ĐẸP TRAI QUÁ CŨNG PHIỀN

Tiệc sinh nhật của Lộ Vọng Xuyên được tổ chức trong tiệm Chu Hâm, đặt bao hết.

Một đám cười đùa so với quỷ khóc sói gào còn quần ma loạn vũ hơn, Kiều Mục vẫn trước sau như một ôm ly nước trái cây uống.

Ánh mắt của hắn không tự giác mà theo sát người đang được chúc mừng kia, khác với ngày thường là, bên người Lộ đại thiếu lại không có những oanh oanh yến yến, hơn nữa ở xung quanh y còn tạo thành một vòng một mét không người.

… Chết, chuyện xấu tới.

Kiều Mục cẩn thận buông ly xuống, sau đó lại lén la lút lút khom lưng xuyên qua đám người chạy đi từ cửa sau.

… Rất tiếc, bị phát hiện.

“Tiểu Mục, sao mày chưa nói với tao tiếng nào thì đã định đi rồi?” Lộ Vọng Xuyên tựa vào khung cửa sau, mắt hơi híp lại, rất có phong phạm tổng giám đốc tà mị trong tiểu thuyết thiếu nữ. Từ phía sau y loáng thoáng truyền tới tiếng nhạc, hoàn toàn khác biệt với cái hẻm nhỏ yên tĩnh này, hoàn toàn là hai thế giới.

Kiều Mục oán thầm, nói một tiếng với mày thì có thể đi được chắc. Nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Tao không quên đâu…”

Lộ Vọng Xuyên bỗng chợt nở nụ cười, y vốn rất tuấn mỹ, lúc cười rộ lên thì quả thực là câu tâm đoạt phách. Kiều Mục coi như có chút hiểu được tại sao những cô gái kia khi thấy được nụ cười của Lộ Vong Xuyên thì liền nai con chạy loạn.

Sau đó Kiều Mục nghe thấy Lộ đại thiếu mở miệng.

“Tao thích mày.”

PHỐC ————

Lau lau lau lau ————

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi