ĐÈN SÁNG KHI NGƯỜI ĐẾN

Lâm Giản siết chặt quai hàm, liếc anh, lại bất giác nhận ra mình đang mặc váy ngủ mát mẻ, lập tức đứng lên giữ khoảng cách an toàn với anh.

“Xúc động không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì, đừng xem cảnh sát là vạn năng, không phải đóng phim truyền hình, nếu chỉ cần dựa vào đám lâu la nhỏ kia mà tra ra được trùm ma túy lớn đứng sau rồi đưa ra trước công lý thì cảnh sát hoàn toàn không cần cài cắm người như anh trai em vào đó nhiều năm như thế. Sự thật vĩnh viễn phức tạp hơn em suy nghĩ. Nếu không thì hàng năm có bao nhiêu người hy sinh, mỗi năm tốn bao nhiêu sức người sức của vẫn không thể một lưới bắt hết.” Anh nói với vẻ mặt bình tĩnh.

Cô không nói một lời, Lâm Giản không ngờ anh lại biết rất nhiều việc về Lâm Cương như vậy, phân tích ưu nhược điểm mạch lạc rõ ràng, thậm chí còn chu toàn cặn kẽ hơn cô không ít. Làm sao mà anh biết được? Biết khi nào? Biết nhiều hay ít? Cô hoàn toàn không biết được.

“Nếu em vẫn muốn kiên trì theo cách của mình thì tùy em.” Anh thấy cô đã nghe được nên chủ động ném điện thoại lại cho cô.

Lâm Giản mở xem tin nhắn anh đã gửi cho đội trưởng đội bảo vệ nhưng anh đã xóa nó đi. Cô xem tin nhắn một lúc rồi về phòng nghỉ ngơi.

Sắc trời gần sáng, mà cô trằn trọc không buồn ngủ lại nữa. Những lời anh vừa nói, đến giờ cô mới hồi tưởng lại. Cô tuy kiêu ngạo nhưng không mù quáng, hiểu được lời thật thì khó nghe.

Sáng hôm sau Lâm Giản dậy sớm, Trần Hoài đã rửa mặt, thay lại đồng phục cảnh sát, ngồi trên ghế sô pha lật sách tham khảo của cô.

Cửa sổ kính sát đất hé mở một góc, bức màn hơi đong đưa theo gió, ánh nắng ban mai tiến vào trên mặt sàn gỗ cách anh không xa. Trần Hoài như thế này, thu hết vẻ sắc bén, ôn hòa ung dung có vài phần phong thái người đàn ông gia đình. Khi không mở miệng có đôi khi Trần Hoài không quá đáng ghét, nhất là khi chỗ ở của cô mới bị những người không rõ tìm đến, trong nháy mắt cô có ảo giác nếu vị trí kia có thêm một nam chủ nhân như Trần Hoài thật ra không phải là chuyện xấu.

Nhưng ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu đã bị chính cô đè xuống lại. Hơn phân nửa là bị ma quỷ ám ảnh.

Lâm Giản rửa mặt từ nhà tắm đi ra, chị Mạc đồng nghiệp đã gọi điện thoại đến, “Lâm Giản, em sao vậy? Ở viện không liên lạc được với em, em bỏ bê công việc nhiều ngày như thế, còn không quay về làm thì chắc chắn sẽ bị sa thải đấy.”

“Không sao, hôm nay em tới làm thủ tục thôi việc.” Lâm Giản thản nhiên đáp.

“Đang êm đẹp sao lại thôi việc? Có lẽ không cần nghỉ việc đâu nhưng mà trừ lương với kiểm điểm linh tinh thì chắc không thể tránh được. Quản lý vốn yêu mến tài năng nên luôn đối xử đặc biệt với em, vì vậy em nên nhanh chóng quay về, thái độ tốt chút, tìm quản lý nói chuyện là được.” chị Mạc là người hiền lành, tưởng rằng ban đầu mình nói nghiêm trọng quá nên sửa lời an ủi.

“Em biết, nhưng mà nửa năm tới em không thể quay về đi làm bình thường.”

“Vậy làm sao bây giờ… viện chúng ta gặp những cổ vật văn hóa cần khôi phục mà độ khó cao toàn bộ dựa vào em, nếu em nghỉ việc thì quản lý tìm đâu ra người thích hợp ngay được, trình độ tụi chị hoàn toàn không thể đảm nhiệm.” chị Mạc bắt đầu thuyết phục.

“Thời gian dài sắp tới em không thể đến làm việc nên em phải đến để giải thích với quản lý, để ông ấy có kế hoạch tuyển người sớm hơn. Nhưng chị Mạc cứ yên tâm, nếu mọi người có việc gì quan trọng mà em lại có thể sắp xếp thời gian thì sẽ đến giúp.”

Được Lâm Giản trấn an nên chị Mạc không nói tiếp.

Cô cúp điện thoại, nhìn Trần Hoài đang đặt sách xuống hỏi, “Anh còn ở đây bao lâu?”

“Chuyến bay của tôi vào giữa trưa.”

“Sáng nay anh còn đi họp không?”

“Không. Tôi ở một mình nửa ngày nay thôi.”

“Tôi đến viện bảo tàng, nếu anh không có kế hoạch gì khác thì tôi dẫn anh đi tham quan, đợt trước có một lô đồ sứ và tượng Phật mới đến.” Lâm Giản nhẹ nhàng. Lúc trước ở Tây Tạng, cô thấy anh bảo Diêu Hỉ mang những đồ vật làm giả loại cao cấp đến đánh tráo hàng của bọn lái buôn, đoán rằng anh cũng có hứng thú với những di tích văn hóa, cho nên mới rủ anh đến bảo tàng.

“Cũng được.” Anh gật đầu đồng ý.

Ấn tượng từ trước tới nay hai người chưa khi nào mà nói chuyện ôn hòa như vậy. Nhưng mà cảm giác này không tệ.

Sau khi ra khỏi cổng tiểu khu, cô nhìn dãy hàng quán cách đó không xa, “Muốn ăn sáng món gì.”

“Tiện là được.”

Cô không khách sáo, dẫn anh đi dọc vỉa hè, đi theo đường tắt vòng quanh cả tiếng đồng hồ, đi đến bên ngoài một khu tái định cư tạm thời để phá dỡ di dời mới dừng lại. Hôm nay cô đi giày bệt đế bằng, đi lại không tốn sức.

Mặt trời giữa tháng 5 chói chang, may mà hàng cây long não trên vỉa hè sum xuê chắn gần hết ánh nắng, cô với anh không nói tiếng nào, sóng vai nhau đi qua, thời gian trôi nhanh.

Khu vực này khác một trời một vực với khu Lâm Giản sống, cách đó không xa là máy đóng cọc khổng lồ đang phát ra tiếng ầm ĩ. Trời nắng chang chang, thỉnh thoảng có xe máy, xe đạp điện chạy qua, mang theo rất nhiều bụi đất.

Lâm Giản đi tới ngồi xuống trước một quầy hàng rong nhỏ, hô lên với chủ quán: “Hai xửng bánh bao hấp, năm cái bánh hành hấp, hai cái bánh gạo, hai chén tào phớ.”

Hai người đi sớm nên bây giờ mới hơn 7 giờ, mấy hàng rong kế bên chật ních khách, phần lớn là công nhân xây dựng gần đó, một số người mua mang đi, chủ tiệm bận rộn sứt đầu mẻ trán, may mà rất nhanh tay nhanh chân. Mấy món cô gọi rất chính gốc, sau lưng cực kỳ ầm ĩ, hai người lại yên lặng ăn sáng.

Ăn sáng xong, Trần Hoài thấy cách đó không xa có cửa hàng quần áo, chủ yếu bán cho công nhân xây dựng, kiểu dáng quê mùa. Anh vào đó, tùy tiện mua một áo thun và quần dài, thay chúng trong căn phòng thử đồ chật hẹp của cửa hàng, cho đồng phục của mình vào túi xách.

Sau khi Trần Hoài ra, Lâm Giản gọi xe đến viện bảo tàng.

Cô làm việc ở một bảo tàng tư nhân phi lợi nhuận, nhận quyên tặng của công chúng nhưng phần lớn là bộ sưu tập riêng của người quản lý. Viện bảo tàng mở cửa lúc 9 giờ.

Khi Lâm Giản đến còn sớm, cửa còn đóng kín, phải đợi hơn nửa giờ.

“Tôi đi mua nước.” Lâm Giản nói với anh rồi định đi qua cửa hàng tiện lợi bên kia đường.

Anh gật đầu, thong thả đi sau cô.

Đến ngã tư, Lâm Giản nhìn đèn đỏ chuyển qua xanh, đi về trước như thường lệ. Cô vừa đi đến giữa đường thì đột nhiên có tiếng xe gầm rú vang trước mặt, Lâm Giản ngẩng lên nhìn thấy một chiếc xe đang lao về phía cô, cô phản ứng lại muốn nhanh chóng lui về phía sau tránh đi, bên cạnh đã có cánh tay kéo ngược cô lại. Vèo một tiếng, cô tránh được cú va chạm trực diện nhưng tốc độ xe cực nhanh mang theo lực ma sát lớn nên dù được Trần Hoài kéo lại thì cô vẫn bị ngã sang một bên. Khuỷu tay rơi xuống đất truyền lên cảm giác đau, Lâm Giản ngồi thẳng dậy, Trần Hoài đã đến đỡ cô lên.

“Chiếc xe có giá thế mà chạy như vậy, sớm muộn gì cũng đâm người ta.”

“Nó vượt tốc độ giới hạn đến mấy chục km/giờ, tôi chụp được ảnh lại rồi.”

“Ở đây mà dám vượt vậy tôi nghĩ là không có giấy phép, kiểm tra không dễ đâu.”

Mấy người qua đường bàn tán đầy phẫn nộ.

Lâm Giản đã bình tĩnh lại, đứng dậy nhìn khuỷu tay phải của mình. Trời nóng nên cô mặc áo ngắn tay, khuỷu tay bị cà lên mặt đường bị trầy một mảng lớn đã chảy máu.

“Đi xử lý trước đã.” Anh hơi nhíu mày, đối phương còn ngông cuồng hơn anh nghĩ.

“Vết thương nhỏ thôi, gần 9 giờ rồi, tôi đã hẹn với quản lý nên gặp mặt rồi tính sau.” Cô như đã quen, đi ngược về hướng bảo tàng.

Anh nhìn cô bước đi khập khiễng, chắc cú ngã ban nãy chạm tới vết thương chân phải chưa lành.

Lâm Giản chậm rãi đi về phía bảo tàng, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.

“Những việc thế này sẽ còn tiếp tục diễn ra.” Anh im lặng một lúc rồi lên tiếng.

“Tôi biết, từ ngày Lâm Cương quyết định trở thành người nằm vùng, tôi đã biết sẽ có ngày như thế này, chỉ là sớm hay muộn thôi.” Cô thờ ơ đáp, không cảm thấy chuyện kinh hồn vừa rồi nặng nề thế nào.

“Không hối hận?”

“Có gì mà hối hận?” mặt cô hiện ý cười khó tả, “Nhưng mà hiện giờ tôi hối hận thay Lâm Cương, vì… việc đó không xứng đáng để anh ấy phải đầu rơi máu chảy, thời bình mà anh ấy phải sống âm thầm trong bóng tối, không dám giao du bạn bè, không thể quang minh chính đại đến thăm tôi, càng không nói tới việc hưởng thụ cuộc sống, tôi thấy không đáng thay anh ấy.”

Cô còn đang nói, một chiếc ô tô riêng dừng lại cách đó không xa, hai người xuống xe đi đến gần, là một đôi vợ chồng trung niên, nam nhìn tướng mạo đẹp đẽ, nữ trang điểm đậm, trẻ tuổi hơn người đàn ông rất nhiều.

“Giản Giản, đồng nghiệp nói không liên lạc được với con, hôm nay ba cũng đợi được con.” Vẻ mặt Lâm Thắng vui mừng.

Lâm Giản không nhìn ông ta, chỉ coi như không khí mà đi lướt qua.

“Không phải chứ, canh cả tuần liền mới gặp, còn khó gặp hơn lãnh đạo cấp cao.” Người phụ nữ bực bội.

“Lâm Cương sao vậy? Tại sao lại bị bắt?” Lâm Thắng không giấu vẻ sốt ruột.

“Anh còn hỏi cái đó làm gì, còn rất nhiều việc đang chờ, mau nói vào chuyện quan trọng đi!” Người phụ nữ kia sốt ruột thúc giục.

“Giản Giản, chuyện là vầy, 6 năm trước bà nội đã đưa Lâm Cương mười mấy vạn để mua nhà đúng không? Lúc đó nó mua với giá rẻ bèo, năm ngoái sau hội nghị thượng đỉnh G20 thì giá nhà tăng tới trời. Ý dì con là tiền của bà nội thì ai cũng có phần, cho dù chủ hộ là tên của con, nhưng mà tiền mua nhà của Lâm Cương đưa cũng nên chia đều…” Lâm Thắng nhìn sắc mặt người xa lạ bên cạnh là Trần Hoài trầm xuống, lại nhìn tay Lâm Giản đang chảy máu, vết thương còn rất mới, nói tới một nửa thì ngượng ngùng ngưng lại.

“Nếu mấy người muốn nhà thì cũng được, vậy dựa theo giá thị trường hiện nay mà đưa lại tiền mặt cho chúng ta cũng được. Sang năm Tiểu Phi phải đi du học, chúng ta dựa vào tiền này mà trả học phí cho nó.” Lý Thục Phân thấy Lâm Thắng do dự, tiếp tục nói trắng ra ý đồ đến đây.

“Nhà không có, tiền cũng không có.” Lâm Giản lạnh lùng đáp.

“Cô nói gì chứ? Tiền bà nội đưa đầu tư thì ai cũng có phần. Cô phải đưa chúng tôi một nửa số tiền. Tuy rằng hộ khẩu cô độc lập nhưng mà cảnh sát phải biết mối quan hệ của cô với Lâm Cương, nếu lỡ bị Lâm Cương liên lụy thì tài khoản cô cũng bị đóng băng, một đồng cũng không lấy ra được.” Lý Thục Phân ồn ào.

“Số tiền đó là từ thời trung học Lâm Cương đã miệt mài làm ngày làm đêm cộng với các khoản học bổng của anh ấy rồi dành dụm lại. Bà nội bệnh nằm viện anh ấy đã ứng tiền ra trả, bà nội xuất viện trước khi mất trả lại cho anh ấy thôi, không có nửa xu quan hệ với các người. Còn căn nhà kia tôi đã bán giá rẻ lấy tiền trả phí luật sư.” Cô đáp nhẹ tênh.

“Tôi không cần biết! Cô nói Lâm Cương ứng mười mấy vạn thì là mười mấy vạn sao? Ai thấy biên lai? Toàn do miệng cô nói mà ra. Cỡ tuổi cậu ta mà tiết kiệm được nhiêu đó tiền, cô muốn bịa đặt thì cũng nói con số đáng tin chút, không biết xấu hổ mà đứng đây ba hoa. Tiền đó chắc chắn là do bà nội cô cả đời dành dụm riêng mà có, nhà bây giờ đắt như thế, trả phí luật sư chắc chắn là còn dư, cô đưa khoản dư đó cho chúng ta là được.” Lý Thục Phân không chừa một kẽ hở nào.

“Tôi xài không còn một đồng.” Cô cười lạnh lùng đáp lại, có vẻ rất hài lòng khi thấy phản ứng tức muốn hộc máu của hai người trước mặt.

“Cô, cô sao lại thế này?” Lý Thục Phân chống nạnh, “Vậy tiền trong ngân hàng của cô? Gần đây có ngân hàng, cô đi rút tiền cho chúng tôi, nếu không chúng tôi làm cho cô khỏi đi làm được! Cho đồng nghiệp cô đến xem trò cười!” Lý Thục Phân ỷ có Lâm Thắng bên cạnh, nói xong thì muốn giật túi xách trên tay Lâm Giản.

Nhưng mà bà ta vừa hùng hổ xông tới giật túi xách Lâm Giản thì đã bị Trần Hoài bên cạnh kéo lại. Lý Thục Phân hét lên đau đớn, Trần Hoài chợt buông tay, bà ta lui về sau mấy bước, lại bị giày cao gót làm ngã lăn ra, hết sức thảm hại.

Lâm Thắng thấy người đàn ông xa lạ trước mặt này không dễ chọc, biết điều mà rời đi, giả vờ khách sáo chào tạm biệt Lâm Giản, “Giản Giản, ba biết con vì chuyện Lâm Cương mà tâm trạng không vui, hôm nào ba đến tìm con bàn lại việc này.”

“Ông Lâm, từ nhỏ tôi đã không cha không mẹ, xin ông đừng tùy tiện làm bẩn xưng hô người cha. Nếu ông còn tiếp tục làm phiền tôi thì tôi không ngại nói cho vợ ông biết người tình mới nhất của ông.” Lâm Giản vẫn dửng dưng.

Đúng như cô muốn, Lý Thục Phân gần đó nghe thấy là dựng cả lông lên, lập tức chuyển hướng chú ý, “Lâm Thắng, ông là súc sinh, không phải ông nói bên ngoài không có ai sao?”

Lâm Thắng sợ Lâm Giản lại nói gì đó nên không còn muốn đòi tiền nhà nữa, lôi kéo Lý Thục Phân đi về hướng xe mình.

Trần Hoài ở bên cạnh nhìn trò hề này từ đầu đến cuối. Một gia đình quái gở như vậy, anh không biết từ nhỏ cô làm thế nào mà sống. Mặc dù anh không biết được từng mảnh vụn quá khứ của cô, nhưng có một việc anh vô cùng chắc chắn.

Thời thơ ấu của cô, chắc hẳn là sống nương tựa với Lâm Cương.

Qua những chi tiết có thể thấy Lâm Cương chăm sóc cô em gái duy nhất này rất tốt, bất kể là vật chất hay tinh thần, anh ấy đều cho cô tất cả những gì mình có.

Vì cuộc gặp này, đến bây giờ anh mới thực sự hiểu hết ý nghĩa Lâm Cương đối với cô, khác xa tình nghĩa anh em đơn giản như người thường.

Cô sẽ vì Lâm Cương mà đánh cược hết tất cả, bao gồm tính mạng của cô.

“Ở đây xa sân bay, ban nãy radio trên taxi nói hướng vào sân bay có tai nạn, hay là anh bắt taxi đến sân bay trước đi, để tránh kẹt xe lỡ chuyến bay.” Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, lên tiếng nhắc.

“Còn sớm, không cần gấp gáp.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi