ĐÈN SÁNG KHI NGƯỜI ĐẾN

Diêu Hỉ vừa đi Lâm Giản giơ tay lên che mặt lại. Mặt cô nóng bừng bừng. Cô đoán chắc sau này Diêu Hỉ không thể nhìn thẳng mình như bình thường được.

Lâm Giản còn đang suy nghĩ miên man, Trần Hoài đã cúi xuống định tiếp tục. Lúc này mà dừng lại thì đúng là khủng khiếp.

“Còn không chịu đi đóng cửa nữa!” Lâm Giản lẩm bẩm, theo bản năng nhìn về phía cửa, cô như chim sợ cành cong, bị ám ảnh.

Thấy cô phân tâm, Trần Hoài chịu đựng cơn nóng trong người…, hít sâu một hơi đứng lên sải bước đi đóng cửa. Anh quay lại rất nhanh nhưng chỉ nhiêu đó thời gian cũng đủ để Lâm Giản mặc lại quần áo.

“Em bị Diêu Hỉ nhìn thấy rồi, làm sao giờ…” Lâm Giản vẫn không được tự tin, tự lầm bầm.

Tay chân luống cuống.

Hơi xấu hổ, có tật giật mình.

“Đâu phải ngoại tình lén lút gì đâu mà sợ. Huống hồ Diêu Hỉ còn bị cận, cho dù cậu ấy nhìn mấy phút cũng chẳng thấy được gì, yên tâm đi.” Trần Hoài miễn cưỡng ngăn ngọn lửa trong lòng, muốn dỗ dành Lâm Giản trở lại lần nữa.

Nhưng mà Lâm Giản không còn tâm trạng gì nữa.

Anh cúi người xuống, cô chống cự lại: “Ban ngày ban mặt, Diêu Hỉ đã tới gọi, bọn Hà Đằng Long chắc chắn cũng bên ngoài. Thật sự không được đâu!” Lâm Giản tự chột dạ, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng mình vòng chân ôm Trần Hoài ban nãy, không cần biết Diêu Hỉ có thấy hay không thì chỉ cần Diêu Hỉ biết hai người giữa ban ngày lăn lộn với nhau đã đủ làm cô xấu hổ không chịu nổi.

Cô không có lòng dạ nào mà tiếp tục nghênh đón anh.

Tiếng nổ ầm ĩ bên ngoài cuối cùng không còn, chỉ còn mùi lưu huỳnh nồng nặc.

Xung quanh im lặng như thể bên ngoài không có ai.

Lâm Giản tưởng tượng cảnh đám Hà Đằng Long có lẽ bên ngoài đang trêu mình với Trần Hoài thì mặt lại nóng bừng lên.

“Để sau đi… dù sao thời gian còn dài…” Lâm Giản nhận thấy vẻ ỉu xìu của Trần Hoài, việc này cần tâm tình với không khí phù hợp, bị Diêu Hỉ đột ngột cắt ngang như vậy, sợ hãi quá mức làm cô không còn tâm trạng gì tiếp tục nổi nữa. Lâm Giản thấy Trần Hoài vẫn còn vẻ ảo não, nghiêng người về anh, hỏi nhỏ: “Có muốn… em giúp anh…” lần trướ Trần Hoài đã dạy cô dùng tay giúp anh… Ít ra cô biết nên làm thế nào.

“Thôi… anh đi tắm.” mắt Trần Hoài giật giật, anh lại hít sâu một hơi, cố gắng không để tình dục chi phối mình, anh đứng lên đi vào nhà tắm. Bên trong truyền ra tiếng nước chảy, cô chưa cắm điện máy nước nóng, bây giờ tắm nước lạnh không biết có bị lạnh chết không. Anh ở bên trong hồi lâu rồi mới ra ngoài, hoàng hôn đã tắt, màn đêm buông xuống.

Lâm Giản đã mặc quần áo lại chỉnh tề, chỉ có hai má vẫn ửng đỏ không thể hết.

“Đi ăn cơm.” Trần Hoài tắm nước lạnh quay ra, dù có buồn bực nhưng tỉnh táo sảng khoái.

“Em không đói.” Lâm Giản ngượng.

“Sớm muộn gì chúng ta sẽ kết hôn. Lên giường có gì mà xấu hổ chứ?” Trần Hoài đưa tay véo hai má đỏ ửng của Lâm Giản, ấm áp, mềm mại, thật sự gây nghiện.

Lâm Giản:…

Nhưng mà lời Trần Hoài không phải không có lý.

Dù sao thì cô vẫn phải ra ngoài gặp Diêu Hỉ.

Nghĩ vậy, Lâm Giản hít một hơi, theo sau Trần Hoài ra nhà ăn.

Pháo hoa ở cửa đồn cảnh sát đã được Diêu Hỉ và Hà Đằng Long dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn còn một ít khói thuốc pháo trên mặt đất không thể làm sạch, trừ khi có mưa lớn.

Lâm Giản sợ đám Hà Đằng Long, Phương Dương Vĩ sẽ nhìn trêu chọc nên ngồi xuống ăn cơm vẫn cúi gằm mặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

May mà trên bàn ăn mọi người nói cười trò chuyện bình thường, như thể không nhận ra sự cố của cô và Trần Hoài. Lâm Giản thở phào nhẹ nhõm trong lòng, xem ra ban nãy đám Hà Đằng Long không có trong sân, Diêu Hỉ kín miệng rất đáng tin.

Cô lén nhìn trộm Diêu Hỉ, không ngờ trùng hợp Diêu Hỉ cũng đang lén lút nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, hai người hai ý nghĩ mà đều vụt đỏ bừng mặt, cùng nhanh chóng nhìn đi nơi khác.

Có lẽ hôm nay vườn rau bội thu dưa chuột, lão Bộc làm một bữa tiệc dưa chuột: Dưa chuột trộn chua ngọt, dưa chuột xào trứng, dưa chuột trộn tương ớt, dưa chuột thái hạt lựu xào thịt heo.

Chiều nay Hà Đằng Long bẫy Diêu Hỉ, đợi lúc cậu chậm chạp quay về thì pháo hoa đã bắn hết, anh không thấy động tĩnh gì, có lẽ cậu ấy may mắn không bị Trần Hoài mắng cho. Nhưng mà Hà Đằng Long thấy áy náy vì có lỗi với Diêu Hỉ, nhìn qua thấy cậu ta đang cúi đầu ăn cơm trắng, Hà Đằng Long xuất phát từ tâm lý bồi thường nên đưa dĩa dưa chuột xào trứng mà bình thường Diêu Hỉ thích ăn nhất đưa qua, ân cần: “Chiều nay phóng pháo hoa vất vả, ở đây chỉ có cậu thích ăn dưa chuột xào trứng, ăn nhiều lên.”

Hà Đằng Long vừa dứt lời, Diêu Hỉ đang cúi đầu ăn cơm trắng chợt bị sặc.

“Có mỗi đĩa dưa chuột thôi mà cậu kích động vậy đó.” Phương Dương Vĩ lẩm bẩm.

“Hôm nay tôi không muốn ăn dưa chuột.” Diêu Hỉ cuối cùng cũng dừng được cơn sặc điên cuồng, đáp với giọng nghèn nghẹn. Xem ra bọn Hà Đằng Long nói đúng, đúng là mình tin lầm Trần Hoài…

“Ăn dưa chuột cũng phải chọn ngày đẹp hả?” Trần Hoài lên tiếng bình luận, giọng lành lạnh làm người nghe dựng tóc gáy.

Anh vừa nói xong thì Diêu Hỉ đã hết sặc lại ho sặc sụa không ngừng.

Ủa vụ gì đây? Diêu Hỉ là tri kỷ nhỏ của Trần Hoài. Trần Hoài ngày thường phạt mấy người khác không hề thương tiếc, còn Diêu Hỉ may mắn đều thoát nạn.

Đây là có chuyện à!

Bọn Hà Đằng Long, Phương Dương Vĩ kín đáo nhìn nhau, suy đoán.

Tối nay để tránh bị nghi ngờ, Lâm Giản ngồi đối diện Trần Hoài, cô nhìn Diêu Hỉ bị Trần Hoài nói một câu là đỏ mặt. Người thật thà dễ bị bắt nạt, một bàn đông người cô không tiện lên tiếng ngăn cản Trần Hoài. May mà bọn họ không đông người nên ngồi trên bàn vuông, khoảng cách đối diện không xa lắm. Lâm Giản hít một hơi thật sâu, đá mạnh vào bàn chân phía trước mình.

Bị cô đá trúng, cái chân đối diện kia lui lại dứt khoát, Trần Hoài vẫn điềm nhiên gắp đồ ăn ăn cơm.

“Hỉ, ở đây cậu thích dưa chuột nhất mà.” Phương Dương Vĩ nhớ lại vụ cá cược trước đó mà mọi người dùng dưa chuột làm trò cá cược. Thấy tình hình trước mắt, anh không ngại làm trò vui thêm phần náo nhiệt, lấy đĩa dưa chuột trộn đặt trước mặt Diêu Hỉ.

“Hôm nay… dạ dày tôi không ổn, không ăn!” Diêu Hỉ xấu hổ trả lời.

“Có ăn là tốt rồi, sao mà lằng nhằng vậy!” Trần Hoài tiếp tục nói, mặt sầm sì.

Lại ăn hiếp người hiền lành!!!

Lâm Giản tiếp tục dò dò mũi chân về trước, chạm được mũi giày phía đối diện, cô lại đá cái nữa, ý bảo Trần Hoài đừng bắt nạt Diêu Hỉ.

“Lâm Giản, đang ăn cơm mà sao lại đá tôi?” Trương Diệu Tổ ngồi cạnh Trần Hoài lên tiếng hỏi, mặt ngơ ngác. Vừa dứt lời, Phương Dương Vĩ ngồi bên trái Trần Hoài cũng hỏi: “Đúng đó, sao hồi nãy cô cũng đá tôi? Hôm nay tôi đâu có trêu chọc gì cô chứ.”

Hai người cùng hỏi, cả bàn quay qua nhìn Lâm Giản.

Nhất là Trần Hoài đối diện, mày kiếm hơi nhướng lên, có vẻ bực dọc.

“Xin lỗi, chân tôi hơi ngứa, vung chân hơi xa nên đụng trúng.” Lâm Giản “cái khó ló cái khôn” chống chế, may mà họ không hỏi tới.

Vất vả ăn xong bữa cơm này, Lâm Giản và Diêu Hỉ đều thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Giản buông chén đũa đi về phòng, Trần Hoài đã theo chân, hiển nhiên không vui: “Trên bàn ăn còn dám trêu chọc người khác, càng lúc càng to gan!”

“Ai biểu anh ăn hiếp Diêu Hỉ? Cậu ấy thật thà như vậy, anh ăn hiếp người ta không xấu hổ hả?”

“Anh ăn hiếp cậu ta?” Trần Hoài nghe như kiểu trên trời rơi xuống.

“Đúng là vậy mà, Diêu Hỉ là bạn em, sau này anh không được tùy tiện bắt nạt cậu ấy.” Lâm Giản bất mãn lầm bầm, nghe giọng có vài phần mệnh lệnh.

Trần Hoài hít sâu một hơi, anh cảm thấy hôm nay bị phạm phải sao xấu, tới cả Diêu Hỉ chất phác vậy mà còn ra tay giành Lâm Giản với anh, “Diêu Hỉ là bạn em, vậy anh là gì?”

“Anh là bạn trai em nha.” Cô nói rất tự nhiên, như thể không hề nhận ra cơn ghen của anh.

“Biết vậy thì tốt.” Vốn dĩ Trần Hoài trên bàn ăn đang ủ một thùng giấm chua đã tan biến thành mây khói.

Không ngờ cô gái này miệng lại ngọt vậy, ngọt tới mức anh không thể phát tác cơn ghen được.

Trần Hoài đi theo cô đến cửa phòng, tiến lên một bước, ám chỉ bên tai cô: “Đêm dài đăng đẵng, nếu em không ngủ được thì anh tình nguyện cống hiến sức lực giúp đỡ.”

“Yên tâm đi, chắc chắn em sẽ ngủ được.” Lâm Giản nghe ra được ý ở ngoài lời, anh chàng này nói không được mấy câu đàng hoàng là lại giở trò lưu manh.

“Móa nó, lên giường thôi mà khó như vậy, ông đây thực hoài nghi nhân sinh*”. Anh bực bội chửi thề, nghe ra có vài phần bất lực. (Hoài nghi nhân sinh: nghi ngờ vào cuộc đời/cuộc sống. Câu này dạo này khá thường thấy, hài hước nên mình để vậy nhé)

Lâm Giản bị anh chọc trúng điểm cười, tuy không bật cười thành tiếng nhưng vai rung rung lên, “Anh đó, bình thường tự tin quá mà, đôi khi hoài nghi nhân sinh cũng tốt, ngủ ngon.” Cô nói rồi quay người, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh, sau đó về phòng đóng cửa đi tắm rửa.

Một đêm ngon giấc.

Chiều hôm sau có tin tức Đổng Tự.

Đúng như cô dự kiến, sau khi Đổng Tự từ trạm gác trên núi về, lão Đường đã cùng anh đến văn phòng để tự thú. Nhưng việc ghi chép lời khai này kia không nhanh như vậy.

Một ngày sau, Trần Hoài đưa Lâm Giản đến chờ bên cục.

Ước chừng vụ án của Đổng Tự tương đối đơn giản, không có ý kiến trái chiều nào, văn phòng cục ghi lại chi tiết vấn đề, dĩ nhiên cũng tham khảo công lao của Đổng Tự trong thời gian qua, nói chung vấn đề không lớn. Tuy nhiên theo quy trình thông thường, Đổng Tự vẫn cần tiếp tục được điều tra thu thập thêm chứng cứ, không có cách nào để anh nhanh chóng tự do hoạt động ngay được.

Lâm Giản ngồi trong sảnh của văn phòng cục, đổ mồ hôi giùm Đổng Tự.

Trần Hoài đi vào trong dặn dò: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, ở đây chờ anh.”

“Dạ được.” Cô gật gật đầu, lòng yên ổn hơn. Cô tin những gì anh nói.

Quả nhiên chưa đầy một giờ sau khi Trần Hoài vào, anh và Đổng Tự cùng nhau ra ngoài, lão Đường cũng đi cùng.

“Đi thôi.” Trần Hoài nhắc Lâm Giản.

“Đổng Tự có thể về cùng em?” Kết quả này thuận lợi vượt quá mong đợi của Lâm Giản, cô không tin nổi.

“Ừ.” Trần Hoài gật đầu.

Đổng Tự ngồi xe lão Đường về đồn biên phòng lấy hành lý, Lâm Giản theo xe Trần Hoài đến đồn biên phòng.

“Chắc chắn là vì có anh nên Đổng Tự mới có thể về cùng em. Anh nói thật cho em biết đi, sao Đổng Tự có thể được ngoại lệ này, có thể tự do đi lại?”

“Anh đã liên hệ với cục cảnh sát bên anh trai em đang ở, xin cho Đổng Tự qua đó để phối hợp điều tra vụ án của anh em. Sau khi giải quyết xong thì Đổng Tự phải quay về thụ lý phiên tòa tương ứng, nhưng vấn đề không lớn, tội anh ấy phạm phải chưa tạo thành tính chất nguy hại đáng kể, sẽ được kết án nhẹ.” Trần Hoài đáp.

“Vậy tốt quá. Anh có trách nhiệm đưa Đổng Tự qua đó? Anh cũng về cùng em?” Lâm Giản hưng phấn, không đợi anh trả lời đã thốt lên, “Tốt quá.”

Hành lý Đổng Tự đơn giản, chỉ có một túi nhỏ, có lẽ đồ đạc ít nên anh dọn dẹp khá nhanh. Trước khi đi, đồng đội trong đồn biên phòng ôm nhau. Những người đàn ông to lớn thô kệch, ôm chầm lấy nhau tiễn đưa mà mắt đỏ hoe.

“Chào!” lão Đường hô to đầy khí thế, mười mấy người lính trong đồn biên phòng xếp hàng, đồng loạt giơ tay chào Đổng Tự.

Đây là nơi thao luyện tuyệt vời nhất cho thời thanh xuân của anh.

Đổng Tự đứng nghiêm trả lễ cho mọi người, dáng thẳng tắp. Anh bước đến cổng đồn biên phòng, nơi mỗi ngày anh và mọi người đều đi ngang qua, ngồi xổm xuống vốc một nắm đất cho vào túi kín cất đi.

“Sau này rảnh thì quay về thăm lại nơi này.” Lâm Giản cảm động nhìn cảnh tượng này, cô nhẹ nhàng lên tiếng. Có thể ban đầu Đổng Tự đến đây chỉ vì muốn tìm một nơi xa xôi hẻo lánh né tránh định kiến thế gian cùng với Lâm Cương, nhưng sau bao nhiêu năm, nơi này đã trở thành quê hương thứ hai của anh, từng tấc đất từng giọt nước nơi đây đã thấm vào máu thịt anh.

“Chuyện đời khó đoán trước…” Đổng Tự đột nhiên lâm vào trầm tư, vài giây sau mới nói tiếp, “Mang theo giữ lại để nhớ cũng tốt.” Đổng Tự đứng dậy, cất mớ đất vào trong hành lý của anh, không quay đầu lại mà đi thẳng đến xe Trần Hoài.

Đón Đổng Tự xong, Trần Hoài lái xe về đồn cảnh sát.

Hành lý của anh cũng ít tới đáng thương, anh chỉ lấy vài bộ quần áo thay đổi, trước khi đi gọi tất cả mọi người đến họp.

Đại ý là thời gian hỗ trợ Tây Tạng của anh sắp đến, một thời gian nữa sẽ có đồng nghiệp mới đến nhận nhiệm vụ thay anh, mong mọi người sẽ hợp tác. Anh sẽ đưa Đổng Tự về Hàng Châu, đây là nhiệm vụ cuối cùng trên cương vị công tác của anh, những công việc anh đang quản lý cùng công việc sự vụ hàng ngày trong đồn không nhiều, anh phân công cho mỗi người những nhiệm vụ tương ứng, đảm bảo khi anh không có ở đây thì công việc vẫn trôi chảy như bình thường. Cảm xúc chia tay nồng đậm, mọi người hiếm khi an tĩnh thế này.

Đời Lâm Giản sợ nhất là ly biệt.

Ở đây đều là những người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, tuy có đôi khi miệng mồm quá đáng nhưng không phủ nhận họ đều đáng giá để cô ghi nhớ trong lòng.

“Sau này có cơ hội theo lão Trần về thăm chúng tôi.” Mỗi người đều nói tương tự nhau.

“Chắc chắn.” Lâm Giản không biết nói gì hơn ngoài việc gật đầu.

Chân bị thương của Tây Môn Khánh vẫn chưa lành hẳn, có lẽ nó biết Trần Hoài sắp rời đi, khập khiễng bước khỏi ổ mình, cắn ống quần Trần Hoài ngăn không cho anh lên xe. Trần Hoài ngồi xuống xoa đầu Tây Môn Khánh, nói như trò chuyện với người bạn lâu năm, “Ráng tĩnh dưỡng.”

Tây Môn Khánh như nghe hiểu, buông ống quần Trần Hoài, rên ư ử nho nhỏ tựa như không nỡ, không muốn Trần Hoài rời đi.

Lâm Giản đứng một bên thậm chí không đủ can đảm ôm Tây Môn Khánh, nhân lúc còn kiềm chế được cảm xúc, cô lên xe ngồi trước.

Trần Hoài lái xe khỏi đồn cảnh sát đến sân bay Lhasa đã là sáng hôm sau. Họ mua chuyến bay gần nhất, máy bay hiếm hoi cất cánh không trễ giờ.

Máy bay lên cao, cảm giác ù tai khó chịu càng nhiều nhưng lòng Lâm Giản lại thư thái chưa từng thấy. Máy bay bay lên cao, xuyên qua tầng mây trắng mịt mù, cô nhìn những đỉnh núi chập chùng, những dòng sông băng nhanh chóng lướt qua, từ độ cao này nhìn xuống, mỗi khung cảnh đều có thể thấy được non sông gấm vóc bao la hùng vĩ tráng lệ.

Bên cạnh cô có người cô yêu.

Cô chưa bao giờ thực sự yêu cuộc sống như lúc này.

Lâm Cương, em đưa Đổng Tự về gặp anh.

Còn có cả Trần Hoài.

Thật tốt.

Cô nghĩ tới đây, hơi nhướng mắt, mặt hiện lên ý cười rạng rỡ, khiến người nhìn lóa mắt.

“Em nghĩ gì vậy?” Trần Hoài ngồi bên phải cô đột nhiên quay sang hỏi.

“Nghĩ tới anh.” Bị anh cắt ngang dòng suy nghĩ, cô thu hồi tầm mắt, học theo giọng điệu của anh: “Còn anh, anh đang nghĩ gì?”

Cách mặt đất hàng nghìn mét, không còn bị xáo trộn bởi những chuyện trần tục, người ta dễ nói thật lòng mình nhất. Cô không ngại nghe lời nói thật của anh, kể cả những lời âu yếm dỗ dành.

“Nghĩ xem bao lâu sẽ có thể tự do thoải mái ‘lăn giường’ với em.” Anh ghé lại gần, thì thầm vào tai cô.

Lâm Giản: …

“Ở chỗ công cộng, anh không nói chuyện đàng hoàng được hả?” Lâm Giản cạn lời, thì thào đáp lại, có tật giật mình liếc nhìn hành khách xung quanh. May mà anh nói nhỏ, hành khách đằng trước đằng sau chắc không nghe thấy.

“Đây là chuyện quan trọng nhất mà anh có thể nghĩ tới muốn làm cùng em.” Người nào đó bên cạnh cô nhếch mép cười, nhanh chóng ngồi thẳng lại trước khi cô kịp đáp lời, nghiêm túc ngồi thẳng lại ghế của anh, tựa đầu ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, trở lại dáng điệu nghiêm trang trước mọi người.

Tựa như một giây trước cái người nói lời lưu manh kia là do cô tự nghĩ ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi