Cảnh thám Gorman ở bên bàn làm việc của mình gặp được Woolley đã tóc hoa râm.
“Ông Woolley? Ông tới làm gì?”
“À, Gorman.” Woolley nhiệt tình cùng hắn bắt tay, “Anh đi tìm thợ săn ma tôi bảo rồi sao?”
“Tìm rồi, bọn họ bây giờ đang ở ngay trong phòng giam chuẩn bị “trừ ma” đấy.” Gorman cau mũi một cái, “Nói thật, tôi vốn là không quá tin tưởng loại chuyện này, nhưng mà…”
“Đợi đã, bọn họ? Trừ Wolfgang Shiller còn có những người khác tới sao?”
“Shiller không tới, anh ta có chuyện không phân thân ra được, phái hai đứa nhỏ tới đây, cũng không biết bọn chúng có được hay không.”
“Đứa nhỏ? Hắn phái hai con đỡ đầu tới?”
“Không phải, là đứa con lớn hơn kia cùng bạn trai cậu ta, cũng là một thợ săn ma.”
“Ồ…” Woolley như có điều suy nghĩ.
“Sao vậy Woolley?”
“Không có gì. Tôi tới tìm anh, muốn nhờ cậy anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Sự kiện ác ma bám xác lần này, khiến tôi nghĩ tới vụ án hai mươi năm về trước kia. Tôi suy đoán, giữa chúng có lẽ có mối liên hệ nào đó!”
“Thật sao?” Ánh mắt Gorman sáng lên, “Thế nhưng vụ án kia không phải là đã cáo phá rồi sao? Chẳng qua là ăn trộm cùng cướp bóc giết người mà thôi a, chỉ là chẳng qua phạm nhân là bị ác ma bám xác mà thôi.”
“Vụ án kia là mấy tên bị bám xác muốn lấy trộm một cuốn sách trân quý từ trong tay một nhà sưu tầm sách, sau khi thất bại thì trực tiếp cướp của, còn giết chết nhà sưu tầm sách đó. Sau đó mấy tên tội phạm này vẫn bị sa lưới, cuốn sách bị cướp đi kia mặc dù đã tìm trở về, nhưng người nhà của người chết nói đó là “cuốn sách không may mắn”, không chịu cầm, cho nên nó vẫn được cất giữ ở trong phòng vật chứng của cảnh cục. Tôi bây giờ có một suy đoán đáng sợ, chỉ cần thấy quyển sách kia, là có thể chứng minh, cho nên tôi muốn xin anh làm chuyện này, có thể đem quyển sách kia đưa cho tôi được không? Số hiệu của nó là số 10979.”
Gorman thở dài, “Woolley, mặc dù tôi rất hiểu tâm tình muốn phá án của ông, nhưng vật chứng không thể tùy tiện lấy ra từ trong phòng vật chứng a! Huống chi bây giờ đã về hưu, không phải là cảnh sát trong nghĩa vụ nữa, không thể nhúng tay vào vụ án…”
“Cho nên tôi mới phải nhờ cậy anh a! Đây là một sự kiện phạm tội đã được kế hoạch hai mươi năm, nếu như phỏng đoán của tôi được chứng thực, như vậy một loạt án kiện cũng có thể đạt được giải đáp! Nếu là thật sự phá được vụ án, công lao tôi một phần cũng không cần, nhường hết cho anh.”
“Woolley! Tôi là cái loại người thèm muốn công lao đó sao!”
Woolley chợt cười một tiếng, nụ cười kia khiến cho Gorman không hiểu sao cả người phát rét.
“Gorman, anh điều đến Lakeside City mới một năm, nếu như có thể phá một vụ án lớn, đối với anh mà nói cũng có chỗ tốt đi, nói không chừng có thể mượn vụ này lên làm cảnh giám. Nói thật, cảnh giám đương nhiệm…” Woolley hạ thấp giọng, “Tôi đã sớm nhìn gã không thuận mắt, một tên tiểu nhân chỉ biết a dua nịnh nọt, bản lĩnh thật sự gì cũng chả có, đồng nghiệp trong cục đối với hắn cũng có nhiều oán hận…”
Gorman gật đầu một cái, cái tên cảnh giám đầu lú bụng phệ đó đúng thật đáng ghét, hắn trong lòng biết, cảnh giám còn thu nhận hối lộ, là một hắc cảnh, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ mang tính thực chất, chỉ có thể mặc cho hắn cưỡi trên đầu mọi người tác uy tác phúc.
“Nếu như lần này anh lập được công lớn, lên làm cảnh giám là tốt rồi. Anh là người có chân tài thực học, chẳng qua thiếu một cơ hội mà thôi. Phá vụ án này, về công về tư đều có chỗ tốt. Huống chi, thân là cảnh sát trách nhiệm chính là giải quyết án kiện, bảo vệ dân chúng mà!”
Gorman nghĩ ngợi, điều Woolley nói đích xác rất có đạo lý, huống chi ông ta cũng từng là cảnh sát, còn là người phụ trách vị án hai mươi năm trước, coi như bây giờ về hưu, cũng là bảo đao chưa cũ, để ông ta tham dự phá án, ai cũng không thể nói không đúng.
“Woolley, tìm ra món vật chứng đó không thành vấn đề, để ông xem cũng không thành vấn đề, nhưng mà trong cục có quy định, trừ phi có cấp trên phê chuẩn, vật chứng không thể mang ra khỏi phòng vật chứng, cho nên tôi không thể đem nó mang ra, chỉ có thể cùng vào phòng vật chứng đi xem với ông. Như vậy có thể chứ?”
Woolley gật đầu một cái, “Không thành vấn đề. Tôi chỉ cần xem xem một chỗ trong sách kia, là có thể chứng minh suy đoán của tôi rồi. Tôi còn mang theo găng tay đây!” Ông ta từ trong túi móc ra một đôi găng tay trắng, giơ giơ lên với Gorman.
“Xem ra ông là sớm có chuẩn bị a. Vậy chúng ta đi thôi, đi nhanh về nhanh, hai thợ săn ma kia vẫn còn đang chờ đó.”
“Bọn họ sao…” Khi Gorman xoay người đi, Woolley liếm liếm môi, lộ ra hàm răng, “Để bọn họ chờ lâu một chốc cũng không quan trọng.”
Phòng vật chứng của cảnh cục đã đưa vào hệ thống quản lý hiện đại hóa, muốn tìm vật chứng gì, chỉ cần tìm kiếm trong máy tính một cái là được. Nhưng vậy chứng số hiệu số 10979 Woolley muốn tìm niên đại rất xưa, không ở trong ghi chép của máy tính, bọn họ chỉ có thể đi khu vực cũ nhất của phòng vật chứng động thủ lục tìm.
May mà phòng vật chứng luôn dựa theo cách phân loại nghiêm khắc để xếp và đánh số, cho nên bọn họ không tốn công sức ngay ở trong một chiếc rương lật ra vật chứng số hiệu số 10979. Đó là một cuốn sách lớn bìa da đen dày nặng, đặt ở trong túi vật chứng lớn, văn tự trên bìa da Gorman một chữ cũng xem không hiểu. Tại sao Woolley nói quyển sách này có thể chứng minh suy đoán của ông ta? Năm đó đám phạm nhân kia tại sao trăm phương ngàn kế phải lấy được cuốn sách này? Trong sách rốt cuộc có cái gì? Có quan hệ thế nào vụ án hôm nay? Đủ loại nghi vấn quanh quẩn trong lòng Gorman, chỉ có thể chờ Woolley giải đáp.
Woolley xỏ găng tay vào, thật cẩn thận đem sách từ trong túi lấy ra, dùng thái độ gần như thành kính nhẹ nhàng mà vuốt ve bìa da của nó.
“Rốt cục…” Thanh âm hắn run rẩy, “Rốt cục cũng lấy được quyển <Grimoire Trí Tuệ> thứ hai rồi… Chủ nhân ta sống lại, ngay trong tầm tay!”
Gorman ý thức được tình huống không đúng! Thế nào mà lời Woolley nói giống y như đúc đám người bị ác ma bám xác kia?!
“Woolley, ông…”
Woolley nâng lên một ngón tay, một cỗ lực lượng cực đại từ đầu ngón tay tuôn ra, đem Gorman quăng trên mặt đất. Hắn muốn bò dậy, lại phát hiện tứ chi căn bản không cách nào nhúc nhích, giống như có ngọn núi đè ở trên người vậy.
“Ha, loài người, chỉ cần hơi chút lừa gạt cùng cám dỗ, sẽ ngoan ngoãn tùy ta bài bố.” Mắt Woolley vừa đảo, đã biến thành màu đỏ đen chỉ ác ma mới có!
“Ông… thì ra là ông cũng là…”
“Không sai. Ta cố ý chỉ dẫn ngươi đi Maple Valley tìm Wolfgang Shiller, mục đích chính là dụ hắn đến Lakeside City, không nghĩ tới ngươi ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong…” Woolley lạnh lùng hừ một cái, “Cơ mà không sao, dụ con đỡ đầu của hắn đi cũng giống nhau, bây giờ Maple Valley cũng chỉ còn lại hắn và thằng nhóc kia thôi nhỉ? Ờm, có tên Wolfgang Shiller kia ở đấy, quả thật sẽ vướng tay một chút, chẳng qua ta cũng có đồng bọn, chỉ cần sớm làm chuẩn bị là được.”
“Khốn kiếp…!”
“Ngươi cứ an tâm mà đi đi.” Woolley giang ngón tay ra, làm ra động tác vặn, chỉ nghe “rắc” một tiếng, cổ của Gorman xoay tròn 180 độ, chết.
Woolley đem sách kẹp ở dưới nách. “Hai đứa kia bây giờ đã thành công vây khốn thợ săn ma rồi đi? Tốt lắm, bây giờ liền đi trấn Maple Valley…”
Hắn bước lên trước, bước vào trong ngục Limbus.