ĐÊM XUÂN

Thời Vũ cúi đầu nhìn Thích Ánh Trúc.

Hắn đã không còn là thiếu niên sát thủ không hiểu sự đời ngày xưa nữa. Trải qua mài giũa, trải qua sinh tử, võ công của hắn đã cao cường hơn, cũng biết lòng người đáng sợ. Nhưng nhìn nàng một lát, trên mặt hắn chậm rãi hiện lên một nụ cười, trân trọng gật đầu: “Được!”

Thời Vũ đặt tay lên eo Thích Ánh Trúc, hắn ôm nàng vào ngực, liền muốn đề khí bay lên, đưa nàng rời đi.

Nhưng mà Thích Ánh Trúc kéo hắn lại: “Thời Vũ, từ từ đã.”

Thời Vũ cúi đầu, buồn bực: “Nàng lại không muốn đi?”

Hắn nhìn nàng chăm chú như nhìn ánh sao trong ngân hà. Hình như hắn rất không vui: “Nếu nàng gả cho tên Đường Trác kia, ta …”

Thích Ánh Trúc khẽ cười, sửa lời Thời Vũ: “Không phải gả, người ta có thê tử rồi, ta chỉ xứng làm tiểu thiếp thôi.”

Thời Vũ nói: “Không phải là cùng một nghĩa sao? Đều phải ngủ với hắn, hừ, không được.”

Hắn ôm cánh tay, lại nhanh chóng ôm nàng vào lồ ng ngực, cường điệu: “Không được đâu.”

Thích Ánh Trúc cười nhẹ, trong mắt Thời Vũ, thê với thiếp chẳng khác gì nhau. Hắn là kiểu người kỳ lạ, coi mọi thứ trên đời đều bình đẳng. 

Thích Ánh Trúc bỏ qua những chuyện ấy, nàng chỉ hỏi Thời Vũ: “Thời Vũ, có phải chàng rất vất vả mới xông vào được đây không?”

Thời Vũ nghĩ nghĩ: “Không sao. Lúc đó đợi chưởng quan đi rồi, ta liền thử tiến vào, ai ngờ lại vào được. Ta còn nghĩ người Đường Trác phái đến phải lợi hại lắm chứ.”

Thích Ánh Trúc như suy tư gì, lại hỏi: “Nếu mang ta đi ra ngoài, có phiền toái lắm không?”

Thời Vũ cũng không để ý, ăn ngay nói thật: “Có. Khả năng sẽ có chút phiền phức, dọc theo đường ta tiến vào, toàn bộ kinh thành tuần tra rất nghiêm…… Nàng muốn ra ngoài không.”

Thích Ánh Trúc: “Chàng … liệu có thể bị thương không?”

Thời Vũ thất thần: “Có thể.”

Thích Ánh Trúc căng thẳng: “Có chết không?”

Thời Vũ: “Cố một tí là không chết được đâu.”

Thích Ánh Trúc ngơ ngẩn nhìn hắn —— rõ ràng biết là nguy hiểm, nhưng nàng vừa nói, hắn đã lập tức muốn mang nàng đi. Nếu không phải nàng hỏi nhiều một chút, hắn cũng không tính nói cho nàng biết đúng không?

Ngón tay nàng run rẩy, duỗi tay vuốt v e gò má hơi lạnh của hắn. Gương mặt hắn anh tuấn, trong mắt không có biểu tình gì khác thường như thể cả thiên hạ không gì có thể trói buộc được hắn.

Thời Vũ sửng sốt, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn nàng, lông mi run rẩy, hắn chần chờ nói: “Ta, ta cảm thấy…… Ta cảm thấy nàng hình như muốn khóc, có phải ta làm sai cái gì rồi không?”

Hắn hơi ngượng ngùng: “Nàng đừng chê cười ta. Ta thường xuyên làm sai chuyện…… Ta không hiểu mấy cái này lắm.”

Thích Ánh Trúc phụt cười: “Thời Vũ ngốc nghếch.”

Nàng chớp rớt giọt nước mắt, cắt đứt nghẹn ngào trong chớp mắt. Thời Vũ bỗng nhiên nghiêng tai, nói: “Có quân tuần tra ban đêm đang đến.”

Hắn hỏi Thích Ánh Trúc: “Ta muốn mang nàng đi thì ta có thể đánh những người đó được không? Ta sẽ không giết họ.”

Thích Ánh Trúc nói với hắn: “Thời Vũ, bình thường không được giết người, nhưng lần này thì có thể.”

Thời Vũ: “Được.”

Thích Ánh Trúc: “Trước tiên trốn đi đã.”

Nàng ôm lấy eo hắn, dùng hết sức lực ôm kéo hắn về một phía. Hắn đứng ở ngoài cửa sổ, không chút sứt mẻ, còn kỳ quái mà cúi đầu, không biết nàng đang làm gì, vì sao lại ôm chặt lấy eo mình. 

Thích Ánh Trúc ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn một lát, Thời Vũ còn đang miên man suy nghĩ ‘Nàng ấy thích eo mình đến vậy sao?’.

Thời Vũ do dự: “Ương ương, nàng có ý gì? Ta không hiểu.”

Thích Ánh Trúc cắn môi, nữ lang mười phần thẹn thùng. Tay nàng ôm eo hắn đã phát run, nhưng mà ngón tay vẫn bướng bỉnh không muốn từ bỏ. Thích Ánh Trúc chỉ có thể hỏi: “Chàng cho rằng ‘ trốn’ là có ý gì?”

Thời Vũ: “Lên cây này, nhảy lên nóc nhà này……”

Hắn bỗng nhiên thông minh lên, kinh ngạc cúi đầu, đôi mắt trong trẻo như ngân hà: “Nàng muốn ta trốn trong phòng sao?”

Thích Ánh Trúc bực bội buông tay: “Vậy chàng lên cây đi……”

Lời còn chưa nói hết, khung cửa sổ đã bị hắn đóng lại. Thời Vũ không chút do dự một tay đỡ nàng, một tay nhẹ nhàng khép cửa sổ, nhảy vào bên trong. 

Cửa sổ cứ như vậy nhẹ nhàng đóng lại.

Cùng lúc đó, ánh đèn ngoài cửa chập chờn một chút, nhóm vệ sĩ tuần tra đã xách đèn lồ ng đi qua.

Thích Ánh Trúc chôn mặt trong lồ ng ngực Thời Vũ, bị hắn ôm lấy, cùng nhau dựa vào bên cửa. Hơi thở của Thời Vũ nhẹ như không, tim lại cực kỳ vững vàng đập từng tiếng, hắn ôm nàng, nghiêng tai nghe âm thanh bên ngoài. Thích Ánh Trúc nhắm mắt nghe nhịp tim của hắn, cúi đầu nhìn, vòng eo này thật nhỏ, chân thì thon dài lại hữu lực.

Hắn thật … khỏe mạnh.

Thân thể lại cân đối, da nhìn trắng nõn mịn màng nhưng lại tràn đầy lực lượng, tràn ngập hơi thở nam tính.

Thích Ánh Trúc hốt hoảng nghĩ đến khi còn ở Lạc Nhạn Sơn, nàng cùng Thời Vũ đã bao lần dùng loại phương pháp này trốn dưới mí mắt của  Thành nhũ mẫu.

Thích Ánh Trúc đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Thời Vũ cúi đầu: “Sao tim nàng đập nhanh thế, lại bị bệnh sao? Lúc ta tiến vào nghe người ta nói nàng lại phát bệnh.”

Thích Ánh Trúc vội rời khỏi lồ ng ngực hắn, nàng rũ mắt, không dám nhìn hắn lấy một cái. Lòng nàng lộn xộn, tay che trái tim, bình phục tâm tình. Thời Vũ bỗng nhiên duỗi tay kéo nàng. Thích Ánh Trúc hoảng loạn muốn trốn, hắn đã nhẹ nhàng bế nàng lên.

Thời Vũ: “Nàng không mang giày.”

Thích Ánh Trúc theo ánh mắt hắn, nhìn về phía đôi chân trần lộ ra dưới làn váy, mặt nàng càng hồng, chân trần để lang quân nhìn thấy ý nghĩa là muốn … thượng quân. Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, Thời Vũ liền ôm nàng, bước vào sâu trong phòng.

Nàng tâm hoảng ý loạn, ôm chặt lấy cổ Thời Vũ, dựa vào lồ ng ngực hắn, suy nghĩ bay xa, nàng không biết Thời Vũ giảo hoạt muốn tiến vào phòng nàng, ngày xưa cấm hắn lắm mà, giờ hắn có thể quang minh chính đại đi vào rồi. Hờ hờ ——

Ương Ương giờ chắc đang tạm quên mất chuyện này.

Nàng đã quên thì hắn cũng không nhắc nàng làm gì cho thiệt.

Hắn thật là thông minh.

Nhưng khi Thời Vũ buông Thích Ánh Trúc lên giường vẫn chột dạ, sợ nàng trừng hắn, đuổi hắn ra. Thời Vũ lùi về sau, một bên nhìn lén nàng, một bên đặt tay nải mình đem theo lên bàn rồi mở ra.

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm chân nàng, mu bàn chân nàng cong cong, móng chân phấn hồng…… Ánh mắt hắn trở nên cổ quái, bắt đầu cảm thấy khát nước.

Thích Ánh Trúc ngẩng đầu.

Thời Vũ liền giả vờ cúi đầu sắp xếp lại bao đồ ăn của mình, trong miệng nói thầm: “Thật nhiều đồ ăn……”

Quả quýt, quả đào, cây trám dầu, dâu tây, còn có kim nhũ tô, quý phi hồng, bánh kẹp mạn đà, bánh bát phương hàn thực, thậm chí còn có cả nửa con gà nướng.

Tất cả bị hắn nhồi vào một tay nải.

Hắn thích ăn cả đồ ngọt lẫn đồ mặn, giữa một đống đồ đó hắn thích ăn trái cây hơn, cũng coi như là thanh đạm.

Tua rua trên màn giường lắc nhẹ, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Thời Vũ. Hắn chỉ vào nửa con gà nướng: “Nàng ăn không?”

Thích Ánh Trúc: “……”

Nàng nói: “Đã trễ rồi sao chàng còn ăn gà nướng? Lạnh hết cả rồi.”

Thời Vũ nói: “Không đâu, ta mới mua mà…… Ta đói, nàng không ăn thì ta ăn hết đấy.”

Nhưng hắn mới ăn một chút đã không ăn nữa, liếc nhìn chân nàng “Khát quá”, hắn không chút để ý mà lột quýt ăn.

Thích Ánh Trúc cúi đầu không dám nhìn Thời Vũ, nói sang chuyện khác: “Thời Vũ, Đường Trác phái rất nhiều người giám thị ta. Muốn mang ta ra ngoài thì cần bàn bạc kỹ hơn. Hiện giờ không chỉ mình ta, A Anh cùng Tinh Thùy cũng rất nguy hiểm. Có thể họ không đồng ý với cách làm của dưỡng phụ và dưỡng mẫu, cũng có thể họ phát hiện ra kế hoạch này, muốn ngăn cản nên bị bắt nhốt lại. Nếu có thể thì chàng đi thăm họ dùm ta được không? Xem họ có an toàn không rồi báo lại cho ta một tiếng.”

Thời Vũ nuốt nước bọt trong miệng: “Được.”

Thích Ánh Trúc: “Còn nữa…… Ta có chút do dự, không biết chàng có thể đi Đoan Vương phủ một chút không. Đường Trác tùy hứng làm bậy như vậy, Đoan Vương bá bá cũng không quản sao? Đoan Vương bá bá có biết chuyện Đường Đại Lang bị chính Nhị Lang làm hại không?”

Thời Vũ ngừng động tác, lặng lẽ giương mắt nhìn Thích Ánh Trúc, thấy ánh mắt nàng nhìn mình chằm chằm.

Trong mắt nàng mang ý cười: “Ta biết là chàng giết Đường đại ca, tên xấu xa nhà chàng không cần ẩn giấu.”

Thời Vũ đơ một lúc, thanh minh: “Ta chỉ lấy tiền làm việc, là Đường Trác muốn giết, không phải ta.”

Hắn chột dạ: “Ta không phải người xấu.”

Thích Ánh Trúc thở dài, đôi tay Thời Vũ đã dính quá nhiều máu, nàng sớm đã chuẩn bị, vì thế không muốn nói thêm cái gì. Thích Ánh Trúc tinh tế sắp xếp rất nhiều chuyện, để Thời Vũ đi tìm Thích Thi Anh, tìm hiểu Đoan Vương phủ, còn muốn hắn đi tìm Diêm Đằng Phong.

Thời Vũ nghe được, đầu như to ra, nhiệm vụ này phiền quá……

Thích Ánh Trúc như nghe được tiếng lòng của hắn: “Ta có tiền thưởng cho chàng đấy.”

Thời Vũ cảm thấy chính mình như bị người ta khinh nhục: “Ta không phải vì tiền của nàng! Chỉ là ta chưa từng có nhận nhiệm vụ nào mà cố chủ còn lải nha lải nhải, yêu cầu không dứt, cứ như cột hết tay chân ta, xem ta như con rối mà sắp xếp vậy. Vì sao lại phiền toái thế? Ta trực tiếp mang theo nàng giết thẳng ra ngoài là được mà.”

Thích Ánh Trúc giật mình: “Chàng bảo ta lải nha lải nhải?”

Thời Vũ hỏi lại: “Không phải sao?”

Thích Ánh Trúc nhìn thẳng hắn, bật cười —— hắn không nghĩ nàng sẽ giận sao? Nàng mà giận thật thì hắn có mà biết tay.

Thích Ánh Trúc kiên nhẫn giải thích: “Ta an bài kỹ càng tỉ mỉ như vậy, là bởi vì ta không muốn chàng bị thương.”

Thời Vũ sửng sốt.

Thích Ánh Trúc ôn nhu ngồi bên giường nhìn hắn: “Thời Vũ, ta biết chàng sẽ bị thương trong khi làm nhiệm vụ, nhưng dù vậy ta vẫn muốn chàng bị thương ít đi một chút, dù là bớt một vết xước thôi cũng được. Ta hận không thể khiến chàng hoàn hảo không chút thương tích, hận không thể thay chàng làm mọi việc…… Nhưng ta không có bản lĩnh ấy.”

Thời Vũ ngốc ra một lát, dời đi ánh mắt.

Hắn nằm sấp xuống bàn gặm vỏ quýt, an an tĩnh tĩnh, tóc dài dịu ngoan dán lên gương mặt, cánh môi dính nước quýt đỏ tươi diễm lệ. Thanh niên anh tuấn bày ra sự ngoan ngoãn khác hẳn với ngày thường, xinh đẹp như sứ.

Thích Ánh Trúc vẫn còn chưa yên tâm: “Chàng nghe hiểu ta nói gì không?”

Thời Vũ: “Hiểu.”

Hắn nhắm hai mắt, khuôn mặt hơi ngưỡng, thong thả ung dung bóc múi quất ném vào trong miệng.

Ánh sáng từ nến nhạt dần, khuôn mặt Thời Vũ như tuyết trắng, lông mày đen nhánh, trên người vẫn còn ngây ngô thời niên thiếu. Lông mi hắn cong cong yêu kiều như khóe miệng của hắn khi cười: “Ương ương thương ta, yêu ta, yêu ta đến mức không muốn ta chịu chút tổn thương nào.”

Khuôn mặt Thích Ánh Trúc lập tức đỏ hồng, tay nắm chặt lấy chăn nệm, cúi đầu ——

Nàng, nàng tuy có ý đó, nhưng hắn cũng không nên nói thành hoa mĩ vậy chứ.

Thời Vũ lầm bầm lầu bầu: “Vậy phải làm sao mới mang nàng ra được? Nếu dưỡng phụ dưỡng mẫu của nàng cản, có giết luôn không?”

Khuôn mặt Thích Ánh Trúc đang ửng đỏ trở nên trắng bệch, nghĩ tới dưỡng phụ dưỡng mẫu, tim nàng như dao cắt. Nàng trở nên uể oải, trên mi lại vương nước mắt, thật sự thương tâm. Thời Vũ ngạc nhiên nhìn nàng, hắn ý thức được mình nói lỡ lời rồi chỉ có thể âm thầm hối hận.

Hắn ngơ ngác nhìn nữ lang suy nhược dựa vào cột giường thương tâm, nàng suy sụp đau buồn, lòng hắn cũng đau theo. Tim hắn như treo quả tạ ngàn cân, Thời Vũ lập tức đứng lên. Hắn muốn nói gì đó, lại nghe tiếng thị vệ tuần tra bên ngoài: “Nữ lang, có chuyện gì vậy? Đã muộn rồi sao còn chưa nghỉ?”

Thích Ánh Trúc đang thương tâm, dùng thanh âm nghẹn ngào trả lời, cũng không khiến người bên ngoài nghi ngờ gì cả: “Ta ngủ ngay đây.”

Mà Thời Vũ thì rầu rĩ —— nàng khóc.

Thật muốn giết dưỡng phụ với dưỡng mẫu của nàng đi…… Như vậy nàng không phải rơi lệ vì họ nữa.

Thích Ánh Trúc giương mắt nhìn Thời Vũ, hắn hiểu ý nàng, vung tay lên, ngọn đèn dầu trong phòng vụt tắt. Người bên ngoài rời đi, tiếng mưa rơi tí tách như khiến lòng người thêm lạnh.

Người ngồi bên giường, người ngồi bên bàn, đều không nói chuyện.

Thích Ánh Trúc nói: “….Ta ngủ đây.”

Nàng vốn ngồi trên giường, xoay người một cái đã kéo chăn trùm kín người mình. Thích Ánh Trúc rúc đầu vào chăn như con rùa, trốn Thời Vũ, không muốn quan tâm xem hắn tối nay nghỉ ở đâu.

Nàng nghe được tiếng bước chân dừng trước giường. Tim Thích Ánh Trúc đập thình thịch.

Nàng nghe thấy giọng nói của Thời Vũ: “Nàng vẫn rất khổ sở, rất muốn khóc sao?”

Thích Ánh Trúc nghĩ thầm “Cái gì vậy”, ngay sau đó, trong chăn xuất hiện một bàn tay ôm lấy eo nàng.

Thời Vũ chui vào trong ổ chăn của nàng, nàng ngồi dậy, hắn ngửa đầu nhìn nàng, nhìn vệt nước mắt bên khóe mắt nàng.

Thích Ánh Trúc trợn to mắt, làm giọt nước mắt càng thêm tròn đầy.

Thời Vũ quan sát nàng, nói: “Nàng chờ một chút.”

Thích Ánh Trúc chưa kịp ngăn trở, người trong chăn đã chui ra, đặt một chiếc đèn lưu ly nho nhỏ vào ngực nàng rồi đi. Thích Ánh Trúc ôm đèn ngây ngốc đợi một lát, Thời Vũ mang theo một thân khí lạnh, một lần nữa chui vào ổ chăn, kéo nàng vào theo.

Hắn ngửa đầu cười: “Người tuần tra bên ngoài vẫn không ngừng qua lại, ta sợ bọn họ nhìn thấy ánh sáng nên không đốt đèn bên ngoài.”

Thích Ánh Trúc tưởng hắn muốn mang theo đèn vào ổ chăn để …

Thích Ánh Trúc ngập ngừng giận hắn: “Chàng lấy đâu ra đèn lưu ly vậy? Loại đèn này rất quý, ngày thường ta không dám lấy ra dùng đâu……”

Thời Vũ: “Ta vừa vào đã thấy hết rồi. Mấy thứ nàng giấu làm sao qua nổi mắt ta.”

Hắn vừa nói vừa cúi đầu mân mê. Thích Ánh Trúc nhân lúc hắn nói mà miên man suy nghĩ xem áo yếm các thứ đã cất kỹ chưa, hắn xòe bàn tay ra, ngữ khí hơi nghịch ngợm: “Con thỏ!”

Thích Ánh Trúc ngẩn ngơ, nhìn vỏ quýt bị tước thành hình con thỏ trước mặt mình.

Nàng phản ứng trì độn, ngốc mất nửa ngày, Thời Vũ vô cùng linh hoạt đem càng nhiều động vật bày ra cho nàng xem:

“Hồ ly!”

“Sư tử!”

Chủy thủ trong tay hắn bay loạn, Thích Ánh Trúc xem đến hoa cả mắt, kinh hồn táng đảm, sợ chủy thủ bén nhọn cắt phải ngón tay hắn. Nhưng chuyện đó đương nhiên sẽ không xảy ra. Ngón tay Thời Vũ linh hoạt đến cực điểm, chủy thủ tung bay, tùy ý xoay tròn, cùng ngón tay bay múa, nữ lang ôm đèn lưu ly, nhìn các loại đồ chơi hắn đưa đến trước mặt mình.

Nhưng phương hướng nhanh chóng trở nên kỳ quái:

“Đây là chân bị chặt đứt.”

“Đây là tay bị chặt đứt ……”

Thích Ánh Trúc: “……”

Đau buồn của nàng về dưỡng phụ dưỡng mẫu bị Thời Vũ dọa chạy mất, nước mắt cũng không biết đã trốn vào đâu, ánh nến chiếu vào trên mặt  thanh niên, Thích Ánh Trúc hơi sợ hắn dùng quả quýt làm thêm cái gì gì đó bị cắt đứt…… Thích Ánh Trúc: “Chàng không thể làm cái gì đó đẹp tí hả?”

Thời Vũ nghĩ nghĩ: “Không biết.”

Nhưng hắn lại nghĩ nghĩ, đẩy vỏ quýt vào trong tay nàng, hứng thú bừng bừng: “Ta đi lấy nến, làm đèn quả quýt cho nàng.”

Thích Ánh Trúc nhanh tay nắm lấy tay hắn.

Nàng nói: “Thời Vũ, chờ đã.”

Thời Vũ: “Nhưng nàng rất đau lòng. Ta muốn nhanh chóng khiến nàng vui vẻ hơn một chút.”

Thích Ánh Trúc rũ mắt xuống, ngọn đèn trong ngực chiếu lên màu da sáng trong trên gương mặt nàng. Nàng mang theo thẹn thùng của nữ lang cùng kiều khiếp (yêu kiều, sợ hãi), bắt lấy tay Thời Vũ, chậm rì rì xích tới. Trong ổ chăn nho nhỏ, Thích Ánh Trúc tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt Thời Vũ.

Nàng nhỏ giọng: “Ta không đau lòng.”

Nàng hạ mắt, sợ hắn không thể lý giải, còn bổ sung một câu: “Ta sẽ không quan tâm đ ến bọn họ nữa.”

Thích Ánh Trúc ngẩng đầu, đối mắt với Thời Vũ, ánh mắt hắn lập loè, u quang thâm thúy, đến mức khiến Thích Ánh Trúc càng thêm hoảng hốt.

Nàng cắn môi, ném đèn trong ngực vào lòng Thời Vũ, nàng chui ra khỏi chăn, khuôn mặt bị hun đến đỏ bừng, nói: “Hơi nóng, ta đi uống ly nước.”

Ngay sau đó, trong chăn duỗi tới một bàn tay, hơi dùng sức bắt lấy cổ tay nàng. 

Lại sau đó nữa, Thích Ánh Trúc bị kéo về, nắp đèn lưu ly bị mở ra, ánh nến bên trong bị thổi tắt. Lục cục, trong bóng đêm, đèn lưu ly lăn bên mép giường vài vòng, không biết trôi về đâu.

Gương mặt Thích Ánh Trúc thanh thấu, bị Thời Vũ ấn ở bên dưới, ngực dán vào ván giường, sau lưng bị hắn x0a nắn. Nàng thở không nổi đành nghiêng đầu há miệng, hắn liền tới, mang theo vị quýt còn chưa tan.

Bóng đêm là ma là quỷ, làm người ta trở nên nhiệt tình, làm người ta trở nên tàn nhẫn.

Hơi thở Thích Ánh Trúc hỗn độn, người kia cũng thế: “Ta vốn dĩ không muốn làm vậy…… Ta muốn giữ ấn tượng tốt trong lòng nàng.”

Eo Thích Ánh Trúc bị hắn nâng lên. Nàng không nhịn được ngồi dậy, tay vòng ra sau lưng ôm chặt lấy hắn, quay đầu tìm kiếm hắn. Tất cả bị bao trùm bởi mùi quýt, môi cũng vậy, mặt cũng vậy, cổ cũng vậy, xiêm y cũng thế, nào là bụng, nào là chân…… Toàn thân vặn vẹo, toàn thân như không còn thuộc về mình nữa.

Bóng đêm bao trùm mọi vật, cắn nuốt hết thảy.

Thích Ánh Trúc hốt hoảng: “Vậy … vì sao … lại thay đổi?”

Thời Vũ cười tủm tỉm: “Bởi vì … nàng lại muốn … thượng ta.”

Thích Ánh Trúc nghẹn lại.

Hắn hôn nàng, thấp giọng: “Ta cũng muốn thử xem.”

Môi hắn dán vào sau cổ nàng: “Vừa rồi, có phải nàng vẫn luôn nhìn lén chân ta không?”

Thích Ánh Trúc quẫn: “Cảm giác của chàng sai rồi…… Chàng sai rồi!”

Thời Vũ mạnh miệng: “Không đâu. Ta vẫn luôn để ý nàng. Sao nàng không dám nhận? Không phải nàng nói ‘lòng mang d*c vọng thì mắt nhìn d*c vọng’ sao? Nàng không thèm muốn ta thì nhìn chằm chằm chân ta làm gì? Không phải coi ta như đứa trẻ lên ba, sợ ta ngã nên để ý đỡ ta chứ?”

Thích Ánh Trúc trong ngực hắn thả lỏng thân mình, bỗng nhiên thoải mái, vuốt v e mặt hắn, rũ mắt cười: “…… Cũng đúng.”

—— thèm.

Trong lòng bọn họ đều biết, khi hắn đang thoải mái hào phóng nhìn nàng, nàng cũng đang lén lút mà nhìn hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi