ĐÈN CŨ BẾN MỚI


Tân Uyển cảm thấy có vẻ như cậu chẳng hợp với Lục Trung chút nào, từ lúc khai giảng vào tháng 9 tới bây giờ cứ lận đận trắc trở mãi, mới thuận buồm xuôi gió thì bây giờ lại thiếu mất một tuần học, vừa mới quay trở lại trường thì chuyện đầu tiên cậu làm chính là chép bài, Phương Ý Xuyên cho cậu mượn sách vở, ngồi kế cậu, hỏi: "Bụng cậu còn đau không?"
"Hết đau lâu rồi." Phương Ý Xuyên ghi chép chằng chịt, Tân Uyển chép đến mỏi tay, vẫy vẫy: "Sao cậu ghi bài nhiều vậy chứ?"
"Học hành nghiêm túc, học hỏi tớ đi." Phương Ý Xuyên gác chân lên thanh ngang dưới ghế, tán gẫu mấy câu, chỉ toàn là phàn nàn về giáo viên và bài tập, ấp a ấp úng, tránh ánh mắt của Tân Uyển, tốc độ nói rất nhanh: "Cậu với người cậu thích ấy, sao rồi?"
"Cứ vậy thôi, vẫn chưa nghĩ ra cách theo đuổi." Tân Uyển nghiêng đầu nhìn Phương Ý Xuyên, "Sao vậy?"
"Sao gì chứ, tớ không được quan tâm bạn bè à?" Phương Ý Xuyên ho khan một tiếng, "Nhanh lên chút đi, sắp vào học rồi kìa."
Sau lưng truyền tới tiếng vang nhỏ xíu, Tân Uyển nhìn sang, phát hiện ra Ôn Tương đã quay lại.

Cô đứng ở phía sau, tóc xoăn tự nhiên che gò má một chút, cả người toát ra vẻ tối tăm trầm tĩnh.

Mấy cậu nam sinh kết bè kết phái đi ngang qua, không có ý tốt vờn tóc cô bé: "Nhang muỗi đứng đây làm gì vậy hở?"
"Thì sao, bộ không cho nhang muỗi đứng thẳng ư." Nam sinh phía sau phụ họa cười nói khoa trương, "Mỗi một cây nhang muỗi đều có mơ ước được duỗi thẳng cơ mà!"
"Đừng nói vậy chứ, chỗ nào của nó cũng cong vòng à."

Ôn Tương đỏ mặt lên: "Không có!"
Tân Uyển siết chặt cây viết, Phương Ý Xuyên vội vàng đè bả vai cậu: "Cậu muốn ra mặt à?"
"Không đâu." Tân Uyển xoa mũi, "Tớ không muốn đánh nhau."
Tiếng chuông vào học vừa vang lên, âm thanh rộn ràng như sóng nước tràn vào trong lớp, Phương Ý Xuyên đứng lên nhường lại chỗ ngồi, "Cậu cứ chép từ từ đi, tớ vẫn chưa cần tới, tớ về chỗ trước đây."
Lúc này Ôn Tương mới được về chỗ ngồi, tốc độ Tân Uyển chép bài chậm lại chút, cẩn thận quan sát cô bé một cái, xác định cô không khóc mới thở phào nhẹ nhõm.
Phần còn lại tới khi tan học mới chép xong, tiếng chuông vừa vang lên cũng là lút Tân Uyển thả bút xuống, giáo viên tiếng Anh thu dọn tài liệu, vừa viết bài tập về nhà trên bảng đen xong, cả lớp còn chưa kịp xao động thì Sở Hạc Phi đã bước vào, nếp nhăn nơi khóe mắt rất nhiều, vẫn là dáng vẻ cười híp mắt: "Đừng vội, đơn đăng ký cuộc thi làm văn, các em tích cực lên nào."
Tiếng kêu r3n dưới lớp ồn ào.
Đơn đăng ký bị Tân Uyển nhét vào trong cặp, tới khi trở về Sấu Nguyệt Lý mới lấy ra, nhăn nhúm hết cả lên, cậu không có hứng thú với làm văn, vì vậy ném bừa qua một bên.
Sau khi cơm nước xong, trên TV phát tin tức các nơi có tuyết rơi, mấy đứa trẻ sơ sinh thì đội mũ hổ, mấy đứa bé lớn hơn thì lăn lộn dưới nền tuyết, bông tuyết rơi lên vai người dân đang được phỏng vấn khiến cho những nốt mụn trên má càng đỏ hơn.
Thời sự xong thì tới phim truyền hình máu hó, Tân Uyển vừa xem phim vừa làm bài, nội dung phim thì không mấy hứng thú, bài tập số học cũng chẳng làm được, vẽ chân dung lên giấy làm bài, vẽ được một nửa mới phát hiện hàng lông mày và đôi mắt rất giống với Tống Hành.
Hôm nay Tống Hành về muộn, bên ngoài đã tối như mực.
Tân Uyển liên tục đưa mắt nhìn đồng hồ, nhìn thời gian trôi đi từng chút một rồi bất chợt bừng tỉnh nhớ lại buổi chiều hôm cậu chờ đợi chuyến bay, cậu nhận ra mình đã quá lệ thuộc vào Tống Hành, nhưng tình cảm có thể nói ngừng là ngừng được sao?
Mọi người không thể nào để cho một chiếc máy bay đang bay được nửa chặng đường thì lại dừng khẩn cấp trên mặt biển, cũng không thể nào cắt đứt dây dù của người khác, cho nên tình cảm phải được tự do.
Cậu vẫn đang chờ, lúc nghe được tiếng gõ cửa mới như tỉnh khỏi giấc mộng mị, đặt Cầu Cầu qua một bên, vội vàng chạy tới.
Vừa mới nhấn chốt cửa xong cậu mới chợt nhớ ra, Tống Hành có mật khẩu.
Nhưng cửa đã mở rồi, bóng đen trước mặt thoáng qua, đè x uống người cậu, mùi rượu nồng nặc, hơi thở phà lên cổ cậu, Tân Uyển sợ hết hồn, vừa tính giãy ra thì bỗng nghe thấy giọng nói của Tống Hành.
"Đừng động đậy, chóng mặt..."
Tống Hành chống tay lên khung cửa, ôm Tân Uyển trong lòng mà bước đi, dưới ánh đèn sáng của hành lang, môi mà khóe mắt anh ửng đỏ, anh đẩy nhẹ Tân Uyển ra, chậm rãi lảo đảo đi tới phòng khách, gần như là ngã xuống salon, kêu r3n một tiếng.
Tân Uyển đóng cửa lại.

Cầu Cầu tính chạy tới ghế salon thì Tân Uyển ôm nó vào trong lòng, "Cầu Cầu chờ chút đã, ngoan nào."

Rồi cậu chạy đến ghế salon.

Cậu xác định Tống Hành đã uống rượu, dáng vẻ say rượu rõ rành rành.

Ánh mắt phân tán, không biết đang nhìn ở đây, có thể là đang xem TV, cũng có khi là đang nhìn mấy quả quyết trên bàn.
Tân Uyển nhỏ giọng hỏi: "Anh, sao anh lại uống nhiều vậy chứ?"
Hơi thở Tống Hành có mùi rượu, không khó ngửi, Tân Uyển thích, cậu muốn lại gần một chút, vì vậy đã đưa tai lại gần, nghe giọng nói hơi khàn của anh, "Đau đầu."
Lúc này nên nấu canh giải rượu — nhưng Tân Uyển không biết nấu ăn, nên cũng không biết nấu canh giải rượu.

Vừa tính đi lấy điện thoại tra cách nấu thì bất chợt cổ tay bị kéo lại, dường như Tống Hành sau khi uống say thì trở nên rất ngây thơ, hơi híp mắt, "Đừng đi."
Tân Uyển sửng sốt giây lát, giống như cho tới bây giờ Tống Hành sẽ không từ chối yêu cầu của cậu vậy, cậu cũng không có biện pháp để từ chối Tống Hành, chỉ có ngốc tại chỗ, bỗng nghĩ ra một cách, đi vòng qua bên phải phía trước ghế salon, cẩn thận tránh đạp lên chân anh, nói: "Không thì để em ấn đầu cho anh nha."
Đối với mấy cái chuyện đấm bóp này Tân Uyển cũng không hề có kinh nghiệm, chẳng qua chỉ vụng về lấy bụng ngón tay cái dán lên huyệt thái dương, mấy ngón còn lại thì để lên da đầu, lực độ êm ái.
Tư thế này cần cậu phải nghiêng nửa người về phía trước, thật sự rất mỏi, cánh tay ê ẩm.

Tân Uyển nghiêm túc ấn cho anh, hành động vụng về, xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở.

Không biết ấn bao lâu, Tống Hành nghiêng đầu, than phiền cứ như là trẻ con, "Ở đây không thoải mái."
Cà vạt màu đen, ngón tay thon dài, vụng về cởi bỏ chiếc cà vạt ra, màu sắc tương phản.

Tân Uyển vội vàng cởi cà vạt ra cho anh, đốt ngón tay thi thoảng chạm lên cổ, cà vạt đen kia rơi lên lòng bàn tay cậu, mất nửa ngày mới có thể cởi xong.
"Không còn ngộp nửa phải không ạ?"
Tân Uyển còn chưa nói xong thì bỗng nhiên dưới hông có một lực kéo, cậu ngã trên người Tống Hành, là tư thế ngồi trên đùi mập mờ, cà vạt trong tay trượt xuống dưới đất, dần dần không còn nhìn thấy trong bóng tối.
Tống Hành chôn mặt vào hõm vai cậu, khẽ ngửi, đang cảm nhận cậu, nhiệt độ cơ thể dán sát như vậy khiến cho Tân Uyển ngưng thở, nóng khô khó hiểu, cậu như đang uống rượu, run rẩy mở miệng: "Anh..."
"Bé cưng."
Tân Uyển mở mịt nhìn anh, như trong mơ, cả người cứng ngắc.
Tống Hành buông lỏng eo, cặp mắt nhìn thẳng vào cậu, dịu dàng tựa như nước, không kìm được sắp trào ra, ngón tay ấn lên đôi môi đỏ mọng của Tân Uyển, vuốt v3, khẽ gọi cậu, "Bé cưng..."
Ngón tay lại đi vào trong mái tóc mềm, Tống Hành ôm gáy cậu, hôn lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi