ĐẾN THANH HOA GẶP CHỒNG NHƯ Ý

Nói rồi, tôi nhận túi hoa quả từ tay Ngôn Từ.

 

Túi này khá nặng, khiến vai tôi chợt trĩu xuống.

 

"Để anh cầm cho."

 

Một bàn tay đưa ra từ bên cạnh, nhận lấy túi hoa quả.

 

Chu Châu cụp mắt xuống.

 

Tay tôi vô tình chạm vào tay anh ấy, lòng bàn tay ấm áp nhưng đầu ngón tay lại hơi lạnh.

 

Trong tay trống không, tôi theo bản năng nắm chặt lại.

 

Bên cạnh, Ngôn Từ vẫn đang giải thích:

 

"Sáng tan học tôi không đợi cậu được vì phải về ký túc xá lấy hoa quả..."

 

"Không sao, không sao." Tôi nói lại lần nữa, "Cảm ơn cậu, Ngôn Từ."

 

"Khách sáo với tôi làm gì?" Ngôn Từ vỗ vỗ vai tôi.

 

"Hì hì."

 

"Bảo bối." Giọng nói lười biếng của Chu Châu vang lên từ phía sau.

 

"... Hả?"

 

Sao Chu Châu lại... gọi tôi là bảo bối?

 

Vừa nãy ở phòng tự học có cả Hạ Giang Bắc, anh ấy cũng đâu có gọi tôi như vậy.

 

Chu Châu mím môi, hơi mếu môi, vẻ mặt như bị oan ức, lông mày nhướng lên.

 

Rồi anh ấy đổi túi đồ từ tay trái sang tay phải, còn đưa bàn tay hằn đỏ lên cho tôi xem: "Nặng quá."

 

Tôi: "..."

 

Ngôn Từ: "..."

 

Vừa nãy chẳng phải anh chủ động đòi xách sao?

 

Hả?!

 

Khóe miệng tôi giật giật, hơi sợ hãi trước hành động làm nũng bất ngờ của anh. "Vậy... vậy thì sao?"

 

"Vậy nên," Chu Châu kéo tôi lại, tay vòng qua eo tôi, đặt cằm lên đỉnh đầu tôi một cách uể oải.

 

Nũng nịu, "Anh phải đưa em về trường nhanh thôi."

 

26.

 

Ngôn Từ đã đi rồi.

 

Tôi chống tay lên n.g.ự.c Chu Châu, đẩy anh ấy xa ra một chút.

 

"Chu Châu, anh làm gì vậy?"

 

Chu Châu lập tức đứng thẳng người.

 

Không còn vẻ lười biếng như vừa rồi, anh nhướng mày hỏi: "Anh làm sao?"

 

"Anh quên mất chúng ta chỉ giả vờ--"

 

Giọng tôi nghẹn lại trong vòng tay Chu Châu.

 

Vì chênh lệch chiều cao, má tôi áp sát vào n.g.ự.c trái anh, cách lớp áo sơ mi, tôi thậm chí còn nghe thấy cả tiếng tim đập.



 

"Anh..."

 

"Suỵt..." Chu Châu ôm tôi chặt hơn, tay đặt lên gáy tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay lan tỏa khắp vùng da.

 

Giọng anh khàn khàn: "Đừng nói linh tinh, Giang Mỹ Mỹ đang ở phía sau."

 

"Giang... Mỹ Mỹ?"

 

Không hiểu sao, trong vòng tay Chu Châu, tôi nói năng cứ ấp a ấp úng.

 

Lại nghĩ đến việc mình suýt nữa đã buột miệng nói ra chuyện "giả vờ làm một cặp".

 

Lỡ như Giang Mỹ Mỹ mách với Ngôn Từ... Trời ơi!

 

May mà Chu Châu đã kịp thời ngăn tôi lại.

 

Chu Châu vẫn ôm tôi.

 

Tôi đang quay lưng về phía cổng trường Thanh Hoa, không nhìn thấy ai, chỉ có thể khẽ hỏi Chu Châu: "Giang Mỹ Mỹ đi chưa?"

 

"Hửm?" Ngực Chu Châu khẽ rung lên, anh đáp: "Chưa."

 

"Cô ấy chậm quá... Vậy chúng ta đi thôi, cứ đứng đây ôm nhau mãi nhìn cũng kỳ cục."

 

Chu Châu bỏ tay khỏi đầu tôi, rồi đặt lên vai tôi.

 

Tay ôm tôi, tay xách túi hoa quả.

 

"Đừng quay đầu lại, cứ đi thẳng về phía trước."

 

"Vâng." Tôi nhanh nhảu đáp, rồi lại hỏi: "Vậy… em có cần ôm lại anh không?"

 

Như vậy trông sẽ giống người yêu hơn đấy...

 

Chu Châu khựng lại gần như không thể ngờ tới.

 

Rồi anh ấy khẽ cười bên tai tôi: "Em tự lo liệu đi."

 

"..."

 

Gì chứ.

 

Tôi bĩu môi ôm lấy vòng eo thon gọn của anh, hơi ấm từ da thịt anh truyền qua lớp áo đến tay tôi.

 

"Haha..."

 

"Cười gì thế?"

 

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Chu Châu mím môi, nhưng rõ ràng là không giấu nổi ý cười.

 

Tôi chọc vào eo anh, "Cười gì cơ?"

 

"Ngứa, ngứa..." Chu Châu nhăn nhó.

 

Chúng tôi đứng sát gần nhau, đến cả hơi thở khi nói chuyện cũng cảm nhận được.

 

Tôi hỏi anh: "Sao lúc nãy trước mặt Ngôn Từ lại gọi em là bảo bối?"

 

"Không phải em bảo anh gọi thế à?"

 

Ừm...

 

Chu Châu nhắc tôi nhớ lại: "Lần gặp thứ hai, em bảo anh gọi em là bảo bối trước mặt Ngôn Từ, quên rồi à?"

 

"Hình như… đúng rồi."

 



"Hừ hừ." Giọng Chu Châu nghe vênh váo lắm.

 

Nhưng tôi nghĩ lại, hình như có gì đó sai sai, bèn hỏi anh: "Nhưng lần đó là để chọc tức Ngôn Từ, tại cậu ấy có bạn gái rồi, em tức quá mới bảo anh gọi thế."

 

"Nhưng bây giờ, là em đang theo đuổi cậu ấy cơ mà!"

 

"..." Chu Châu vẫn ôm tôi đi về phía trước, giọng hơi mất kiên nhẫn, đáp: "Vậy thì phiền em lần sau nhắc anh nên gọi thế nào, để anh chuẩn bị trước."

 

"Không vấn đề gì."

 

"Xí... Đồ vô lương tâm."

 

Tôi thuận miệng nói theo lời của Chu Châu, vậy mà anh lại quay ra mắng tôi một câu.

 

"Anh lạ thật đấy."

 

"Ờ." Chu Châu hờ hững với tôi.

 

"Giang Mỹ Mỹ đi chưa?"

 

"Vẫn còn, ôm chặt vào." Giọng Chu Châu có vẻ hậm hực.

 

27.

 

Tôi và Chu Châu chia tay nhau ở cổng Đại học Bắc Kinh.

 

Về đến ký túc xá, tôi đặt túi hoa quả to mà dì Ngôn gửi đến xuống.

 

Lắc lắc tay.

 

Nặng thật.

 

Cởi chiếc áo dính dầu mỡ ra, thay sang bộ đồ ngủ.

 

Ngồi vào bàn học, tôi lướt điện thoại.

 

Trước tiên là nhắn tin cảm ơn dì Ngôn.

 

Dì Ngôn rất tốt, năm nào vườn cây nhà dì được mùa cũng gửi cho nhà tôi rất nhiều.

 

Mọi việc đã xong xuôi.

 

Tôi mở sách ra định ôn bài thì chuông lịch thông báo trên điện thoại vang lên.

 

"Bảy ngày nữa là sinh nhật Ngôn Từ, yeah!!" Đó là lời nhắc nhở tôi đặt hàng năm.

 

Từ ngày thứ bảy ngày trước sinh nhật Ngôn Từ, ngày nào nó cũng nhắc nhở tôi.

 

Tôi cầm điện thoại ngẩn người một lúc.

 

Nghĩ đến Ngôn Từ, rồi lại nhớ đến chiếc chuông gió mùa hè năm ấy, tiếp tục là cô gái cậu ôm trong lòng ngày khai giảng.

 

Tới "bạn trai" Chu Châu mà tôi tiện tay túm lấy để chọc tức cậu.

 

Mấy hôm trước Ngôn Từ và Giang Mỹ Mỹ chia tay, Ngôn Từ đã đích thân kể với tôi qua WeChat.

 

Cậu ấy không đăng gì lên mạng xã hội, trước mặt tôi cũng chỉ nói bâng quơ "Không có gì".

 

Hôm nay cậu vẫn đến lớp như bình thường, còn về ký túc xá lấy giúp tôi túi hoa quả dì Ngôn gửi.

 

Đầu óc tôi rối bời.

 

Cảm giác…

 

Hình như có điều gì đó đang rõ ràng hơn.

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi