ĐẾN TỐI ĐẠI LÃO LÃNH KHỐC BỆNH KIỀU LÀ TIỂU NHÃI CON DÍNH NGƯỜI


"Khương Dư, mày làm gì vậy?!"
Giọng nói phẫn nộ của Lục Chính Bạch như muốn đâm thủng trần nhà.

Khương Dư che tai lại, nghịch ngợm chớp chớp mắt với Lục Chính Bạch, "Lục Chính Bạch, đừng lớn tiếng như vậy, doạ người ta sợ hãi.

"
Miệng thì nói sợ hãi, nhưng gương mặt minh diễm lóa mắt kia, căn bản nhìn không ra sợ hãi chỗ nào.

Nghe thấy Khương Dư dám gọi thẳng tên mình, mặt Lục Chính Bạch đen lại, "Mày gọi tao là gì?"
"Lục Chính Bạch nha, chẳng lẽ tên ông không phải Lục Chính Bạch, mà là Tiểu Trư, Tiểu Cẩu?" Khương Dư không những không bị sự tức giận của Lục Chính Bạch dọa sợ, ngược lại càng có vẻ kiêu ngạo ương ngạnh.


Lục Chính Bạch là ba nguyên chủ, chứ không phải là ba Diêm La cô!
Cô là cô nhi, lớn lên ở tổ chức địa ngục, không cha không mẹ, vô tình vô ái!
"Chị gái, chị, sao chị có thể nói chuyện với ba như vậy được? Nhiều người nhìn thế này, chị bảo ba ba phải làm sao giờ! Chị à, dù không hiểu lễ nghi, nhưng cái cơ bản nhất là tôn trọng cũng phải hiểu chứ.

" Thấy Lục Chính Bạch tức giận đến muốn bùng nổ, Khương Nhu đúng lúc châm ngòi thổi gió.

Vừa nghe Khương Nhu nói, Lục Chính Bạch nhìn xung quang thì thấy, quả nhiên rất nhiều khách khứa xem mùi ngon mà chế giễu, ánh mắt cười nhạo kia khiến mặt ông ta nóng rát.

"Mày, cái con bất hiếu! Hôm nay không dạy dỗ mày, thì mày còn vô pháp vô thiên!!"
Lục Chính Bạch tức giận muốn tát Khương Dư.

"Ông thì tính là cái chó gì mà đòi đánh tôi?"
Thấy Lục Chính Bạch muốn đánh mình, mắt Khương Dư phát lạnh, cô cũng không né, ngồi trên ghế, đôi chân dài vươn ra đá Lục Chính Bạch.

Chân pháp sắc bén!
Lục Chính Bạch trực tiếp bị đá lăn mấy vòng.

Các tân khách xem đến ngu người!
Tất cả mọi người nhìn ngây người!
Bị đá bay trên mặt đất, lăn vài vòng, mắt tối sầm quay vòng Lục Chính Bạch cũng ngây ngốc!!

"Trời ạ!! Chị, sao chị đến ba ba cũng dám đánh! Ba ba nói chị hai câu cũng là muốn tốt cho chị, sao chị có thể đánh ông ấy như vậy!"
Khương Nhu lớn tiếng khóc la, như cô ta mới là người bị đánh vậy.

Cô ta kêu to vậy, khách khứa chung quanh mới phản ứng lại, ánh mắt khiếp sợ nhìn Khương Dư.

"Cái quỷ gì vậy, tình huống này là như nào? Con gái đánh ba? Đồ quê mùa đại tiểu thư Khương gia quả thật là cái gì cũng có thể làm!"
"Bất hiếu, quá bất hiếu! Người như vậy nên bị tròng lồng heo!!"
Nghe âm thanh nghị luận xung quanh, vẻ mặt Khương Dư vẫn nhàn nhạt như cũ, căn bản không thèm để ý.

Cô đường đường là đệ nhất sát thủ sẽ để ý đến cái nhìn của người khác sao?
Tính cô luôn duy ngã độc tôn, bừa bãi ương ngạnh, hết thảy chỉ vì muốn mình vui vẻ sung sướng!
Lục Chính Bạch được đỡ dậy, nhìn Khương Dư vẫn kiêu ngạo, không biết hối cải, lớn tiếng nói, "Phiên thiên! Phiên thiên! Khương Dư! Mày đến ba mình cũng dám đánh! Mày biến! Cút đi! Tao không có loại con gái như mày! Hôm nay Lục Chính Bạch tao muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với mày!"
Hôm nay ông ta mất hết mặt mũi, không đuổi đứa con gái bất hiếu này đi thì khó có thể nguôi giận!
Đây là muốn đuổi Khương Dư ra khỏi nhà, đuổi khỏi Khương gia!
Hứa Diễm và Khương Nhu đứng một bên cười trộm.


Dù tính cách Khương Dư trở nên cường thế thì sao?
Không phải vẫn là đồ ngu ư!
Căn bản không cần bọn họ ra tay, con ngu này đã tự mình làm bản thân bị đuổi khỏi nhà!
"Lục Chính Bạch, ông bảo tôi cút khỏi Khương gia? Có phải ông đã lầm gì rồi không?" Tầm mắt sắc bén như dao của Khương Dư quét về phía Lục Chính Bạch.

Lục Chính Bạch bị cô liếc một cái, chỉ thấy cả người lạnh băng, "Mày, mày có ý gì?"
"Có ý gì?" Khương Dư cười lạnh, như nữ vương cao cao tại thượng, không ai bì nổi, "Nên cút khỏi Khương gia là ông! Ông hẳn sẽ không quên, ông chẳng qua ở rể tại Khương gia, tôi mới là huyết mạch Khương gia! Ông có tư cách gì bảo tôi cút đây?"
Lời này vừa thốt ra, toàn trường ồ lên!!
Các tân khách khiếp sợ nhìn thiếu nữ ngồi trên thảm đỏ, cô giống nữ vương quân lâm thiên hạ, bá khí trắc lậu!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi