ĐẾN VỚI TÌNH CŨ

Trừ quãng thời gian Lâm Triêu Lộ vừa mới biến mất, Tư Khanh hiếm khi nhớ lại một cách thường xuyên những tháng ngày ở bên hắn. Anh không phải kẻ hay đổ lỗi cho hoàn cảnh, cái kiểu có được là nhờ số đỏ, không có được là tại số đen. Suốt ngày than trách có khác gì mấy người ủy mị đâu. Anh không thích bản thân mình ủy mị, và anh nghĩ Lâm Triêu Lộ cũng là người như vậy.

Cháy nhà nên anh phải tất bật lo cơ man giấy tờ, đến tận giờ vẫn chưa xử lý xong. Mỗi ngày vẫn phải vác xác đi làm, chả có thì giờ đi tìm nhà, thành ra dạo này vẫn phải thuê khách sạn, may là thu nhập khả quan. Ngặt nỗi anh là tầng lớp làm công ăn lương bình thường, nếu cứ ở khách sạn mãi sẽ phát khùng hoặc viêm màng túi mất.

Tư Khanh đã mò được địa chỉ của Lâm Triêu Lộ, định cuối tuần sẽ qua thăm rồi tìm nhà. Phải đến khi tra ra số điện thoại và địa chỉ nhà hắn, anh mới phát hiện ra Lâm Triêu Lộ ở rất gần nhà mình, lái xe mất chừng mười phút, lại còn gần bệnh viện mình làm hơn nhiều. Anh hối hận xanh ruột. Tại sao mình không nghe ngóng tin tức của người ấy sớm hơn nhỉ? Giờ anh nghĩ nếu mình chịu tốn công tốn sức một tí ắt sẽ tìm ra ngay. Vậy mà hai con người sống gần nhau mà chưa một lần gặp mặt, xét từ một góc nhìn khác thì chắc là chưa đủ duyên với nhau chăng?

Khi bắt máy và nghe Tư Khanh giãi bày mong muốn đến nhà để cảm ơn ân cứu hỏa của mình, Lâm Triêu Lộ đần mặt. Thật ra hắn cũng chối khéo mấy bận nhưng đối phương cứ khăng khăng trả ơn bằng được nên đành đồng ý. Đối với hắn, cứu hỏa vừa là công việc vừa là lý tưởng sống, thật bối rối biết bao khi nhận quà cảm ơn từ người ta. Vả lại, hắn cũng ngại đối phương biếu quà vượt phép, bởi hắn là một anh lính đường hoàng phục vụ vì nhân dân. Mặc dù đã bắt gặp cái tên Tư Khanh khi đi dập vụ hỏa hoạn, thì hắn chẳng dám chắc đó có phải người trong lòng mình không. Trùng tên là chuyện quá ư thường gặp, ai biết trên đời có bao nhiêu người tên Tư Khanh, Lâm Triêu Lộ chứ? Chắc không trùng hợp tới nỗi Tư Khanh này chính là Tư Khanh hằng in sâu trong trái tim mình nhỉ? Đấy cũng là một lý do hắn không từ chối thẳng thừng lúc Tư Khanh muốn đến tận nhà cảm ơn, vì hắn cũng muốn gặp để coi đó có phải người ấy không.

Tư Khanh là người khá am hiểu cách giao thiệp. Lần đầu tới nhà, chưa nắm rõ tình hình nhà người ta nên anh không làm hành động gì thái quá, chỉ xách túi hoa quả và một vài món vặt khác. Anh định mua một bó hoa tươi, sau lại sợ gây hiểu lầm không cần thiết nên gạt phăng ý định này.

Khoảnh khắc mở cửa và trông thấy Tư Khanh, Lâm Triêu Lộ như được trở về quá khứ. Người trước mặt đương nhoẻn cười, mắt cong cong, cảm giác ngưa ngứa như có nắm đấm nho nhỏ giáng một cú nhẹ hều lên trái tim hắn. Bóng hình chàng trai hiện hữu trong đôi mắt hắn thấp thoáng hình hài rực rỡ như ánh mặt trời của năm xưa. Phải đến khi Tư Khanh vươn tay ra, hắn mới hoàn hồn.

“Chào đội trưởng Lâm.”

“Đội trưởng Lâm” là một cách gọi thông minh. Thời cấp ba, Tư Khanh hầu như toàn gọi Lâm Triêu Lộ là đội trưởng Lâm. Hiện tại lúc đi làm, cấp dưới cũng hay gọi đội trưởng Lâm, thế nên hắn hơi khó để phán đoán Tư Khanh còn nhớ ra mình hay không.

“Đội trưởng Lâm không mời tôi vào nhà ngồi à?” Tư Khanh đứng ngoài cửa, ngắm nhìn người đàn ông mình tương tư bao năm nay vẫn đẹp trai và hơi lạnh lùng như xưa.

“Chào cậu chào cậu. Ngại quá, mời cậu vào nhà ngồi.” Lâm Triêu Lộ trả lời, đưa đôi dép lê cho anh, nhường anh vào nhà trước rồi tiện tay nhận quà cáp anh mang theo. “Thật sự thì đấy là chức trách bổn phận của chúng tôi, cậu không cần phải cảm ơn gì đâu. Cậu ngồi trên sofa đằng kia đi.” Hắn vừa đi vào phòng khách vừa nói thêm.

Tư Khanh không làm theo lời Lâm Triêu Lộ mà cứ lẽo đẽo đi sau hắn, quan sát cách bày biện tổng thể trong căn phòng. Tủ giày ngoài cửa không có giày của phụ nữ hay trẻ em, phong cách trang trí trong nhà cũng tối giản hết mức có thể. Phòng khách sạch sẽ tinh tươm, trên bàn chả có gì ngoài một bộ dụng cụ trà nước. Tivi màn hình lớn treo trên tường, ở ban công ngoài cửa sổ có chiếc ghế mây, bàn trà cỡ nhỏ với cuốn sách đang nằm yên. Xem ra trước khi mình đến, Lâm Triêu Lộ đang đọc sách. Có vẻ anh ấy sống một mình trong căn nhà này.

Lâm Triêu Lộ đi vào bếp đặng pha trà cho Tư Khanh. Hắn ít khi vào bếp. Phòng bếp không chật hẹp nhưng quá trống trải, may sao bản thân thích uống trà nên còn có mấy thứ để mời khách. Hắn không ngờ Tư Khanh không chịu ngồi đợi mình đưa trà ra mà bám gót mình vào bếp luôn.

Hắn cầm lá trà, thình lình nghe tiếng gọi “Đội trưởng Lâm” đằng sau thì quay đầu lại. Tư Khanh đang đứng sát rạt sau lưng hắn, hắn quay người là đụng phải người ta. Rồi chính tai hắn nghe anh nói, “Lâu rồi không gặp, Lâm Triêu Lộ. Em rất vui khi được gặp lại anh. Em là Tư Khanh, tư khanh trong nhớ người mà chẳng được gặp người. Anh còn nhớ ra em chứ?”

Hình như Lâm Triêu Lộ nhác thấy nỗi buồn xẹt qua đáy mắt anh. Hắn làm thinh quay đầu về hướng cũ, bưng tách trà đã pha ra phòng khách, ngầm bảo Tư Khanh đi theo mình. Hắn ngồi đối diện anh, đẩy tách trà về phía anh rồi cầm một tách cho mình. Hồi lâu sau, hắn mới mở lời, “Có chứ, làm sao anh quên cho được. Chỉ là anh không ngờ đúng là em thôi.”

“Thế anh có vui khi gặp em không? Khi xưa anh đi không lời tạm biệt, em đã buồn lâu lắm đấy.” Tư Khanh cúi đầu nhìn trà trong tay mình, giọng tủi tủi.

“Anh xin lỗi, Tiểu Khanh à. Năm ấy xảy ra vài chuyện nên chưa kịp tìm em đã phải đi.”

Tư Khanh thấy Lâm Triêu Lộ thấp thỏm giải thích thì chợt nghĩ hình như mình bắt bí người ta như này là không phải phép. Anh đứng dậy, bật cười ha hả, nói nhẹ tênh: “Thôi, bao nhiêu năm trôi qua rồi, không sao hết, anh không phải canh cánh việc ấy đâu. Được gặp lại anh là quá tốt rồi. Anh muốn dẫn em đi tham quan nhà anh chứ, đội trưởng Lâm?”

Lâm Triêu Lộ nghe Tư Khanh nói thế thì thở phào, cũng thấy nhẹ lòng đôi chút. Hắn mỉm cười với anh, “Dĩ nhiên rồi.” Và Tư Khanh lại bị hớp hồn trước nụ cười ấy, tức ghê nơi.

Đương lúc thả hồn tận đẩu đâu, anh nghe hắn bảo rằng: “Em không phải gọi anh là đội trưởng Lâm đâu. Hai đứa mình đã tốt nghiệp lâu rồi mà.”

“Thế em nên gọi anh như nào, anh Lâm hả? Hay anh Triêu? Anh Lộ? Ừm, cách nào cũng hay cả.” Tư Khanh tự hỏi tự đáp, thực lòng thì anh chẳng nghĩ đến chuyện đợi câu trả lời của hắn.

Lâm Triêu Lộ nhoẻn miệng cười đầy cưng chiều, đứng dậy dẫn anh đi tham quan từng phòng một. Đương nhiên hắn không để anh trông thấy nụ cười này.

“Hồi xưa trong nhà gặp vài chuyện, có tích được ít tiền, cộng thêm cật lực làm lụng mấy năm nay nên anh mua đứt căn hộ ở đây. Do mới mua được mấy năm nên trông vẫn còn mới.” Chẳng biết đang giải thích hay sao, mà Lâm Triêu Lộ kể về nguồn gốc căn hộ này.

“Anh sống một mình trong căn hộ lớn thế này hả? Ba phòng ngủ hai phòng khách, một phòng đọc sách.” Tư Khanh hỏi bâng quơ.

“Lúc mua anh chẳng nghĩ gì nhiều, cho là nên mua căn nào rộng rãi một tí, mai sau có người yêu vào ở cùng thì không phải chui rúc.” Lâm Triêu Lộ đáp.

“À, ra là vậy.” Anh nghĩ bụng, Hiện tại anh ấy vẫn đang độc thân. Tuyệt. “Sao anh không cho thuê một phòng? Sống một mình không thấy phí sao?” Anh hỏi tiếp.

“Em biết đó, lính cứu hỏa bọn anh bận lắm, vừa không có thì giờ để lo vụ đó, vừa không muốn tìm người môi giới, lại vừa không thích sống chung với người mình không quen.” Lâm Triêu Lộ trả lời xong thì sực nhớ điều gì, xoay người hỏi Tư Khanh, “Nhà em gần đây sao rồi? Giờ em đang sống ở đâu?” Có một thoáng nọ hắn muốn mời Tư Khanh chuyển tới đây ở, trong trường hợp anh chưa có chỗ ở. Đến khi lỡ hỏi rồi, hắn mới thấy hối hận. Hắn sợ mình tỏ ra vồ vập quá sẽ làm người ta khó chịu. Nhưng may là Tư Khanh chẳng những không cảm ơn khách sáo mà còn “tố khổ” tình hình của mình với giọng ai oán.

“Vẫn đang trong quá trình đền bù thiệt hại, sau này còn phải xây sửa lại nữa. Em có nhà mà không được về ở, chưa kịp tìm chỗ ở khác, toàn ăn dầm nằm dề ở khách sạn. Xót tiền quá đi mất.” Tư Khanh kể lể, còn cố tình ngả lưng lên sofa, nghiến răng nghiến lợi như thể xót của thật. Đang nằm thì nhớ lại ẩn ý của Lâm Triêu Lộ, thế là bật dậy, nháy mắt hỏi hắn: “Anh à, nhà anh có cho thuê ở trọ không? Cái kiểu ăn chung chơi chung tám chuyện chung ấy.”

Lâm Triêu Lộ không ngờ Tư Khanh lại thẳng thắn như thế. Hắn thấy lòng mình lâng lâng hơn nhiều: “Có chứ, không thành vấn đề. Em cứ chuyển thẳng qua đây mà ở. Không lấy tiền thuê nhà của em đâu.”

“Không lấy sao được? Anh đừng làm vậy. Anh mà không chịu thu tiền, em sẽ nghĩ anh muốn cái thân em đó.” Tư Khanh phản đối.

“Em thật là, sao vẫn nói năng bộp chộp như ngày xưa vậy.” Lâm Triêu Lộ bó tay. Mặc dù Tư Khanh đã nói trúng tim đen, đúng là hắn có hơi “ham muốn” thật, nhưng hắn biết mình là người đoan chính.

Tư Khanh âm thầm đắc ý, xem ra anh ấy không ghét mình trêu kiểu này.

Khó khăn lắm mới gặp lại em/anh, sao có chuyện thả đi dễ dàng được? Cả hai trộm nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi