“Sao rồi em?’ Trần Hoài đi tới chỗ Lâm Giản, khom người xuống, xoa xoa đuôi tóc cô.
Sức khoẻ của cô giảm đi đáng kể so với trước kia, anh khá áy náy.
“Không sao ạ, có lẽ chiều nay nhìn thi thể nặng nề quá.” Lâm Giản nói thật.
“Nhát gan vậy, lần sau đừng nhìn nữa.” Trần Hoài yên tâm hơn. Nhưng nghĩ tới lời đám Phương Dương Vĩ, anh đột nhiên ghé vào tai cô, một tay đặt nhẹ lên vùng bụng bằng phẳng của cô, “Không lẽ tuần trước bà dì em đến là giả?” Thật ra anh tự tin vào chính mình, mặc dù không có “kỳ nghỉ lễ” của cô làm bằng chứng thì anh cũng biết không có việc đó.
“Họ chỉ nói vớ vẩn mà anh cũng tin hả?” Lâm Giản lẩm bẩm, nhưng mà theo đà câu chuyện cô đột nhiên hỏi lại, “Trần Hoài, anh thích trẻ con không?”
“Bình thường.” Trần Hoài đúng như cô dự kiến, không bài xích cũng không kỳ vọng. Anh nói rồi đi tới bên bàn ăn, lấy chén canh nấm tuyết lão Bộc làm cho Lâm Giản bưng tới trước mặt cô, lại ngồi xổm xuống múc cho cô, “Ăn một miếng trước đi.”
Lâm Giản dù đói muốn run nhưng lại không muốn ăn. Anh múc một muỗng đưa tới bên miệng cô, Lâm Giản nghiêng đầu tránh đi. Trần Hoài tự ăn. Nguyên ngày nay anh không uống nước nên khát khô, uống một hơi hai ba hớp là sạch chén, “Không ăn gì sao mà được?” Anh vừa nói vừa nghiêng người chạm vào môi cô, định hôn cô.
“Lâm Giản…” lão Bộc vừa rồi loay hoay trong bếp, ban nãy anh bưng chén nước thảo dược tự chế cho Lâm Giản, không ngờ Lâm Giản nghe mùi thuốc thì lại nôn khan. Anh lại ở trong bếp mày mò nấu món khác, lúc bọn Phương Dương Vĩ trêu ghẹo Lâm Giản, rồi Diêu Hỉ gọi Trần Hoài qua anh cũng không biết. Vất vả mới nấu xong chén nước khác, anh cảm thấy có thể khử được mùi thuốc rồi nên lại bưng ra, không ngờ đụng phải “hai vợ chồng” đang định hôn nhau.
Lâm Giản nghe tiếng lão Bộc ra tới, vội vàng đẩy Trần Hoài ra, Trần Hoài thì vẫn bình thản như không có chuyện gì.
Giới trẻ bây giờ thực sự càng lúc càng không nghiêm túc! lão Bộc hơn Trần Hoài nhiều tuổi, tác phong của anh hoàn toàn là của người già, đột nhiên thấy cảnh Trần Hoài và Lâm Giản hôn môi, anh phản ứng kịch liệt, lùi vào bếp trước, chén trà mới pha xong lắc lư trào ra ngoài không ít.
Lão Bộc vừa đi, Lâm Giản đã đẩy Trần Hoài ra, cô ho nhẹ. Tuy cô bị Trần Hoài ảnh hưởng nên da mặt dày hơn nhiều, nhưng bản chất là vẫn có khoảng cách với Trần Hoài. Vừa rồi bị lão Bộc gặp phải, Lâm Giản mất tự nhiên.
“Em đi ngủ một giấc trước đi.” Trần Hoài thấy cô vẫn còn mệt, anh còn việc bận nên dặn dò.
“Dạ.” Lâm Giản gật đầu, đi về phòng cô.
Đường xa bụi bặm mệt mỏi tới đây, trước đó còn đi qua nghĩa trang, cô thấy người mình dơ hầy. Lâm Giản quay về phòng tắm rửa xong mới thấy tỉnh táo hơn.
Cô ngủ được một giấc, Trần Hoài đến gọi cô dậy ăn tối, thấy cô ăn uống tốt hơn, Trần Hoài đi ra ngoài tới phòng Phương Dương Vĩ.
“Lão Trần, có chuyện gì sao?” “Không có việc thì không lên chùa”, Trần Hoài là người tạo cảm giác như vậy cho Phương Dương Vĩ. Lâu rồi họ không cá độ gì, Phương Dương Vĩ thấy Trần Hoài đến phòng mình thì ân cần hỏi han.
“Cho tôi ít saffron.” Trần Hoài nói thẳng. Ở đây Phương Dương Vĩ là người rảnh rỗi thì tích trữ saffron.
“Cho Lâm Giản uống?” Phương Dương Vĩ hỏi, biết Trần Hoài không thể nào tự nhiên mà muốn uống saffron.
“Ừ.” Trần Hoài ném bao thuốc cho anh xem như cảm ơn. Ở đây đổi bao thuốc lá khác để hút thì đúng là điều thiếu thốn nhất với những người nghiện thuốc.
“Ờ… lần trước không phải anh không cho Lâm Giản uống sao? Diệu Tổ dạo này cứ kêu mình mệt mỏi nên mỗi ngày tới lấy của tôi một nắm uống hết rồi.” Phương Dương Vĩ chột dạ nhưng vẫn trợn mắt nói dối.
“Nói tiếng người!” Trần Hoài đi thẳng tới chỗ Phương Dương Vĩ thường để saffron.
“Không phải tôi keo kiệt không muốn đưa cho anh, cái chính là phụ nữ có thai không thể uống saffron đó!” Phương Dương Vĩ giải thích, anh thấy mình thiệt mệt mỏi, giống y như má chồng mà dặn dò, nếu lỡ uống trà này vô, “Tiểu Trần” có xảy ra chuyện gì thì anh không biết làm sao.
“Ai nói anh Lâm Giản mang thai!” Trần Hoài hơi mất kiên nhẫn.
“Hoá ra là đoán mò!” Phương Dương Vĩ thấy Trần Hoài không có vẻ nói đùa, hơn nữa còn có vẻ không vui khi nói Lâm Giản mang thai, rất thức thời mà kết thúc câu chuyện. Ân cần lấy saffron quý báu của mình ra đưa, thiếu điều dâng bằng cả hai tay thôi.
“Cảm ơn!” Trần Hoài không khách sáo lấy đi, mang về phòng cho Lâm Giản.
Lâm Giản đã ăn tối, nhàm chán lật sách đọc. Chuyến đi này chủ yếu là theo Trần Hoài về, cô không có việc gì làm, sợ mình chán nên đã mang một số sách chuyên môn mà chưa đọc hết theo. Lâm Giản lật xem không đến mấy tờ thì Trần Hoài đã quay về, pha cho cô ly trà saffron. Lâm Giản nhìn nước trà có màu đỏ cam, không hiểu.
“Để cho em bồi bổ sức khoẻ. Mỗi ngày nhớ uống một ly.” Trần Hoài nói rồi đưa ly trà cho cô.
Cô cất sách đi, nhận ly trà, nước còn hơi nóng nên cô uống từng hớp một.
Mấy ngày kế tiếp, Trần Hoài bận việc của mình, Lâm Giản ở yên trong ký túc xá tĩnh dưỡng. Ăn ngủ điều độ, cũng có thể là nhờ saffron mà Trần Hoài đưa có tác dụng bồi bổ nên mấy ngày nay cô lên tinh thần không ít.
Từ khi Trần Hoài quay về, không còn ngôi mộ nào bị đào bới, mọi thứ lại sóng êm gió lặng.
Mãi đến khi cảnh sát ở huyện khác tình cờ phát hiện ra rất nhiều đầu lâu bị vứt ở một vùng hoang vu. Ban đầu họ tưởng là đầu lâu khỉ Macaca (khỉ đuôi dài), họ còn cố ý gọi bác sĩ pháp y đến để kiểm tra.
Trần Hoài biết được tin tức nội bộ đó, định qua xem xét.
“Khu vực bên đó chúng ta không có quản lý.” Diêu Hỉ nhắc nhở.
“Buôn bán giết hại động vật chủ yếu bên Khả Khả Tây Lý, ngoại trừ gia súc thì những động vật khác không phổ biến ở đây. Những chiếc đầu lâu đó chưa chắc là của động vật, nhìn thấy là biết thôi, tôi sẽ qua xem thử.” Trần Hoài trả lời.
“Anh định đi đâu?” Mấy ngày rồi Lâm Giản không theo anh, sức khoẻ hiện giờ đã khôi phục lại, cô muốn đi theo anh.
“Huyện xx.”
“Huyện xx? Chúng ta đã từng tới đó mà phải không?” Lâm Giản hơi suy tư nhớ lại. Trên đường đi khuyên Đổng Tự, cô và Trần Hoài đã đuổi theo một đường, sau đó lại chạy đến ngôi chùa trong hẻm núi kia, trong đó còn có lễ Mạn đà la. Cô và Trần Hoài còn nghe tranh biện trong chùa, Lâm Giản vẫn còn ấn tượng.
“Đúng rồi.” Trần Hoài đột nhiên có ý tưởng mới sau khi nghe Lâm Giản nhắc vậy. Nếu suy đoán của anh đúng thì anh gần như có thể xác định được hang ổ của Bao Đỉnh.
“Em nhớ trong chùa đó có nhà sư chuyên dạy vẽ thangka, em cũng muốn đi, nhân tiện quan sát quá trình hoàn chỉnh của bức thangka thực tế. Có được không ạ?” Lâm Giản hỏi ý Trần Hoài.
Trước khi đến đây, anh đã giao hẹn với cô, có những việc phải nghe lời anh. Xem ra cô vẫn còn nhớ.
“Cũng được.” Trần Hoài yên tâm, gật đầu đồng ý.
Lâm Giản suy nghĩ linh hoạt, có cô bên cạnh thì anh cũng như có thêm quân sư.
“Đội trưởng Trần, em cũng đi cùng nữa.” Diêu Hỉ dũng cảm xung phong. Cậu là người mê Trần Hoài số một, hơn nữa vụ bắt giữ cuối cùng vì cậu có lòng mà lại gây ra phiền phức ngoài ý muốn, Bao Đỉnh giờ vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật. Trong lòng Diêu Hỉ có sự lo lắng mơ hồ Bao Đỉnh sẽ gây bất lợi cho Trần Hoài, cậu chỉ hận mình không thể bắt tự tay bắt Bao Đỉnh đem về quy án, như vậy mọi người đều yên tâm.
“Lần này tôi chỉ đi qua xem xét tình hình đầu lâu kia thôi, không hành động. Đi đông người lại dễ gây chú ý.” Trần Hoài từ chối đề nghị của Diêu Hỉ.
Anh nói thật.
Trần Hoài biết rõ Bao Đỉnh đã cố thủ ở đây nhiều năm, hắn ta biết rõ tất cả những phong tục địa phương. Bao Đỉnh chắc chắn biết tiến biết lui, hắn không mù quáng mà dẫn dắt đám đàn em gây thương vong vô ích.
Ý Trần Hoài đã quyết, anh chỉ xuất phát cùng với Lâm Giản.
Anh lái xe đến nơi phát hiện đầu lâu đầu tiên, người liên hệ đã dẫn anh và Lâm Giản đi sâu vào trong núi. Hiện trường vẫn còn được giữ nguyên chờ pháp y đến kiểm tra chi tiết. Trần Hoài biết ở hiện trường có cảnh sát, anh cố ý không thay đồng phục, tự mình đến hiện trường kiểm tra, giải thích ngắn gọn vụ án anh đang điều tra với cảnh sát có mặt ở đó, việc này làm giảm bớt những thủ tục rườm rà phiền phức.
Cảnh sát bên đó và Trần Hoài trao đổi những thông tin mình biết, Trần Hoài đi đến gần hơn xem xét.
Anh quan sát không lâu đã xác định tất cả những đầu lâu được vứt ở đây là đầu lâu người, chỉ có điều vị trí phía trên xương chân mày đã trống không, hộp sọ của những chiếc đầu lâu này đã biến mất.
Trần Hoài ngồi xổm xuống, nhặt một chiếc đầu lâu bẩn thỉu, cẩn thận kiểm tra dấu vết xương lông mày, có vết rất rõ là được cưa ra bởi vật dụng đại khái như cưa máy. Anh lại xem xét vết cưa, trên đó sần sùi đâm vào tay, dấu còn khá mới.
Những đầu lâu này có lẽ bị vứt không lâu.
Nói chuyện với cảnh sát ở đây, Trần Hoài biết bên khu vực này cũng có những vụ khai quật mộ, vì mấy ngôi mộ bị khai quật đều là những người khi còn sống bị ghét bỏ, bị xem là ô uế nên không có người nhà tới thăm nom phần mộ. Vì thế cho dù những kẻ trộm mộ càn rỡ đến mức cắt đầu thi thể, người nhà vẫn không hề hay biết, đến nay vẫn không có vụ báo án nào của người dân Tây Tạng.
Đống xương khô lớn trước mặt hẳn là những bộ phận còn sót lại sau khi chế tạo sọ, vốn dĩ chúng bị bỏ trong khu vực rừng núi hoang vu, vì có một nhân viên cảnh sát dắt chó cảnh sát đến chùa kiểm tra an toàn. Chú chó cảnh sát luôn hướng về phía này sủa như điên, cảnh sát thấy khác thường nên đi theo, lúc đó mới phát hiện đống xương khô bị vứt bỏ chồng chất trong khe suối.
Những vụ mộ bị khai quật mất đầu rải rác trong các huyện, thành phố quanh đây có lẽ đều tập trung tại đây, như thế thì khu vực lân cận đây chắc chắn có xưởng gia công để sản xuất chén Gabala hoặc những vật phẩm tương tự trong pháp khí của phái Mật tông.
Hầu hết người bình thường có thể không biết những vật phẩm này, nhưng trong số những người sưu tập có rất nhiều người không biết được những huyền bí trong đó, họ sẽ bị lừa vô cùng ngoạn mục, thậm chí bỏ một cái giá cao ngất ngưỡng để mua những cổ vật thần bí này. Các băng nhóm tội phạm sẽ kiếm được lợi nhuận cực lớn trong nghề này, một vốn bốn lời, cho dù có phải chi trả chi phí cao cho việc duy trì băng nhóm thì vẫn còn món lợi nhuận kếch xù.
Trần Hoài đã theo vụ án Bao Đỉnh vài năm, anh biết rõ phương thức gây án của Bao Đỉnh, với những chiếc đầu lâu bị vứt bỏ này, anh nhìn thoáng qua là đã biết đây chính là “sản phẩm” của Bao Đỉnh. Anh bị Diêu Hỉ gọi điện thoại về, tuy biết mình và Bao Đỉnh sẽ có ngày đối mặt với nhau, nhưng anh không biết phải tìm hang ổ của Bao Đỉnh ở đâu.
Bây giờ trước mắt lại có được mà chẳng cần phí công.
Trần Hoài nghĩ tới đây, hàng mày bất giác thả lỏng. Anh không thể nhúng tay vào địa bàn bên này, càng không quấy rầy công việc của cảnh sát bên này.
Trần Hoài đã có ý tưởng, anh lái xe từ trong núi quay về trong huyện, thời gian trôi nhanh, đến nơi đã là gần tối.
“Tối nay em muốn ăn gì?” Anh lái xe về huyện, tìm một khách sạn. Làm xong thủ tục, Lâm Giản còn mang theo dụng cụ vẽ như cọ vẽ, đồ đạc linh tinh, hai người vào phòng để đồ xong, Trần Hoài mới lên tiếng hỏi.
Có thể thấy tâm trạng anh không tệ.
Những điều cô lo lắng, ắt hẳn sẽ nhanh chóng qua đi.
Nghĩ vậy, cô cũng tự nhiên thấy vui vẻ, “Ăn anh.” Lâm Giản nói nhỏ bên tai anh, có vẻ nghịch ngợm đắc chí. Chiều nay nhìn đống đầu lâu đó cô vẫn thấy gai hết cả người.
Có lẽ vì sự hiện diện của anh, tất cả những yêu ma quỷ quái trước đó đều vứt hết sau đầu.
“Vậy thì phải có sức mới ăn được. Tuổi còn nhỏ, tốt không học mà chỉ học toàn chuyện xấu!” Trần Hoài không ngờ Lâm Giản lại học theo cách nói của mình. Lời vừa nói xong, anh đã nghiêng người dán lên môi cô.
Không biết có phải ảo giác của cô không mà cô cảm thấy môi răng anh có vị ngọt đường phèn, cô vươn đầu lưỡi liếm nhẹ, ngọt lịm.
Bỗng nhiên cô thèm canh nấm tuyết của lão Bộc.