ĐẾN THANH HOA GẶP CHỒNG NHƯ Ý

Tôi nắm lấy cánh tay Chu Châu, tiếng chim hót líu lo trong khuôn viên trường.

 

Lời Ngôn Từ nói trên xe vẫn còn văng vẳng bên tai.

 

Thanh Thanh, tôi nghĩ là mình thích cậu thật rồi.

 

Á á á!

 

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng xua đi câu nói ấy.

 

Chu Châu bật cười, nhéo nhẹ tai tôi.

 

"Sao thế?"

 

Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Châu. Thấy hàng lông mày của anh bị những sợi tóc lòa xòa che khuất, thấy nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi anh, và cả độ cong tuyệt mỹ nơi khóe mắt.

 

Trong lòng bỗng nhiên tĩnh lặng.

 

Tôi kéo nhẹ vạt áo anh.

 

Chu Châu thuận thế nghiêng người, ghé đầu sát tai tôi.

 

Chiếc vali của tôi tạm thời bị bỏ sang một bên.

 

Nhìn vành tai ửng đỏ của Chu Châu, tôi khẽ nói: "Nam kỹ đầu bảng của lầu xanh, là thuộc về Lâm Thanh ta rồi."

 

Chu Châu dường như không ngờ tôi lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.

 

Anh ngẩn người ra một giây, cũng không hề tức giận, chỉ giữ nguyên tư thế rồi hôn nhẹ lên tai tôi.

 

Hơi thở ấm áp phả vào:

 

"Phục vụ khách hàng một đêm ngàn lượng, quét thẻ hay tiền mặt?"

 

"Anh lạc đề rồi! Sao lúc cổ đại lúc hiện đại thế!"

 

"Đây không phải là muốn phối hợp với bảo bối sao? Anh thì…" Chu Châu nhéo nhẹ tay tôi "ở đâu cũng được."

 

"…Anh thật vô liêm sỉ mà."

 

"Ồ." Chu Châu hoàn toàn không để tâm.

 

Anh lại nắm lấy tay tôi, tiếng bánh xe vali tiếp tục vang lên.

 

41.

 

Về đến ký túc xá, tôi lướt thấy bài đăng trên dòng thời gian của Chu Châu một phút trước.

 

Chu Châu: “Ngày thứ 99”, kèm một bức ảnh.

 

Tôi mở ảnh lên xem.

 

Thì ra là ảnh chụp màn hình bài đăng mà chúng tôi công khai là "người yêu của tôi".

 

Từ hôm đó đến giờ…

 

Tôi tính nhẩm, đúng 99 ngày.

 

Nhưng mà chúng tôi chính thức ở bên nhau là vào mùng Một Tết cơ mà!

 

Tôi: Rõ ràng là ngày thứ 16!

 

Chu Châu trả lời rất nhanh: Ngày thứ 99!

 

Tôi: 16!

 

Chu Châu: 99!



 

Tôi: Ai 99(*)?

 

Chu Châu: Anh và em.

 

Tôi: Ồ, vậy em đồng ý.

 

Chu Châu: …Anh cũng đồng ý.

 

Tôi vui vẻ copy bài đăng của Chu Châu rồi đăng lại y nguyên.

 

(*) 99: Tình yêu vĩnh cửu.

 

42.

 

Hôm đó, sau khi kết thúc tiết học, tôi bị Chu Châu kéo ra sân bóng rổ.

 

Anh vòng tay qua cổ tôi, kéo tôi lại gần.

 

"Nhìn bạn trai em tỏa sáng nhất sân bóng đi."

 

"Chưa chắc ai đâu nhé!" Tôi chỉ vào Ngôn Từ đang khởi động trong đội đối phương, trêu Chu Châu “Ngôn Từ hồi cấp ba là nam thần bóng rổ của toàn trường đấy!”

 

"…"

 

Chu Châu liếc tôi một cái, hỏi: “"Toàn trường" này, có bao gồm cả bạn gái anh không?”

 

Tôi hơi nghẹn lời, anh vẫn luôn biết cách nắm bắt trọng điểm…

 

"Ừm, hình như… có." Tôi quyết định nói thật.

 

"Hừ." Chu Châu rút tay về, quả bóng rổ linh hoạt xoay tròn trong tay anh, rồi anh lập tức bước về phía sân bóng.

 

Còn khiêu khích huýt sáo về phía tôi.

 

Khẩu hình như đang nói: "Em sẽ hối hận".

 

Trẻ con thật.

 

Tôi nhún vai, ý là cứ chờ xem.

 

Vì tiếng huýt sáo của anh ấy, cả đám con gái đang vây quanh bắt đầu xôn xao.

 

Tiếng gọi "Chu Châu" vang lên từng đợt, mỗi lúc một lớn hơn.

 

Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến tận mắt sức hút của Chu Châu ở Thanh Hoa.

 

Xem ra bốn chữ "nhân vật đào hoa" mà Hạ Giang Bắc dùng để miêu tả Chu Châu quả thật không sai.

 

Chu Châu vào sân.

 

Một lát sau, Ngôn Từ cùng đồng đội cũng bước vào.

 

Ngôn Từ trên sân bóng không còn vẻ ôn hòa thường ngày, mái tóc được buộc cao bằng băng đô, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm mồ hôi.

 

Dáng người cao ráo, khuôn mặt không chút biểu cảm, môi mím chặt.

 

Sự xuất hiện của cậu ấy lại khiến cả sân bóng bùng nổ một làn sóng hò reo khác.

 

"Ngôn Từ! Ngôn Từ! Ngôn Từ!"

 

Tiếng hò reo không hề kém cạnh so với lúc gọi tên Chu Châu.

 

Sân bóng rổ về đêm.

 

Quả là tràn ngập hormone.

 



Tôi vỗ tay nhiệt tình cho cả hai người.

 

Một người bạn thân, một người bạn trai. Bên nào cũng là thịt cả.

 

Trận đấu bắt đầu.

 

Tôi không rành bóng rổ lắm, chỉ nghe thấy tiếng giày ma sát trên sân.

 

Các cầu thủ trên sân đều dốc hết sức.

 

Chạy, đuổi, bật nhảy, úp rổ, block…

 

Hơn chục chàng trai cao mét tám chạy trên sân, mồ hôi tuôn rã rượi, chính là tuổi trẻ rực rỡ nhất.

 

50 phút sau.

 

Kết quả trận đấu đã có.

 

Tôi nhìn tỉ số 48:49, im lặng.

 

Bình tĩnh lách ra khỏi đám đông, rút lui.

 

Đến một góc khuất.

 

Tôi cố gắng nhịn cười, vỗ vai người đang ngồi trên bệ khung rổ.

 

"Này... đừng buồn nha. Anh vẫn rất giỏi mà, chỉ thua có một điểm thôi!"

 

Chu Châu vò đầu, bất đắc dĩ: "Bảo bối, em thật biết an ủi người khác."

 

"... Khụ."

 

Tôi nhất thời không biết nói gì.

 

Nhìn Chu Châu vén áo lau mồ hôi, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn hiện ra.

 

"Em có giấy nè, anh đợi chút nhé..." Tôi nhỏ giọng đề nghị.

 

Tôi lấy giấy từ trong túi ra, đưa cho Chu Châu.

 

Anh cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn tôi.

 

Đáy mắt anh long lanh, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, chóp mũi và trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi...

 

Chu Châu đột nhiên lên tiếng: "Lại đây."

 

Vừa dứt lời, tay tôi đã bị Chu Châu nắm chặt, kéo mạnh một cái, tôi ngã ngồi vào lòng anh.

 

"Chu Châu..."

 

"Ừ." Chu Châu khẽ đáp, dụi đầu vào vai tôi như một chú thú nhỏ bị thương.

 

Tôi xoa xoa đầu anh.

 

Tuy tư thế có hơi thân mật, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

 

Chu Châu ôm tôi thật chặt.

 

Một lúc sau, anh vùi mặt vào vai tôi, giọng buồn buồn: "Anh không đánh bại được Ngôn Từ."

 

"Không sao đâu."

 

"Thanh Thanh." Giọng Chu Châu càng nhỏ hơn.

 

"Hửm?"

 

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi