ĐÈN SÁNG KHI NGƯỜI ĐẾN

“Hoá ra là thằng bé con lão Quý, sao lại chuyển đến đây?” Một cảnh sát ở bên cạnh nói.

Trần Hoài định thần lại, cầm ống nhòm lên nhìn. Bên hàng hiên có hai người bước ra, một người đàn ông trung niên trạc tuổi mẹ Lâm Giản, người cao gầy, mặt mũi ôn hoà, một tay nắm tay một cậu bé tầm mười mấy tuổi, tay kia xách theo túi rách, đi ngang qua thùng rác cạnh bồn hoa thì ném vào. Có lẽ do tay vừa ném túi rách đã trống nên ông ta lấy tay xoa mạnh mũi mình.

Là một người nghiện.

Người đi ra trước là mẹ Lâm Giản, bà đứng đó chờ, ba người vừa cười nói vừa đi ra cổng khu nhà, giống những người bình thường.

“Mọi người biết lão Quý này à?” Trần Hoài hỏi, anh hơi khó hiểu với cách nói có vẻ quen biết của người cảnh sát này.

“Ừ, lúc trước ông ta sống bên khu phố cũ, vô trại cai nghiện mấy lần rồi. Nhưng ma tuý ấy mà, người bình thường không thể cai nghiện hoàn toàn được đâu. Hơn nữa cũng không phải bản thân người nghiện ma tuý có vấn đề, có thể anh ta cực khổ hết mức để cai nghiện được một thời gian, nhưng vấn đề chính là vòng giao tiếp của anh ta. Nếu một người bạn nghiện hút gọi anh ta ra ngoài một lần, chỉ cần một giây là có thể tái nghiện ngay. Tôi làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, chưa từng gặp người nào cai nghiện thành công.”Một người cảnh sát lớn tuổi lên tiếng.

“Hoàn cảnh gia đình lão Quý thế nào.” Trần Hoài hỏi.

“Mấy năm trước trong nhà buôn bán nhỏ, sau đó chia nhà làm thành hai căn, miễn cưỡng mà nói thì không đến nỗi. Cậu thấy đó, bây giờ ông ta lại chuyển nhà, tám mươi phần trăm là đem căn nhà cuối cùng bán đi rồi, nhà này chắc hẳn là nhà thuê. Nhưng mà người này rất khó đánh giá, nói ông ta nghiện thì cũng đúng, nhưng mà ở đây vẫn có những tên lưu manh nghe lời ông ta, nghe nói ông ta rất có nghĩa khí. Trong nhà ông ta còn có một người già bị liệt nửa người, ông ấy rất hiếu thảo. Trước đây chúng tôi đã bắt ông ta mấy lần vì tội hít ma tuý, không ngờ càng ngày ông ta càng nghiện nặng.” Vẫn là người cảnh sát lớn tuổi kia lên tiếng.

“Vợ của lão Quý thì thế nào, có biết hoàn cảnh gia đình bà ấy không?” Trần Hoài nhìn mặt mẹ Lâm Giản trong ống nhòm, chỉ có dấu vết tuổi tác trên gương mặt, anh không nhìn thấy dấu hiệu của việc nghiện hút của bà ấy. Nếu đứa con mà lão Quý nắm tay là do mẹ Lâm Giản sinh thì chứng tỏ hai người đã ở cùng nhau ít nhất mười năm. Anh hơi ngạc nhiên vì bà ở cùng một người nghiện ma tuý lâu mà không bị ảnh hưởng như thế.

“Nghe nói là từ nơi khác đến. Ở lâu bên này nên bà ấy nói chuyện theo giọng địa phương. Có lần tôi đến nhà lão Quý bắt ông ta, vừa lúc thấy bà ấy đang làm vệ sinh cá nhân cho mẹ chồng, có vẻ rất hiền lành hiếu thảo. Lão Quý nghiện thì nghiện, nhưng nhìn cách đối xử với bà ấy có vẻ không tệ.” Người cảnh sát kia biết gì nói nấy.

“Vậy à. Tôi đã xem qua gói hàng chuyển phát nhanh, lượng thuốc trong đó không phải một người có đủ tiền để mua. Ông ta chắc hẳn phải có đường dây bên ngoài, hoặc là làm việc dưới trướng của tên buôn ma tuý nào đó. Bản thân ông ta chắc chắn không phải là kẻ cầm đầu đường dây này.” Trần Hoài nói quan điểm cá nhân.

“Ừ. Chắc chắn rồi. Lão Quý là tên nghiện lâu năm, không thể là người làm được chuyện gì lớn lao.” Một cảnh sát trẻ đồng ý nhận định của Trần Hoài.

“Ông ta mới nhận được lô hàng, theo lý thì đây là nơi giao dịch, nhưng lô hàng của ông ta lại được gửi từ Hàng Châu, có hơi khác thường. Bất kể thế nào thì lô hàng mà ông ta nhận được sẽ tìm cách chuyển đi đến điểm tiếp theo, chúng ta theo dõi chặt ông ta rồi tính tiếp.” Trần Hoài phân tích.

“Được.” Tuy Trần Hoài là người đơn vị khác đến hợp tác điều tra vụ án, nhưng anh là người có thực lực chứ không phải loại ‘thùng rỗng kêu to’, mấy người cảnh sát làm việc với anh nhanh chóng khâm phục tác phong nhanh nhẹn, quyết đoán của anh nên mọi người hợp tác đồng lòng, việc này rất thuận lợi cho Trần Hoài trong công việc.

Xác định phương án, chỉ để lại hai người theo dõi hành tung lão Quý, nhân lúc trời tối họ còn lắp camera giám sát trước của nhà lão Quý.

Nhưng canh chừng một ngày một đêm, không hề thấy người khả nghi nào ra vào. Tựa như lão Quý nhận xong gói hàng đó thì không còn chuyện gì khác nữa.

Trần Hoài vốn hy vọng “tốc chiến tốc thắng”, anh có thể quay về trong một hai ngày sau. Không ngờ mọi việc tiến triển không nhanh như anh dự tính. Anh thì không thành vấn đề, bao nhiêu năm rồi, cho dù canh giữ thêm mười ngày nửa tháng cũng chẳng ngại lâu. Anh chỉ sợ mình lâu chưa về, Lâm Giản ở nhà sẽ nghĩ ngợi lung tung.

Anh chờ một đêm không có động tĩnh, đến khi cảnh sát đến thay ca, anh về ký túc xá của cục cảnh sát ngủ bù.

Lâm Giản đợi hai ngày, cô biết Trần Hoài đi lần này để giải quyết tên trùm buôn ma tuý, hiểm nguy khôn lường, cô cố gắng tự thuyết phục mình không đi theo.

Một mình ở nhà chờ đợi ngày dài hơn một năm, Lâm Giản qua hai ngày, không biết làm thế nào nên đi tìm Chu Vi.

Chu Vi vừa thấy mặt cô là chửi ầm lên, cằn nhằn Lâm Giản biến mất khiến cô lo lắng không yên cả thời gian qua. Lâm Giản biết mình không nói tiếng nào đã biến mất thật sự không phải, vì vậy không cãi nửa câu, để mặc Chu Vi mắng cho hơn nửa tiếng đồng hồ. Cô buồn chán đến mốc người, có người trước mặt ríu rít là tốt, ít ra không làm cô nghĩ miên man.

Chu Vi chửi đã đến khô cả cổ, Lâm Giản còn rất biết điều đi rót trà cho Chu Vi khiến Chu Vi không giận nổi nữa.

“Vị kia nhà mày lúc đó tìm mày muốn điên. Mày về rồi có liên lạc với anh ấy chưa?” Chu Vi hiểu đại khái mối quan hệ giữa Lâm Giản và Trần Hoài, biết trước khi Lâm Giản nổi giận thì hai người rất gắn bó, cô còn khá lo cho những rắc rối của hai người.

“Tụi tao hoà rồi. Trước đây… phần lớn là do tao, nhưng mà anh ấy cũng có cái sai, coi như mỗi người một nửa. Giờ ổn rồi.”

“Huề nhanh vậy sao? Tao còn tưởng mày lại giở tánh khó chịu ra nữa thì xem như là chia tay. Bây giờ huề rồi mà sao mày còn thời gian rảnh rỗi chạy ra đây tìm tao?” Chu Vi nhạy bén hỏi lại.

“Ờ… tại anh ấy đi công tác ở Vân Nam, tao ở nhà một mình nghĩ ngợi linh tinh nên mới tới tìm mày…” Lâm Giản đang nói thì Trần Hoài gọi điện thoại đến.

Cô sợ mình gọi điện cho Trần Hoài sẽ làm ảnh hưởng công việc của anh, ráng nhịn không gọi cho anh nhưng lại sợ mình bỏ lỡ điện thoại anh gọi về, vì vậy sau khi anh đi thì cô chỉnh chuông điện thoại lên mức chuông to nhất.

Tiếng chuông ầm ĩ làm Chu Vi giật mình, “Cái gì vậy chứ!”

“Trần Hoài gọi tao!” Lâm Giản kich động, bấm nhận điện thoại rồi bước ra ban công nhà Chu Vi.

“Xí! Đồ thấy sắc quên bạn!” Chu Vi làu bàu sau lưng cô.

Lâm Giản không thèm để ý, điện thoại vừa kết nối cô đã sốt ruột hỏi: “Trần Hoài, khi nào anh về?”

“Giản Giản, chưa bắt đầu hành động.”

“Vậy à.” Lâm Giản thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nghe được giọng anh cũng tốt.

“Tầm mấy ngày nữa thì về được ạ?”

“Anh chưa biết… Giản Giản, lần trước có phải em tìm ảnh mẹ mình không?”

“Dạ phải. Em làm mất ở Sơn Tây. Anh có thấy nó không?”

“Tấm ảnh ở chỗ anh, nó bị kẹt giữa đầu giường với kẹt vách, mấy hôm nay anh quên đưa cho em.”

“Hèn chi, em tìm trên giường dưới giường không có.”

“Giản Giản… em có nhớ mẹ không?” Trần Hoài đột nhiên hỏi cô.

“Em không biết – có lẽ do từ nhỏ em đã không gặp bà nên hình như cũng không nhớ bà cho lắm. Cảm giác nhìn ảnh là đủ rồi… anh đừng để mất tấm ảnh đó nhé, thỉnh thoảng lúc nhớ mẹ em còn có thể lấy ra xem.” Lâm Giản dặn dò.

Quả nhiên đúng như anh dự đoán, thật ra cô vẫn rất nhớ mẹ.

“Giản Giản – anh gặp mẹ em… em có muốn đến gặp bà không?” Trần Hoài cân nhắc rồi cuối cùng lên tiếng hỏi. Ở bên người buôn bán ma tuý, không ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra khi hành động thực sự bắt đầu. Xem phản ứng bình tĩnh của lão Quý thì đợt hành động này có thể sẽ kéo dài. Anh không muốn Lâm Giản có bất kỳ tiếc nuối, báo sự thật với cô.

“Bà ấy… bây giờ thế nào?” Giọng Lâm Giản hơi run run.

“Khá tốt, em đừng lo.”

“Vậy là tốt rồi, bây giờ em qua đó ngay, tầm tối sẽ đến nơi.”

“Không sao, không cần gấp gáp, em cứ từ từ đến.”

Lâm Giản cúp điện thoại, tựa như lửa đốt mông mà quay về lấy căn cước ra sân bay.

“Lại xảy ra chuyện gì?” Chu Vi bị cô làm kinh ngạc không hiểu đầu cua tai nheo.

“Không có gì. Trần Hoài nói hình như thấy mẹ tao ở Vân Nam. Tao chạy đến đó xem thế nào, lúc về giải thích với mày sau.” Lâm Giản vội vàng nói ngắn gọn mấy câu với Chu Vi.

“Đó là chuyện tốt, nhưng mà làm gì thì mày cũng nhớ chú ý an toàn.” Chu Vi không yên lòng, dặn dò.

“Tao biết mà, yên tâm đi, tao với Trần Hoài về rồi qua thăm mày.” Lâm Giản nói xong thì rời khỏi nhà Chu Vi.

Tối đó, cô đến huyện Trần Hoài đang ở.

Trần Hoài đến sân bay đón cô, anh lái xe đến thẳng khu nhà cũ mà mẹ Lâm Giản sống. Trên đường đi, anh tóm lược tình hình gia đình Hoàng Cầm hiện giờ cho Lâm Giản biết, bà có một cậu con trai nhỏ đang học cấp 2, một ông chồng nghiện. Cô đến đúng lúc, mỗi ngày vào giờ này Hoàng Cầm sẽ đến công viên trong khu.

“Người đó là mẹ em.” Trần Hoài chỉ vào một người trên khoảng sân rộng đang khởi động tay chân. Hoàng Cầm giữ gìn thân thể không tồi, nhìn bà trẻ hơn tuổi thật vài tuổi.

“Dạ.” Lâm Giản gật gật đầu, hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Hoàng Cầm.

Nhìn thấy có người đến gần mình, Hoàng Cầm dừng động tác, quay người nhìn Lâm Giản phía sau.

Giây tiếp theo, bà chết sững tại chỗ.

Lâm Giản trước mặt như bản sao của bà thời trẻ, thậm chí còn đẹp lộng lẫy hơn cả bà khi trẻ.

“Con… cha con là ai?” Sắc mặt Hoàng Cầm tái xanh.

“Tôi cùng họ với Lâm Thắng.” Lâm Giản trả lời.

“Con là Bé? Đã lớn thế này rồi sao?” Hoàng Cầm không đứng vững nổi, giọng nghẹn ngào không thành tiếng. Bà theo bản năng muốn ôm lấy người cao hơn mình một đoạn, nhưng Lâm Giản đã né đi.

“Bé, hẳn là con rất oán giận mẹ, là lỗi của mẹ. Bao nhiêu năm nay chưa từng quay về thăm con với anh trai con. Anh hai con đâu? Nó có tới không?” Hoàng Cầm vô thức nhìn xung quanh, thấy Trần Hoài đứng cách đó không xa, bà sững lại trong giây lát, bà không biết Trần Hoài có phải là Lâm Cương mà bà vẫn nhớ thương nhiều năm qua hay không.

“Anh ấy không đến được.”

“Có phải Lâm Cương bận việc quá không? Con khuyên nó nhé, đừng có cố gắng tranh đua quá mức, chỉ cần không cần lo cơm ăn áo mặc là được. Năm nay Lâm Cương hơn ba mươi rồi, nó cưới vợ chưa? Có con không? Là con gái hay con trai?” Hoàng Cầm hỏi liên tục.

“Anh ấy chưa kết hôn, hai tháng trước đã mất rồi.” Lâm Giản nói từng chữ một, nhìn chằm chằm phản ứng của Hoàng Cầm.

Ngay sau đó, cô thấy Hoàng Cầm lảo đảo muốn ngất đi. Có lẽ đây là kết quả mà cô mong muốn, mang theo ý trả thù. Còn về việc trong lòng cô có được an ủi hay không thì Lâm Giản không biết, cũng không muốn biết.

“Sao nó lại qua đời đột ngột vậy?” Hoàng Cầm trong nháy mắt đã già đi không ít, nhưng vẫn hỏi rành mạch.

“Anh ấy làm cảnh sát nằm vùng cho đội chống ma tuý nhiều năm, người mang rất nhiều vết thương cũ, sống không dễ dàng gì. Anh ấy nghĩ thông suốt, nuốt súng tự sát là xong hết mọi chuyện.” Lâm Giản bình tĩnh đáp.

Cô vừa dứt lời, người phụ nữ trước mặt đã bịt chặt miệng khóc thảm thiết.

“Chắc hẳn Lâm Cương không bao giờ tưởng tượng được anh ấy vì ma tuý mà tự huỷ hoại cuộc đời của mình, thậm chí trả giá bằng mạng sống của mình, mà mẹ anh, lại còn lấy một kẻ nghiện ma tuý, sống cuộc đời bình yên.” Lâm Giản nói tiếp, từng chữ tựa đao đâm thẳng vào lòng người.

“Bé, xin lỗi, mẹ xin lỗi…” Hoàng Cầm lặp đi lặp lại mấy lời lộn xộn.

Lâm Giản lạnh lùng nhìn bà, quay người đi.

Hoàng Cầm giữ chặt tay cô lại, “Bé, con tới thì cũng đã tới rồi, mẹ nấu cho con bữa cơm ăn rồi đi.” Hoàng Cầm khóc không thành tiếng nhưng vẫn kéo tay Lâm Giản. Lâm Cương qua đời là đòn giáng xuống khiến bà tổn thương nặng nề, bà không muốn con gái mình tiếp tục biến mất.

“Buông tay!” Giọng Lâm Giản không tốt.

“Bé, Lâm Thắng là kẻ vong ân phụ nghĩa, năm đó mẹ rời đi thực sự là có nỗi khổ, hắn ta coi thường mẹ… Mẹ không dám hy vọng xa xôi là con có thể tha thứ cho mẹ, nhưng mà ít nhất cho mẹ nấu cho con một bữa cơm. Bao nhiêu năm nay, con với Lâm Cương chưa từng ăn một bữa ăn do mẹ nấu. Bây giờ tuy mẹ có gia đình mới nhưng mà nằm mơ mẹ cũng nhớ tới hai con, nghĩ hai con bây giờ ra sao. Bao năm nay mẹ không dám về thăm các con là vì sợ mình nhìn một cái là không thể quay về được nữa…” Hoàng Cầm khóc lóc thảm thiết, cầu xin cô thông cảm.

Lâm Giản muốn hất tay Hoàng Cầm ra, nhưng khi nhìn thấy Trần Hoài cách đó không xa, cô đột nhiên đổi ý. Hiện giờ anh vì chồng Hoàng Cầm không có động tĩnh gì mà hành động bị trì hoãn, chỉ ăn một bữa cơm thôi, bữa cơm này, cô để Trần Hoài thay Lâm Cương ăn.

“Trần Hoài.” Cô gọi Trần Hoài, không rút tay đang bị Hoàng Cầm giữ chặt ra, nói với Hoàng Cầm: “Anh ấy là bạn trai tôi.”

“Bé, con có bạn trai rồi.” Hoàng Cầm nghe tin này thì nỗi đau buồn trước đó giảm đi chút ít, lau mặt qua quýt nhìn Trần Hoài đang đến gần. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi