ĐÈN SÁNG KHI NGƯỜI ĐẾN

Trần Hoài đi nghe điện thoại, đúng là lão Mã.

“Hỏi được rồi, kẻ đứng sau quán bar là La Đình. Hắn ta ở dưới mũi chúng tôi buôn ma tuý nhiều năm rồi, trước kia chúng tôi không hề phát hiện.” Lão Mã đầu dây bên kia không giấu được vẻ kích động.

“La Đình…” Trần Hoài lặp lại cảnh tượng từ nhiều năm trước chợt hiện lên trong đầu anh.

Anh nhớ lần hành động đó là để truy bắt trùm ma tuý La Đình, nhưng không tìm thấy tung tích La Đình ở hiện trường. đồng đội hy sinh đột ngột nên việc truy lùng sau đó cũng kết thúc nhanh chóng.

Chắc hẳn La Đình đã ẩn núp đâu đó trong lần hành động ấy, nhưng anh mất bình tĩnh vì sự qua đời đột ngột của Nghiêm Phong, Tiếu Dũng nên mới để tên trùm buôn ma tuý ung dung ngoài vòng pháp luật bao nhiêu năm nay.

“Chuẩn bị sẵn sàng hành động chưa?” Trần Hoài hỏi.

“Rồi. Theo lời tên nhóc này thì nó bị đuổi khỏi quán bar vì tay chân không sạch sẽ, không nắm rõ tình hình gần đây trong quán, nhưng nó có đứa bạn vẫn còn làm trong quán bar của La Đình. Thằng bạn kia tên Mao Tiểu Lợi, sống bên thị trấn xx, Mao Tiểu Lợi có mẹ đang bệnh nặng, nghe nói nó là đứa hiếu thảo, bây giờ chúng tôi đi tìm tên Tiểu Lợi đó.”

“Bị bệnh gì?”

“Nghe nói tai biến mạch máu não, bệnh thường gặp người già mà, từng đi bệnh viện cấp cứu rồi.”

“Tôi cũng đi cùng xem sao. Nửa tiếng nữa tôi đến sở cảnh sát.”

“Được, chờ anh đến thì xuất phát.”

Trần Hoài cúp điện thoại rồi dậy chuẩn bị ra ngoài.

Lâm Giản ngồi dậy theo nhưng không ngăn cản.

Trước khi đi, anh quay lại cạnh giường, hôn lên trán cô, “Chờ anh về nhé.”

“Dạ.” Lâm Giản gật đầu.

Trần Hoài đến sở cảnh sát, lão Mã đi cùng lão Lý, ba người lên xe đến nhà Mao Tiểu Lợi. Chạy khoảng nửa tiếng thì đến nhà Mao Tiểu Lợi, là một toà nhà hai tầng cũ, so với những ngôi nhà xung quanh thì ngôi nhà này cũ nát.

Họ dừng xe bên cạnh, trong sân yên tĩnh, góc tường có một chiếc xe máy không cũ không mới, có vẻ Mao Tiểu Lợi đã về.

Lão Lý đến gõ cửa.

“Ai đó?” Giọng một thanh niên bên trong vọng ra, có tiếng bước chân ra ngoài. Lão Lý dịch người qua bên cạnh, cửa vừa mở thì lão Mã đã quật ngã Mao Tiểu Lợi đè xuống đất.

“Các người là ai? Làm gì vậy?” Mao Tiểu Lợi vùng vẫy.

“Anh bị nghi ngờ tiếp tay cho La Đình mua bán ma quý tại quán bar xx, bây giờ đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra.” Lão Mã nói nhanh rồi móc còng ra.

“Tiểu Lợi à, sáng sớm mà ai đến vậy?” Giọng run run trong nhà vọng ra, có vẻ người đó đã khá lớn tuổi.

“Dạ, không có gì đâu, còn sớm lắm, mẹ ngủ tiếp đi.” Mao Tiểu Lợi một giây trước còn cố sức giãy giụa chợt bình tĩnh lại, cố sức quay đầu nói với bên trong.

“Có phải đám bạn quỷ yêu của con lại tới nữa không? Tiểu Lợi, nói với con bao nhiêu lần rồi, chúng ta thành thật, chăm chỉ kiếm tiền đàng hoàng, đừng có học theo người ta đi trộm cướp. Mẹ nhớ tới cái đám bạn không ra gì của con thì muốn lên tăng xông, đau hết cả đầu, haizzz. Con cứ như vầy rồi đứa con gái nào dám lấy con chứ.” Người trong nhà thở dài nặng nề.

“Không có mà mẹ, con đã nói đi làm đàng hoàng rồi, không có qua lại với tụi nó lâu rồi.” Tiểu Lợi cố hết sức đáp.

Cậu ta vừa nói xong thì trong phòng có tiếng động nặng nề, như có gì ngã xuống.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Mao Tiểu Lợi lo lắng hỏi vọng vào trong.

Không có tiếng đáp lại.

“Cho tôi vào nhà xem rồi sẽ về cục cảnh sát với các ông!” Tiểu Lợi đổ mồ hôi nhễ nhại.

“Lão Mã, tôi vào xem thử.” Trần Hoài cảm thấy tiếng động vừa rồi không bình thường, bước nhanh vào trong.

Trong phòng có một cái giường cũ nát đặt dựa tường, một người gầy gò ngã sõng soài trên đất.

“Cho cậu ta vào đi.” Trần Hoài hô lên với lão Mã.

Lão Mã buông tay, Mao Tiểu Lợi vội chạy ngay vào nhà, vội vã định ôm mẹ đỡ lên giường, nhưng Trần Hoài nhanh tay hơn đã đặt người phụ nữ lên giường.

“Chắc là bị tái phát tắc mạch máu não cấp tính, có thuốc nào dùng cấp cứu được không?” Khi Trần Hoài nói đã lục tủ đầu giường có mấy hộp thuốc, nhưng hộp nào cũng rỗng không.

“Không có, hết thuốc đã một tuần rồi. Tôi định có lương tháng này thì đi mua thuốc cho bà.” Mao Tiểu Lợi nghẹn ngào, quên mất những người này là cảnh sát, vốn phải như nước với lửa với cậu.

Người phụ nữ được Trần Hoài ôm lên giường chợt nôn oẹ, bà không nhúc nhích được đầu nên nôn ra bẩn hết người mình lẫn giường bên dưới. Trần Hoài giúp bà dịch đầu ra mép giường, nghiêng người để chất dịch nôn ra không đọng trong họng. Chờ bà nôn xong, anh lại lấy áo gối cạnh giường lau miệng sạch vết bẩn, lại lấy tay móc sạch những thứ chất nôn còn đọng trong miệng để bà không bị ngạt.

Cả căn phòng ngập tràn mùi chua, Trần Hoài không để tâm. Mao Tiểu Lợi không hiểu những biện pháp sơ cấp cứu này, thấy Trần Hoài chuyên nghiệp hơn mình nên chạy đi lấy một thau nước sạch, Trần Hoài giúp bà lau sạch mặt, cổ, rồi mới nói, “Đưa đến bệnh viện gần nhất trước đã.”

“Được.” lão Mã gật đầu.

Lão Lý đã chạy xe cảnh sát đến trước cửa nhà, mở cửa sau ra, lão Mã và Trần Hoài khiêng người phụ nữ để ở băng ghế sau. Lão Mã ngồi lên ghế lái, Trần Hoài ngồi ghế phụ lái, lão Lý hơi gầy nên chen chúc ở băng ghế sau.

Mao Tiểu Lợi chạy xe máy dẫn đường, nửa giờ sau đã đến bệnh viện.

“Tôi, tôi không đủ tiền… làm phiền các anh ứng trước giùm tôi, tôi sẽ tìm bạn bè mượn rồi trả lại…” vừa đến bệnh viện, Mao Tiểu Lợi nói nhỏ.

“Không sao, cứ chữa bệnh trước đi rồi tính.” Lão Mã đáp.

Cũng may đưa đến kịp thời, mạch máu tắc nghẽn dẫn đến nhồi máu não, bác sĩ mất thời gian dài phẫu thuật mới xong, giải thích với người nhà những vấn đề cần lưu ý.

“Đi làm thủ tục nhập viện, có bảo hiểm y tế không? Có thì sẽ được chi trả một phần lớn viện phí.”

“Dạ có, bảo hiểm y tế nông thôn, tôi về nhà lấy.” Tiểu Lợi gật đầu, tranh thủ về nhà lấy đồ.

“Tôi đưa cậu về, đi nhanh về nhanh.” Lão Mã đề nghị.

“Vâng.” Tiểu Lợi gật gật đầu.

Mãi đến trưa, thủ tục nhập viện mới xong, tiền viện phí do ba người tạm ứng. Bà vẫn còn hôn mê nhưng bác sĩ nói tối bà sẽ tỉnh, bệnh viện sắp xếp một hộ lý chăm sóc.

“Cảm ơn các anh.” Mao Tiểu Lợi cúi đầu cảm ơn mấy người Trần Hoài, chủ động nói: “Tôi đi với các anh về cục cảnh sát.”

Nếu không có đám Lão Mã tình cờ đến nhà rồi đưa bà đến bệnh viện kịp thời, theo như lời bác sĩ thì chỉ cần chậm nửa giờ thì không thể cứu chữa được nữa.

Chiều đó, Mao Tiểu Lợi nói rõ toàn bộ quy trình hoạt động mua bán ma tuý trong quán bar La Đình. Theo lời cậu ta, những giao dịch nhỏ bình thường thì thực hiện ở quán bar, rất ít có những vụ mua bán lớn, vì lượng ma tuý lớn thì người mua cũng rất cẩn thận, không cho qua tay nhiều người để tránh gây chú ý. Vì vậy những giao dịch lớn đều thực hiện bên ngoài, không có địa điểm cố định. Ngày mai La Đình có một vụ mua bán lớn, chỉ có điều tính cảnh giác của La Đình cao, hay nghi ngờ, mặc dù Mao Tiểu Lợi là tay chân đắc lực nhưng hắn ta không nói cho biết địa điểm giao dịch cuối cùng.

“Gần đây tôi làm ca tối, thường 5 giờ tôi phải đi làm, tôi phải quay lại quán bar.”

Lão Mã không tỏ thái độ gì. Mao Tiểu Lợi quay về đó có lén báo lại hay không, anh cảm thấy xác suất là 5-5, hơi phân vân.

“Cứ cho cậu ta về trước, nếu không La Đình sẽ nghi ngờ.” Trần Hoài đề nghị.

Lão Mã suy nghĩ, cuối cùng đồng ý đề nghị của Trần Hoài.

“Yên tâm, mạng mẹ tôi là do các anh giúp, vì mẹ tôi, tôi không muốn sống những ngày thế này nữa.” Mao Tiểu Lợi biết nỗi băn khoăn của lão Mã.

“Được, có gì thì báo chúng tôi ngay.” Trần Hoài gật đầu.

Đêm đó, Mao Tiểu Lợi nhắn tin đến.

“Rừng mưa phía nam xx, 6 giờ sáng, bên kia đông người. Các anh nên thêm người.”

Nhận được tin báo của Mao Tiểu Lợi, lão Mã lập tức gọi toàn đội về, thời gian cấp bách, làm thủ tục xin chi viện không kịp, anh hỏi xin tăng cường người ngay trong cục. Mọi người mở cuộc họp khẩn, thống nhất phương án hành động.

Nếu sáng mai bọn La Đình giao dịch, có lẽ đêm nay chúng sẽ xuất phát, họ muốn mai phục trước nên giờ phải khởi hành ngay.

Trước khi đi, Trần Hoài nhắn Lâm Giản: Tối nay anh không về, em ngủ sớm đi nhé.

“Dạ em biết rồi.” Lâm Giản trả lời ngay, như thể cô đang đợi tin anh.

Lợi dụng trời tối, Trần Hoài và đám lão Mã lẻn vào mai phục trong rừng. Ở đây có rất nhiều muỗi, so với đám lão Mã bị muỗi cắn ngứa ngáy không chịu nổi thì nhìn Trần Hoài có vẻ ung dung hơn nhiều. Họ chờ từ nửa đêm đến khi trời hửng sáng thì phía trước có động tĩnh.

“Đại ca La nói gần đây cảnh sát đang theo dõi anh ấy, làm xong vụ này anh ấy định đóng cửa quán bar đi nơi khác.”

“Anh La thì chả sao, muốn đi đâu thì đi, nhưng mà chúng ta thì vợ con đều ở đây, làm thế nào đây?”

“Không biết.” Hai người đi trước trò chuyện khe khẽ, Trần Hoài nấp sau gốc cây bìa rừng nghe rõ câu chuyện.

Tiếng chân phía sau vang lên, hai người đi phía trước im bặt.

Chưa đầy 6 giờ, hai bên đã đến địa điểm hẹn trước. Tiền trao cháo múc, nhưng La Đình không xuất hiện. Tính cảnh giác của hắn còn cẩn thận hơn cả dự đoán của đám lão Mã. Giao dịch nhanh chóng hoàn tất, hai bên chuẩn bị mang tiền mang hàng rời đi, lão Mã đang định ra hiệu cho mọi người bắt đầu hành động thì Trần Hoài đã ngăn anh ta lại.

“Chúng ta chỉ có nhiêu đây người, lát nữa chúng tách ra làm hai thì phần thắng của chúng ta càng thấp.”

“Bây giờ hành động thì phần thắng cũng không cao. Bên La Đình vẫn còn một đám chưa xuất hiện. Không có lệnh của tôi không được hành động.” Cảnh tượng nhiều năm trước còn khắc sâu trong trí nhớ của anh, xảo quyệt như La Đình thì không dễ dàng xuất hiện ở nơi giao dịch.

“Hành động lần này tôi là người phụ trách.” Giọng điệu lão Mã không được tốt, anh không tán thành đề nghị Trần Hoài, nếu không thì làm khua chiêng gióng trống một trận ầm ĩ rồi thành công cốc.

“Chờ năm phút, sau đó sẽ nghe theo chỉ đạo của anh.” Trần Hoài nói rồi đi vào trong rừng.

“Anh đi đâu?” Lão Mã thấy anh rời đi một mình, thì thào gọi lại.

“Tôi đi xử lý một việc.” Trần Hoài nói rồi biến mất khỏi tầm mắt lão Mã.

Không đến ba phút sau khi Trần Hoài rời đi, hai tên tay chân đi đầu chợt quay lại nổ súng, trong rừng vang lên tiếng đạn rít.

Lão Mã biết những người mình mang theo vẫn ẩn náu an toàn trong khu vực ban đầu, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu không thì đã có thương vong.

“Chết tiệt, lão Hoàng nhận hàng còn muốn nuốt lại tiền, hạ hết mấy anh em chúng ta rồi. Anh La, cho mấy anh em lên đi!” Người của La Đình đang rút lui về phía người lão Mã mai phục, tức tối hét lên về phía rừng rậm, điên cuồng bắn tới phía trước. Phỏng chừng trong đám người mua có không ít người bị bắn trúng, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lão Mã nhìn đạn bay vèo vèo dày đặc, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Cũng may, ban nãy anh nghe lời Trần Hoài.

“Ăn gan trời rồi, dám đổ tội lên đầu La Đình tao. Chuyện này truyền ra ngoài thì La Đình tao còn làm ăn buôn bán với ai. Xử lý hết cho tao, chừa lão Hoàng lại, tao lột da nó.”

“Thằng khốn, mày có ý gì? Cầm tiền còn muốn giật hàng lại? Nói không giữ lời mà còn muốn lăn lộn trên giang hồ!” Phía trước có tiếng chửi thề.

“Con mẹ mày, còn dám ăn miếng trả miếng, hôm nay tao lột da mày!” La Đình hùng hổ.

Thấy đám tay chân La Đình ngày càng đến gần, lão Mã ra hiệu, ý bảo chuẩn bị hành động.

Trong tầm mắt Trần Hoài, La Đình ngày một gần hơn, anh đã đợi giây phút này rất nhiều năm. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi