ĐẾN CẢ NGƯỜI QUÈ CŨNG BỊ TÔI LỪA ĐỨNG DẬY

Không có đủ chứng cứ nên cảnh sát không tài nào bắt người được. Ngay cả lúc tra hỏi người khác, bọn họ cũng chỉ có thể nói bóng gió. Trước tiên họ đi tìm Hoàng Vĩnh, người giám sát công trình nơi thi thể của Lý Sơn được phát hiện đang bị vứt trong máy trộn bê-tông. Lúc cảnh sát tìm đến, hắn đang ngồi trong văn phòng của một công trình, vừa uống trà, vừa trò chuyện với người khác, chốc chốc lại đưa mắt ra giám sát. Trông như mỗi tháng ngày với hắn đều trôi qua rất nhẹ nhàng.

Cảnh sát vừa đến, Hoàng Vĩnh không hề hoảng loạn mà còn khách khí hỏi: “Chào mấy đồng chí, tìm tôi có việc gì vậy?”

“Anh biết người này không?” Viên cảnh sát đưa ra ảnh chụp của Lý Sơn. Mắt hắn lóe lên, nét mặt kỳ lạ, trong phút chốc lộ ra vẻ kinh hoảng. Nhưng hắn cũng định thần lại rất nhanh, ung dung trả lời: “Xin lỗi, tôi không biết.”

Cảnh sát nhìn thấy ánh mắt của hắn, nói rằng: “Nửa năm trước, trong lúc đang thầu cư xá Trường Minh số 15, anh có thuê năm người làm thời vụ từ khu chợ ở Bắc Kiều Đầu. Đây là một trong năm người đó.”

“À, cái này từ cả nửa năm trước rồi, cư xá Trường Minh cũng đã hoàn thành.” Hoàng Vĩnh cười nói: “Loại người làm thuê này đi đâu cũng thấy, ai ai cũng giống nhau. Làm sao tôi nhớ được chứ!”

Viên cảnh sát nhíu mày lại, hiểu rằng người này tâm lý rất vững, bèn nói thẳng cho hắn: “Anh ta tên là Lý Sơn, mất tích tại cư xá Trường Minh.”

“Mất tích?” Hoàng Vĩnh nghe cái này xong liền cuống lên nói: “Anh cảnh sát à, bọn tôi thiếu người quá nên mới kiếm đến mấy phụ hồ tạm thời này. Họ chỉ làm tốt những công việc mình được bảo rồi cuối ngày nhận lương. Có người chỉ làm nửa ngày rồi nhận lương đi luôn, bọn tôi cũng chẳng quan tâm bọn họ tên gì. Người này mất tích không liên quan gì đến chúng tôi đâu mà.”

Anh cảnh sát sắc mặt vẫn nghiêm túc: “Có liên quan hay không thì không thể dựa vào lời nói suông được, chúng tôi cần chứng cứ. Hôm đó chính anh đi thuê người phải không?”

Hoàng Vĩnh cố nhớ lại: “Hình như là có chuyện đó, nhưng tôi thật sự không nhớ được người mình đã thuê là ai.”

“Để tôi giúp anh nhớ lại. Hôm đó trời nhiều mây, ở công trường cũng không đủ nguyên vật liệu nên các anh không làm việc. Vừa tiện có chút việc cần làm, anh ra chợ kiếm luôn năm người làm thời vụ.”

“Đúng rồi! Tôi cũng nói rồi mà, bọn tôi cũng thường xuyên kiếm người phụ, nhưng người ta làm xong là đi liền. Người kia là ai tôi không nhớ ra mà. Chắc là tôi tìm về thật, nhưng tôi cũng chẳng biết làm sao mà mất tích.”

Anh cảnh sát dò hỏi: “Bọn tôi nhận được báo cáo rằng các anh cắt xén nguyên vật liệu.”

“Không thể nào.” Hoàng Vĩnh nghe thấy vậy liền cười: “Công ty của chúng tôi làm ăn bấy lâu nay chưa từng có vấn đề. Lúc hoàn thành dự án cũng có người từ của nhà nước xuống nghiệm thu kỹ lưỡng. Một là không dám làm trái pháp luật, hai là không thể trái lương tâm mình mà kiếm lợi bất chính được, anh thấy đúng không? Lỡ như nhà ở có vấn đề hay chủ doanh nghiệp có chuyện thì chẳng phải thanh danh của chúng tôi mất hết sao?”

“Thế còn các biện pháp an toàn lao động cho công nhân?”

“Tuân thủ tốt ạ, chẳng phải chúng tôi trước giờ chưa từng xảy ra sự cố đáng tiếc nào sao?” Nói tới đây, Hoàng Vĩnh tươi cười: “Hai anh có thể đi theo tôi thử nhìn qua công trường. Các tiêu chuẩn an toàn ở đây đều đạt chuẩn quốc gia hết.”

Hai viên cảnh sát đi theo hắn nhìn qua công trường thật, họ chẳng tìm ra sai phạm nào. Hoàng Vĩnh không hề nói dối, tất cả những thiết bọ họ sử dụng đều đạt tiêu chuẩn an toàn, có giấy chứng nhận đầy đủ.

Hai viên cảnh sát trở về tay trắng. Họ thảo luận với cả đội sau khi trở về: “Cái vụ án này không biết thực hư thế nào nữa rồi. Quả thật không hề có một đầu mối nào hết.”

Đúng lúc này thì có văn bản từ trên xuống: “Đồng nghiệp từ thành phố A bên cạnh đã tìm thấy bốn người báo án, lấy báo cáo chi tiết khẩu cung đầy đủ rồi. Các anh xem qua một chút đi.”

Sau khi xem xong thì mọi người đều thấy đây không hề giống như nói dối. Bọn họ cũng cảm thấy rất bức bối, không hiểu tại sao phải đợi tới nửa năm sau mới báo án? Lúc đọc được lý do thì cả bọn dở khóc dở cười. Thì ra bọn họ sợ hồn phách của Lý Sơn trở về tìm chứ không có người dùng tiền bịt miệng hay gì.

Tóm lại, còn phải điều tra thêm.

Cố Diệp đem đĩa đựng quẻ đặt lên bàn, thấy quẻ tượng thì “Chậc chậc” hai tiếng. Cửu tứ và âm hào lục tam tương cận, vốn âm dương hòa hợp. Nhưng lục tam không chuẩn, không được bình an về sau. Muốn giải chỉ đành dựa vào ngoại lực một phen.

“Tiểu quỷ!” Cố Diệp biết lần này xuất môn sẽ gặp nhiều nguy hiểm nên gọi quỷ mạn đồng tới khoe. Nghe gọi, tiểu quỷ vội vàng chạy tới, hồ hởi hỏi: “Cố đại sư, lại có nhiệm vụ ạ?”

“Hôm nay cảnh sát hẳn đã tìm người hỏi thăm. Tối nay mi dẫn Lý Sơn đến tìm người đó, rồi hỏi xem tên kia có phải là người đã dẫn hắn vào công trường không. Nếu đúng thì hai ngươi cứ ra sức hù dọa hắn.”  Cố Diệp nhíu hai con mắt lại: “Dọa hắn sợ đến hồn bay phách lạc, làm hắn lộ ra bí mật.”

“Dạ rõ!” Lũ tiểu quỷ khoái nhất là loại việc đi hù dọa người này, vì lúc đó bọn chúng trông sẽ khí phách vô cùng.

Sau khi Lý Sơn quay lại, Cố Diệp đã điểm cho hắn hai cây cố hồn hương, nuôi hắn trong dưỡng hồn bình một ngày trời. Bây giờ mọi thương tổn gần như đã hồi phục hoàn toàn, việc đi hù dọa người đối với Lý Sơn không thành vấn đề.

Bị cảnh sát sờ gáy, Hoàng Vĩnh dù tâm lý có vững nhưng cũng không phải không hề sợ hãi. Tối hôm ấy, hắn có nghĩ thế nào cũng thấy những gì mình làm là sai. Nhưng hắn chẳng dám tìm đến đám phụ hồ kia, vì một khi đã đi tìm, chắc chắn cảnh sát sẽ phát hiện ra manh mối. Chuyện này chỉ có thể bị chôn vùi, hắn không biết gì hết, không nhớ gì hết. Cũng may là lúc xử lý thi thể, mọi thứ đều đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, cảnh sát có cố mấy cũng chẳng thể tìm ra chứng cứ. Điều này làm cho lòng Hoàng Vĩnh yên tâm một chút.

Hoàng Vĩnh ngồi trong thư phòng, vừa hút thuốc, vừa lên mạng tra thử những tai nạn lao động ở công trường gần đây. Thấy công ty của mình vẫn đang được đánh giá tốt, không có chút tin đồn xấu nào, hắn mới nhẹ nhóm thở dài một cái. Sau đó, chiếc của số bên cạnh hắn bống vang lên ba tiếng “đùng đùng đùng.” Hoàng Vĩnh giật bắn người, toàn thân nổi hết da gà da vịt. Có tật giật mình, người ta nói quả chẳng có sai. Nhà hắn ở tuốt trên tầng hai mươi, nửa đêm lại có tiếng phát ra từ cửa sổ, có thể là thứ gì mò lên được chứ? Hắn cũng không dám quay đầu lại nhìn.

“Đùng đùng.” Cửa sổ lại phát ra hai tiếng đập cửa đứt đoạn. Chuyện này không thể là ngẫu nhiên được, chắc chắc là điềm xấu. Hoàng Vĩnh tim đạp loạn xạ, dồn hết dũng khí quay đầu lại. Chỉ liếc qua một chút, hắn đã bị dọa đến tê cả da đầu, lông toàn thân đều dựng đứng lên. Hắn sợ đến cực hạn, không nói nổi nên lời. Phía sau cửa sổ là một khuôn mặt bê bết máu. Bàng hoàng, tim Hoàng Vĩnh như bị bóp nghẹt, cảm tưởng như suýt chút nữa hắn đã tắt thở.

Một làn gió mát từ máy lạnh phả qua, làm Hoàng Vĩnh rùng mình một cái. Lúc nhìn lại thì bóng người ngoài cửa sổ đã biến mất.

Hoàng Vĩnh hít một hơi thật sâu, chớp mắt lia lịa, run rẩy đứng lên rồi đến bên cửa sổ nhìn: “Nhất định là mình hoa mắt, nhất định là hoa mắt. Đúng rồi, trên đời này làm sao có ma quỷ được…”

“Phù!” Một âm thanh phát ra từ trên đầu Hoàng Vĩnh. Không khí trở lạnh thấu xương, làm hắn rụt cả cổ lại. Theo phản xạ tự nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn vào trong máy lạnh. Chỉ mới liếc nhìn qua một cái, hắn đã bị dọa đến mức ngồi bịch xuống sàn. Ngay tại chỗ gió phà ra khỏi máy lạnh là một cặp mắt đỏ lòm quỷ dị đang âm thầm nhìn hắn. Hoàng Vĩnh hoảng loạn lết về phía sau, nhưng trong người lại cảm thấy như bị xích lại. Từ trong khe phun gió, một khuôn mặt như đang được nặn ra, trông biến dạng chẳng khác gì một cục thịt xay bầy nhầy. Đó chính là khuôn mặt bê bết máu hồi nãy, khiến Hoàng Vĩnh cuối cùng cũng hết chịu nổi, hét lên một tiếng thảm thiêt.

Nhưng cảnh tượng kinh dị ấy nào có chịu dừng lại. Sau cục thịt xay ấy, trong máy lạnh từ từ lòi ra một cái đầu người hoàn chỉnh, khuôn mặt của Lý Sơn cũng dần thành hình. Sau đó, lần lượt là cổ, bả vai, cánh tay, thân người… Lý Sơn từng chút một bò ra khỏi lỗ gió máy lạnh. Hoàng Vĩnh lúc này bị dọa đến trợn ngược hai mắt, hôn mê bất tỉnh, són ướt hết cả quần.

Lý Sơn cười khẩy một cái: “Chưa gì đã ngất rồi?”

Tiểu quỷ giương ra gương mặt khoái chí: “Không sao, để tôi đưa anh vào giấc mơ của hắn.”

Khả năng đặc biệt của tiểu quỷ chính là nhập mộng, mà những gì diễn ra trong mộng đều là từ ngoài đời thật hóa thành. Hoàng Vĩnh dù có bị dọa bất tỉnh, tè dầm ra cả sàn, thì cũng đừng hòng thoát được.

“Mày có bao giờ nghĩ tới việc từng đồng tiền mày tham ô được đều đánh đổi bằng sự an toàn của công nhân bọn tao không? Bất kỳ ai không may té ngã giống như tao đều sẽ thành bộ dạng này đây.”

Tiểu quỷ chờ Lý Sơn nói xong, trong đầu Hoàng Vĩnh đã hiện lên ngay cảnh tượng Lý Sơn té lầu. Cái dây đai nhỏ xíu kia, cái tấm lưới mỏng manh kia, làm sao chịu được sức nặng của một người trưởng thành chứ?

Rơi xuống là chỉ có đường chết!

Hoàng Vĩnh bị dọa đến trong mơ cũng vừa thét lên thất thanh, vừa chạy trốn, không dám mở mắt ra nhìn.

Lý Sơn phẫn uất nói: “Sợ hãi? Lúc ném tao vào máy trộn bê-tông, sao không sợ hãi chút nào thế? Tám trăm ngàn, mày mua được cái mạng của tao, bịt miệng được tất cả mọi người, bảo vệ được thanh danh cho công ty, còn giúp mày được lên chức, tăng lương. Còn tao thì sao? Tao phải chịu những gì? Ai lo cho cái mạng của tao? Cho tao một lời công bằng đi!”

Hoàng Vĩnh lúc này sợ đến điên dại, cứ khóc thét trong mơ. Đến lúc tờ mờ sáng, tiểu quỷ mới đưa Lý Sơn ra khỏi giấc mộng của hắn, trở về tìm Cố Diệp. Sau đêm vừa rồi, tinh thần của Lý Sơn cũng bị tổn hại ít nhiều. Cố Diệp vừa dán cho anh ta một trương linh phù, vừa bổ xung cho một châm máu gà, khiến cho tinh thần của Lý Sơn không chỉ khôi phục mà so với trước còn mạnh mẽ hơn.

“Đạo linh phù này có thể bảo vệ cho linh hồn, tăng cường linh lực cho anh, để anh có thể hiện hình ngay cả khi ban ngày. Anh cứ tiếp tục hù dọa Hoàng Vĩnh, xem thử hắn đi kiếm ai. Chỉ cần có động tĩnh, phía cảnh sát nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ. Trước sau gì họ cũng sẽ có được bằng chứng thôi.”

Lý Sơn cảm kích nói: “Tạ ơn Cố đại sư, tôi hiểu rồi.”

So với lúc mới gặp, ánh mắt của Lý Sơn không được thành khẩn như vậy. Cố Diệp lắc đầu. Lúc còn sống, phải trải qua biết bao nhiêu việc nhưng vẫn không tuyệt vọng. Đến lúc chết lại bị bắt chứng kiến người đời thay lòng đổi dạ. Thật đáng thương.

Hoàng Vĩnh chỉ ngủ ngon được vài tiếng sau khi mặt trời ló dạng. Hắn cũng không dám xin nghỉ. Sau khi thức dậy, hắn đến công ty với khuôn mặt nhợt nhạt, không chút sức sống. Hắn muốn nói chuyện với Trần Hoằng về việc của Lý Sơn nhưng không dám gọi điện, sợ đánh động đến cảnh sát. Thế là chỉ còn nước đến gặp mặt trực tiếp.

Sau khi đến chi nhánh, Hoàng Vĩnh đãng trí nhấn mũi tên hướng lên. Nhưng khi cửa đóng lại thì tháng máy lại đi xuống dưới. Hắn cũng không nghĩ nhiều vì ở dưới là hầm gửi xe, nhiều nhân viên sau khi đi xe đến thì từ đó đi lên. Tới tầng B1, cửa mở ra và một làn gió lạnh thổi vào. Hoàng Vĩnh đột ngột bị đánh thức, mọi sự buồn ngủ đều bay đi hết.

Một người trong bộ đồng phục công nhân trắng khập khiễng tiến tới. Hai mắt mở to, đồng tử Hoàng Vĩnh co rút lại, hắn điên cuồng bấm nút đóng cửa. Cửa thang máy chầm chậm đóng lại. Người kia tuy không vào kịp, nhưng anh ta đau đớn cười, từ khẩu hình miệng đọc ra được là: Tao đến đây.

Hoàng Vĩnh bị dọa thế, co ro người trong góc thang máy. Đến lầu bốn, thang máy mở ra thì bảo về phát hiện có điều không ổn. Họ kéo hắn ra ngoài, lên tiếng hỏi han: “Anh Hoàng, anh không sao chứ?”

“Kiểm, kiểm tra xem…” Hoàng Vĩnh run rẩy nói: “Xem tầng hầm có người hay không?”

Bảo vệ không hiểu lắm, nhưng vẫn đi kiểm tra thử, tiếc là không có gì hết. Máy quay chỉ ghi lại được hình ảnh Hoàng Vĩnh đang vô cùng kinh hãi, ngoài ra không có ai tiến tới thang máy. Hoàng Vĩnh đứng lên với sắc mặt trắng bạch, nhấc từng bước chân tiến vào văn phòng của  Trần Hoằng. Câu đầu tiên hắn nói là: “Hắn đến rồi.”

Trần Hoằng ngoài bốn mươi tuổi, hơi mập mạp, đầu đã hai thứ tóc, nom không có vẻ gì hung dữ. Hắn không hiểu, hỏi lại: “Ai đến cơ? Sao mặt mày chú khó coi thế?”

Hoàng Vĩnh đóng cửa lại, tắt hết thiết bị theo dõi trong văn phòng trước, rồi hạ giọng nói: “Chính là cái tên đã té lầu chết. Người chết trở về.”

Trần Hoằng biến sắc: “Nói nhăng nói cuội! Người đã chết làm sao có thể quay lại? Tôi biết hôm qua cảnh sát tới tìm chú, nhưng bọn nó không có chứng cứ, chú đừng sợ.”

“Không, hắn trở về thật mà! Hồi nãy tôi còn trông thấy hắn!”

“Chú chỉ đang quá mệt mỏi với lo lắng thôi.” Trần Hoằng khịt mũi coi thường: “Hôm nay anh cho chú tan sớm, về nhà nghỉ cho khỏe. Đừng có nói hươu nói vượn nữa.”

Hoàng Vĩnh sốt ruột nói: “Anh phải tin em.”

“Rồi rồi, tôi tin chú mà.” Trần Hoằng vỗ vai Hằng Vĩnh, an ủi: “Yên tâm đi! Lúc đó chú xử lý mọi việc gọn gàng lắm, cả một chứng cứ nhỏ xíu cũng không có. Nếu cảm thấy có ma quỷ thì chú cứ tìm miếu mà cúng bái, để đầu óc được thanh tịnh.” Cảm nhận được sự run rẩy trên vai, Trần Hoằng nhận ra Hoàng Vĩnh thật sự đang rất sợ. Hắn cũng nơm nớp lo rằng tên cấp dưới nhất thời căng thẳng mà nói ra điều bất lợi cho mình, bèn nói nhỏ: “Sắp tới đừng đến gặp tôi, cũng đừng tìm tới tôi. Chừng nào sự việc qua đi rồi tính tiếp.”

Sau khi đuổi Hoàng Vĩnh về, sắc mặt Trần Hoằng tối lại, ngay lập tức liên lạc ban tài chính: “Mấy người đã xử lý xong mấy sổ sách trước kia chưa?”

“Anh cứ yên tâm! Làm tốt lắm, phía trên không phát giác ra được đâu.”

Nhận được câu trả lời chắc chắn như vậy, Trần Hoằng thở phào nhẹ nhàng: “Sắp tới cứ cẩn thận cho chắc. Việc mà lộ ra thì trên tổng công ty sẽ phái người xuống điều tra đấy.”

“Cứ yên tâm, tôi hiểu mà.”

Trần Hoằng cúp điện thoại, sắc mặt càng trở nên nặng nề, căng thẳng hơn. Tiền đã cầm trên tay, nhất định hắn sẽ không bao giờ giao ra.

Hoàng Vinh ra khỏi chi nhánh, trong đầu không nghĩ được gì hết, chỉ nhớ rằng bản thân đã kiếm một miếu thờ để cúng bái. Trong giới bất động sản, đa phần đều tin vào phong thủy. Lúc làm móng, họ thường mổ heo, làm thịt dê, đem đồ cúng tế thiên bái thần, bái thổ địa. Công ty Hoàng Vĩnh trước khi động thổ cũng làm thế này, và họ có riêng một thầy phong thủy để xem đất.

Hoàng Vĩnh trực tiếp tìm đến ông thầy này, trên đường cũng ghé qua mua ba nén hương với giá ba ngàn tệ. Sau khi bái ba bái trước bài vị trên tường, Hoằng Vĩnh khẩn cầu với khuôn mặt tái nhợt: “Mạnh đại sư, tôi đang gặp chuyện.”

Mạnh đại sư thong dong nói: “Đúng vậy, anh bị oan quỷ bám theo.”

Hoàng Vĩnh kích động nói: “Mong đại sư hãy cứu tôi một mạng!”

Mạnh đại sư cười cười, nhìn bài vị trên tường: “Cái này thì tùy vào anh bỏ bỏ ra bao nhiêu tiền hương hỏa cho tổ sư gia. Nếu anh đã có thành ý, ngài nghiễm nhiên sẽ giúp người, không giúp quỷ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi