ĐẾN TỐI ĐẠI LÃO LÃNH KHỐC BỆNH KIỀU LÀ TIỂU NHÃI CON DÍNH NGƯỜI


Các tân khách bắt đầu sôi nổi ra về, tâm tình mỗi người đều rất phức tạp.

Có thù oán với hai nhà Khương Mặc, thấy hai nhà náo loạn lớn như vậy thì chê cười, hiển nhiên là vui sướng khi người gặp họa, thậm chí còn tự hỏi xem nên bỏ đá xuống giếng như nào.

Có người vui vẻ cũng có người sầu.

Những thiếu gia hào môn và thiên kim danh viện trước đây từng khinh nhục Khương Dư, nội tâm giờ phút này hoảng loạn cực kỳ, sợ Khương Dư sẽ tới báo thù.

Ban nãy ánh mắt túc sát của Khương Dư đảo qua toàn trường, hệt động vật máu lạnh, âm trầm, khiến người ta cảm tưởng không thoát ra được.

Không chỉ tính cách thay đổi, mà còn được Khương Hàn Xuyên bảo vệ!
Sao không lo lắng hối hận cho được.

Lục Chính Bạch và Hứa Diễm ôm Khương Nhu té xỉu vào phòng nghỉ ở hậu trường.

Khương Dư có hơi mệt, thân thể này vẫn quá yếu.

Khương Dư vừa xoay người định rời đi.

Liền thấy thằng nhóc tầm bảy tám tuổi, lớn lên béo tốt mập mạp vọt ra, cầm một khẩu súng nước đồ chơi, phun nước về phía Khương Dư, vẻ mặt còn tinh thần trọng nghĩa mười phần nói, "Đứa nhát gan, đồ quê mùa, đứng lại đó, tôi là tiểu anh hùng chính nghĩa, chị đã bị tôi bắt được, mau quỳ xuống xin tha cho tôi!"
Một thân váy đen của Khương Dư bị súng bắn nước phun ướt một mảng, thoạt nhìn chói mắt cực kỳ.

Mắt Khương Dư lập tức lạnh xuống, không chút độ ấm!

Đây là quần áo anh trai nhỏ đưa cho cô!
Khương Dư xoay người, liền thấy được gương mặt kiêu ngạo của thằng mập đầy vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nhìn mình.

Nhãi mập này là Lục Thần Thần, là con trai của Lục Chính Bạch cùng Hứa Diễm, theo họ Lục Chính Bạch.

Có lẽ đứa nhỏ này mới là cục cưng trong lòng Lục Chính Bạch, là đứa con trai hoàn toàn thuộc về mình, cho nên ông ta và Hứa Diễm đều vô cùng cưng chiều thằng mập này, nuôi nó thành dạng có tính cách thật sự lớn.

Sau khi Khương Dư vào ở Khương gia, nhãi mập này dưới những các kiểu lừa gạt của Khương Nhu mà coi Khương Dư thành người xấu muốn cướp ba mẹ mình đi, nên bèn chơi xấu các kiểu với Khương Dư.

Khi đó tính cách nguyên chủ yếu đuối, lại còn thiện lương, dẫu bị khi dễ, cũng chỉ cho là còn nhỏ không hiểu chuyện, không so đo với nó, điều này ngược lại khiến thằng mập này bắt nạt nguyên chủ càng ác liệt hơn.

Có một lần, nhãi mập mua một khẩu súng đồ chơi, dù chỉ là đồ chơi, nhưng uy lực rất lớn, có thể đánh được động vật nhỏ.

Thằng mập này liền cầm súng đồ chơi đánh nguyên chủ, làm nguyên chủ đau vài ngày, muốn ngủ cũng không được, hơn nữa viên đạn còn bắn lên mặt nguyên chủ, cô ấy thiếu chút nữa thì mù.

Nguyên chủ cuối cùng ấu bất lực, đi cáo trạng với Lục Chính Bạch, song Lục Chính Bạch nhẹ nhàng bâng quơ nói, nó vẫn là trẻ con, chỉ đang đùa giỡn với cô ấy thôi.

Kết thúc hồi ức, Khương Dư cười lạnh, nhìn chằm chằm Lục Thần Thần béo hơn heo trước mặt, "Mi làm dơ quần áo chị.

"
Lục Thần Thần bị ánh mắt lạnh nhạt của Khương Dư dọa, khuôn mặt nhỏ béo mập tác khắc sững sờ.

"Chị, chị xứng đáng, ai bảo chị là đồ quê mùa chứ, còn, còn ức hiếp chị Nhu Nhu, quân dối trá!"
Lục Thần Thần bắt nạt Khương Dư đã quen, lúc này tuy rằng có bị dọa không nhẹ, nhưng vẫn giữ thái độ cao cao tại thượng.

Nó giơ khẩu súng nước đồ chơi lên, nhắm vào Khương Dư, "Đánh chết chị! Đánh chết cái đứa con gái dối trá nhà chị!"
Có điều nó vừa định bắn nước thì khẩu súng trong tay đã bị cướp mất.

"Đồ quê mùa! Trả súng lại cho tôi! Chị vậy mà lại dám động thủ với tôi!! Đây là súng đồ chơi ba mua cho tôi! Mau trả lại cho tôi! Làm hỏng rồi chị không đền nổi đâu!" Lục Thần Thần thấy Khương Dư cư nhiên phản kháng, tức xì khói.

Khương Dư nhìn món đồ chơi trong tay, ánh mắt lạnh lùng, không chút để ý ném xuống đất vỡ tan.

"Chị xấu xa! Đứa con gái gian trá! Chị ném hỏng đồ chơi của tôi rồi! Tôi phải méc ba mẹ! Để ba mẹ phạt chị!"
Thấy Khương Dư cư nhiên ném hỏng đồ chơi của mình, nhãi mập bị dọa choáng váng.

Thằng mập lúc này vừa tức lại vừa sợ, thiếu chút nữa khóc thét lên.

"Nhóc lợn béo, thích dội nước người khác đến vậy, không bằng để chị đây dạy mi cách dội đúng là như nào.

".


Ngôn Tình Hài
Khương Dư nghiền ngẫm tươi cười.

Cô tùy tay cầm lấy một chia sâm panh trên bàn, xối từ đỉnh đầu thằng mập xuống.

"Khụ khụ! Hu hu! Ba mẹ ơi, đứa con gái dối trá này bắt nạt con! Hu hu!!"
Tiểu mập mạp ho khan vì sặc rượu sâm banh sặc, vẻ mặt thống khổ, trực tiếp bị dọa khóc.

Nó muốn phản kháng, nhưng bàn tay ấn trên vai nó nhìn nhẹ hều, nhưng cơ thể tròn vo béo múp của Lục Thần Thần lại không động đậy nổi.

"Khụ khụ khụ! Hu hu! Cứu với!! Giết người rồi!! Hu hu hu, mẹ ơi! Ba ơi!"
"Khụ khụ khụ! Khó chịu quá! Hu hu!!"
Mặc kệ thằng mập khóc thế nào, nét mặt Khương Dư đều không có một tia biến hóa, khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh diễm tinh xảo không ý mềm lòng.

Một chai rượu sâm banh đổ hết, cô lại đổi chai khác, chai này qua chai khác.

Từ trên xuống dưới nhãi mập đều bị dội ướt đẫm.

Khuôn mặt bị sặc đến đỏ bừng.

Nhìn như sắp sặc chết.

Khách khứa còn chưa đi thấy một màn này, ánh mắt nhìn Khương Dư nhiều vài phần sợ hãi cùng khinh bỉ.

Khương Dư này, đối đãi với đứa nhỏ mà cũng tàn nhẫn như vậy!
Khương Hàn Xuyên ở một bên nhìn, cũng không ngăn cản, tựa hồ với y mà nói, người em trai cùng cha khác mẹ này chỉ là một kẻ xa lạ.

"Khương Dư!! Mày đang làm gì con tao đấy! A a a! Con điên này!!"

Hứa Diễm nghe thấy tiếng khóc, chạy từ phòng nghỉ ra, liền thấy Khương Dư đang tra tấn con trai mình!!
Hứa Diễm không màng hình tượng chạy tới, bà ta coi đứa con trai này quan trọng hơn cả mạng sống!
Thấy Hứa Diễm tới, Khương Dư lúc này mới chưa đã thèm dừng tay, biểu tình vẫn lạnh nhạt đạm nhiên.

Hứa Diễm vội vàng ôm lấy con trai.

"Mẹ, hu hu, mẹ ơi! "
Thằng mập giờ phút này đã bị dọa chết khiếp, nói chuyện cũng không rõ, cả người đều kịch liệt run rẩy.

Trên người nó còn tràn ngập mùi khai của nước tiểu.

Khương Dư nhíu mày, cách xa chút, ánh mắt cực kỳ ghét bỏ.

Hứa Diễm nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của con trai, đau lòng vô cùng, mắt tóe lửa trừng Khương Dư, "Khương Dư, sao tâm mày lại tàn nhẫn như vậy hả! Thần Thần vẫn là trẻ co! Vậy mà mày lại tra tấn nó!"
Khương Dư rút một tờ khăn giấy, động tác thong thả ung dung lau rượu trên tay, toàn thân lộ ra một cổ quý khí ưu nhã gặp biến bất kinh.

Vẻ mặt cô nhàn nhạt, khóe miệng bệnh trạng cười lạnh, sát ý chói lọi khiến lòng người kinh hãi, "Bà dì, quản vật nhỏ cho tốt vào, nếu không ta chẳng ngại cho các người người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu.

"
Nghe được lời này, lòng Hứa Diễm đột nhiên chấn động, Khương Dư trước mắt tựa như Diêm La khủng bố chốn địa ngục.

Cảm giác âm trầm lạnh băng lẫn sợ hãi vao phủ bà ta, hít thở không thông, tay chân bà ta đã lạnh ngắt rồi!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi