ĐẸP QUÁ, TÔI NHÌN KHÔNG NỔI!


Mai Như Ngọc hối hận đến xanh ruột suốt quãng đường về nhà.
Về đến nhà cậu phải chửi bới đám "địa ngục Tịch Mịch" trong nhà kia bằng từ ngữ ác độc nhất, không phải tay đấm, chân đá mới vừa lòng!
Sau khi chửi bới đống ảnh Tịch Mịch treo đầy trong nhà hơn 10 phút, hành hạ, đánh đập gối ôm "Tịch Mịch" hơn 10 phút, Mai Như Ngọc bỗng giật mình phát hiện...
Miễn dịch của cậu với Tịch Mịch tăng lên rồi!
Suốt nửa tiếng nhìn thẳng vào mặt Tư Không Tịch, trong TV vẫn như cũ chiếu phim của Tư Không Tịch, vẫn giọng nói và biểu cảm diễn xuất phong phú kia, nhưng mặt cậu vẫn không đỏ, tim không đập nhanh này.
Thậm chí còn có thể nhìn thẳng vào Tư Không Tịch trong TV gào thét, chửi mắng nữa kìa.
So với nửa tháng trước, cậu chỉ cần nhìn thấy cái bức ảnh Tư Không Tịch nửa kín nửa hở là đã chịu không nổi, cậu nay đã khác xưa rồi.
Mai Như Ngọc đấm bộp một cái vào gối ôm Tư Không Tịch: "Trò vặt vãnh này! Tôi còn không trị nổi anh hay sao!"
Khi còn nhỏ, đến "địa ngục mama" cậu còn có thể tự mình vượt qua, một cái "địa ngục Tịch Mịch" thôi mà, còn không phải quá đơn giản hay sao.
Uhm, đối diện với người thật tuy vẫn còn hao tâm tổn khí đôi chút, nhưng cậu tin kiên trì nhất định thằng lợi!
Nếu ảnh chụp đã không còn tác dụng gì, ngày mai có thể bảo anh họ đến dỡ hết đống ảnh siêu to khổng lồ trong nhà xuống hết rồi!
"......!Có nên ném hết đống ảnh kia đi không nhỉ?" Mai Như Ngọc lăn lộn trên giường, tay ôm gối ôm Tịch Mịch lại có chút do dự.
"Thôi bỏ đi! Vẫn nên để nguyên như vậy trong nhà đi, đem đi ném rồi nhỡ có người nhặt lại về đem bán thì sao.

Còn không bằng tự mình bán đi còn hơn."
"Bán không đi như vậy không lời được bao nhiêu, nên bắt hắn ta ký tên vào từng bức ảnh, đến lúc bán mới thực sự đáng giá!"
Vì thế người không hề ham tiền bạc - Mai lươn lẹo liền quyết định cứ cách ba ngày sẽ lấy ra một bức ảnh "siêu to khổng lồ" bắt Tư Không Tịch ký tên lên, sau đó trộm vào nhóm fan Đại Tư Không đăng bài bán hàng.
Lời to nha!
Kiểu kinh doanh này nghe vẻ có thể đem lại lợi nhuận lâu dài nha!
Hầu kết của Mai Như Ngọc chuyển động....!Uhm,...còn gối ôm thôi không bán vậy.
Không những có thể trút giận, còn có thể làm gối ngủ, còn...!còn rất hữu dụng đấy.
Cậu tuyệt đối không phải bởi vì yêu thích cái gối ôm này nên mới giữ nó lại đâu.

Cậu chỉ cảm thấy không nên đêm đồ mình dùng qua rồi bán cho người khác.

Ném đi thì lãng phí, thôi thì đành giữ lại vậy ~
Vì thế Mai Như Ngọc tâm trạng vui sướng gối đầu lên một cái gối Tư Không Tịch, ôm một cái gối ôm Tư Không Tịch ngủ ngon lành.
Mà người thật lúc này còn đang nằm trên giường lớn của chính mình mải suy nghĩ xem sau bữa cơm đã hẹn kia, làm sao có thể có tiếp một cuộc hẹn, một bữa cơm khác.

"Có qua có lại mới toại lòng nhau", đây đúng là một phương thức giao lưu rất tốt.
Ngày hôm sau, Mai Như Ngọc ngủ thẳng cẳng đến lúc mặt trời lên cao đã lâu.
Sau khi rửa mặt, chải đầu xong đã 10 giờ sáng, cậu chỉ ăn lót dạ một miếng bánh mì và uống một ly sữa.

Dù sao, lát nữa cậu sẽ đi ăn buffet hải sản cao cấp và đồ nướng, tốt nhất là nên để bụng đói.
Cậu với tay lấy điện thoại, theo thói quen lướt tin tức, coi hot search.
Có thể thấy, tất cả những top hot search đầu đều bị 《 Nhật ký phấn đấu từ không đến có của mỹ nam》bao trọn, những minh tinh hay chương trình khác không chen vào được.


Nhưng《 Minh tinh biểu diễn 》 vẫn chiếm một vị trí nhỏ.
Hôm nay đã là thứ sáu, ngày mai sẽ phát sóng tập tiếp theo của 《 Minh tinh biểu diễn 》.

Cho nên các thí sinh của 《 Minh tinh biểu diễn 》cũng rất được chú ý.
Mai Như Ngọc cũng nhìn thấy được vài hastag liên quan đến Trương Bân, Tô Nhạc, Lưu Bán Tuyết và mấy thí sinh khác có năng lực tốt đang rất được quan tâm.
Trong số đó, có một chủ đề liên quan đến Trương Bân #Trương Bân mong muốn ký hợp đồng công ty giải trí Tàng Kim, công ty giải trí Tàng Kim Giải Trí vui vẻ hoan nghênh #.

Chuyện của Trương Bân cậu và chị Minh đã nói qua với mẫu thân đại mỹ nhân, không có gì bất ngờ xảy ra chuyện ký hợp đồng với công ty giải trí Tàng Kim chỉ là chuyện sớm muộn.

Có hastag cũng không thành vấn đề, thậm chí còn làm tăng độ nóng.
Tuy nhiên lúc Mai Như Ngọc lướt đọc bình luận, bỗng nhiên đọc được vài bình luận rất cổ quái.
【 Người như Trương Bân mà cũng có thể làm minh tinh được sao? Quả nhiên là giới giải trí loại người nào cũng vào được.


......
【 Trương Bân nợ tiền không trả, hơn nữa còn nói dối hết lần này đến lần khác.

Mình thì thoải mái đi làm minh tinh, để mẹ và em gái phải bày quán bán hàng ngoài đường kiếm tiền cho hắn đi học.

Hắn không cảm thấy xấu hổ sao? 】
......
【 Cha hắn là con nghiện cờ bạc, ai biết được cả nhà Trương Bân là loại người gì? 】
Những bình luận này xen giữa những bình luận lạc quan, vui vẻ, lại quá đột ngột, hơn nữa bình luận trôi rất nhanh nên các fan của Trương Bân cũng không kịp đáp trả.

Fan của Trương Bân cũng chỉ kịp báo cáo bình luận vi phạm, không có làm lớn chuyện lên.
Nhưng cũng còn một lý do khác nữa đó là quy mô fan vẫn bé, nhân khí lại nhỏ nên không thể trở thành chuyện lớn được.
Nếu như có phòng làm việc, hoặc thủy quân nào nắm lấy mấy cái bình luận này gây thị phi, thì chuyện nợ nần của Trương Bân sợ là sẽ được lên hot search một lần.
Mai Như Ngọc nhíu mày.
Chuyện nợ nần của nhà Trương Bân cậu đã giải quyết triệt để rồi, cho dù sau chuyện này bị phanh phui, cậu và giải trí Tàng Kim còn có thể biến hại thành lợi.

Nhưng chị Minh đã nói với cậu, công ty tính toán chọn thời điểm thích hợp mới lộ chuyện này ra, có công ty nhúng tay, chuyện nợ nần của nhà Trương Bân có thể nhẹ nhàng hơn nhiều, đến lúc đó còn có thể tôi luyện fan Trương Bân thành fan trung thành.
Nhưng rõ ràng, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp nhất.
Trương Bân vẫn chưa ký hợp đồng với công ty giải trí Tàng Kim, cậu ta cũng chưa đạt được xếp hạng tương đối cao trong 《 Minh tinh biểu diễn 》.
Thì chuyện này có chút kỳ lạ.
Lúc này giá trị ròng của Trương Bân vẫn chưa cao chắc chắn không thể bị ai khác bôi đen vào lúc này được, nhưng vì sao những bình luận như vậy lại xuất hiện chứ?
Rốt cuộc là ai đang cố cản đường của Trương Bân?
Mai Như Ngọc nhìn chằm chằm di động trầm tư, đây chính là cây rụng tiền mà cậu vô cùng coi trọng.


Tiền dưỡng lão tương lai của cậu đấy, nhất định không thể để ai đó chặt cây trước khi nó phát triển được.
Ngay lúc Mai Như Ngọc còn đang băn khoăn có nên gọi điện cho Trương Bân hay không, điện thoại của cậu đã vang lên.
Màn hình hiện người gọi đến là Trương Bân.
Mai Như Ngọc nhướng mày, nhận cuộc gọi.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng trầm thấp, nghẹn ngào hơn bình thường rất nhiều của Trương Bân vang lên.
"......!Ông chủ, bố em quay về rồi."
Mai Như Ngọc "A" một tiếng biểu lộ không ngoài dự đoán, sau đó đổi giọng "đại gia".
"Sau đó thì sao?"
Trương Bân nhắm mắt, siết chặt di động"......!Ông ấy lại nợ 3 tỷ rưỡi nữa."
"Ồ!"
Trái tim Trương Bân đột nhiên trở nên chua xót khi nghe thấy tiếng "Ồ!" kia.

Hắn liếc nhìn gã đàn ông đang ngồi trong nhà gào thét, hắn trở thành minh tinh có thể kiếm được nhiều tiền.

Gã là người to nhất cái nhà này nên ai cũng phải nghe lời gã.

Trong lòng nổi lên một cỗ buồn nôn ghê tởm, sau đó chính là áp lực và ác niệm.

Trương Bân hít sâu một hơi: "Ông chủ, em muốn nói trước với anh một tiếng.

Bố em chắc chắn đã nghe ngóng được tin tức gì đó, hoặc có kẻ nào đó xúi giục trở về.

Ông ấy nói em đã ngầm ký hợp đồng với công ty giải trí Tàng Kim, công ty còn giúp em trả nợ."
"Chuyện anh đến đây hôm đó, em, mẹ và em gái em đều không hề nói cho ai khác, nên ông ấy tuyệt đối không thể biết có người giúp em.

Nhưng bây giờ hắn lại biết, nợ của hắn đã được trả hết, khẳng định có người điều tra em."
Trương Bân nhỏ giọng nói: "......!Em không biết chuyện này rốt cuộc là nhằm vào em hay là nhằm vào......!công ty giải trí Tàng Kim, hay là đang nhắm vào anh.

Nhưng em nghĩ vẫn nên gọi điện nói cho anh biết."
"Còn nữa, cảm ơn anh đã giúp đỡ em nhiều như vậy.

Em không thể chỉ vì ông ta mà làm ảnh hưởng đến anh và công ty giải trí Tàng Kim được."
"Chuyện này em sẽ tự dàn xếp ổn thỏa."
"Tiền nợ anh em cũng sẽ cố gắng trả hết."
"Gọi điện thoại cho anh chỉ là muốn báo với anh một tiếng, anh không cần phải lo lắng cho em nữa."

"Ngoài ra, cảm ơn anh đã đánh giá cao và giúp đỡ em."
Trương Bân nói một tràng rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Sau đó hắn quay đầu nhìn gã đàn ông đang vung tay múa chân trong nhà, chỉ vào mẹ và em gái hắn mà gào thét chửi rủa họ không bằng rác rưởi, lòng phẫn nộ cũng áp lực tận sâu trong lòng hắn cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nữa, hắn cũng không muốn kiềm chế nữa.

Trương Vệ Quốc đang kêu gào chửi bới, lúc quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Trương Bân đang nhìn hắn chằm chằm.
Làm cha mà bị con trai mình nhìn chằm chằm như vậy, gã cảm thấy vừa tức giận vừa thấy mình tuổi già trở nên hèn nhát hơn.

Nhưng phần tức giận trong gã vẫn lớn hơn.
"Thằng khốn nạn này, mày nhìn tao như vậy là có ý gì?! Mày muốn phản tao phải không?!"
"Ông đây sinh ra mày, tất cả của mày đều là của tao! Mày dám ngỗ nghịch với tao?"
Trương Bân không trả lời, vẫn dùng ánh mắt âm trầm kia nhìn Trương Vệ Quốc đăm đăm.
Trương Vệ Quốc vừa xấu hổ vừa chột dạ, mặt hắn đỏ tía, giơ nắm đấm lao về phía Trương Bân.
Trong tiếng hét chói tai của Trương Tư Văn và mẹ Trương, nháy mắt Trương Bân đã né được nắm đấm của Trương Vệ Quốc, sau đó nện một quyền xuống mặt gã.
Lúc Mai Như Ngọc mang theo anh họ và hai vệ sĩ nữa đến, gõ của nhà Trương Bân, đập vào mắt cậu chính là hình ảnh Trương Vệ Quốc bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, và gương mặt phẫn nộ đến tột cùng của Trương Bân.

Sau khi Mai Như Ngọc bước vào nhà, việc đầu tiên chính là liếc mắt nhìn cửa sổ, phát hiện rèm cửa sổ không kéo lại, trong lòng cậu trầm xuống.
Cậu trực tiếp bước đến kéo rèm cửa lại, sau đó nhìn mẹ Trương và Trương Tư Văn đang đứng bên cửa sổ.

Hy vọng hai người này đứng trước cửa sổ có thể chắn được gì đó.
Sau đó Mai Như Ngọc nhìn về phía Trương Bân đang khiếp sợ pha lẫn kinh ngạc nhìn cậu, Mai Như Ngọc ngồi xuống ghế sô pha thở dài: "Con đánh cha, cậu muốn người ta đồng tình như nào? Nếu cảnh này để người ta phát tán lên mạng, cậu sẽ bao trọn hot search đấy."
Trương Bân mím môi không nói lời nào.

Gã đàn ông này thở ra câu nào là uy hiếp câu ấy, giống hệt một con đỉa hút máu bẩn thỉu, có giãy giụa như nào cũng không thoát khỏi tay gã.

Hắn vĩnh viễn sẽ không có được cuộc sống tốt đẹp, sớm hay muộn cũng giống nhau mà thôi.

"......!Em định đưa ông ấy đi đầu thú."
"Hơn 3 tỷ kia, em và gia đình em chắc chắn không trả nợ thay ông ta một đồng một cắc nào nữa.

Nếu ông ta không dậy nổi thì đi ngồi tù đi, dù sao ông ta vĩnh viễn cũng không thay đổi, như vậy là cách tốt nhất."
Mai Như Ngọc liền thở dài: "Nếu cậu tống cha ruột mình vào tù, e rằng vết nhơ này có rửa cả đời cũng không sạch.

Kể cả cậu đúng, khiến người ta đồng tình, thì cũng khiến nhiều người chỉ trích."
Trương Bân mím môi, không nói chuyện.
Vốn dĩ Trương Vệ Quốc nhìn thấy bốn người phá cửa xông vào, trong đó có ba người cường tráng to khỏe còn tưởng rằng mấy gã đòi nợ lại đến, sợ hãi không dám nói lời nào cũng không dám động đậy, chỉ mở mắt nhìn thẳng.
Nhưng sau khi nghe được cuộc đối thoại của Mai Như Ngọc và Trương Bân, Trương Vệ Quốc liền biết gã nhầm rồi.

Những người này không phải tới đòi nợ, đây là người lần trước giúp hắn trả nợ!!!
Hơn nữa sau khi nghe được Trương Bân vậy mà muốn tống gã vào tù, Trương Vệ Quốc vừa tức giận vừa kinh ngạc đến cực điểm.

Suýt chút nữa hắn bật dậy chửi bới Trương Bân, nhưng nhìn thấy Ninh Hào với hai vệ sĩ áo đen kia, gã vẫn cố nhịn.
Gã nhìn về phía Mai Như Ngọc.
"Ha ha ha! Ngài chính là ông chủ của thằng Bân nhà tôi đúng không? Tôi đã nói mà, thằng Bân nhà tôi rất may mắn có thể tìm được một ông chủ vừa anh tuấn lại vừa tốt tính như vậy, thì ông già này cũng yên tâm rồi! Về sau thằng Bân nhà tôi đi theo ngài lăn lộn, bất kể là ngài muốn làm gì cứ bảo nó làm là được.


Hắn nó không muốn làm, tôi đánh chết nó! Thằng nhóc này còn có thiên phú về diễn xuất, nhất định có thể kiếm bộn tiền cho ngài!"
Mai Như Ngọc nhìn gã đàn ông trung niên, mày mày lấy lòng nhưng không giấu được những gì toan tính trong đầu, cảm thấy giá trị giới hạn thẩm mỹ về "cái xấu xí" của mình bị người ta phá tan rồi.
Cho dù đang đeo kính râm, cậu cũng phải quay đầu nhìn về hướng khác.
"Ồ! Ý của ông là bán Trương Bân cho tôi đúng không?"
Trương Vệ Quốc xấu xa cười lớn: "Nào có phải là bán con? Làm minh tinh không phải gọi là ký hợp đồng sao? Thằng Bân nhà tôi có thể ký hợp đồng ăn chia thấp nhất! Tôi quyết định là được, nó chắc chắn phải nghe theo."
"Nhưng trước khi ký hợp đồng, ông chủ có thể lại làm người phát thiện tâm được không? Tôi xui xẻo, nợ người ta một chút tiền, chỉ cần ngài giúp ta trả khoản nợ kia, ngài có thể tùy ý quyết định hợp đồng theo ý mình!!"
Mẹ Trương nghe vậy thì không nhịn nổi nữa: "Trương Vệ Quốc! Ông xứng làm cha nữa hay không?! Ông còn có lương tâm không?!"
Trương Vệ Quốc lại hung ác rống lên với mẹ Trương: "Bà không có tư cách chõ mõm vào chuyện này, câm mồm cho ông đây!"
Mắt Trương Bân vằn đỏ
Kết quả Mai Như Ngọc lại nở nụ cười.
"Được! Nợ này tôi trả giúp ông."
Mẹ Trương và Trương Tư Văn trợn tròn mắt ngay lập tức, Trương Bân càng thêm xấu hổ và tức giận: "Ông chủ! Chuyện này không được!"
Trương Vệ Quốc lại vui vẻ ra mặt.

Xem ra người gọi điện cho gã thật sự không lừa gã, con của gã đúng là ôm được một cái đùi vàng mà.
Từ nay về sau gã sẽ giàu có phát đạt rồi!
Sau đó Trương Vệ Quốc móc di động ra, Mai Như Ngọc cũng lấy di động ra, trước sự chứng kiến của cả nhà họ Trương, Mai Như Ngọc thật sự thay Trương Vệ Quốc trả nợ 3 tỷ rưỡi kia.
Trương Bân đỏ mắt muốn tiến lên ngăn cản, lại bị hai vệ sĩ áo đen Mai Như Ngọc mang đến kia giữ lại.
Trương Vệ Quốc bật cười ha hả khi thấy khoản nợ trên điện thoại di động của mình được xóa sạch.
Nhưng mà gã chưa kịp tiếp tục vui mừng, ông chủ - người thoạt nhìn có vẻ hòa ái, lương thiên kia nháy mắt lạnh mặt, ánh mắt sắc lẻm.
"Nếu vấn đề cho vay nặng lãi đã được giải quyết, thì chúng ta giải quyết chuyện của ông đi"
"Lại đây viết giấy nợ."
Trương Vệ Quốc ngừng cười: "Cái gì?"
Mai Như Ngọc cười rộ lên: "Bảo ông qua đây viết giấy nợ, sau đó, ông có thể khuân gạch kiếm tiền trả nợ."
Trương Vệ Quốc: "???"
Cái đéo gì thế?!
Ngay lúc Trương Vệ Quốc còn đang choáng váng không hiểu chuyện gì, thì hai người vệ sĩ vốn đang giữ Trương Bân đồng thời tiến lên, một trái một phải bắt lấy cánh tay gã, ép gã ấn tay điểm chỉ lên giấy vay nợ.

Mai Như Ngọc cầm giấy nợ trên tay, nụ cười càng rạng rỡ hơn: "Về sau chủ nợ của ông chính là tôi.

Yên tâm, tôi không lấy lãi.

Dù sao tôi cũng là người có lòng thiện tâm."
"Ngoài ra, cho phép tôi giới thiệu một chút.

Hai vị đại ca phía sau ông, bên trái là Tống Thanh Long, bên phải là Lưu Bạch Hổ.

Đây là hai trong số tứ quý vệ sĩ tôi đích thân thuê đến giúp ông cải tạo con người, chăm chỉ kiếm tiền để trả nợ".
"Không cần cảm ơn."
Trương Vệ Quốc: "!!!"
Cảm tạ 18 đời tổ tông nhà mày hay gì!!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi