ĐẸP TRAI QUÁ CŨNG PHIỀN

“Anh, người đó có phải là bạn của anh không?” Lâm Mạt chưa gặp Kiều Mục, nhưng cô đã nhìn qua túi tiền của Lộ Vọng Xuyên, bên trong có ảnh chụp của y và Kiều Mục.

Lộ Vọng Xuyên ngẩng đầu nhìn, đôi mắt vốn sáng ngời, sau khi phát hiện Lương Giai Ngọc thì giật mình.

Y biết Lương Giai Ngọc đã cùng một chỗ với Lục Chí, hơn nữa y cũng biết rõ cảm giác của Kiều Mục đối với Lương Giai Ngọc đã sớm phai nhạt, bọn họ không có khả năng có cái gì được, nhưng vẫn cảm thấy chướng mắt.

Vạn nhất thì sao? Không có người nào so với y rõ hơn về sức quyến rũ của Kiều Mục. Nếu như hắn đột nhiên cảm thấy hứng thú với Lương Giai Ngọc, vậy hắn có thể dùng chưa tới một phút đồng hồ thì đã đả động được Lương Giai Ngọc.

Hơn nữa hiện tại, sau khi y thổ lộ, hắn nói không chừng là sẽ đem Lương Giai Ngọc thành tấm mộc.

Cô gái duy nhất được Kiều Mục thích.

Y bỗng dưng cảm thấy có chút khó chịu.

“Chúng ta đi thôi.”

Lâm Mạt không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy tâm tình của Lộ Vọng Xuyên không tốt, cô liền gật đầu sau đó đứng lên.

*

Kiều Mục buông cái menu che mặt ra, nhìn bóng lưng của Lộ Vọng Xuyên, lại nhìn Lương Giai Ngọc, thở dài.

“Có đôi khi tôi sẽ nghĩ vì sao mình lại thông minh cái gì cũng biết như thế?”

“…Có đôi khi tôi sẽ nghĩ vì sao tôi lại muốn đánh anh như thế?” Lương Giai Ngọc trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi