“Trần Hoài, gặp nhau ở đây có phải ngạc nhiên lắm không?” Phùng Dật vừa nói vừa mở rộng vòng tay muốn ôm Trần Hoài, cái ôm của đồng đội đã lâu không gặp.
Nhưng Trần Hoài đã né qua, tay Phùng Dật rơi vào khoảng không khiến cô bối rối.
Đúng thật là khi Phùng Dật xuất hiện trước mặt anh, Trần Hoài quả thực bất ngờ.
Anh biết cô ra nước ngoài. Sau lần thực hiện nhiệm vụ thất bại đó không lâu thì cô đã rời đi.
“Ai vậy?” Trương Diệu Tổ, Phương Dương Vĩ, mấy người mặc quần đùi đứng trước cửa khu nhà ở, dụi mắt buồn ngủ nhập nhèm.
Hơn nửa đêm còn quấy rầy khiến người ta khó chịu.
“Hôm qua em mới về nước, tình cờ lật tờ báo trong văn phòng ba em thì thấy ảnh của anh, em còn tưởng mình nhìn nhầm. Xem lại thì thấy đúng là anh, em còn không tin nổi phải chạy đến đây tìm anh thử. Không ngờ đúng là bị em tìm thấy rồi.”
Đèn pha xe chói mắt, người phụ nữ trước mặt nhìn lớn hơn Lâm Giản mấy tuổi, màu da lúa mạch khoẻ mạnh, dáng người săn chắc, trông ra vẻ “nữ trung hào kiệt”.
“Trần Hoài, anh khoẻ không?” Phùng Dật đứng tại chỗ, ngàn vạn lời muốn nói lại chỉ thốt ra được câu này.
“Bình thường. Đây là Lâm Giản, bạn gái tôi. Đây là Phùng Dật, đồng đội cũ của anh.” Trần Hoài giới thiệu hai người với nhau, anh không trò chuyện nhiều với Phùng Dật mà quay sang nhắc Lâm Giản, “Buổi tối nhiệt độ thấp, em nhanh về phòng kẻo cảm lạnh.”
“Dạ.” Lâm Giản gật đầu, nghe lời anh về phòng, không ở lại nghe anh ôn chuyện với đồng đội cũ.
Lâm Giản quay về, Phương Dương Vĩ nhìn thấy cô quay vào, vội vào phòng tròng thêm cái quần vào, cướp lời nói với Lâm Giản trước khi cô vào phòng, “Người này ở đâu chui ra vậy?”
Lâm Giản không trả lời.
“Nhưng mà cô đừng lo, cả đội làm chứng cho lão Trần là mấy năm nay anh ấy hoàn toàn trong sạch, tuyệt đối không có quan hệ nam nữ linh tinh.” Phương Dương Vĩ nhận thấy Lâm Giản hơi ủ rũ.
“Dạ, tôi biết.” Lâm Giản đáp nhỏ. Ngay cả Phương Dương Vĩ có thể nhìn ra cô tâm trạng không tốt.
Trần Hoài sắp xếp chỗ để Phùng Dật ở lại. Khu nhà ở còn vài phòng trống, Phùng Dật lại chọn phòng sát phòng Lâm Giản.
Phùng Dật đến quấy rầy như thế, Lâm Giản quay về phòng mình. Trước khi đi ngủ, Trần Hoài đến phòng cô ngủ lại.
“Cô ấy là đồng đội cũ của anh mởi ở nước ngoài về. Ngày mốt cô ấy sẽ đi, em đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Giản không đáp, trở người đưa lưng về phía Trần Hoài.
Ngày hôm sau khi Lâm Giản thức dậy thì Trần Hoài đã đến văn phòng. Phùng Dật có vẻ hứng thú với nơi đây nên một mình đi ra ngoài tham quan.
Lâm Giản nằm trên giường lơ đãng lật sách, cô có tâm sự.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Cô đi ra mở cửa, là Trần Hoài.
Tối qua sau khi thức giấc thì cô không ngủ lại được, đầu hơi đau, Lâm Giản định chợtp mắt nên kéo rèm cửa lại, ánh sáng trong phòng hơi tối.
“Sao vậy?” Lâm Giản khó hiểu. thông thường giờ này Trần Hoài đang bận việc, nếu không có đi công tác bên ngoài thì anh bận rộn trong văn phòng.
“Anh hơi buồn ngủ.” Trần Hoài nói rồi đi tới giường.
“À, vậy anh ngủ trước đi.” Lâm Giản gật đầu, lúc Trần Hoài đi tới giường, cô giơ tay lấy mấy quyển sách nằm vương vãi trên giường, đem để qua bàn. Cô mới cúi người xuống thì Trần Hoài đã kéo tay cô vào lòng anh, tay đã tìm kiếm nơi thắt lưng quần cô.
Ý đồ rõ ràng.
“Ban ngày ban mặt!” Lâm Giản càu nhàu, không tình nguyện.
“Ban ngày thì có sao? Ban ngày càng tốt.” Trần Hoài nhanh chóng cởi quần áo cô. Anh không hỏi cô có bằng lòng không, có vẻ gấp gáp khác thường.
Lâm Giản mệt mỏi ứng phó qua loa.
Nhưng anh luôn có cách khiến cô đánh mất vẻ thất thần trước đó, không bao lâu cô đã toàn tâm toàn ý với ‘trận chiến’ trước mắt. Đang giờ làm việc, Phương Dương Vĩ và mấy người khác đang ở văn phòng, không có ai trong khu nhà ở.
Anh lại đổi nhiều phương thức ‘lăn lộn’ cô, cô bị anh làm cho bật phát ra thành tiếng, nhưng mà tiếng không lớn lắm.
Mãi đến khi phòng bên có tiếng kéo ghế xềnh xệch, Lâm Giản bỗng nhận ra có thể Phùng Dật đã về, nhưng mà cô ấy về đã bao lâu thì Lâm Giản không hề chú ý, có lẽ là trong lúc bị Trần Hoài ‘lăn lộn’, cô nghĩ tới đó thì nuốt hết tiếng kêu của mình xuống.
Trần Hoài vẫn tiếp tục nhưng cô đã phản kháng lại. Mặc kệ Trần Hoài làm thế nào đi nữa thì cô cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Sau khi xong việc, Trần Hoài đứng dậy đi vào nhà tắm tắm rửa.
Lâm Giản ngồi dậy như đang suy nghĩ chuyện gì, mày nhíu lại.
Lại có tiếng gõ cửa, Lâm Giản bừng tỉnh, nhanh chóng lấy quần áo mặc vào. Nhưng mà dù vậy thì quần áo cô vẫn không xốc xếch, không được nghiêm túc.
“Ai đó?” Cô ho nhẹ, hỏi vọng ra cửa, muốn tống cổ người ngoài cửa đi, mặt cô vẫn còn rất hồng, bây giờ cô không muốn gặp ai.
Người bên ngoài không trả lời mà vẫn tiếp tục gõ cửa.
Lâm Giản bất đắc dĩ mặc quần áo lại, vuốt mái tóc rối tung vì bị Trần Hoài phá rối, sau đó mới ra cửa, hít một hơi, mở cửa.
Quả nhiên là Phùng Dật. Thực ra cô cũng đoán là Phùng Dật.
“Có việc gì sao?” Lâm Giản hỏi.
“Tôi có việc muốn tìm Trần Hoài.” Phùng Dật nói thẳng, trước khi nói nhìn qua gương mặt đỏ hồng của Lâm Giản, sau đó nhìn lướt qua giường, nhìn về hướng nhà tắm đang vọng ra tiếng vòi hoa sen.
Tin tức mà Trần Hoài muốn cô biết, cô đã tận mắt nhìn thấy. Đối với những người đã được đào tạo nghiêm ngặt như họ, họ sẽ không bao giờ tin vào bất kỳ giả thuyết chủ quan nào. Mắt thấy là thật, một giờ trước Phùng Dật còn chưa tin Lâm Giản là bạn gái Trần Hoài như lời tối qua anh đã giới thiệu.
Cô không tin Trần Hoài thực sự có bạn gái, thậm chí đã có quan hệ thân mật. Vừa rồi cô từ bên ngoài trở về, tận mắt nhìn thấy Trần Hoài đi về phía phòng Lâm Giản. Nếu cô muốn làm gì đó với Lâm Giản thì với khả năng của mình, một phút là đã có cơ hội. Trần Hoài chắc hẳn biết điều này nên anh không ngần ngại mà dùng phương thức này cảnh cáo cô, Lâm Giản là người phụ nữ của anh, đây không phải là lời nói suông hay cái cớ để tránh khỏi cô. Nếu cô dám làm điều gì bất lợi với Lâm Giản, hậu quả không lường. Lòng bàn tay Phùng Dật lạnh ngắt, cô bắt đầu thấy mình xa xôi vạn dặm đầy vui mừng chạy tới đây là điều nực cười ngốc nghếch.
“À, vậy cô chờ một lát. Tôi bảo anh ấy đến tìm cô.” Cảnh tượng mờ ám trước mắt thế này, cô có che giấu cũng vô ích, Lâm Giản lên tiếng đáp.
“Không cần.” Phùng Dật bỗng nhiên cười lạnh lùng, nói rồi quay về phòng, đóng cửa phát ra tiếng rầm thật lớn.
Là cố ý đóng cho Lâm Giản nghe.
Mấy phút sau Trần Hoài tắm xong đi ra.
Lâm Giản không vội vào nhà tắm mà cầm quyển sách vừa rồi bị rơi xuống đất lên, lật lung tung xem qua.
“Buồn ngủ thì em ngủ một giấc đi.” Anh đi tới mép giường ngồi xuống, biết mình phá rối giấc ngủ của cô.
“Dạ.” Lâm Giản uể oải đáp, không ngẩng lên nhìn anh, hơi xa cách.
Ngày hôm sau Trần Hoài và Lâm Giản thu dọn xong.
Lần này là thật sự chia tay.
Đám Diêu Hỉ đều buồn bã, không nói gì nhiều.
Vết thương Tây Môn Khánh gần như đã bình phục, Trần Hoài không định đưa nó theo. Nhưng Lâm Giản lại không nỡ, cô thực sự hy vọng Trần Hoài có thể mang Tây Môn Khánh theo cùng. Chó hiểu lòng người, huống hồ là chú chó trung thành như nó.
“Tây Môn Khánh thích ứng với khí hậu ở đây, quay về Hàng Châu thì sẽ không quen được.” Trần Hoài giải thích.
Lâm Giản không mở miệng nữa.
Phùng Dật cũng đi cùng họ.
Ngay cả điểm đến cũng giống.
Có lẽ vì có Phùng Dật đi cùng nên Lâm Giản rất ít nói.
Mặc dù không có chuyện gì, cô cũng không nói chuyện gì nhiều với Phùng Dật nhưng cô không hiểu sao mình thấy có khoảng cách với Phùng Dật.
Máy bay hạ cánh, Lâm Giản đứng đợi Trần Hoài lấy hành lý. Phùng Dật không mang hành lý nhưng vẫn đứng đợi Trần Hoài cùng Lâm Giản.
Lâm Giản cúi đầu nhìn điện thoại, cô không thân với Phùng Dật, hơn nữa trực giác phụ nữ cho biết, cô không có cảm tình với Phùng Dật.
“Bản lĩnh trên giường của Trần Hoài không tệ chứ.” Phùng Dật lên tiếng, mặt mang ý cười.
Lâm Giản ngẩng đầu, tay phải nắm chặt di dộng nhưng khuôn mặt bình thường, không có sự biến sắc như Phùng Dật nghĩ.
Phùng Dật hơi thất vọng.
Người phụ nữ trước mặt này trông yếu đuối mong manh, sắc mặt có phần tái nhợt ốm yếu, thật sự không hiểu Trần Hoài coi trọng cô ta ở điểm gì.
Phụ nữ mà anh thích không nên là cái dạng này.
Nếu đứng trước một người phụ nữ khí thế hiên ngang tương tự như mình, có lẽ cô còn thấy thoải mái hơn. Nhưng mà cô không thể tìm thấy chút bóng dáng nào của mình trên người cô gái này.
Chỉ hai ngày ngắn ngủi, Trần Hoài đã dùng cách thức trực tiếp nhất cảnh cáo cô, cảnh cáo cô không được phép sử dụng bất kỳ thủ đoạn hay hành động gì với người phụ nữ này.
Haizz.
Cái gì mà tình cảm đồng đội không bao giờ vứt bỏ.
Gặp phụ nữ thì không phải lại biến thành loại động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa người dưới, trong lòng anh cô không đáng một xu. Lúc trước nếu không phải Nghiêm Phong đột nhiên chen ngang, Trần Hoài đã bắt đầu theo đuổi cô.
Trong trung đoàn họ Phùng Dật chắc chắn là người xuất sắc nhất, có thể gọi là ngàn dặm mới tìm được, còn phá vỡ quy tắc không bao giờ chấp nhận phụ nữ trong đội xx.
Cô rất hưởng thụ ánh mắt những người đàn ông bại dưới tay mình, cô rất tự tin vì biết mình có thực lực này.
Tuy nhiên so với Lâm Giản trước mặt, tất cả những ưu thế mà Phùng Dật tự tin đã mất sạch, không có chỗ để phát huy.
Vì cô không ngờ Trần Hoài lại đổi gu.
Phùng Dật vẫn nhớ ngay lần đầu tiên nhìn thấy Trần Hoài, cô đã muốn trở thành một người phụ nữ xứng đôi với anh, cô phải xuất sắc như anh. Vì vậy cô đã vượt qua những giới hạn của thể lực, trải qua những cuộc sàng lọc vượt xa sức tưởng tượng, vinh dự cùng anh tham gia vào đội xx. Vô số lần cô muốn bỏ cuộc giữa chừng, đều có anh bên cạnh động viên, giống như động viên bất kỳ đồng đội nào khác.
Anh là một đồng đội đúng chuẩn.
Nhưng không phải là một bạn trai đủ tiêu chuẩn.
Cô không biết vấn đề ở đâu, thực sự là cô đã cực kỳ nỗ lực, cuối cùng có thể bắt đầu hẹn hò với anh nhưng lại luôn cảm thấy không thoải mái. Thấy anh không lãng mạn, không biết dỗ dành, lại không hiểu tâm tư của cô.
Quan trọng nhất, thật ra là sợ anh không đủ quan tâm đến cô.
Nói cách khác là nghĩ anh không yêu mình nhiều, không yêu nhiều như cô yêu anh, cam tâm tình nguyện vì anh mà máu chảy đầu rơi.
Cho nên khi Nghiêm Phong bắt đầu theo đuổi cô, khi đó Phùng Dật bắt đầu có tâm tư khác. Cô biết Nghiêm Phong là chiến hữu tốt nhất của Trần Hoài, họ là bạn bè sống chết có nhau. Đội xx của họ không cho phép đội viên yêu nhau, khi đó chuyện giữa cô và Trần Hoài không có ai biết, ngay cả Nghiêm Phong cũng không biết.
Cô chấp nhận sự theo đuổi của Nghiêm Phong, hy vọng Trần Hoài sẽ có phản ứng với việc này.
Nghiêm Phong là một người bạn trai đủ chuẩn hơn Trần Hoài, quan tâm đến cô hơn Trần Hoài.
Cô tiếp xúc không lâu thì đã biết điều đó.
Cô đã từng dao động, có lẽ Nghiêm Phong thích hợp với cô hơn Trần Hoài.
Nhưng mà tất cả đã không còn ý nghĩa khi kết thúc hành động.
Vốn dĩ chỉ là hành động triệt phá ổ ma tuý bình thường ở khu biên giới Tam giác vàng Vân Nam. Hành động này với đội quân tiên phong đã được huấn luyện nghiêm ngặt vô số lần như họ thực ra chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng.
Thế mà khi hành động kết thúc, một đội đi ra năm người, chỉ còn cô và Trần Hoài quay về.
Đội này là từ trăm tuyển ngàn lựa mới ra được, từ một trong một triệu, là giỏi nhất trong những người giỏi, tổng cộng chỉ có năm người. Sức chiến đấu của một người có thể tương xứng với hiệu quả chiến đấu của một trung đội. Vào được đội đặc nhiệm này có thể nói là khó như lên trời, tiêu tốn bao nhiêu chi phí, công sức để đào tạo bồi dưỡng mà thành. Bất kể là hao tốn bao nhiêu sức người sức của, chỉ cần biến họ trở thành những người xuất sắc nhất chấp hành nhiệm vụ bất chấp điều kiện hoàn cảnh bên ngoài. Cũng chính bởi vì năng lực cá nhân mỗi người xứng đáng để được tiêu phí nhiều tâm huyết như thế.
Sau khi kết thúc hành động, đội chỉ còn hai người thì việc giải tán không hề ngoài ý muốn.
Vì Nghiêm Phong phạm phải sai lầm sơ đẳng trong hành động nên ngay cả đồng đội khác đang mai phục cũng bị lộ, hai người lập tức bị tên buôn ma tuý cực kỳ hung ác bắn cho thủng thành cái sàng, vết đạn chi chít đầy người, máu chảy tràn trên đất, có cứu cũng không kịp.
Họ đã cùng nhau trải qua vô số huấn luyện quân sự, diễn tập các hành động nguy cơ cao, họ vô số lần cùng nhau vào sinh ra tử. Lần đầu tiên cô thấy Trần Hoài nổi điên chính là lần đó, anh không tuân theo mệnh lệnh cấp trên, từ chỗ ẩn náu lao thẳng đến đám buôn ma tuý. Đúng ra cảnh sát có thể điều tra thêm nhiều tin tức từ đám người này.
Nhưng anh thì cũng không khá hơn là bao, lấy một chọi trăm, anh bị thương nặng bởi đối phương trang bị súng ống đầy đủ.
Sau khi hành động kết thúc, Trần Hoài bị phạt nặng, giáng chức.
Cha cô không hỏi cô tình hình cụ thể, nhưng sau khi về nhà, lần đầu tiên trong đời ông ra tay tát cô một tát, cả đời binh nghiệp của ông tát một cú khiến cô gần như điếc. Cô không biết làm sao ông biết được chuyện giữa cô, Trần Hoài và Nghiêm Phong. Tuy cô chỉ mới bắt đầu sự nghiệp nhưng đã từng là kỳ vọng mãnh liệt nhất của cha mình.
Tướng môn hổ nữ, trước kia cô là niềm tự hào của ông. Chỉ trong một ngày, tất cả đã biến mất.
Cô dám ngỗ nghịch với bất kỳ ai, nhưng cô không dám làm trái ý cha mình.
Đã qua nhiều năm, cha cô mới cho phép cô quay về.
Vì cảm thấy mọi việc đã qua đi, cô đã trưởng thành, cũng nên buông Trần Hoài.
Nhưng không.
Cô mới vừa về, trong văn phòng cha cô lướt qua tờ báo, ánh nhìn đầu tiên đã thấy Trần Hoài.
Nhiều năm qua, anh đen hơn trước rất nhiều, trên người có vẻ thành thục của người đàn ông chín chắn. Đó là nhờ năm tháng thấm nhuần.
Thành thật mà nói, cô càng thích Trần Hoài của hiện tại, anh có vẻ chín muồi của người đàn ông trưởng thành. Những năm ở nước ngoài, cô không ngừng tự thôi miên bản thân, Trần Hoài không thích hợp với cô.
Nhưng chỉ khi quay về, nhìn thấy Trần Hoài trên báo, những năm dài tự thôi miên của cô đã không còn nghĩa lý gì.
Cô đọc thấy nhắc đến đồn cảnh sát biên giới Tây Tạng ở trong nội dung bài báo, cô nhanh chóng quyết định đặt chuyến bay sớm nhất.
Nhưng mà kết quả không như cô mong đợi.
Bên cạnh Trần Hoài đã có Lâm Giản.
Trần Hoài không giống cô, cách xa vạn dặm khổ sở chờ cô quay về.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Giản, Phùng Dật gần như không thể đứng vững.
Trần Hoài lấy vali, đi về phía hai người đang đứng.
“Anh ấy có nói với cô tôi là mối tình đầu của anh ấy không?” Phùng Dật hỏi, không giấu vẻ kiêu ngạo. Đây là thứ duy nhất cô có thể tìm thấy cảm giác vượt trội hơn Lâm Giản.
Lâm Giản không đáp.
“Người đàn ông tôi đã dùng, xem ra cô cũng không ghét bỏ.” Phùng Dật tiếp tục cười giễu cợt.
“Cũng được, xem ra phải cảm ơn cô đã dạy dỗ đúng cách, tôi sử dụng rất tiện tay.” Lâm Giản nở nụ cười nhẹ, bình thản lên tiếng.
“Chúng tôi là đồng đội sống chết có nhau, ngoài quan hệ nam nữ nông cạn, trên chiến trường chúng tôi có thể hy sinh vì nhau mọi thứ, kể cả sinh mạng của mình. Cô có làm được thế không?” Phùng Dật rất chướng mắt Lâm Giản.
Lâm Giản không phản ứng, vẫn giữ nụ cười nhẹ, Phùng Dật nhìn ngứa cả mắt.
“Chúng tôi đã trải qua vô số nguy hiểm mà cô không thể nào tưởng tượng nổi, không đến giây phút cuối cùng thì sẽ không vứt bỏ nhau, cô sẽ không thể hiểu tình cảm của chúng tôi.”
“Đúng vậy, tôi không hiểu. Nhưng mà tôi cũng không có ý định hiểu. Tôi chỉ cần hiểu hiện giờ anh ấy thích tôi là được.” Lâm Giản đáp lại một câu, đi tới trước mặt Trần Hoài.
“Cô còn ở lại đây bao lâu?” Trần Hoài đến gần, hỏi Phùng Dật.
“Chưa biết. Sao thế?” Phùng Dật nói chữ cuối cùng thì nhìn Lâm Giản vẻ khiêu khích. Cô muốn ám chỉ Trần Hoài thật ra rất quan tâm cô.
“Cuối năm nay tôi và Lâm Giản kết hôn. Cô có thời gian thì đến uống rượu mừng chung vui.” Trần Hoài nói. Anh biết tâm tư Phùng Dật, nhắc nhở thẳng cho cô biết để hoàn toàn hết hy vọng.
Nhưng trên thực tế, Phùng Dật không có hành động gì đụng chạm đến Lâm Giản, anh không thể làm gì được. Dù gì thì Phùng Dật cũng từng là chiến hữu của anh.
Hơn nữa, anh còn điều e ngại.
“Ừm, đến đó rồi tính.” Phùng Dật đáp lại một câu rồi đi ra ngoài. Người cảnh vệ cha cô phái đến đang ở bên ngoài chờ cô.
Từ sân bay về nơi ở Lâm Giản, Lâm Giản không hề mở miệng.
Về đến nhà, Trần Hoài mới nhận ra cô toát mồ hôi từ lúc nào.
“Em không khoẻ sao?” Trần Hoài đưa tay định sờ trán cô, Lâm Giản lại nghiêng đầu né đi, vẻ ghét bỏ mơ hồ.
Tay Trần Hoài cứng đờ dừng giữa không trung rồi từ từ hạ xuống.