ĐẾN CẢ NGƯỜI QUÈ CŨNG BỊ TÔI LỪA ĐỨNG DẬY

Sáng sớm hôm sau, Cố Diệp đã sớm rửa mặt, đem cặp sách và hành lý đã chuẩn bị xong từ trước đặt ở đại sảnh rồi mới đi ăn sáng.

Bữa sáng lần này không phải "mỳ sợi 100 điểm" mà là sủi cảo. Dựa theo cách nói của Cố phu nhân, "Ly gia sủi cảo hồi gia diên, cái này là bánh cút, ăn xong hai đứa cút đi.*"

* Dịch tối nghĩa theo QT "Rời nhà sủi cảo về nhà mặt, đây là cút đi bao, ăn khiến cho hai ngươi cút đi."

Cố Diệp lén lút nhìn trong chén em trai, rồi nhìn lại chén của mình, giống như đối lập vậy.

Cố phu nhân căng thẳng trong lòng, sợ Cố Diệp nói mấy lời vô nghĩa như "Sủi cảo trong chén em con bự hơn của con", làm cho Cố Đức Thành và thằng cả thằng hai không thoải mái. Cố Diệp nhìn sắc mặt của bà, cười tủm tỉm đem chén của thằng em kéo đến bên mình, đem chén của mình đưa cho nhóc, "Mẹ bất công, sủi cảo trong chén chú mở miệng hết kìa."

Cố Dương chớp mắt, thật sự tin, "Phải không? Mẹ, sao mẹ chỉ thương anh không thương con?"

Khóe miệng Cố phu nhân nhịn không được kéo lên trêи, ghét bỏ nói: "Tại anh mày học giỏi hơn mày, cái thằng con ngu ngốc này, ăn nhiều cũng không thêm được tí đầu óc nào."

Vẻ mặt Cố Dương ngơ ngác, "Mẹ ruột, mẹ thật sự là mẹ ruột mà."

Cố phu nhân hạnh phúc cho thằng con ruột một nụ cười lạnh.

Mới vừa ăn cơm no, người làm ôm một cái hộp gấm dài đi vào phòng bếp, "Cậu ba, vừa rồi có một phụ nữ trung niên tặng quà cho cậu."

Cố Diệp lau miệng, nhận lấy cái hộp trong ánh mắt nghi hoặc của cả nhà, đặc biệt là ánh mắt chăm chú của ba, lén lút mở ra một khe hở, sau khi thấy rõ bên trong là gì, lập tức đóng lại.

"Mẹ, tặng mẹ quà Ngày của Mẹ nè." Cố Diệp đem hộp đưa ngay cho Cố phu nhân, cười nói: "Về phòng hãy xem, không thôi bị ba cướp đó."

Cố phu nhân cao hứng cầm lấy, tránh ánh mắt dòm ngó, sắc mặt hơi mờ mịt, sau đó lập tức vui vẻ, gắt gao ôm vào trong ngực, "Quà này mẹ nhận, con sẽ không lấy lại chớ?"

Cố Diệp đau lòng, vẫn là phải giữ nụ cười, "Không đâu."

Bên trong là thẻ ngân hàng dì Vương đưa tới, cũng không biết lấy tiền từ đâu để đem phần tiền còn nợ trả lại cho cậu. Nhưng mà có một cái hố, vậy mà còn có một lá cờ thưởng! Ông già bà cả nhà cậu nhìn thấy cờ thưởng chắc chắn huyết áp sẽ tăng vòn vọt, bây giờ còn muốn không cho cậu xem bói, muốn tống cậu ra nước ngoài, thời điểm mấu chốt này, cậu sao dám lấy ra xem?!

Cố Diệp vô cùng đau lòng kéo vali đi học, Cố phu nhân vui vẻ tiễn cậu lên xe, dặn dò cậu nhớ phải chiếu cố bản thân, không được cảm mạo, không được gầy ~ đứa nào là con ruột, đã sớm quăng ra chuồng gà rồi.

Cố Diệp ngồi trêи xe lắc đầu, phụ nữ tham tiền, thật đáng sợ mà!

_____

Về tới trường học, đề tài tất cả mọi người quan tâm chính là đăng ký trường học nào, người có quan hệ tốt suốt ba năm tụ tập lại với nhau bàn luận xem nguyện vọng 1 là trường nào, nguyện vọng 2 là gì, tại sao, giống như một phòng vịt con, không ai rãnh rỗi.

Lớp trưởng đứng lên hô một tiếng: "Các bạn ới, thầy Vu kêu nộp giấy đăng ký nguyện vọng! Nộp cho tôi nè!"

Hạ Tường lấy phiếu đăng kí của bản thân ra, đi tới cạnh Cố Diệp, "Ông đã quyết định được học trường nào chưa?"

Cố Diệp đem phiếu của mình ra cho cậu ta xem, "Đại học Đệ Nhất Đế Đô" đặc biệt chỉnh tề, tình yêu đối với nó thiệt là sâu sắc.

Triệu Bằng Vũ ló mặt qua nhìn, "Đậu má! Đó là trường số một cả nước đó, thi đậu là có thể quang tông diệu tổ, tại điểm quá cao mà." Cậu liếc mắt nhìn xung quanh, không có người tới gần bọn họ, mới nhỏ giọng hỏi: "Điều kiện của hai ông như vậy, không đi du học à?"

Cố Diệp nhỏ giọng nói: "Không đi, chỗ này có nhiều kẻ lắm tiền, xem bói kiếm tiền."

Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường đều hết chỗ nói rồi, lý do này quả là khiến người ta câm nín, "Lỡ như không đậu thì làm sao bây giờ?"

"Vậy thì tao dẫn thằng em tao xuống dưới cầu vượt bày sạp, các vị kim chủ ba ba nhớ phải chiếu cố chuyện làm ăn của em nha."

Hạ Tường cầm viết trêи bàn Cố Diệp, đem nguyện vọng 1 còn để trống viết xuống: Đại học Đệ Nhất Đế Đô, "Tôi tin ông, nhất định có thể làm được, cạnh tranh một chút đi."

Khóe miệng Cố Diệp cong lên một cái, tên Hạ Tường này, thật sự rất mâu thuẫn, bên ngoài nhát gan lại rất không có chủ kiến nhưng đến khi gặp chuyện lại không chút hoang mang. Nhìn lại Triệu Bằng Vũ, 3 nguyện vọng đều chưa điền, xem ra chưa biết đi nơi nào.

Triệu Bằng Vũ do dự một chút, nhận cây viết trong tay Hạ Tường, vẻ mặt trấn định đem nguyện vọng 1 viết thành: Đại học Đệ Nhất Đế Đô.

Lớp trưởng chạy lại định hỏi Triệu Bằng Vũ đã viết xong chưa thì nhìn thấy nguyện vọng của cậu, trừng to mắt rồi liếc cậu một cái, ánh mắt tựa như: Cái thành tích có sức chiến đấu bằng 5 như cọng bún của cậu, bộ điên rồi hả?

Triệu Bằng Vũ tùy tiện cười hai tiếng, "Làm người nhất định phải có ước mơ, lỡ đâu thành sự thật rồi sao?"

Cố Diệp nhìn kỹ ánh mặt của Triệu Bằng Vũ, mỉm cười vô vai cậu ta, "Học bù đi, kỳ thi tháng trước tăng 500 hạng, tháng này phải tăng được 800, xếp hạng top 300 toàn khối. Lần thi tháng cuối cùng, top 50, đến lúc thi đại học liền không chênh lệch lắm."

Triệu Bằng Vũ xua tay, không nói chữ nào, quay về tiếp tục nhai tài liệu học tập.

Lúc giữa trưa, thầy Vu gọi Cố Diệp vào văn phòng, "Nguyện vong 1 không có vấn đề gì, sao nguyện vọng 2 nguyện vọng 3 em không đổi sang một trường khác?"

Vẻ mặt Cố Diệp kiên trì, "Dạ, không đổi."

"Tự tin như vậy?"

"Không phải là tự tin mà là muốn cắt đứt đường lui của chính mình."

Thầy Vu chưa từng thấy người nào cố chấp như vậy, "Tại sao?"

Cố Diệp lạnh mặt, nghiêm túc nói: "Bởi vì ở gần nhà."

Khóe miệng thầy Vu giật giật, lựa lời khuyên nhủ: "Sau này sửa lại nguyện vọng 1 cũng không trễ, thầy chỉ muốn tốt cho em."

Cố Diệp gật đầu, "Em hiểu, nhưng mà em không muốn học trường khác."

"Vậy thì thôi, em về đi." Thầy Vu chờ Cố Diệp đi rồi, gửi tin nhắn cho phụ huynh cậu: "Con trai nhà mình đăng ký ba nguyện vọng giống nhau, phụ huynh có biết không?"

Cố Đức Thành nhận được tin nhắn WeChat này, thật sự do sự có nên sửa nguyện vọng của Cố Diệp lại hay không. Làm ba, chỉ cần là điều tốt cho con, ông không ngại làm người xấu, khiến Cố Diệp hận ông. Cuộc đời ông còn sống được bao năm nữa? Còn nhân sinh của Cố Diệp, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Trong thời điểm ông đang do dự, Cố phu nhân lắc đầu với ông, khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi, con trai mình vất vả lắm mới sống giống một người bình thường, ông chiều theo ý con đi, còn muốn con sau này khai hoang mở đất cho ông à? Nhà mình có tiền, đủ tiền nuôi nó cả đời. Còn nữa, ông tiễn nó đi năm năm ba năm, có thể cả đời không cho con về à?"

Cố phu nhân do dự một chút, vẫn là quyết tâm, đem thẻ ngân hàng Cố Diệp đưa cho bà ra, đặt trêи bàn Cố Đức Thành, "Hôm sau ngày được nghỉ, thằng ba ra khỏi nhà, cứu một nhà bốn người. Người ta gửi thư cảm tạ còn có thù lao, em xem một chút, bên trong có 180 vạn. Con ở trường gọi điện thoại cho em, dặn em quyên góp cho tổ chức từ thiện một nửa, tích phúc cho anh. Còn lại cho em, làm quà tặng nhân Ngày của Mẹ." Nói tới đây, Cố phu nhân một bên đau lòng, một bên cảm động rơi nước mắt, "Con trai làm việc tốt, làm gì có chuyện ông trời báo ứng. Em nuôi nó lớn tới vậy, bộ em dễ dàng lắm sao? Anh nói tiễn đi là tiễn, không nghĩ tới tâm tình của người mẹ như em. Ai cũng nói em là "mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng", con đi rồi, không biết người khác còn nói gì em nữa, chắc là nói em chướng mắt con quá."

Càng nói càng ủy khuất, Cố phu nhân vốn dĩ có chút diễn trong đó vì bản thân mình nên cố giữ Cố Diệp ở lại, không nghĩ tới nói mấy câu lại xúc động, càng khóc càng ủy khuất. Mẹ kế không dễ làm, nuôi con càng không dễ dàng, thời điểm bà nuôi nấng Cố Diệp cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, không có một chút kinh nghiệm. Thân thể Cố Diệp lại yếu, bà sợ bà làm không tốt điểm nào đó, nuôi con không tốt làm người Cố gia không vui. Kết quả là nuôi đến nỗi bà một chút quyền lên tiếng cũng không có.

Cố phu nhân vừa khóc, Cố Đức Thành cũng đau lòng, nghĩ đến gương mặt tươi cười của Cố Diệp, mềm lòng, "Được được được, không bắt nó đi, nghe theo lời mẹ con bà. Bà có quyền lên tiếng, tôi cũng chưa nói không cho bà có ý kiến."

Cố phu nhân khóc đỏ mắt hồng mũi, bắt đầu cậy sủng mà kiêu, dở tí tính tình, "Vậy anh giữ nguyện vọng của con lại!"

"Giữ giữ giữ!" Cố Đức Thành không có biện pháp với bà, lập tức gọi điện thoại cho thầy Vu, "Nguyện vọng 1 không đổi, nguyện vọng 2 đổi thành Đại học khoa học Hoa Hạ, nguyện vọng 3 đổi thành Đại học Nhân Dân Hoa Hạ."

Hai trường này có thể nằm trong top 5 cả nước, trong bản xếp hạng các trường trêи toàn thế giới cũng rất có tiếng, hơn nữa, đều ở phương bắc, cách đế đô tương đối gần, thõa mãn nguyện vọng thích về nhà là về của Cố Diệp.

Thầy Vu sửa nguyện vọng của Cố Diệp, nói lại với cậu, "Đây là ý của ba em, thời điểm điền nguyện vọng trêи mạng, em viết theo cái này, không thể viết ba cái giống nhau."

Cố Diệp híp mắt nhìn, vui vẻ nâng phiếu nguyện vọng nâng cao, "Cảm ơn thầy, cảm ơn mẹ nhỏ! Thắng rồi!"

Thầy Vu: "......"

Không hiểu nổi thằng bé này muốn gì nữa.

Giai đoạn kế tiếp, tất cả mọi người học như điên, Cố Diệp cũng cảm nhận được áp lực, đem chuyện khác ném ra sau đàu, vì đậu Đại học Đệ Nhất Đế Đô gần nhà, liều mạng học.

Hạ Tường thì đừng nói nữa, Cố Diệp đi chỗ nào cậu đi chỗ đó, vì không muốn llafm bạn với quỷ, liều mạng học.

Triệu Bằng Vũ cũng phát điên, cậu kém quá nhiều, càng phải học bù nhiều hơn, bóng cũng không chơi, mỗi đêm chỉ ngủ năm tiếng, sau khi tắt đèn lại cầm đèn pin học, tư liệu anh Cố Diệp đưa, thật sự có tác dụng, mấy ngày cày xong một quyển. Điều khiến mọi người khϊế͙p͙ sợ chính là giảng đề cho Triệu Bằng Vũ, cậu sẽ từ một suy ra ba, cùng dạng bài đó làm thành hai cách, thành tích tăng như hỏa tiễn, đầu óc thông mình khiến cho rất nhiều học sinh ghen ghét đỏ mắt.

Thầy cô các môn đều muốn đánh cậu, em thông minh như vậy vì sao trước kia không chịu học hả? Chỉ số thông minh của em dùng ở chỗ nào hết rồi?!

Cố Diệp thay Triệu Bằng Vũ trả lời, "Dùng để phạm nhị thượng* hết rồi ạ."

* Phạm nhị thượng: không hiểu, bé không hiểu.

Triệu Bằng Vũ không có chút sức phản kháng nào.

Rốt cuộc lết đến cuối tháng, Triệu Bằng Vũ gầy xuống vài can, thành tích thi tháng làm khϊế͙p͙ sợ toàn bộ trường học, thật sự giống lời Cố Diệp nói, một hơi tăng 800 hạng, vào top 300 toàn khối.

Cứ như vậy, hai tháng điên cuồng cuối cùng kết thúc, cày đến trước đêm thi đại học, tập thể lớp 12 được nghỉ một ngày. Về nhà lấy chút đồ, chiều hôm sau trở lại trường, đi nhận trường thi trước.

Thời điểm Cố Diệp về đến nhà, anh cả lại ra nước ngoài, anh hai trở về công ty, trong nhà yên tĩnh, Cố Diệp nằm xuống liền ngủ, ngủ suốt mười hai tiếng đồ hồ mới bị Cố phu nhân kêu dậy uống chén canh.

Nhìn thời gian, đã 10 giờ tối, Cố Diệp nhìn sắc trời bên ngoài, lo lắng hỏi: "Ba con đâu? Giờ này sao còn chưa về nữa?"

Nhắc tới chuyện này, Cố phu nhân liền tức giận, đau lòng oán hận: "Bận rồi, tối hôm nay có tiệc rượu, lớn tuổi vậy rồi còn uống uống, huyết áp như trói trêи khí cầu, chỉ lên không có xuống."

Cố Diệp nhăn mày, "Mẹ cho con địa chỉ, để con đi đón ba, đừng để ba uống nhiều quá."

Trong giới kinh doanh này, lấy thực lực kinh tế để luận bối phận, tiền nhiều chính là đại ca, ba Cố đi đến chỗ nào cũng có người nịnh hót. Người ta dù gì cũng tới rồi không cho tí mặt mũi cũng không được, uống với mỗi người một ly, mấy chục người là đủ khiến ông uống tới hôn mê.

Một người ông chủ xí nghiệp trung niên gặp ông, cùng ông hàn thuyên, "Ngài Cố không chỉ có bản lĩnh mà gia giáo cũng rất tốt, hai con trai lớn đều là nhân trung long phượng cũng không cần phải tự mình nói ra, nghe nói con thứ ba đứng đầu ở trường, còn bái được một người thầy rất lợi hại, cứu được không ít người."

Cố Đức Thành rất thích nghe người khác khen con của ông nên mừng rỡ trốn ở chỗ này tâm sự, uống ít mấy ly, đang nói, bỗng có thanh âm trào phúng đâm thẳng tới hỏi: "Có thể mời cậu ba Cố gia tới tính mấy quẻ xem làm sao để phòng tiểu nhân không?"

Cố Đức Thành không cần quay đầu lại cũng biết đó là Lý Thắng Khải, hiện tại toàn bộ Lý gia bị ông chỉnh thành một cái vỏ rỗng, cũng không biết hắn ta đào dũng khí ở đâu ra còn dám ở chỗ này khiêu khích ông. Cố Đức Thành lạnh mặt, dùng tư thái của kẻ thắng từ trêи cao nhìn xuống nói: "Muốn phòng tiểu nhân thì chỉ cần cậu ra cửa che mặt lại là được."

Mới đầu Lý Thắng Khải không nghe rõ ý tứ của Cố Đức Thành, người bên cạnh Cố Đức Thành thiếu chút nữa cười ra tiếng, ý tứ của Cố tổng là, Lý Thắng Khải là tiểu nhân, hắn ra đường che mặt lại thì người khác sẽ đề phòng hắn.

Lý Thắng Khải sau khi suy nghĩ lại, đen mặt thấp giọng mắng một câu, đối với thái độ "khoe khoang" con trai này của Cố Đức Thành khịt mũi coi thường, "Cũng không biết ông thầy nào giỏi giang như vậy, tới thằng ngu cũng có thể dạy thành lợi hại!"

Cố Đức Thành nghe rõ, sắc mặt lập tức lạnh xuống, đang muốn phát giận, một thanh âm lạnh lẽo nhàn nhạt nói: "Ngài Lý bây giờ có thời gian quan tâm con cái Cố gia được nuôi dạy như thế nào, chi bằng tự quan tâm chính mình đi."

Mọi người nghe được thành âm này, trong lòng cả kinh, tất cả quay đầu lại liền thấy một người trẻ tuổi dáng người cao gầy, diện mạo tuấn mỹ bước tới phía sau Cố Đức Thành, cậu ta mặc áo sơ mi trắng, cổ áo và nút tay áo đều dùng màu xám lạnh, tôn lên vẻ đẹp trai bất cận nhân tình* của anh.

* Bất cận nhân tình: không gần gũi, xa cách với người khác.

Đúng là Úc Trạch.

Cho dù Úc Trạch trẻ tuổi nhưng tất cả mọi người ở đây không dám coi thường anh, tính tình của anh ở đây có người biết ít cũng có người biết nhiều, không ngờ người thanh niên có tiếng đạm mạc lại trực tiếp đối đầu với Lý Thắng Khải. Phát hiện tình huống bên này có biến, tất cả ngậm miệng lại, lẳng lặng quan sát tình thế phát triển, sợ không cẩn thận làm cho chính mình gặp phiền toái.

Mặt Úc Trạch không biểu tình xẹt qua bên người Lý Thắng Khải, cầm một ly rượu trêи mâm của người phục vụ, chào hỏi với Cố Đức Thành: "Ngài Cố, lại gặp mặt."

Cố Đức Thành cao hứng chạm ly với anh cũng có chút ngoài ý muốn, Úc Trạch vậy mà lại lo chuyện bao đồng, "Tôi cho rằng cậu sẽ không tới."

"Công ty có chút việc, tới trễ." Sắc mặt Úc Trạch hòa hoãn, trực tiếp chuyển đề tài, "Ngài Cố có cách dạy con, Cố Diệp lần trước đã cứu cháu tôi một mạng cũng chiếu cố nhiều đến nó, trong lòng người nhà tôi vẫn luôn cảm kϊƈɦ."

"Nên mà, cứu bạn bè vốn là đạo nghĩ không thể chối từ." Khóe miệng Cố Đức Thành cong lên, trong lòng thoải mái. Ông tán thưởng người thanh niên này, trong lòng hâm mộ, Úc Trạch trẻ tuổi như vậy có thể dẫn đầu một đế quốc thương nghiệm, con ông lại không đứa nào muốn nối nghiệp ông.

Không khí vừa mới hòa hoàn, một thanh âm mang tiếng cười bay tới: "A~ ngài đó, tôi bấm tay tính, mấy tháng nay ngài bị vận đen bám người, trẻ tuổi như vậy mà lại trọc đầu đội tóc giả à?"

Cố Đức Thành vừa nghe thanh âm quen thuộc, tức cười, thằng con thứ ba ông khó quản giáo nhất không biết vào bằng cách nào, đang bấm ngón tay, nghiêm trang đứng trước mặt Lý Thắng Khải, xem bói cho đối phương, "Làm nhiều chuyện xấu, buổi tối đừng ra đường, dễ gặp quỷ. Ít ngủ với tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ đi, dễ bị bệnh liệt dương. Tôi lại bấm tay tính được, ây da, ông có hai đứa con riêng, phu nhân thiệt hạnh phúc, lại có niềm vui làm mẹ rồi!"

Khuôn mặt Cố Đức Thành trầm xuống, muốn đi cản thằng ranh con này lại, trước mặt nhiều người như vậy còn dở trò mê tín ra, còn chưa đi được thì đã bị Úc Trạch ngăn cản, "Tôi đột nhiên cảm thấy cậu ấy như thế này rất thú vị." Úc Trạch dừng một chút, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang cười xấu xa của Cố Diệp, kiềm chế nét mặt, khóe miệng kéo lên một chút độ cong, "Tôi muốn nghe xem, cậu ấy muốn nói chuyện gì."

Cố Đức Thành đau dầu đỡ trán, miệng thằng ranh con này không nói được lời hay, nghe xong tuyệt đối sẽ hối hận.

Hôm nay Lý Thắng Khải mang theo vợ tới, dù sao cũng là tiệc rượu chính thướng của giưới kinh doanh, có hơn phân nữa người dẫn phu nhân theo. Chuyện làm ăn của hắn đều tiếp nhận từ bên cha vợ, vợ hắn đến nói mấy câu còn có thể giành được mấy phần thể diện. Vừa nghe chồng ở bên ngoài làm loạn, trêи mặt Hồ Ngọc liền có chút không kiềm chế được.

Cố Diệp cười nói: "Phu nhân đừng có đổi sắc mặt sớm, vẻ mặt của hắn thuộc tướng kẻ gian, cha bà hẳn là còn sống, thân thể chắc không tốt hả? Phạm tiểu nhân nha. Hắn có phải được bà đưa về phải không? Dựa vào nhà bà lập nghiệp? Dùng không ít thủ đoạn mờ ám ha. Bà cảm thấy ba bà đột nhiên bị bệnh thật sự là do thân thể không tốt sao? Cái cách trời đánh này bà chưa thấy qua à?"

"Mày nói bậy! Thằng con hoang này ở đâu ra, nói hươu nói vượn!" Hồ Ngọc lập tức trở mặt, trước kia ả từng gặp Cố Diệp nhưng Cố Diệp lại thay đổi quá lớn, trong nhất thời ả không nhận ra.

Cố Diệp bĩu môi, vui vẻ, "Con hoang? Lúc bà xúi mẹ tôi giết tôi cũng không nói như vậy."

Một câu này của Cố Diệp, người ở đây đều rõ ràng, đây là cậu ba Cố gia nha. Mấy câu xúi giục Cố phu nhân lúc trước của Cố Ngọc đều bị bà post lên vòng bạn bè, ở đây thật sự có không ít người biết chuyện này, ngoài miệng không bình luận nhưng ánh mắt nhìn Hồ Ngọc đã khác.

Hồ Ngọc thẹn quá hóa giận lại không cách nào giảo biện, tức tới mặt mày trắng bệch.

Cố Diệp cười lạnh một tiếng, "Ba bà làm sao bị bệnh, bà có thể tìm người điều tra, người đàn ông bênh cạnh bà tuyệt đối không thoát được can hệ."

Thật sự có người ở đây từng nghe nói là Lý Thắng Khải dựa vào cha mẹ vợ lập nghiệp, cuối cùng lừa ông già vợ một vố, cổ phần hắn cầm hết trong tay tuy rằng không có chứng cứ nhưng có thể nhìn ra ít nhiều chuyện, cho nên lúc trước Cố Đức Thành nói với Cố phu nhân là lịch sử làm giàu của kẻ này không sạch sẽ. Cũng chỉ có Hồ Ngọc yêu hắn yêu đến mù quáng, cái gì cũng không biết.

Lý Thắng Khải bị nhiều người nhìn như vậy, trong lòng hoảng hốt, xấu hổ, buồn bực nói: "Cố Đức Thành, đây là thứ ông dạy con sao, chỗ này là chỗ nào, dám tới đây giương oai!"

Hắn quýnh lên, ngược lại Cố Đức Thành không muốn quản, ông thảnh thơi nhìn bọn hắn, cụng ly với Úc Trạch, lại uống một ngụm.

Lý Thắng Khải tức đến đỏ mắt.

So với Lý Thắng Khải tức tới hộc máu, Cố Diệp lại bình tĩnh nói: "Tôi lại tính được, ông có con bồ nhí có bầu với người khác, bây giờ lại mang họ Lý, thật là lợi hại nha! Ông lén chuyển cho đứa con riêng này bao nhiêu tiền? Phu nhân cũng rộng lượng thật, hắn dùng ba bà gầy dựng gian sơn đi nuôi bồ nhí, bồ nhí còn cắm cho hắn cái sừng, quan hệ nhà bà quá loạn."

Sắc mặt Hồ Ngọc càng khó nhìn, ả biết chồng ả nuôi gái bên ngoài, đã từng khóc nháo, sau đó chồng ả cũng đoạn tuyệt quan hệ với người đàn bà, sao bây giờ lại xuất hiện đứa con? Ai cũng nói Cậu ba Cố gia biết tính, hiện tại nó tính có đầu có đuôi, thiệt hay giả?

Hồ Ngọc nhìn ánh mắt chồng ả liền có vài phần bất an và phỏng đoán, ghi nhớ việc này trong lòng.

Lý Thắng Khải trừng mắt liếc Hồ Ngọc một cái, "Thứ mê sảng này bà cũng tin nữa!"

"Chậc chậc chậc," Cố Diệp cười khẽ vài tiếng, "Tôi bấm tay tính liền biết ông làm ít nhiều chuyện khốn nạn, ông nghĩ chuyện ông trốn thuế lậu thuế giấu được sao? Ai dám hợp tác với ông chính là anh hùng, không sợ chết không sợ hi sinh, có gan cúng toàn bộ gia sản của mình."

Lý Thắng Khải rất vất vả mới kéo được mấy người miễn cưỡng muốn hợp tác, họ lúc này liếc mắt nhìn nhau, trốn thuế lậu thuế? Cố Diệp cứu cháu ngoại Úc lão gia tử, việc này đã sớm truyền đi khắp noi, nếu là Cậu ba Cố gia nói hươu nói vượn còn được, nếu thật sự tính được, chuyện hợp tác này phải dừng ngay.

Lý Thắng Khải hung hăng bóp ly rượu, hận không thể dùng pha lê đâm chết Cố Diệp.

Cố Diệp dù bận vẫn ung dung hỏi: "Ông có phải muốn đánh tôi à? Đúng là cha nào con nấy, con trai ông chắc chắn là ruột thịt rồi, điểm này tôi có thể chắc chắn, nó mới cấp 2 đã dám bạo lực học đường, đánh bạn thành người thực vật, ông đem 50 vạn làm cho yên chuyện, con ông sau nay giết người phóng hóa, ông cũng có thể giấu à? Thượng bất chính hạ tắc loạn, sao sinh ra toàn thứ chướng mắt

thế?"


Người xem náo nhiệt xung quanh toàn là nhân vật có uy tín danh dự, muốn nhìn gia phong một nhà nào đó có thể nhìn trêи người con cái, Lý Thắng Khải dạy con thành cái dạng như vậy, có thể tưởng tượng ra cha mẹ nhà đó cũng chẳng ra gì.

Mặt Lý Thắng Khỉ thật sự là không nhịn được, nhiều người canh chừng hắn như thế, đúng là không thể làm đụng tới Cố Diệp, hắn tức đến run người, nếu ánh mắt có thể giết người, hắn đã lăng trì Cố Diệp 800 lần.

Cố Diệp lạnh mặt liếc hắn một cái, cuối cùng cho hắn một câu: "Ông sắp tới số rồi."

Nếu lúc trước không phải hắn dùng Chiêu Sát Tang Môn Phù giở trò quỷ, thân thể của nguyên thân này hẳn còn nửa năm thọ mệnh. Tuy rằng trời xui đất khiến để cậu đi vào thân thể này, được lợi lớn nhưng Cố Diệp vẫn cảm thấy "bản thân" mình bị khi dễ. không trả thù, cả người khó chịu.

Cố Diệp đi thẳng qua người Lý Thắng Khải, đến trước mặt Cố Đức Thành, cười hỏi: "Tôi đến để nhìn xem vị lão tiên sinh này có uống nhiều quá không?"

Cố Đức Thành cười mắng một câu: "Chọc ai đấy?!" Tâm tình Cố Đức Thành rất tốt, giới thiệu nói: "Vị này là Úc tổng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thủ lĩnh một thế hệ những người kinh doanh trẻ tuổi, con có thể bằng một phần mười cậu ấy, ba liền thắp hương cảm tạ."

Cố Diệp tiếc nuối, "Không được, Bồ Tát sẽ không nhận hương của ngài đâu."

Cố Đức Thành há miệng thở dốc, tưởng như lời nói bị nghẹn ngược lại, chỉ muốn đánh thằng con này.

Cố Diệp nhìn về phía Úc Trạch, cười nói: "Ngài Úc, tôi còn thiếu anh hai bữa cơm." Đáy lòng cậu cảm thán một chút, người này từ ngũ quan đến dáng người lại đến khí chất, mỗi chi tiết đều làm người khác cảm thấy hoàn mỹ không thể bắt bẻ, cha cậu muốn cậu giống Úc Trạch, tuyệt đối làm không được mà.

Khóe miệng Úc Trạch hơi cong, "Sao nói thế?"

Cố Diệp thò đầu ngón tay giải thích với anh, "Tối hôm đó anh mời tôi một bữa cơm. Ngày hôm sau tôi lại phiền anh chạy một chuyến, hai lần."

Cố Đức Thành ở phía sau kéo cậu một cái, quát lớn: "Vớ vẫn! Úc tổng bận như vậy làm sao có thời gian ăn cơm với con?"

"Có", sắc mặt Úc Trạch ôn hòa lấy ra một tấm danh thϊế͙p͙, "Thời gian địa điểm cậu chọn, cho tôi biết trước một ngày là được."

Cố Diệp ngơ ngác nhận lấy, có chút ngốc, đại tổng tài dễ nói chuyện vậy sao?

Cố Đức Thành bất đắc dĩ nói: "Cậu đừng phản ứng với nó, cái tính con nít của nó cũng đừng chiều."

Úc Trạch khẽ cười, "Cậu ấy rất hiểu chuyện."

Cố Đức Thành trừng mắt liếc Cố Diệp một cái, nhắc nhở cậu đừng quậy, đừng thật sự hẹn người ta ăn cơm.

Cố Diệp hạnh phúc cất danh thϊế͙p͙ vào trong túi, trêи tấm danh thϊế͙p͙ này còn dính tử khí, về nhà sờ nhiều một tí, sau đó đi mua vé số.

Sắp đến nửa đêm, bữa thương yến này cũng nên tan, Cố Đức Thành mang Cố Diệp theo hàn huyên vài câu với mấy ông bạn rồi từ giã. Thời điểm đi về phía bãi đỗ xe, Cố Diệp oan niệm nhìn cha cậu, lão đầu nhi thật là không chịu nói đạo lý mà, lúc ra cửa có ông chủ lớn tìm cậu tính một quẻ, cậu tính, lão đầu nhi không cho cậu lấy tiền, nào có chuyện làm ăn lỗ vốn vậy?

Cố Đức Thành liếc mắt trừng ngược Cố Diệp một cái, "Bác Lâm chọc con chơi thôi, con dám tính thật hả?"

Cố Diệp bĩu môi, "Thiên Vương tới con cũng dám tính nữa nói chi..."

Mặt Cố Đức Thành lạnh tanh, đang muốn nhân cơ hội này dạy dỗ cậu một trận, cho cậu biết trường hợp nào nên nói cái gì, đặc biệt ở giới kinh doanh này, đều là người hai mặt, mặt ngoài tươi cười nhưng sau lưng có thể đâm người ta một dao, nói nhiều sẽ có hại. Chưa nói tới hai câu, một người trung niên mặc áo sơ mi màu đen đi đến, "Chào ngài Cố, tôi là người của Hội Huyền Thuật Học, chờ hai nguời đã lâu."

Cố Đức Thành nhíu mày, "Hội Huyền Thuật Học tìm tôi làm gì, con tôi cũng không làm đạo sĩ."

"Ngài hiểu lầm rồi," Người của Hội Huyền Thuật Học gấp gáp giải thích, "Tôi chỉ muốn hỏi Cậu ba mấy vấn đề thôi."

Vẻ mặt Cố Diệp ghét bỏ, hỏi lại: "Hội Huyền Thuật Học lại không phải ba tôi, tại sao tôi phải trả lời mấy người? Từ chối!"

Người của Hội Huyền Thuật Học: "......"

Cái tính tình khiến người ta không ưa nỗi này, nói không quan hệ với Cố Diệp kia, đánh chết ông cũng không tin.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi