



Trên đường trở về nàng cứ lo lắng không yên, sau khi hắn đưa nàng trở về, Dược nương tử đã ngủ từ lâu. Mặt sân đã lác đác vài giọt mưa, nàng ngồi ở bên giường, hoảng loạn cúi đầu.

Thời Vũ đứng ở cửa nhà một lúc.

Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu thấy nàng cứ ngẩn ngơ, chậm rãi nói:” Nàng hãy nghỉ ngơi đi, ta đi về trước”.

Thích Ánh Trúc trầm giọng đáp rồi liếc nhìn hắn đứng ở cửa sau đó hắn đẩy cửa rồi bước ra ngoài. Vì vậy, cả căn phòng trống không chỉ còn lại một mình nàng ở trong đó. Nàng cứ ngẩn ngơ mà ngồi ở trên giường, khắp nơi đều là tiếng mưa rơi.

Trong đầu nàng chỉ có thể nghĩ đến cảnh hai người kia ở trong hẻm tối, khuôn mặt nàng liền đỏ lên, có lẽ nàng đang cố gắng kiềm chế không nghĩ về  một hình ảnh khác nữa nhưng hình ảnh đó cứ tràn ngập trong trí óc nàng.

Những ngày xuân trầm mê( say đắm).

Những ngày hè mê loạn.

Nàng cảm thấy rất hoảng hốt, lo lắng, tâm tình khó chịu đành ra ngoài tắm rửa gội đầu. Nàng lên giường nằm nghỉ sau đó nhắm mắt lại, âm thầm cắn môi bực bội, nàng buồn vì nàng tưởng hắn đã rời khỏi đây. Không ngủ nổi, cứ chốc lát trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh trước kia hắn hôn nàng pha lẫn là hình ảnh hai người trong hẻm nhỏ, nữ nhân ôm chầm chầm nam nhân,…

Nàng bực bội ngồi bật dậy, che mặt thở dài.

Thân thể nàng bây giờ không tốt, tâm tình không thể nào tĩnh lặng, nàng biết đêm nay nàng sẽ mất ngủ. Nàng đứng dậy khoác áo nếu như đã không ngủ được thì thà đứng dậy đi học cách phân biệt thuốc thôi. Nàng đi ra cửa, mở cánh cửa ra rồi ngây người.

Một người thân mặc đồ màu đen, bộ dạng mi thanh mục tú( đẹp trai, tỏa sáng) đứng ở cửa.

Có lẽ hắn muốn đẩy cửa để đi vào nhưng hắn không ngờ nàng lại mở cửa. Cả hai người đều đứng ngây người ở cửa.

Hắn cùng nàng cứ ngây người nhìn nhau.

Nước mưa từ trên mái hiên chảy xuống thành dòng suối, trong đêm sương mờ mịt, trong phòng ngọn đèn yếu ớt chiếu lên hình bóng hai người đứng ở cửa, mở ảo như không.



Thời Vũ lắp bắp hỏi:” Nàng chưa ngủ sao?”.

Thích Ánh Trúc đứng ở cửa, nàng nhìn hắn thắc mắc:” Chẳng phải chàng đã đi rồi sao? Hay là chàng muốn nửa đêm vào phòng ôm ta?”.

Cả người hắn đờ ra.

Vốn dĩ hắn đã rời khỏi nhà nàng nhưng hắn không hiểu tại sao đã đi nửa đường hắn lại quay trở về đây, hắn vốn dĩ muốn tìm cách nhẹ nhàng, an ổn nhất để theo đuổi lại nàng nhưng hắn nghĩ nhìn nàng thêm một cái, nhìn thêm một cái rồi rời đi chắc là không sao?

Hắn không thể ngờ đến đã muộn như vậy mà nàng còn chưa ngủ.

Hắn khó khăn lắm mới trả lời nàng:” Sức khỏe của nàng vẫn kém như ngày trước sao?”.

Mưa bay lất phất, hình bóng nhỏ bé, yếu ớt, thanh tú, dịu dàng của nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, giấu đi ánh mắt của mình bằng đôi mi dài, môi nàng khẽ đóng mở, kiên trì hỏi hắn:” Chàng trở lại đây để làm gì?”.

Trong lòng hắn hoảng loạn, mất một lúc hắn mới trả lời nàng:” Ta đói bụng, ta tới để tìm đồ ăn”.

Thích Ánh Trúc:”…”.

Nàng dùng ánh mắt kì quái liếc nhìn hắn, trong ánh mắt đó của nàng không biết là đang cười hay là đang thất vọng.



Nàng đem mấy dĩa điểm tâm đặt trước mặt hắn, nàng ngồi ở bên giường, thắp ánh đèn, ngồi nhìn hắn.

Hắn biết nàng đang nhìn hắn, ngồi ở trước bàn ăn, cả da đầu của hắn như căng ra sau đó hắn bắt đầu ăn.

Nàng ngồi bên cạnh giường có chút mơ màng mà ngồi nhìn hắn. Trong lòng hắn bây giờ tràn trề áp lực. hắn biết nàng đang nhìn hắn, hắn đành cuối đầu bắt đầu ăn. Trong lòng hắn càng bực bội hắn càng ăn nhiều, hắn ăn xong dự định đi đánh hai bộ quyền nếu hắn không vận động một chút hắn sẽ không ngủ được.

Hắn không biết phải nói cái gì đành hỏi:” Muộn như vậy sao nàng còn chưa ngủ? Sư phụ của nàng là thầy thuốc sao, sao nàng không tự bốc thuốc uống đi?”.

Thích Ánh Trúc im lặng rất lâu.

Hắn còn đang cho rằng nàng không muốn để ý đến hắn thì nghe được giọng nói của nàng vang lên:” Trong lòng ta có tâm sự nên không ngủ được. Thời Vũ, chàng không ngại sao?”.

Thời Vũ:” Ngại chuyện gì?”.

Thích Ánh Trúc:” Trong hẻm nhỏ tối đen, chúng ta đã nhìn thấy chuyện đó”.

Hắn im lặng một lúc rồi cúi đầu ăn tiếp, giọng nói dịu dàng vang lên:” Chuyện đó à, nàng ngại đến vậy sao?”.

Nàng cúi đầu, giọng nói nhỏ đến nỗi như tự nói với bản thân vậy:” Chàng không cảm thấy ngại sao? Ở ngoài mà lại có những con người mặc kệ ánh nhìn của người khác như vậy sao? Nếu đã gấp gáp đến vậy thì sao không thuê phòng để làm, như vậy không phải tốt hơn sao?… Hai người đó ở trong hẻm không nhịn một lúc hay sao mà phải gấp gáp đến vậy?”.

Thời Vũ cười.

Hắn nói tiếp:” Thật ra như vậy rất là k1ch thích “.

Thích Ánh Trúc ngẩng người.

Nàng bước lên nhìn hắn cách một màn che, trong mắt nàng chỉ có hình ảnh hắn đang cúi đầu chăm chú ăn. Nàng nhìn hắn đến mức ngẩng người, tâm tình đang trôi đến nơi nào, nàng nghĩ tới rất nhiều thứ đều là hắn dạy nàng.

Hắn dạy cho nàng rất nhiều điều, dạy cho nàng cái gì gọi là d*c vọng, dạy cho nàng biết hưởng thụ là như thế nào. Nàng còn không hiểu thân thể của mình, tất cả những điều nàng biết đều là hắn dạy.

Nàng cứ ngẩng người nhìn hắn, ánh mắt của nàng khiến hắn không thể nào ăn được nữa. Sát thủ vốn là những kẻ nhạy cảm với ánh nhìn của người khác chưa kể tên sát thủ nào đó còn đang chú ý đến kẻ đang nhìn chằm chằm hắn. Hắn ngẩng đầu lên, qua màn che, ánh mắt của hắn đáp lại ánh mắt chằm chằm của nàng.

Hắn nghiêm túc hỏi nàng:” Nàng muốn sao?”.

Thích Ánh Trúc:” Chàng nói gì thế?”.

Hắn lặp lại:” Hiện tại, ngay bây giờ, ngay lúc này, nàng muốn sao?”.

Nàng nhìn sang chỗ khác, hoảng loạn trả lời:” Không, ta không muốn”.

Hắn im lặng một lúc rồi phủi tay, đứng lên, nàng còn đang nghĩ rằng hắn đã ăn xong chuẩn bị đi khỏi đây, nàng liền thở dài, chuẩn bị đưa hắn ra cửa. Ngay sau đó, nàng cảm thấy chóng mặt, trong phòng màn lụa bay lên, bộ trang phục đen của hắn xuất hiện trong tầm mắt của nàng.

Nàng ngã về phía sau, cả người bị ép ngồi xuống giường, cả người chuẩn bị ngã xuống giường thì bị hắn ôm chặt trong lòng.

Trong lúc nàng còn đang hốt hoảng thì hắn đã ôm lấy nàng, đưa nàng rời khỏi phòng.

Nàng rất lo lắng, bất an, ánh sáng bất chợt lướt qua mắt nàng, ngay sau đó nàng đã nghe được tiếng mưa rơi trong trẻo, sau lưng là tiếng gió lạnh và tiếng mưa xối xả. Nàng thấy hắn không đưa nàng đi xa, hắn chỉ đưa nàng ra cửa mà thôi.

Nàng rùng mình rồi nói:” Thời Vũ, ta lạnh quá, chàng đưa ta vào đi”.

Hắn không trả lời, ánh mắt sâu thẳm, hắn dùng sức đẩy nàng vào tường. Nàng bị hắn đẩy cả người dựa vào tường tre, hắn cúi người xuống, chụp cằm nàng, cúi đầu hôn thẳng lên đôi môi nàng.

Trái tim nàng đập mạnh, eo nàng bị hắn đè chặt, môi lưỡi giao hòa, trong miệng nàng tràn ngập hương vị ngọt ngào, béo ngậy của bánh ngọt.

Nàng “hừ” một tiếng, li3m nhẹ môi, sự đau đớn, tê dại xâm nhập vào tâm trí nàng, run rẩy nhờ vào sự giao hòa giữa đôi môi của hắn và nàng.

Nhiệt tình như vậy thật rất ngại ngùng. Nàng đẩy nhẹ người hắn:” Không phải ta nói với chàng là ta không muốn sao?”.

Hắn lại coi chuyện đó như là đương nhiên:” Nàng nói nàng không muốn nhưng ánh mắt của nàng thì nói nàng muốn”.

Hắn chạm vào nàng, cùng nàng ôm ấp, thì thầm nhẹ  nhàng bên tai nàng:” Đây mới là cảm giác k1ch thích, ân ái thật sự”.

“ Ngay cách vách phòng nàng, sư phụ của nàng còn đang ngủ, bên ngoài trời thì mưa còn ở trong phòng thì nàng ngại ngùng nên phải trốn. Vừa sợ có người biết vừa không sợ có người biết. Cả người nàng đang run lên vì lạnh nhưng cả người nàng lại cảm thấy rất phấn khích, rất nóng bỏng đúng không? Bây giờ nàng đang cảm thấy như thế nào? Lạnh hay nóng hử? Ương Ương”.

Mặt nàng đỏ lên, hơi thở của nàng đều bị hắn khống chế. Hắn xoa cằm nàng, cúi người xuống hôn nàng. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi hắn tối đen, ánh mắt đầy d*c vọng. Hơi thở của hắn nặng nề, lẩn quẩn quanh má và cổ của nàng.

Ánh mắt của hắn tựa như rất nhung nhớ nàng, rất quyến luyến giống như một cơn thủy triều bao bọc xung quanh nàng giống như trước kia, giống như hắn đang cho nàng một cơ hội để trở về.

Thanh âm của hắn khàn khàn:” Nàng đã hiểu được chưa?”.

Thích Ánh Trúc cúi đầu, tay nắm chặt, móng tay c ắm vào da thịt nàng.

Nàng vô cùng lo sợ nhưng nàng lại yêu đến vô cùng. Nàng được hắn ôm trong lòng, tựa như giấc mộng xưa cũ hiện về, giống như đóa hoa nở rộ trong đêm xuân. Đôi nam nữ trong màn đêm ôm ấp, không thể kiềm chế hôn không ngừng được. Rõ ràng hắn đang nói chuyện với nàng nhưng nàng vừa mở miệng đã bị hắn hôn đến nghẹt thở.

Nhẫn nhịn, chịu đựng, nhẫn nhịn.

Làm vậy có được cái gì đâu.

Hắn gặp lại nàng, từ lúc hắn bắt gặp được ánh mắt đầu tiên của nàng sau bao năm gặp lại thì hắn chỉ hận không thể làm nàng.



Thời Vũ cố gắng khống chế bản thân, hắn đang ôm nàng, cơ thể nàng giống như bông, mặt hắn dán ở cổ nàng, hơi thở hỗn loạn, tóc nàng cọ vào mặt hắn.

Thời Vũ hỏi:” Nàng có còn điều gì muốn biết không?”.

Đôi mắt nàng ngân ngấn nước mắt, môi hồng răng trắng. Nàng biết rằng nàng đã sụp bẫy, nàng hoảng sợ, có lẽ nàng bệnh thật rồi nếu không sao lại nóng, lại sốt đến vậy. Nàng không thể phân biệt được đâu là tiếng mưa rơi đâu là tiếng hơi thở nặng nề của hắn.

Những giấc mơ xưa cũ ùa về cùng với hiện thực, khuôn mặt của hắn lúc còn niên thiếu và khuôn mặt của hắn lúc này đang trùng lại với nhau. Nàng mơ mơ màng màng, bị hắn ôm chặt trong lòng, cảm giác như đang nói mớ trong mơ vậy:

“ Ta đã gặp lại Phó Tiểu Ngọc, nàng ấy đã thành thân, nàng ấy còn nói loại chuyện này thật không vui vẻ, không hưởng thụ được chút gì. Ta nói lại với nàng… là không phải, chuyện này rất tốt đẹp”.

Không cách nào kìm nén, giấc mộng đêm xuân dài vô tận.

Đêm tối, trời mưa xối xả. Cả người hắn dính chặt vào nàng, hắn giống như nghe được tất cả lời nói đầy mơ hồ, hoảng loạn của nàng. Hắn giống như đang cười, giống như hắn chỉ đang thở hổn hển vậy. Mái tóc dài của nàng dính vào khuôn mặt hắn, trên người hắn toàn là hơi nước, lông mi của hắn cọ trên mặt nàng. Hắn trở lại từ trong màn mưa chỉ để kéo nàng hòa vào đêm mưa với hắn.

Hắn ôm chặt eo nàng, nói:” Ương Ương, ta sẽ làm nàng thoải mái”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi